Đức Dương Quận Chúa

Chương 135: Nhiều con cháu cũng không phải chuyện tốt




Đối với việc Diệp Hoàn đảm nhiệm chủ quan khoa khảo lần này, đại thần trong triều không hề vui như cử nhân trong thiên hạ, bề ngoài thì cho là Diệp Hoàn tuổi còn quá trẻ, không thể đảm nhiệm nhưng chân thực lại là bọn hắn không muốn tăng thêm quyền lực cho Diệp Hoàn.

Từ lúc Diệp Hoàn làm thái tử đến nay, cần cù chăm chỉ, trên có thể xử lý nhiều vụ hồng thuỷ, tham quan ô lại, dưới có thể hiểu rõ bách tính, ngay cả các đại thần phái khác cũng không thể trái lương tâm nói một câu Diệp Hoàn đảm nhiệm rất tốt nhưng cũng chính vì thế nên bọn hắn mới không muốn Diệp Hoàn đảm nhiệm chức quan chủ khoa khảo năm nay.

Diệp Hoàn bởi vì từng là trạng nguyên, bản thân ở trong mắt học sinh thiên hạ rất có uy vọng, nếu đảm nhiệm chức chủ khoa khảo, về sau muốn đem hắn kéo xuống vị trí thái tử thì càng khó khăn hơn.

Triều thần phản đối chuyện này trên Kim Loan điện tranh đến mặt đỏ tía tai, thế nhưng đều vô dụng, hoàng đế vẫn ban thánh chỉ bổ nhiệm Diệp Hoàn.

Thánh chỉ đã hạ, không thể lấy lại. Đúng lúc các triều thần phản đối chán ngán thất vọng thì có một đại thần bỗng nhiên mở miệng, ngay trước mặt văn võ bá quan đề xuất Đông Cung trống rỗng, con cháu của thái tử không có, vì giang sơn xã tắc muốn thái tử lấp đầy Đông Cung.

Nói thẳng ra chính là muốn Diệp Hoàn nạp thêm nữ nhân.

Lời này vừa nói ra, trên Kim Loan điện trong nháy mắt an tĩnh đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Chúng triều thần vô luận là phe phái nào cũng đều ở trong lòng âm thầm bội phục triều thần kia, thái tử phi được hoàng đế coi như thân nữ, nhi tử có khi còn không bằng Đức Dương quận chúa, người đại thần này lại dám đề xuất muốn thái tử nạp thiếp, thật quá can đảm.

Mọi người nhao nhao nhìn lại chỗ người nói, hoá ra người mở miệng là một lão thần, nguyên lão hai triều, làm quan thanh liêm, vì thiên hạ bách tính đã làm rất nhiều chuyện. Nhưng chẳng ai hoàn mỹ, lão thần này rất cứng nhắc, tỉ như ông đề xuất chuyện này cũng không phải là muốn đưa tôn nữ hay cháu gái mình vào Đông Cung, ông thuần túy chỉ là muốn Đông Cung nhiều thêm nữ nhân để Diệp Hoàn có con nối dõi.

Thấy rõ người nói lời này là ai, đám người không hẹn mà cùng nhìn về phía hoàng đế, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng hoàng đế có thể nhìn ra từ trong con mắt của bọn họ cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.

Hoàng đế. . . Hoàng đế hoàn toàn đau đầu, thế là ông đưa ánh mắt về phía Diệp Hoàn, kiểu lão thần một lòng vì quốc gia này là khó ứng phó nhất, vẫn là nên giao cho Diệp Hoàn, dù sao chờ hắn trở thành tân đế cũng phải ứng phó với mấy kiểu người này.

Ôm tâm tính này, hoàng đế nói "Thái tử cảm thấy thế nào?"

Hoàng đế không trực tiếp phủ định ngược lại hỏi ý kiến thái tử, ánh mắt mọi người sáng lên, vô luận là phái nào thậm chí bao gồm cả phe ủng hộ Diệp Hoàn, chỉ ngoại trừ Trịnh gia và Ân gia bởi vì Ân Trường Hoan mà ủng hộ Diệp Hoàn.

Rất đơn giản, bọn họ mặc dù ủng hộ Diệp Hoàn nhưng chủ yếu hơn chính là vì tương lai gia tộc, nếu nữ nhi trong nhà có thể vào Đông Cung, lại vì Diệp Hoàn mà sinh hài tử, vậy tương lai gia tộc coi như được bảo hộ.

