Dục Thần Chi Quả (Yêu Hồ)

Chương 17: Đại a phúc đích tự bạch




Ta, Đại A Phúc, đúng vậy, chính là loại đồ chơi nặn từ bùn đất của Nhân Gian Giới, thuộc loại trang trí phẩm chỉ là dùng để trưng. Hơn nữa tuy nói là trang trí phẩm, cũng không có bề ngoài thật đẹp, chỉ là một vật thể giản dị thôi.

Như thế ta có chẳng hữu dụng gì, tại sao có thể tồn tại ở Phù U Giới đầy rẫy mĩ hồ?

Đó là bởi vì, ta có chủ nhân “được xưng” Đệ Nhất mỹ nhân Phù Ù Giới, Hồ hậu, cũng chính là Tử Nhã đại nhân ^-^. Vì cái gì nói là “được xưng”, này kỳ thật cũng không phải chính hắn xưng hô chính mình, chủ nhân ta dù mặt dày cũng không đạt tới trình độ này, chính là hôn phu của chủ nhân đắc ý khoe.

Tuy rằng chủ nhân của ta luôn xấu hổ lúng túng nói mình cũng không thật diễm lệ, bất quá trong tư tâm ta nhận thức vì Hồ vương tốt xấu gì cũng nói một câu giống người, trước kia làm việc có lỗi với hắn, này chính là bồi thường nho nhỏ mà thôi.

Qua cách dùng từ của ta, mọi người có thể sẽ cảm thấy được ta không quá thích Hồ vương đi?

Mọi người không có đoán sai, ta đích thật là không thích Hồ vương.

Đã lâu đã lâu trước kia, ở thời điểm Tử Nhã đại nhân vẫn không biết Hồ vương Hắc Chước, chúng ta ở tại một gian nhà tranh nhỏ cũ nát, Tử Nhã không có thân nhân, không có bằng hữu, chung quanh là núi rừng rậm rạp, hắn liền như vậy cô đơn trải qua một năm rồi lại một năm, tịch mịch giống như không có hồi kết… Đi theo hắn, chỉ có ta.

Tuy rằng ta không thể chăm sóc Tử Nhã cho đúng nghĩa, nhưng là niềm an ủi tâm hồn, ta có tự tin tuyệt đối.

Ta dù sao cũng là món quà duy nhất ông nội Tử Nhã đưa cho hắn nha.

Chính là, ngày tháng êm đẹp như vậy cự nhiên lập tức trôi qua, ta không chỉ một lần hối hận bởi một ngày chết tiệt kia, không nghĩ biện pháp ngăn cản Tử Nhã đi (tuy rằng có lẽ không thể thành công, nhưng bất chiến mà bại không là phong cách của ta...), để hắn gặp gỡ ma chướng của cả đời hắn, cũng chính là tên Hắc Chước chết tiệt.

Ngày đó, hắn thấy được đoàn lam quang (beta: đoàn người mặc đồ màu xanh a~ tông xẹt tông đúng chói mắt mà +_+) từ trên trời giáng xuống, hắn thấy được kia đế vương tôn quý…

Khi đó Hắc Chước gặp phải tập kích, thân lâm hiểm cảnh. Ta như thế nào cũng không nghĩ ra, Tử Nhã đại nhân liền hy sinh tình cảm chúng ta ở chung hơn một trăm năm, nhẫn tâm vứt ta ra ngoài, để ta liền như vậy tan xương nát thịt, chỉ vì tên gia hỏa chưa từng biết mặt đó! (beta: bé nì là đồ chi mà cũng biết ghen hen ^_^)

Mọi người nói, lần đầu tiên gặp mặt, ta liền thảm như vậy, ta còn có thể đối với Hắc Chước có ấn tượng tốt sao?

Sau lại, Tử Nhã dù sao cũng là không nỡ rời ta, khi tên kia đi rồi, đem ta tan xương nát thịt nặng mới, chính là, ta không bao giờ … nữa trở lại đúng nguyên lai… Trong tâm hồn để lại vết thương thật sâu >< ô ô…

Nếu như, ngày vẫn như thế này qua đi, một ngày nào đó ta sẽ tha thứ cho tên gia khỏa kêu Hắc Chước kia.

Nhưng mà, lúc tên gia khỏa kêu Hắc Chước đến đây, ta vẫn tưởng rằng y nói muốn tới đón Tử Nhã chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới y thật sự đến đây, hơn nữa đưa Tử Nhã mang ra khỏi nơi thế ngoại đào nguyên mà chúng ta đã sống nương tựa lẫn nhau, tới một cái thâm cung nội uyển không sạch sẽ.

Ta nói như vậy không phải là không có đạo lý, Tử Nhã đại nhân xinh đẹp của ta mặc dù ở trong tư tâm của ta là xinh đẹp nhất thế giới, bất quá ở nơi này, còn có cảm nhận của Hắc Chước, y thực hiển nhiên không nghĩ như vậy.

