Đức Dương Quận Chúa

Chương 137: Thi hội




"Chủ tử, thi hội yết bảng." Nhược Vân tiến đến bẩm báo "Sở công tử cùng Lâm công tử đều nổi danh trên bảng, tiếc là công tử Ân Thành thi rớt mất."

Có thể tham gia kì thi ba năm một lần này đều là cử nhân, khoa cử phân thành thi viết và thi đình, thông qua kì thi viết là cống sĩ, tất cả có ba trăm người, lại tham gia thi đình, phân ra nhất giáp, nhị giáp và tam giáp.

Trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa đều là tên trong nhất giáp.

Ân Thành mới học hành tử tế được một, hai năm, thi rớt cũng không có gì bất ngờ.

"Sở công tử?" Kỷ Oánh Oánh nhớ đến tin đồn nói Ân Trường Hoan nuôi trai lơ năm ngoái "Là Sở Bạch?"

"Chính là hắn, chúng ta nói xong, ta cho hắn ngân phiếu một ngàn lượng, chờ hắn thi đậu trạng nguyên thì đến thư viện Đức Dương của ta giảng dạy." Ân Trường Hoan hỏi Nhược Vân "Thứ tự bọn họ thế nào?"

Cống sĩ(*) cũng có thứ tự, những người phía trên đương nhiên dễ có thành tích tốt trong kì thi đình hơn, Nhược Vân nói "Thành tích của hai vị công tử cũng không tệ, Sở công tử xếp thứ sáu, Lâm công tử xếp thứ mười tám."

(*) Cống sĩ (Chữ Hán: 貢士) là một loại học vị trong hệ thống khoa bảng thời phong kiến, tức là đỗ tứ trường khoa thi Hương.

Ân Trường Hoan không quá kinh ngạc kết quả của Sở Bạch, có lá gan nhận ngân phiếu một ngàn lượng thì đương nhiên là phải có bản lĩnh, điều làm Ân Trường Hoan kinh ngạc chính là Lâm An thế mà lại đứng thứ mười tám, hạng này thi đình chắc sẽ rất tốt, cũng có thể đi tranh nhất giáp.

"Lâm công tử này là ai?" Kỷ Oánh Oánh chế nhạo cười hỏi "Chẳng lẽ lại là một mỹ nam tuấn tú?"

Ân Trường Hoan trừng nàng "Thân nữ của Đồng phu nhân được nhà họ Lâm nuôi dưỡng, Lâm An này là con trai độc nhất của Lâm gia, lúc Đồng phu nhân tìm được thân nữ thì cũng dẫn mẫu tử Lâm gia tới kinh thành."

Kỷ Oánh Oánh biết chuyện tam phòng của Ân gia, cảm khái một câu "Người tốt được báo đáp, làm người vẫn là nên thiện lương một chút."

Ân Trường Hoan bảo Nhược Vân đi an bài mang chút quà mừng đến hai nhà này.

Lâm An đang sống trong phủ của Đồng Thục Tĩnh, Sở Bạch thì đang ở nhà dưới danh nghĩa của Ân Trường Hoan.

Học sinh thư viện Đức Dương càng ngày càng nhiều, Ân Trường Hoan mời thêm nhiều phu tử, phần lớn đều là cử nhân, cho nên đa số đều sẽ tham gia kì khoa cử này.

Ân Trường Hoan ngẫu nhiên nghe thuộc hạ nói lúc này nhà nghỉ trong kinh thành đều đã đầy nên nàng lấy một tòa nhà của mình ra chỗ các cử nhân ở tạm.

Nghĩ đến đây, Ân Trường Hoan lại hỏi Nhược Vân, cử nhân ở nhà nàng có tên trên bảng không.

Nhược Vân là đệ nhất nha hoàn bên Ân Trường Hoan, làm việc cực kì chu toàn, đã sớm hỏi thăm rõ ràng "Có hai vị, một người xếp hơn một trăm, còn một người lại qua cả hai trăm."

Xếp hạng không tính quá tốt, nhưng đều có thể tham gia thi đình, có lẽ cố gắng thật tốt thì kì thi đình có thể có kết quả khá hơn. Ân Trường Hoan cũng bảo Nhược Vân đưa quà mừng qua.

