Đứa Ngốc Mới Yêu Ngươi

Chương 7




Hoàng cung Kinh thành

“Bẩm nương nương, hoàng thượng giá lâm, còn dẫn theo ngự y.”

Mẫn quý phi cả kinh, “Đến đâu rồi?”

“Mới vừa vào cửa lớn điện Cảnh Nghi.”

“Mau, đến phía sau kêu nha đầu kia lại đây, trốn vào giường nhanh.” Nàng bình tĩnh ta lệnh.

“Dạ, nương nương.” Cung nữ lĩnh mệnh, vội vàng rời đi, chỉ chốc lát sau liền dẫn một cô nương đi vào.

“Nhanh lên giường, trốn cho tốt.” Mẫn quý phi lạnh giọng ra lệnh.

“Dạ, nương nương.” Cô nương kia khiếp sợ nghe lệnh, bò lên núp ở góc giường, giống như đã sớm nghiêm chỉnh huấn luyện từ trước.

Mẫn quý phi cũng đi theo lên giường, buông rèm giường xuống, hết thảy sắp xếp xong, liền nín thở chờ đợi.

“Hoàng thượng giá lâm.” Nội thị hô lớn.

Người liên can đang chờ tất cả đều quỳ xuống.”Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——”

Long Tuyên Ký nhíu mày, “Bình thân.”

“Tạ hoàng thượng.”

“Mẫn quý phi mấy ngày nay có khỏe không?” Hắn hỏi cung nữ đứng một bên.

“Hồi hoàng thượng, nương nương đã nhiều ngày đều tuân theo chỉ thị của ngự y, nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng mà tinh thần vẫn rất xấu.” Cung nữ nín thở hồi báo.

“Vậy sao? Vừa hay, trẫm có dẫn theo ngự y tới.” Long Tuyên Ký đi vào tẩm cung.

“Hoàng thượng. . . . . .” Mẫn quý phi nửa nằm ở trên giường, ra vẻ như bị khí hư thể yếu, một tay vén màn giường, mảnh mai nhìn hắn.”Nô tì không thể đứng dậy cung nghênh hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội.”

“Không thể trách, nghe cung nữ nói thân thể nàng vẫn suy yếu, vừa vặn lúc ta có mang ngự y tới, đến giúp nàng xem bệnh một chút đi!”

“Tạ hoàng thượng quan tâm, nô tì cung kính không bằng tuân mệnh.” Nàng buông rèm, làm một vài động tác. Rèm để hở vươn một cánh tay ra.”Làm phiền ngự y.”

“Vi thần tuân chỉ.” Ngự y tiến lên, nhẹ nhàng bắt mạch, ngưng thần nghe mạch, một hồi lâu sau mới buông ra, đứng dậy bẩm báo, “Bẩm hoàng thượng, thân thể nương nương xác thực còn rất yếu, long thai cũng vẫn không quá ổn định, còn phải tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi mới có thể bảo trụ long chủng, vi thần sẽ bốc tiếp phương thuốc bổ thân thể an thai để nương nương dưỡng thai.”

Đôi mày Long Tuyên Ký vẫn không giãn ra, đáy mắt như có suy nghĩ gì nhìn chằm chằm rèm giường, cuối cùng gật đầu.

“Ngươi lui xuống trước đi!”

“Dạ, hoàng thượng.” Ngự y lui ra.

“Các người, xốc mành lên, hôm nay trẫm sẽ bồi ái phi thật tốt.” Long Tuyên Ký ra lệnh cung nữ.

“Không, hoàng thượng!” Mẫn quý phi khẽ thở gấp.

“Sao thế? Ái phi không thích trẫm ở cùng nàng sao?” Hắn nhướng mày.

“Không phải, hoàng thượng, nô tì đương nhiên hi vọng hoàng thượng bồi bên cạnh nô tì, nhưng nô tì hiện tại mệt mỏi không chịu nổi, sợ quấy rầy hugn7 trí của hoàng thượng, làm cho hoàng thượng mất hứng mà về, cũng vì bào thai trong bụng suy nghĩ, nô tì cho rằng, hay là nghe theo lời ngự y dặn dò, để nô tì nghỉ ngơi nhiều đi!”

Khóe miệng Long Tuyên Ký khẽ nhếch, đáy mắt tinh quang chớp động.