Ánh mắt sáng rực của mọi người rơi vào người hắn, Diệp Hoàn chắp tay, ngữ khí bình tĩnh mà kiên định "Nhi thần chỉ cần một mình thái tử phi là đủ."

"Thái tử hồ đồ." Lão thần vỗ ngực, đau lòng nhức óc "Người phải biết người là thái tử, là chủ nhân tương lai của thiên hạ, tại sao có thể chỉ lo cho bản thân, lấp đầy hậu cung không phải là vì mình mà là vì thiên hạ."

"Giang đại nhân lấy thiên hạ làm trọng khiến bản cung rất khâm phục, nhưng chuyện này lại không nhọc Giang đại nhân quan tâm." Diệp Hoàn thản nhiên nói "Cả đời này bản cung sẽ chỉ có một mình thái tử phi, vô luận phát sinh biến cố gì, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

Lão thần càng tức, không lựa lời nói "Người đây là vì lợi ích cá nhân."

"Có lẽ vậy." Ngữ khí Diệp Hoàn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc "Chỉ là ta vẫn muốn nói cho Giang đại nhân, cũng không phải là phi tử nhiều thì con cháu sẽ nhiều, cũng không phải dòng dõi nhiều thì ngày sau sẽ an ổn. Nếu chỉ dựa vào nữ tử và con cháu thì bản cung cùng phụ hoàng cần gì phải thức khuya dậy sớm phê duyệt tấu chương, chúng đại thần cần gì phải đi sớm về tối làm việc công, học sinh trong thiên hạ cần gì phải mười năm học hành gian khổ."

Lời này của Diệp Hoàn nói đến hiên ngang lẫm liệt, lão thần như bị cứng họng, không có cách nào phản bác.

"Muốn thiên hạ an ổn là triều đình trên dưới phải một lòng cố gắng, mà không phải dựa vào mấy chuyện sinh con đẻ cái. Nếu chúng đại thần có thể bớt lo chuyện người khác, một lòng vì bách tính vì thiên hạ, ta nghĩ cho dù ta chỉ có một mình thái tử phi thì thiên hạ này vẫn có thể yên ổn, còn nếu chúng đại thần cứ âm thầm cản trở, như vậy sẽ chỉ khiến các người lên như diều gặp gió, sẽ chỉ làm triều đình rung chuyển bất an."

Hoàng đế hơi nhiều con cháu: Không phải là đem phiền phức ném cho ông đấy chứ hay là đang châm chọc ông?

Lão thần hít vào nhiều thở ra ít: Đừng tưởng rằng ông không nghe ra thái tử đang nói ông xen vào việc của người khác.

Các đại thần còn lại: Bọn hắn chẳng qua chỉ là muốn có công giúp vua, sao lại dính líu đến việc khiến thiên hạ bất an.

Lão thần quả là một kẻ cố chấp, mặc dù bị Diệp Hoàn nói đến ngượng ngùng không thôi, vẫn kiên trì nói "Nếu như thái tử phi chỉ có thể sinh nữ nhi thì phải làm sao?"

Diệp Hoàn cười nhạt, nhẹ nhàng nói "Sinh nữ nhi thì sinh nữ nhi, chỉ cần là hài tử thái tử phi sinh ta đều thích."

Lão thần tức giận đến nói năng lộn xộn "Chẳng lẽ người còn muốn cho nữ nhi kế thừa hoàng vị?"

Diệp Hoàn nhíu mày, không đồng ý nói "Giang đại nhân, phụ hoàng còn ở đây, sao có thể nghĩ xa đến vậy?"

Hắn hướng phía hoàng đế chắp tay, nói to "Nhi thần chỉ nguyện phụ hoàng thân thể khoẻ mạnh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Bờ môi lão thần bờ môi không ngừng run rẩy, thái tử quả thật tâm cơ, vậy mà nói ông hi vọng hoàng đế chết sớm, ông là oan uổng mà.

"Được rồi." Mắt thấy nguyên lão hai triều sắp tức giận đến ngất đi, hoàng đế rốt cục mở miệng "Lời của thái tử cũng chính là ý của trẫm."

Ông quét mắt qua các các nhi tử, có thâm ý nói "Con cháu quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt, huống hồ thái tử và thái tử phi còn trẻ, bây giờ thái tử phi lại đang có thai, các vị khanh gia quả thực không cần quá sốt ruột."