Kỷ Oánh Oánh nghe thấy, không nhịn được hỏi "Thái tử biết ngươi cho họ ở tạm nhà không?"

"Biết." Ân Trường Hoan nói "Còn là chàng ấy nghĩ ra chủ ý này."

Kỷ Oánh Oánh mím môi, tốt a, là nàng suy nghĩ nhiều.

Vốn dĩ nàng còn lo lắng Ân Trường Hoan làm như vậy thì Diệp Hoàn có thể sẽ suy nghĩ nhiều. Hiện tại xem ra Ân Trường Hoan chỉ là cho những cử nhân nơi ở nhưng về lâu dài mà nói, những người này có thể không về phe Ân Trường Hoan sao, lại nghĩ sâu hơn, liền là tẫn kê ti thần(*), tối kỵ.

(*)Tẫn kê ti thần (牝鸡司晨), hay còn đọc là tẫn kê tư thần, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống. Thời trước dùng để so sánh phụ nữ soán quyền loạn thế, bởi vì phụ nữ cổ đại chịu trình độ giáo dục rất thấp, thường thường làm ra những chính sách nhiễu loạn xã hội. Cho nên người ta cho rằng là điềm báo của tai họa.

Buổi trưa lúc Diệp Hoàn trở về cùng Ân Trường Hoan dùng cơm trưa, hắn chủ động nhắc tới Sở Bạch "Ta có xem qua bài của Sở Bạch, trong lời có ý sâu xa, quả không tệ."

Ân Trường Hoan nghiêng đầu cười một tiếng "Khẳng định không viết tốt bằng chàng."

Diệp Hoàn ngước mắt nhìn Ân Trường Hoan, mặt mày ôn nhu "Hôm nay sao rồi, hài tử không quậy nàng chứ."

Nhìn mấy chục cuốn sách thuốc, Diệp Hoàn biết nữ tử nôn nghén là một việc rất tra tấn người, cho nên vẫn luôn lo lắng nhưng đến nay, Ân Trường Hoan còn chưa có xuất hiện triệu chứng này.

"Không có, Kỷ Oánh Oánh còn hâm mộ ta không bị nghén đó." Lúc nói chuyện với Kỷ Oánh Oánh có dùng một chút điểm tâm nên lúc này có hơi no, Ân Trường Hoan để đũa xuống, trịnh trọng nói "Ta cảm thấy trong bụng ta chính là một nữ nhi."

"Vì sao?"

"Bởi vì ta một chút cũng không buồn rầu gì." Ân Trường Hoan nghiêm túc phân tích "Con bé nhất định là giống ta, thích sắc đẹp, mỗi ngày được ngắm một phụ thân tuấn tú thế này, cho nên không hề quậy phá "

Có đạo lý, hắn không phản bác nổi.

Diệp Hoàn gắp cho nàng một miếng gà xé nấm, hơi nghiêm túc "Như vậy có thể sẽ không tốt lắm."

"Có ý gì?" Ân Trường Hoan nuốt miếng gà xé nấm, nói "Chẳng lẽ chàng chỉ muốn nhi tử không muốn nữ nhi?"

"Không phải." Diệp Hoàn lại múc cho Ân Trường Hoan một bát canh gà "Nếu như là nữ nhi, còn giống như nàng yêu thích sắc đẹp, vậy ta sẽ phải lo lắng chuyện chung thân của con bé."

"Cái này còn cần lo lắng sao?" Ân Trường Hoan ngây ngốc.

"Ta lo lắng nó không tìm được một phu quân tốt." Hắn cau mày lại, phảng phất như thật sự lo lắng "Không phải tùy tiện chọn một nam tử là có thể có được dung mạo đẹp."

Ân Trường Hoan lập tức im lặng, chàng là đang khen chính mình anh tuấn hay là thế nào đây.

Nàng suýt chút nữa là tin rồi.

.

Quà của Ân Trường Hoan rất nhanh được đưa đến Đồng phủ và chỗ ở của Sở Bạch.

Đồng Thục Tĩnh nhận xong vừa kinh ngạc lại vui mừng, tiễn công công tặng lễ xong, nói với Ân Thành "Không ngờ thái tử phi còn nhớ Lâm An."