“Nếu ái phi nói như vậy, cũng tốt, trẫm sẽ không quấy rầy ái phi nghỉ ngơi, ái phi cần phải thật bảo trọng, biết không?”

“Tạ hoàng thượng quan tâm, nô tì nhất định sẽ bình an sinh hạ long tử.”

Hắn gật đầu, nghiêng đầu căn dặn nội thị bên cạnh.”Bãi giá điện Lưỡng Nghi.”

“Tuân chỉ.” Nội thị khẽ khom người, lập tức giương giọng kêu, “Bãi giá điện Lưỡng Nghi ——”

“Cung tiễn hoàng thượng.” Mọi người hô to, tiễn Sát Thần (kẻ phá hoại, người làm ác).

Long Tuyên Ký vừa đi, Mẫn quý phi lập tức xốc rèm giường lên.

“Thúy Bình!” Nàng ta gọi.

“Có nô tỳ, nương nương có gì phân phó?” Một cung nữ lập tức tiến lên.

“Chuẩn bị văn phòng tứ bảo.” Nàng ta ra lệnh, cũng sai người mang cô nương trốn trên giường quay về.

“Nương nương, văn phòng tứ bảo đã chuẩn bị tốt.” Sau đó, Thúy Bình cung kính đứng ở một bên mài mực

Mẫn quý phi lập tức cầm bút viết, sau đó dán thư thật chặt, niêm phong kỹ.

“Đem phong thư này giao cho thống lĩnh thị vệ Nghiêm Tông Trọng, nhớ kỹ, nhất định phải tự tay đưa đến tay hắn.”

“Dạ, nương nương.”

Mẫn quý phi biểu tình thâm trầm, nàng không có dã tâm thay đổi triều đại, nhưng mà, người thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất định phải là nhi tử của nàng! Cho nên, lần này nhất định phải làm cho Lý Mộ Tỉnh không thể quay về kinh mới được.

Muốn trách, thì trách Long Tuyên Ký không nên sớm lập di chiếu chọn người thừa kế, để Lý Mộ Tỉnh làm người thừa kế thuận vị đầu tiên lên ngôi hoàng đế!

Mưa to tầm tã không hề báo động trước rơi xuống vào giờ Thân, dường như ông trời không được vui, mưa tầm tã không ngừng!

“Lâm bá, người mau vào tránh mưa.” Kiều Thủ Ngân lập tức kêu. Trong chốc lát, Lâm bá toàn thân ướt đẫm khom người đi vào trong xe.

“Người không sao chứ?” Kiều Thủ Ngân quan tâm hỏi.

“Không có việc gì, không có việc gì, ta là gừng càng già càng cay, thân thể lão già này còn khỏe khoắn chán.” Lão dũng cảm nói.

“Vương gia, mưa quá lớn, chúng ta phải tìm một chỗ trú mưa.” Tiêu Quân Hạo dừng xe ngựa, toàn thân sớm ướt đẫm, cơ hồ mắt mở không ra.

Mà trong xe ngựa tình hình cũng không tốt đến đâu, màn xe ướt đẫm căn bản ngăn không được mưa rơi tầm tã, người bên trong, cũng không khô thoáng so với huynh đệ Tiêu thị bên ngoài bao nhiêu.

“Kiều cô nương, quyết định của nàng?” Lý Mộ Tỉnh lau nước mưa trên mặt, hất tóc ướt đẫm về phía sau, không nhớ tới tóc hai người kết cùng nhau cũng sẽ động, làm đau nàng.”Thật xin lỗi.”

Kiều Thủ Ngân nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ không sao, nâng tay chạm chạm vào tóc bị nhiễm ướt.

Tình huống của nàng đã quá tốt rồi, bởi vì mưa hắt vào, Lý Mộ Tỉnh bên cạnh nàng chặn hết phần lớn. Nhìn hắn nâng cao thân mình hứng mưa, bất kể là cố tình hay vô ý, cũng làm lòng nàng rung động.

“Sơn đạo khó đi, trước hết tránh mưa đi!” Thương thế ba người bọn họ cũng còn chưa khỏi hẳn, nàng cũng không muốn ra quyết định sai lầm.

Lý Mộ Tỉnh gật đầu.”Quân Hạo, nghĩ biện pháp tìm chỗ tránh mưa.” Hắn lớn giọng gọi.