Ở trong này, có thiệt nhiều thiệt nhiều yêu hồ cùng Tử Nhã giống nhau, bị an trí ở trong sân, sau đó chờ Hắc Chước ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào mà lâm hạnh.

Từ ngày tới đây, ta đã bị an trí ở trên ngăn tủ cao cao, chỉ có những lúc Tử Nhã nghĩ đến, mới có thể đưa ta tinh tế vuốt ve một phen. Bên cạnh ta còn rất nhiều Đại A Phúc đến sau, do Hắc Chước từ Nhân Gian Giới mang về tới, vì thế ta không cùng bọn họ giao tiếp.

Ta có tự tin, trong số các Đại A Phúc ở đây, ta nhất định là Đệ nhất trong cảm nhận của Tử Nhã.

Bất quá, mỗi lần Tử Nhã cầm lấy ta, xem ra luôn buồn bực không vui, ta biết, lúc này là thời điểm Hắc Chước không ở bên cạnh hắn, tên đại sắc quỷ kia, bên người có nhiều sủng thiếp như vậy, cũng không sợ nhiễm bệnh a.(beta: hok làm gì được người ta nên em trù a =]])

Có khi, ta thấy Tử Nhã âm thầm rơi lệ, này thật sự là hơi quá đáng, nếu ta có thể nói được, ta nhất định phải khuyên Tử Nhã rời đi kẻ chỉ biết làm bị thương hắn, khiến hắn rơi lệ. Bất quá… Ta biết Tử Nhã sẽ không nghe ta, từ lần đầu tiên gặp yTử Nhã liền hy sinh ta, điểm này xem ra hắn phải là yêu thảm tên Hắc Chước này rồi.

Được rồi! Tuy rằng ta không thích Hắc Chước, nhưng là nếu Tử Nhã thương y như vậy, ta cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi.

“Tử Nhã, ta muốn đi Nhân Gian Giới một chuyến, ngươi nghĩ muốn cái gì?” – mỗi một lần rời đi, Hắc Chước đều hỏi như vậy.

Tử Nhã mỗi lần đều chỉ cần Hắc Chước mang cái Đại A Phúc trở về, nhưng ta biết... Tử Nhã kỳ thật cũng không muốn những thứ này, Đại A Phúc chỉ cần ta là đủ rồi, Tử Nhã muốn chính là Hắc Chước trở về.

Sau lại, Hắc Chước rốt cục đã quên đem về Đại A Phúc cho Tử Nhã, ta thật cao hứng vì trong tủ treo quần áo không khỏi lại chen lách thêm đồng bọn xa lạ, nhưng là, thấy Tử Nhã biểu tình như bị sét đánh, ta biết, đây đối với Tử Nhã mà nói không khác gì tận thế. Bởi vì lần này, Hắc Chước từ Nhân Gian Giới mang về không phải Đại A Phúc, mà rõ ràng là một con người.

Người này đối với Hắc Chước mà nói hiển nhiên rất trọng yếu, bởi vì trước kia Tử Nhã vài ngày có thể gặp Hắc Chước một lần, nhưng từ sau khi Vệ Đình đến đây, Tử Nhã đã thật lâu không có nhìn thấy Hắc Chước.

Thời gian Tử Nhã bồi ta thay đổi hơn, ta tuy rằng thật cao hứng, nhưng là mắt thấy Tử Nhã khổ sở, ta làm sao có thể cao hứng được nữa?

Không chỉ một lần Tử Nhã rơi lệ ở trên người ta, ta rốt cục biết nước mắt yêu hồ đích thị nóng, lòng cũng giống như bị thiêu đốt.

Dục thần chi quả! Đây là trái cây thần kì cỡ nào, sau khi Tử Nhã nghe qua nó, tâm tư toàn bộ đặt trên trái cây, đã vậy còn hàng đêm lén lút khóc.

Tuy rằng trái cây phân tán chú ý của Tử Nhã, nhưng nhìn được hắn thần thái sáng láng, ô ô, ta sẽ nhẫn nại, tuy rằng Tử Nhã không cần ta ở bên cạnh, nhưng chỉ cần Tử Nhã vui vẻ, ta có thể chịu được tịch mịch.