Ân Thành mặc dù thi rớt nhưng cũng không nhụt chí, hắn hiểu rõ bản thân, không thi đỗ là bình thường, cũng may tuổi của hắn không quá lớn, cố gắng chờ ba năm cũng không thành vấn đề.

"Thái tử phi nhìn thì tùy tiện nhưng thực tế lại rất chu đáo." Ân Thành nói "Con vừa mới nghe công công kia nói Sở Bạch cũng đứng bảng, thái tử phi cũng phái người tặng đồ cho Sở Bạch."

Mí mắt Đồng Thục Tĩnh nhấc lên, ngữ khí nghiêm khắc "Sở Bạch dạy học ở thư viện Đức Dương, nói thế nào thì cũng là có có quan hệ với thái tử phi, hắn thi đỗ, thái tử phi phái người tặng quà là rất bình thường, con không được nói bậy."

"Con đâu có nói bậy." Ân Thành bật cười "Con chỉ là muốn biết những kẻ dám oan uổng thái tử phi nuôi trai lơ kia khi biết Sở Bạch đỗ cống sĩ sẽ có suy nghĩ gì."

"Sở Bạch có thành tích tốt, nói không chừng lúc thi đình còn đỗ nhất giáp, đến lúc đó càng thú vị."

Ân Thành nói không sai, biết được Sở Bạch không chỉ nổi danh trên bảng mà thứ hạng cũng rất cao, nhiều người có loại cảm giác là lạ. Trong đó An vương là khó chịu nhất, hắn vất vả tìm được một người tài giỏi, sau đó lại tự tay dâng lên cho Ân Trường Hoan, bây giờ thực sự không biết là có bao nhiêu phiền muộn.

Đúng lúc này, tâm phúc tới bẩm báo.

An vương nghe vậy chấn động, trong mắt lóe ánh sáng  "Ngươi nói thật?"

"Vô cùng xác thực." Tâm phúc nói "Chim bồ câu truyền về tin tức, chỉ sợ hiện tại kinh thành còn chưa có người biết."

An vương trầm giọng "Ngươi cảm thấy phụ hoàng sẽ phái ai đi?"

"Thái tử." Tâm phúc lập tức nói "Trước đó thái tử ủng hộ chuyện này, hiện tại muốn ký kết hiệp ước, hoàng thượng nhất định sẽ không chọn người khác."

Chiến sự ở biên giới tây bắc vẫn diễn ra, nếu có thể ký kết hiệp ước hòa bình thì chính là lập công lớn, hoàng đế yêu quý thái tử, sẽ không để người khác đoạt mất danh tiếng.

"Vương gia, nếu thái tử thật sự đi đến biên giới tây bắc, chuyến đi này phải mất mấy tháng, chúng ta. . .

An vương giơ tay lên, ngăn lời tâm phúc.

Tâm phúc một lúc sau lại nói "Vương gia, hoàng thượng ngày càng quý mến thái tử, muốn hoàng thượng phế thái tử trừ phi thái tử tạo phản."

An vương vuốt tay cầm trên ghế, gân xanh trên mu bàn tay căng lên "Đây là chuyện không thể."

Trừ khi đầu thái tử có vấn đề, nhưng đầu thái tử không chỉ không có vấn đề mà còn rất thông minh.

Trong phòng rõ ràng chỉ có hai người bọn họ, nhưng tâm phúc vẫn thấp giọng "Cho nên chúng ta không thể không dùng thủ đoạn, đây là cơ hội ngàn năm có một, bỏ qua chỉ sợ sẽ không còn."

An vương nhắm mắt, trầm ngâm nửa ngày "Để ta cân nhắc mấy ngày."

Hắn chung quy vẫn muốn làm, vây cánh thái tử ngày càng đầy đặn, cơ hội ngàn năm có một này, nếu bỏ qua thì giấc mộng hoàng đế của hắn sợ là sẽ biến thành mây khói.

Muốn làm chuyện lớn thì phải bất chấp nguy hiểm.

.

Có chủ ý của Ân Trường Hoan, Triệu thái hậu rất nhanh đồng ý mối hôn sự của Trần Tử Thiến cùng Kỷ Thừa, cũng triệu Trần Tử Thiến tiến cung.