“Dạ, Vương. . . . . . Khụ khụ. . . . . . gia. . . . . .” Mở miệng bị mưa làm sặc, Tiêu Quân Hạo ho một hồi lâu, híp mắt muốn nhìn rõ phía trước.”Quân Đình, ngươi còn chịu đựng được chứ?”

“Không thành vấn đề.” Tiêu Quân Đình cắn răng nói. Hỗ trợ đi tuần tra bốn phía, xem có nhà dân hoặc sơn động, chùa miếu có thể cung cấp chỗ tránh mưa hay không.

“Đã lâu không thấy mưa lớn như thế!” Trong xe, Lâm bá cảm khái nói.

“Bản thân ta là lần đầu tiên thấy.” Kiều Thủ Ngân nhìn mưa ngoài xe, chau mày lo lắng, hi vọng trận mưa này có thể mau mau chấm dứt, bằng không nếu cứ tiếp tục mưa không ngừng, sợ không bao lâu nữa sẽ tràn đê.

“Tiểu thư, ta nhớ đằng lưng chừng eo núi Tuyết Hồng phía trước cách đó không xa, có không ít sơn động, có thể tới đó tránh mưa.” Lâm bá nói.

“Vương gia?” Kiều Thủ Ngân trưng cầu ý kiến của Lý Mộ Tỉnh.

“Tốt, phiền Lâm bá chỉ đường.”

“Không thành vấn đề.” Lâm bá đi đến phía trước, giúp Tiêu Quân Hạo chỉ dẫn đường đi.

“Trời không đoán trước được phong vân, chính là hình dung lúc này đi! Rõ ràng trước đó tinh không vạn lí, trong nháy mắt cũng là bộ dáng như vậy.” Lý Mộ Tỉnh than nhẹ.

Kiều Thủ Ngân liếc nhìn hắn một cách nghi hoặc, nghe ra trong giọng nói của hắn đầy cảm khái, nàng cho là hắn là một hoàng thân quốc thích trong hoàng tộc chỉ biết phong lưu thành tính, sao khi nghe giọng điệu của hắn, hình như không phải như vậy? Hơn nữa hai ngày qua, hắn biểu hiện thái độ quân tử, mỗi lần như vậy lại dần thay đổi cách nhìn của nàng đối với hắn, ngẫu nhiên nhịn không được sẽ toát ra một ý niệm trong đầu, hắn rốt cuộc là người như thế nào?

Lý Mộ Tỉnh phát hiện ánh mắt hoài nghi của nàng, mỉm cười.”Sao vậy?”

Kiều Thủ Ngân thẹn đỏ mặt, tránh đi ánh mắt của hắn, mặc kệ hắn là hạng người gì đều không dính dáng gì với nàng, hai người bọn họ không thể cùng xuất hiện!

“Không có gì.”

Lý Mộ Tỉnh ngóng nhìn nàng, tuy rằng mưa ướt mái tóc của nàng, làm nàng có vẻ có chút chật vật, nhưng vẫn không tổn hao gì vẻ đẹp của nàng, cái đẹp của nàng không yểu điệu đáng yêu, thậm chí trên vầng trán có cỗ anh khí, có lẽ đó là khí chất được tích lũy qua năm tháng, trong cuộc sống lúc trước của hắn, chưa từng gặp qua cô nương nào như vậy, tính tình nàng hay thay đổi làm hắn nhịn không được muốn tìm hiểu đến tận cùng, nhìn xem nàng sẽ thay đổi thành dạng tính cách gì ngay sau đó, loại ý nghĩ này cơ hồ khiến hắn muốn ngừng mà không được. . . . . .

Một trận rung chuyển cực mạnh làm hắn phục hồi tinh thần, hắn nghe thấy Lâm bá cao giọng hô to.

“Ổn định, ổn định! Phía bên phải có sườn đồi, ổn định ngựa, tiểu tử!”

“Lâm bá, sơn đạo có thể qua sao?” Kiều Thủ Ngân vội hỏi.

“Có thể, có thể, nơi này ta đã qua nhiều lần, yên tâm đi, tiểu thư.” Lâm bá cười cười.

Ngoài xe ngựa không ngừng truyền đến tiếng ngựa hí và tiếng Tiêu Quân Hạo thét to, giữa lúc bất giác không nghĩ tới, Lý Mộ Tỉnh cầm tay Kiều Thủ Ngân.

Nhận thấy được ánh mắt của nàng, hắn cúi đầu mỉm cười với nàng.