Ông dừng một chút, dùng giọng đùa giỡn nói "Trẫm cảm thấy thân thể vẫn còn khoẻ, chờ trẫm quy thiên, thái tử kế vị, các ngươi nói vấn đề này cũng không muộn."

Nhưng chờ đến lúc đó, những người trước mặt này nếu còn có thể khống chế thái tử, vậy chỉ có thể nói hai mắt của ông cùng Trường Hoan đều không tốt, chọn nhầm một nhi tử làm phu quân Trường Hoan.

Đại thần cả điện lập tức khom lưng thở dài "Thần không dám."

Lời của Diệp Hoàn hôm nay đã dập tắt tâm tư rất nhiều người, đương nhiên cũng còn có người vẫn không tin Diệp Hoàn có thể chỉ có một mình Ân Trường Hoan.

Bọn hắn nghĩ cho dù hiện tại Diệp Hoàn nghĩ như vậy, về sau khi tình cảm phai nhạt, nạp phi là chuyện tất yếu thôi.

Cho nên bọn họ chờ, đợi đến ngày tình yêu giữa Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan nhạt nhòa đi, đáng tiếc bọn hắn đợi cả một đời cũng không đợi được.

. . .

Cung nhân đến nói với Ân Trường Hoan chuyện phát sinh trên Kim Loan điện, Ân Trường Hoan lúc này đang nói chuyện cùng Trần Tử Thiến.

Trần Tử Thiến tiến cung thăm Ân Trường Hoan, nghe cung nhân xong, liền nói "Lần này e là các cô nương trong kinh thành lại càng hâm mộ muội hơn nữa rồi."

Ân Trường Hoan cười nhẹ "Hâm mộ thôi mà, dù sao thường xuyên bị hâm mộ, ta cũng đã quen."

Trần Tử Thiến bật cười "Muội đó, vẫn giống như trước kia."

Trần Tử Thiến đã cứu Ân Trường Hoan một mạng, Ân Trường Hoan lại thật tâm thân cận với nàng, thấy Trần Tử Thiến tuy là cười nói chuyện cùng nàng nhưng hai đầu lông mày ẩn ẩn trăn trở "Trần tỷ tỷ có phải có tâm sự gì không?"

Trần Tử Thiến nghe vậy sững sờ, cười khổ "Bị muội nhìn ra rồi."

Ân Trường Hoan gật đầu, rất rõ ràng, từ lúc mới nhìn thấy Trần Tử Thiến nàng đã chú ý tới.

Trần Tử Thiến áy náy nói "Thật có lỗi, ta không nên ở thời điểm này tới thăm muội."

"Trần tỷ tỷ nói như vậy là không coi ta là người một nhà rồi." Ân Trường Hoan ôn nhu nói "Trần tỷ tỷ nếu có chuyện khó khăn gì, có thể nói cho ta không? Coi như ta không thể hỗ trợ thì tỷ nói ra trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn."

Trần Tử Thiến cười cười, trêu chọc nói "Cái gì thái tử phi cũng có thể quan tâm an ủi người khác vậy sao?"

Ân Trường Hoan nghiêng đầu một chút, "Mờ mịt" hỏi "Ta không phải vẫn luôn quan tâm an ủi tỷ ư?"

"Thái tử phi nói đúng, là ta hiểu lầm." Trần Tử Thiến thu liễm thần sắc "Là chuyện chung thân của ta."

Trần Tử Thiến hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Ân Trường Hoan "Ta thích Kỷ công tử-Kỷ Thừa."

Kỷ Thừa?

Thế nhưng lúc ấy Trần Tử Thiến cứu được nàng, còn làm chứng cho chuyện Gia Hòa trưởng công chúa mưu hại, hiện tại Trần Tử Thiến lại thích Kỷ Thừa, cái này. . .

Ân Trường Hoan mím môi, lấy sự hiểu biết của nàng về Kỷ Thừa, Kỷ Thừa sẽ không bởi vì chuyện kia mà giận chó đánh mèo Trần Tử Thiến, nhưng thành thân là phải lưỡng tình tương duyệt.

"Tỷ có nói cho huynh ấy biết không?" Ân Trường Hoan hỏi.

"Không có. " Trần Tử Thiến cười khổ, lần đầu tiên ở trước mặt người ngoài thừa nhận sự yếu đuối của mình "Ta không dám."

Bởi vì quan tâm, cho nên cẩn thận từng li từng tí.