Ngày Trần Tử Thiến tiến cung, Kỷ Oánh Oánh sớm truyền tin cho Ân Trường Hoan, bảo nàng cùng đi Từ An cung, có nàng ở đó, Triệu thái hậu cho dù muốn làm khó cũng sẽ chịu đựng.

Không thể không nói Kỷ Oánh Oánh đúng là hiểu rất rõ Triệu thái hậu, có Ân Trường Hoan ở đó, Triệu thái hậu quả nhiên không bày sắc mặt với Trần Tử Thiến, thái độ rất ôn hòa.

Triệu thái hậu nghĩ dù bà không hài lòng Trần Tử Thiến, nhưng Trần Tử Thiến đã là hôn thê của Kỷ Thừa, sớm muộn cũng là người một nhà nên không thể để người ngoài như Ân Trường Hoan chê cười.

Ở Từ An cung dùng bữa trưa, Ân Trường Hoan dẫn Trần Tử Thiến đi dạo ngự hoa viên. Kỷ Oánh Oánh vốn là muốn đi cùng nhưng lúc ra khỏi Từ An cung thì đứa bé trong bụng của nàng đột nhiên nhúc nhích, Kỷ Oánh Oánh bị hù dọa liền ở lại Từ An cung.

Ân Trường Hoan hiếu kì chuyện giữa Trần Tử Thiến cùng Kỷ Thừa, Trần Tử Thiến cũng không che giấu liền kể lại sự việc. Thì ra người đi Kỷ gia nghe ngóng hôn sự của Kỷ Thừa là do mẫu thân Trần Tử Thiến an bài.

Trần Tử Thiến có tâm sự với mẫu thân, bà thương cho nữ nhi, mặc dù cảm thấy khả năng không lớn nhưng vẫn đi nhờ tỷ muội quen biết đến Kỷ gia nghe ngóng, ai ngờ lại thành công chứ.

Ân Trường Hoan nói "Ta nghe Oánh Oánh nói trước khi đính hôn tỷ còn từng gặp mặt riêng với biểu ca Kỷ Thừa?"

"Đúng là cái gì cũng không thể gạt được muội." Mặt Trần Tử Thiến ửng đỏ, ánh mắt tuy có ngượng ngùng nhưng nhiều hơn là vui vẻ "Ta biết mối hôn sự này có được hay không đều cần huynh ấy gật đầu cho nên tìm một cơ hội gặp mặt một lần."

Ân Trường Hoan mặc dù hiếu kì nhưng đây là chuyện riêng tư của đôi phu thê người ta, nàng hỏi nhiều cũng không tốt cho nên không tiếp tục đề tài này nữa.

Ân Trường Hoan cùng Trần Tử Thiến đi dạo ngự hoa viên một vòng rồi trở về Từ An cung.

Cảm thấy về Đông Cung bây giờ sẽ nhàm chán, Ân Trường Hoan liền ở Từ An cung đợi Kỷ Thừa tới đón Kỷ Oánh Oánh cùng Trần Tử Thiến.

Ân Trường Hoan quan sát Kỷ Thừa cùng Trần Tử Thiến, phát hiện bọn họ dù không dính lấy nhau giống nàng cùng Diệp Hoàn, lúc ở chung còn hơi lạnh nhạt, nhưng khi ánh mắt chạm vào nhau cũng cười một tiếng.

Ân Trường Hoan trở lại Đông Cung, cung nữ đưa canh bổ thân thể tới.

Canh này uống một ngày, hai ngày thì không sao nhưng lâu dần sẽ cảm thấy ghê cổ. Ân Trường Hoan không muốn uống, liền bảo cung nữ bưng canh đến thư phòng cùng nàng, lấy danh nghĩa là quan tâm thân thể Diệp Hoàn.

Đi đến bên ngoài thư phòng, một hộ vệ tiến lên đón.

Ân Trường Hoan hỏi "Thái tử có khách sao?"

Bình thường nàng tới đây đều chốn không người, chỉ lúc Diệp Hoàn có khách thì hộ vệ mới tới nói với nàng một tiếng.

Diệp Nhiên gật đầu "Là Đoan vương gia."