“Dự phòng một lát nữa quá mức xóc nảy, một người trong chúng ta không ngồi yên té ra thì kéo cả da đầu lẫn nhau.”

Kiều Thủ Ngân mím môi, “Sẽ bị té, cũng chỉ có ngươi, trong chúng ta, cũng chỉ có ngươi không biết võ công.”

Hắn cười gật gật đầu, “Xác thực, người không có năng lực nhất là ta.”

Lời vừa mới dứt, lại truyền tới một trận lay động kịch liệt, tay Kiều Thủ Ngân linh hoạt, kéo Lý Mộ Tỉnh sắp té khỏi chỗ ngoài trở lại.

“Ngươi thật sự là người không đủ năng lực nhất, nhưng mà ngươi hiểu được phòng trừ hậu hoạn chưa xảy ra, đây là thoát thân chi đạo rất tốt.” Nàng đùa giỡn cười.

Lý Mộ Tỉnh cười nhưng không nói, là trùng hợp đi! Nàng chỉ nhìn vào tình huống trước mắt mà nói giỡn, mà không phải thật sự hiểu biết thấu triệt hắn.

Đột nhiên, ngoài xe ngựa Tiêu Quân Hạo và Tiêu Quân Đình căn bản không kịp ra tiếng cảnh cáo, xe ngựa liền nghiêng về bên phải, toàn bộ bánh xe giắt bên vách núi, ngựa kinh hoảng hí vang, giãy dây cương tháo chạy, hai người tức thời bắt lấy xe ngựa, hai chân bay vọt lên đỡ trên vách núi.

Một tiếng kêu sợ hãi, Lâm bá trở tay không kịp, đâm vào cửa sổ xe ngã văng ra ngoài, tiếng kêu bi thảm vang lên trong tiếng mưa rơi ào ạt.

“Vương gia! Ngài không sao chứ?!” Tiêu Quân Hạo vội vàng hô to, trùng với tiếng Lâm bá kêu thảm thiết, một mảnh hỗn loạn.

“Lâm bá ——” Kiều Thủ Ngân điên cuồng gào thét, muốn nhào tới, lại bị Lý Mộ Tỉnh lập tức giữ chặt.

“Buông!”

“Bình tĩnh một chút!” Hắn la to, ra sức nắm lấy bệ cửa sổ bên trái, tránh để rơi ra ngoài theo.”Nếu bây giờ nàng qua, toàn bộ xe ngựa sẽ ngã xuống theo!”

Nàng ngẩn người, ngoan ngoãn không động.

“Quân Hạo, Quân Đình, các ngươi không sao chứ?” Lý Mộ Tỉnh gọi người bên ngoài.

“Chúng ta không có việc gì!” Hai người không dám nói sinh mạng của mình như mành chỉ treo chuông, chỉ là nghe tiếng kêu Lâm bá liên tục vang lên trong chốc lát, có thể biết được vách núi này rất sâu, một khi bị ném xuống, sợ là hài cốt cũng không còn.

“Kiều cô nương, thân mình nàng nhẹ, đi lên trước, leo cửa sổ ra đi, xe ngựa chống đỡ không được bao lâu, rất nhanh sẽ rơi xuống.” Lý Mộ Tỉnh suy đoán độ to nhỏ của ô cửa sổ với dáng người nàng.

Kiều Thủ Ngân khẽ giật mình, kết quả xe ngựa lại hữu khuynh nghiêng qua thêm một chút, làm nàng trong nháy mắt phải ổn định thân mình lại.

“Ta không thể cử động.” Nàng khẽ thở dài. Mới vừa rồi hắn mới nói trời không thể đoán trước phong vân hình dung tình hình hiện tại, tiếp theo còn có câu có họa hay phúc sớm muộn gì cũng chạy đến hợp với tình hình.

“Thử lại lần nữa. . . . . .” Lý Mộ Tỉnh còn chưa nói xong, toàn bộ chiếc xe ngựa đã tuột xuống.

“A ——” bốn người đồng thời kinh hô, nhanh như chớp, Lý Mộ Tỉnh ôm lấy Kiều Thủ Ngân, che chở nàng vào ngực mình, theo xe ngựa cấp tốc rơi xuống. . . . .