Ân Trường Hoan cũng buồn, nàng không có nhiều kinh nghiệm, có thể tìm được Diệp Hoàn đều là do Diệp Hoàn xuất hiện nhiều ở chỗ nàng, Kỷ Oánh Oánh ngược lại thì có kinh nghiệm, thế nhưng nàng ấy cũng không thành công a.

Trần Tử Thiến không phải là muốn Ân Trường Hoan nghĩ biện pháp gì, nàng hôm nay chỉ là tiến cung tới thăm Ân Trường Hoan, nếu không phải Ân Trường Hoan nhìn ra bất thường thì cũng sẽ không nói với Ân Trường Hoan chuyện này.

Trần Tử Thiến đi, Ân Trường Hoan vẫn cau mày, nàng muốn giúp Trần Tử Thiến, nhưng lại không biết nên giúp thế nào, trong lúc lơ đãng nhìn mấy quả chua mà Kỷ Oánh Oánh đem tới, ánh mắt lập tức sáng lên.

Kỷ Oánh Oánh là muội muội Kỷ Thừa, chuyện này tìm Kỷ Oánh Oánh nghe ngóng không thể tốt hơn, nàng từng nghe Kỷ Oánh Oánh nhiều lần lo lắng hôn sự của Kỷ Thừa.

Lúc Kỷ Oánh Oánh tiến cung, Ân Trường Hoan liền mời nàng đi dạo ngự hoa viên.

Ân Trường Hoan hỏi Kỷ Oánh Oánh "Biểu ca Kỷ Thừa đã thích người nào chưa?"

"Không biết, hẳn là không có." Kỷ Oánh Oánh không hiểu "Sao tự nhiên lại nhắc đến cái này?"

Ân Trường Hoan không nói Trần Tử Thiến thích thầm Kỷ Thừa, đành nói dối "Vài ngày trước ta nghe phụ hoàng nói có chút lo lắng."

Kỷ Oánh Oánh một chút cũng không hoài nghi Ân Trường Hoan, phàn nàn "Huynh ấy bây giờ căn bản không có ý định thành thân, mỗi lần ta nhắc đến thì đều ra sức khước từ, ta thấy huynh ấy là muốn cả một đời không thành thân."

"Không có khả năng cả đời không thành thân, cho dù huynh ấy có muốn thì phụ hoàng cùng ngoại tổ mẫu ngươi cũng sẽ không đồng ý." Ân Trường Hoan khẽ động "Ta bây giờ cũng có một ứng cử, dung mạo hay tài năng, gia thế đều rất tốt, kết đôi với biểu ca cũng rất xứng."

"Ai?"

"Trần Tử Thiến!" Ân Trường Hoan nhìn Kỷ Oánh Oánh "Ngươi cảm thấy tỷ ấy thế nào?"

Kỷ Oánh Oánh hơi kinh ngạc, nhất thời không nói gì.

Ân Trường Hoan nói "Ngươi không phải là để ý Trần tỷ tỷ từng có một hôn phu bất hạnh qua đời đấy chứ?"

"Dĩ nhiên không phải, cái đó cũng đâu thể trách tỷ ấy, ta là hạng người như vậy sao!"

"Hay là để ý tỷ ấy từng cứu ta rồi làm chứng chuyện mẫu thân ngươi?" Ân Trường Hoan nói thẳng.

"Càng không có." Kỷ Oánh Oánh trừng mắt nhìn Ân Trường Hoan "Ngươi suốt ngày nghĩ cái gì thế?"

Nàng chẳng qua là cảm thấy có chút khó chịu, nhưng không vì vậy mà ghi hận Trần Tử Thiến, nếu không phải Trần Tử Thiến cứu được Ân Trường Hoan, mẫu thân của nàng còn không biết sẽ như thế nào.

Kỷ Oánh Oánh thở dài "Mấu chốt là ca ca ta phải thích, nếu không thì dù ta có hài lòng cũng vô dụng."

Ân Trường Hoan không muốn Kỷ Oánh Oánh làm chủ cho Kỷ Thừa, nhân cơ hội nói "Không bằng chúng ta tìm thời gian để bọn họ gặp nhau một lần, lỡ đâu thành công thì sao."

Kỷ Oánh Oánh ngẫm lại cảm thấy có lý, gặp mặt một lần cũng không sao.

Hai ngày sau, Ân Trường Hoan dẫn theo Trần Tử Thiến đến một tửu lâu rồi ngẫu nhiên gặp Kỷ Oánh Oánh cũng dẫn Kỷ Thừa tới ăn cơm.