Chính là ta không nghĩ tới! Này dục thần chi quả muốn được phải trải qua nhiều khó khăn, vì nó, Tử Nhã của ta biến thành cả người tổn thương, cũng vì nó, Tử Nhã của ta còn muốn chịu đựng cả người đau xót, bị Hắc Chước kia áp ở trên giường, hôn toàn thân, chịu hung khí kia ở trong cơ thể tiến tiến xuất xuất, này Hắc Chước lúc đầu còn có điểm thương hương tiếc ngọc, nhưng sau đó vẫn là thú tính quá, cũng không nhớ Tử Nhã có bao nhiêu vất vả, quả thật là dã thú vương! (beta: ta ủng hộ ý kiến của em ^_^)

Những gì Tử Nhã vất vả chịu đựng cũng được bồi đắp, rốt cục như ý nguyện mang thai đứa nhỏ của Hắc Chước, thấy Tử Nhã không hề lấy nước mắt rửa mặt, ta cũng là vui vẻ. Ngày tháng nếu như cứ tiếp tục yên ổn như vậy trôi qua thì tốt rồi, có đứa nhỏ, Tử Nhã thoạt nhìn lại đẹp hơn rồi đó ^^.

Bất quá Hồ vương đáng ghét không biết lại làm chuyện gì, để Tử Nhã tính tình đại biến, cự nhiên điên cuồng muốn giết người tên gọi Vệ Đình kia, hết thảy nhất định là lỗi Hắc Chước, Tử Nhã của ta luôn luôn ôn nhu như nước, không có khả năng làm ra loại sự tình này.

Sau lại, ta theo Tử Nhã dọn tới lãnh cung. Không sao cả, chỉ cần Tử Nhã ở cạnh, bất cứ nơi nào ta cũng có thể ở. Bất quá sau khi dọn vào lãnh cung ta mới biết được, lãnh cung là chỗ ở cho phi tử thất sủng, này lại một lần nữa xác minh Hắc Chước thật đáng giận.

Tử Nhã của ta có thể ở lại loại địa phương này sao? Cũng không nhớ Tử Nhã vất vả như vậy mới mang thai đứa nhỏ, Hắc Chước thật không quý trọng.

Bất quá việc ghê tởm nhất Hắc Chước đã gây ra không phải việc này, sau khi vào lãnh cung ta mới biết được, Hắc Chước cự nhiên muốn đem đứa nhỏ của Tử Nhã cướp đi! Xem ra Hắc Chước thật sự không hiểu Tử Nhã, dù là ta cũng biết, Tử Nhã có bao nhiêu coi trọng đứa nhỏ trong bụng.

Hừ hừ, đáng đời Hắc Chước mất đi Tử Nhã.

Bất quá, Tử Nhã của ta nha, ngươi có thể lựa chọn cách làm khổ Hắc Chước, hảo hảo trả thù y, ta muốn chọn phương thức này, nhưng ngươi như thế nào lại thiện lương như vậy? Ngươi có thể cho Hắc Chước mất đi ngươi, nhưng vì cái gì ngươi muốn nhảy sông tự vẫn cũng không mang ta theo?! (beta: bé muốn đi tự tử cùng =]]~ dễ thương hen)

Ta nghĩ, ngươi vì biết ta là tượng bùn đất, sợ ta hôi phi yên diệt (beta: tức là bị hòa tan bị nhão ra, ẻm là nặn từ đất nên khi xuống nước sẽ bị trôi đi hết bùn đất ~ mất body đó~ cùng vế sau là hok còn hình hài =..=), thi cốt vô tồn, cho nên không chịu mang theo ta thôi? Ta nguyện ý nha, Tử Nhã, chỉ cần là theo ngươi, lên trời xuống đất ta đều đi, ngươi tại sao có thể vứt bỏ ta nha!(beta: ta thích câu lên núi đao xuống biển lửa hơn nhưng dịch đúng nguyên văn thì thía =_=)

Sau khi lần đầu vì Hắc Chước mà lưu lại vết thương nặng, ta lại một lần nữa vì Hắc Chước mà tâm linh bị tổn hại.

Đáng giận Hắc Chước, ta vĩnh viễn hận ngươi!

Nói là muốn vĩnh viễn hận Hắc Chước, bất quá hiện nay Hắc Chước tựa hồ cũng không đáng giận như vậy, vì Tử Nhã, y đưa tất cả luyến sủng trong hậu cung phân phát hết, nhân gian nam tử kêu Vệ Đình cũng đi rồi, hậu cung trống trải.

Tuy rằng Hắc Chước làm như vậy, Tử Nhã vẫn là không thấy bóng dáng, cho nên mức giận Hắc Chước, chỉ là so với trước kia ít một chút mà thôi.

Nếu y không đem Tử Nhã tìm trở về, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ y!

Có thể là lão thiên gia hoặc là Hắc Chước nghe thấy được tâm nguyện của ta, Tử Nhã rốt cục đã trở lại.

Không chỉ Tử Nhã trở về, còn có hai tiểu chủ nhân cùng nhau trở về. Ta chỉ biết Tử Nhã cát nhân thiên tướng, hảo tâm có hảo báo, hắn không có việc gì, không chỉ không có việc gì, hai tiểu chủ nhân cũng là vui vẻ tinh thần phấn chấn bồng bột, hơn nữa đều thực thích ta, quả nhiên là tiểu hải tử của Tử Nhã, cùng mẫu thân có thú vui giống nhau, cho nên ta cũng thích bọn họ ^_^.