Xe ngựa va chạm vách núi gây ra tiếng vỡ vụn lớn, hai người bọn họ bị lực va đập ném giữa không trung, khoảnh khắc khi rơi xuống, tầm mắt hai người trong chớp mắt quấn giao, ngay sau đó, Kiều Thủ Ngân giãy ra vòng tay của hắn, thử bắt lấy bất kỳ vật gì trên vách núi, muốn giảm tốc độ rơi xuống của bọn họ.

Va chạm, ma sát, hắn có thể cảm giác được thân thể của mình một lần lại một lần bị tổn thương, nhưng hắn vẫn không buông nàng ra, lập tức rơi xuống nhanh hơn, trước mắt hắn là màn sương dày đặc, sau đó dần dần hiện rõ. . . . . .

Có giọt máu trên mặt hắn, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía trên, lập tức trợn mắt to.

“Kiều cô nương. . . . . .” Tay nàng ra sức kéo lấy một dây leo thô to, điều này nói rõ tại sao bọn họ không tiếp tục rơi xuống, mà tay nàng sớm đã rướm máu, chính là máu đang rơi trên gương mặt hắn.

“Đừng nhiều lời vô nghĩa, Vương gia, nhìn bên phải có một bằng phẳng phải không?” Kiều Thủ Ngân ngắt lời hắn.

Lý Mộ Tỉnh quay đầu nhìn bên phải, chỗ bằng phẳng kia xác thực có một chỗ có thể chứa một người đứng thẳng.

“Thấy được.”

“Tốt lắm, bây giờ ta muốn phóng qua, đặt ngươi trên. . . . . .”

“Vậy còn nàng?!” Chỗ phẳng kia chỉ có thể chứa một người đứng thẳng.

“Việc này không quan trọng, hiện tại ta chỉ có thể giảm bớt gánh nặng cho ta trước. Cái khác. . . . . . .tính sau”

“Nhưng ta không thể. . . . . .”

“Vương gia! Chẳng lẽ ngươi muốn hai người chúng ta dính chung chơi này, đợi cho tay của ta đứt làm hai, lại rơi xuống tiếp sao?”

Lý Mộ Tỉnh cứng lại, ngẩng đầu nhìn phía tay nàng.

“Được, bắt đầu đi!” Hắn không cho rằng mình có thể thành công, bởi vì đau nhức trên người nói cho hắn biết thương thế bản thân không nhẹ, nhưng mà, hắn phải làm như vậy, chỉ cần có thể giảm bớt gánh nặng cho nàng. . . . . .

“Vương gia, người phải ổn định thân mình, bằng không có thể sẽ. . . . . .” Nàng nhìn thoáng qua phía dưới, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Ta biết.” Nơi an toàn quá mức nhỏ hẹp, một sơ sẩy nhỏ, sẽ té xuống ngay.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu.” Kiều Thủ Ngân nhấc chân đá nham bích, đung đưa người về bên phải một chút, sau khi làm ba lượt, độ cong rốt cục đạt tới chỗ an toàn, “Tiếp theo, ta sẽ đưa người đến chỗ đó!” Trong lúc đung đưa về, nàng nói với hắn.

Lý Mộ Tỉnh gật đầu, ở lần thứ tư, hắn nhấc chân bám lấy, mưa làm trên mặt đất trở nên trơn trượt, trượt chân!

Kiều Thủ Ngân lập tức kéo hắn, không để hắn rớt xuống, bàn tay đau buốt trơn trượt xuống thêm một thước, làm xuất hiện càng nhiều vết thương.

“Buông, Kiều cô nương!” Lý Mộ Tỉnh ngửa đầu nhìn nàng.”Chỉ có một mình nàng, mới có thể sinh tồn.”

“Câm miệng!” Nàng cắn răng, giọng nói từ trong kẽ răng phát ra.”Thử lại một lần!”

Hắn cố gắng chống đỡ ý thức dần mơ hồ, nàng không buông hắn ra, như vậy liền. . . . . .”Đến đi!”

Kiều Thủ Ngân cắn răng, bắt đầu đong đưa, lại thất bại hai lần, lần thứ ba rốt cục thành công đưa hắn đến chỗ bằng phẳng đó.

Nhất thời giảm bớt gánh nặng, tinh thần của nàng tốt hơn một chút, “Người đừng lộn xộn, bám chặt chỗ nham bích nổi lên, đừng làm cho mưa gió quăng người xuống dưới!” Nàng với hắn.

Lý Mộ Tỉnh cố gắng vực dậy tinh thần, lo lắng nhìn nàng treo mình giữa không trung, đưa tay bám chặt nham bích, muốn nắm lấy vật gì để ổn định thân mình, đột nhiên, hắn kinh ngạc nhìn khoảng cách hai người, thế này mới ý thức được, tóc bọn họ . . . . . . Tách ra rồi!

Nàng hình như còn chưa phát hiện điểm này, hắn còn không có cơ hội nói cho nàng biết, thì có một sợi dây thừng thô to từ trên thả xuống “Các người không sao chứ?!” Phía trên có người kêu.

Hai người kinh hỉ nhìn nhau, lập tức ngước đầu lên nói to.

“Chúng ta ở chỗ này!” Lý Mộ Tỉnh giữ chặt dây thừng, giật hai cái.

“Cột dây thừng vào eo, ta kéo các người lên.” Người ở trên nói vọng xuống.

Lý Mộ Tỉnh lập tức ném dây thừng về phía Kiều Thủ Ngân.”Bắt lấy!”

Nàng một tay bắt lấy dây thừng, vòng một vòng trên eo, lại ném đuôi dây thừng cho hắn.

“Người buộc chắc một chút, tránh cho nửa đường nới lỏng.” Nàng dặn dò.

Sau khi Lý Mộ Tỉnh cũng cột chắc dây thừng, bọn họ ngửa đầu hô một tiếng, sau đó, bọn họ cùng được kéo lên trên.

Vừa lên đỉnh núi, bọn họ giống như hư thoát (hạ đường huyết do mất máu, mất nước) quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hển một hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn công tử tuấn mỹ mặc áo trắng ngồi xổm trước mắt họ.

“Đa tạ ân cứu mạng của công tử, không biết công tử xưng hô như thế nào?” G ọng Lý Mộ Tỉnh khan khàn, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên hắn gặp một nam nhân tuấn mỹ như thế.

“Tại hạ Bạch Trần Cư.” Hắn thản nhiên cười.”Tiện tay mà thôi, hai vị không cần khách khí.” Hắn ôn hòa nói, chỉ một sơn động lập lòe ánh lửa cách đó không xa.”Ba người bọn họ thương thế rất nặng, ta đã chữa trị sơ qua, không cần bận tâm.”

Cùng Lý Mộ Tỉnh nghe vậy ngẩn người, Kiều Thủ Ngân hỏi: “Bạch công tử có ý là, đã cứu lên tùy tùng của chúng ta, cũng đã an trí thỏa đáng?” Làm sao có thể? Thời gian ngắn như vậy, hắn làm sao cứu ba người dưới vách núi lên, hơn nữa nhóm lửa trong sơn động, còn cứu trị bọn hắn?!

“Đúng vậy, ta nhìn thương thế của các người cũng không nhẹ, đi tới sơn động trước đã!” Bạch Trần Cư vẫn không hờn không giận, bước lên đỡ hai người, đi vào trong sơn động.

Kiều Thủ Ngân tỉnh lại đầu tiên, nhìn thấy Bạch Trần Cư ngồi trên tảng đá ở cửa sơn động, nắng sớm chiếu trên người hắn, làm nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mờ nhạt.

Quay đầu nhìn bốn nam nhân cách đó không xa vẫn đang mê man, đang đứng lên, nàng ngây ngốc cúi đầu nhìn tóc của mình.

“Thì ra là đã gỡ được. . . . . .” Nàng thấp giọng lẩm bẩm.

“Cô nương tỉnh rồi.” Bạch Trần Cư chậm rãi đi tới, cao thấp xem kỹ nàng một lần.”Cô nương ngoài tay phải bị ngoại thương, còn lại thương thế không nặng, xem ra này đều phải tính công cho vị công tử kia hết sức bảo hộ.”

Nàng nhướng mày, “Bạch công tử có ý tứ gì?” Hắn nói ngược sao? Là nàng cứu Lý Mộ Tỉnh mới đúng chứ!

“Vị công tử kia bị đá sỏi làm trầy toàn bộ da, còn có nhiều lần va chạm tổn thương tới gân cốt, ta đoán, khi các người rơi xuống vách núi là hắn che chở cho cô nương!” Hắn ôn hòa cười.

Kiều Thủ Ngân ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Lý Mộ Tỉnh nằm úp sấp, xiêm y rách nát loang lổ vết máu làm nàng nhìn đến rợn người, toàn lưng quấn đầy vải, nhưng vẫn có thể thấy được vết máu loang lổ, đây là vì bảo hộ nàng?

Đúng rồi, nàng nhớ tới, hắn ôm nàng thật chặt, mà khi ngàn cân treo sợi tóc, nàng cho là hắn bám víu vào nàng vì muốn bảo toàn mạng sống thôi, căn bản không nghĩ tới hắn là vì bảo hộ nàng. . . . . .

Chậm rãi bước về phía hắn, nàng ngồi bên cạnh hắn, tay trái không bị thương run run lướt qua tóc hắn, tóc bọn họ đã không kết lại nữa, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy, cái kết kia. . . . . . Ở trong lòng nàng

“. . . . . . Kiều cô nương. . . . . .” Lý Mộ Tỉnh nói mê.

Kiều Thủ Ngân hơi kinh ngạc, nhẹ nhàng vén tóc che trên mặt hắn, trên gương mặt tuấn dật có nhiều vết thương lớn nhỏ không đều, mắt nhắm chặt, lông mày nhíu chặt, cúi đầu rên rỉ, cho thấy nổi thống khổ của hắn.

“Không có việc gì rồi, đã không có việc gì.” Nàng tựa vào bên tai hắn thấp giọng trấn an, giọng nói ôn nhu ngay cả mình cũng không chưa phát giác ra.

Bạch Trần Cư mỉm cười, may mắn hắn quyết định đi theo phía sau bọn họ, mới có thể lập tức cứu bọn họ, bằng không nhiệm vụ của nha đầu kia sẽ hỏng mất rồi!

Hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu kia a! Đã lâu không gặp, đã lâu đã lâu rồi . . . . . .

Để lại một bình thuốc trị thương, Bạch Trần Cư không tiếng động bay khỏi động, nháy mắt biến mất trong núi non trùng điệp.

“Bạch công tử. . . . . .” Kiều Thủ Ngân phục hồi tinh thần lại, mới muốn hỏi rõ thương thế của bọn hắn, nhưng cả bóng người cũng không thấy. “Kỳ lạ, đi đâu rồi?” Kinh ngạc cuối đầu, chỗ Bạch Trần Cư mới vừa đứng, chỉ còn lại. . . . . .

Nàng nhíu mi nhìn bình sứ kia, là cái gì vậy?

Đi về phía bình, nàng khom người nhặt nó lên, mở nút gỗ, một mùi thơm ngát truyền ra, mùi vị so với thuốc trị thương đặc hiệu kia rất giống nhau, này. . . . . . Rốt cuộc là sao?

Trầm ngâm suy tư một hồi lâu, nàng mới lấy bột thuốc trong mình thoa trên tay phải của mình, khiếp sợ nhìn miệng vết thương ngày càng khép lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thuốc trị thương này, tuy rằng hương vị giống nhau, nhưng hiệu quả tốt hơn rất nhiều!

Xác định không có vấn đề, nàng nhẹ nhàng mở mảnh vải trên người Lý Mộ Tỉnh ra, nhìn thấy thương thế nghiêm trọng kia, lòng của nàng đột nhiên níu chặt.

Đắp thuốc bột cho hắn xong, lại bôi thuốc cho ba người khác, lọ thuốc nho nhỏ nhưng dung lượng lại dường như không nhỏ, sau khi thoa hết lên vết thương của mọi người thì cũng vừa vặn hết lọ.

Trở lại bên cạnh Lý Mộ Tỉnh, nàng ngơ ngác nhìn hắn. Nàng không hiểu, hắn là Vương gia tôn quý, tại sao phải làm như vậy?

“Chàng có thể nói ta biết sao?” Nàng nói nhỏ.

Hắn đương nhiên không thể cho nàng đáp án, mà nghi hoặc, không chỉ có một chuyện này.

Cúi đầu nhìn tay phải của mình, thời gian đi thoa vết thương cho mọi người chưa đến hai khắc, miệng vết thương không ngờ bắt đầu vảy kết, nàng không thể không hoài nghi, đây không phải là. . . . . . Tiên đan chứ?

Nhiều sự kiện quỷ dị liên tục phát sinh, chẳng lẽ trên đời này, thực sự có thần tiên?

Kiều Thủ Ngân đột nhiên cười giễu cợt. Suy nghĩ lung tung, nghi thần nghi quỷ. Những chuyện này, nhất định sẽ có một giải thích hợp lý!