Từ khi Hắc Chước đối với Tử Nhã dè dặt, ăn nói khép nép, che chở đầy đủ, ta biết, Tử Nhã vẫn chưa toàn bộ tha thứ y. Tử Nhã tuy rằng không phải chuyên làm bộ làm tịch, bất quá ta cũng không phản đối Tử Nhã làm như vậy, thậm chí phi thường cổ vũ hắn làm như vậy.

Này nên cho Hắc Chước chút giáo huấn, cá nhân ta cho rằng, giáo huấn vài năm đối với Hắc Chước mà nói cũng không đủ, lão thiên gia có thể còn nghiêm khắc một ít. (beta: vài năm của em là hơn mấy trăm năm của người ta =]])

Bất quá, ta biết Tử Nhã cũng không phải làm bộ làm tịch, hắn là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Người ta thường nói, là người ăn nói đều có thêm có bớt, Tử Nhã của ta lại thông minh như vậy, tự nhiên biết điều Hắc Chước nói không thể tin, ai biết một ngày kia, có thể hay không có người như Vệ Đình xuất hiện!

Chính là, không biết Hắc Chước dùng cái kỹ xảo gì, hoặc là ở địa phương ta không biết làm diễn xuất hành vi liều lĩnh gì, tóm lại, Tử Nhã đại nhân của ta cuối cùng vẫn còn tha thứ y. Nói thực ra, trừ bỏ thấy Hắc Chước đối với Tử Nhã chủ nhân hôn lại hôn, lại liếm lại cắn, lại ○ lại ×, mặt khác tựa hồ không thấy được Hắc Chước quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Bất quá, nếu Tử Nhã đại nhân muốn làm khó dễ Hắc Chước, hắn cũng không phải Tử Nhã đại nhân mà ta biết. Cho nên, Hắc Chước đúng là vẫn còn mặt dày mày dạn được đến tha thứ.

Chính là, Tử Nhã a, ta tuy rằng không trông cậy vào ngươi hảo hảo giáo huấn cái tên phụ bạc Hắc Chước, nhưng ngươi cũng không nhất thiết như vậy ngoan ngoãn phục tùng nha!

Không chỉ miệng trên sẽ không lên án Hắc Chước, hành vi trên cũng là như vậy không chịu thua kém. Nhìn một cái, Hắc Chước còn đưa Tử Nhã lên giường, này Hắc Chước sẽ không biết cái gì gọi là rõ như ban ngày, cái gì gọi là một vừa hai phải sao? Này đã muốn là lần thứ ba trong ngày hôm nay, mà hiện tại thậm chí còn chưa tới giữa trưa mà!

Y không biết Tử Nhã sẽ mệt sao?

A a! Ngươi nhìn xem, y cởi hết quần áo của Tử Nhã, không chỉ cởi sạch, hơn nữa đầu ngón chân trắng nõn của Tử Nhã cũng cho vào miệng! Đây là như thế nào nha, Tử Nhã, ngươi nên một cước bắt đá bay y nha!

Ta ở ngăn tủ đối diện giường Đế vương, cho nên góc độ cũng là rõ ràng đến kinh ngạc. Tin tưởng nếu Tử Nhã đại nhân biết ta xem được rõ ràng như vậy, khẳng định sẽ không đem chân trương lớn như vậy, cũng sẽ không đem kiều đồn nâng cao như vậy. Nếu không phải ta chỉ là cái đồ chơi, đại khái cũng muốn phun máu mũi.

“A… A… Không được…”

Tử Nhã chủ nhân a, ngươi cũng không chịu thua kém chút, rõ ràng miệng hô không được, vì cái gì tiểu mông lại nâng lên một ít… A a, nhất định là ta nhìn lầm rồi. (beta: em được xem phim miễn phí a =]], còn bình luận nuwxa~ ngây thơ thiệt => em này sau chắc làm thụ =]])

“Mau… Nhanh lên… ” – từ Tử Nhã chủ nhân toát ra câu cuối cùng ta không muốn nghe đến.

Mỗi lần nghe đến, chỉ biết sau đó không lâu hồ ly kia vừa muốn xâm phạm Tử Nhã của ta, vừa muốn đem thứ không biết cấu tạo thế nào mà to lớn thái quá phóng tới tiểu huyệt của Tử Nhã, cũng không muốn nhớ chổ đó của Tử Nhã đại nhân khéo léo động lòng người cỡ nào, muốn chứa một cây lớn như vậy, không đau chết sao.

Ai ai, nghĩ đến đã cảm thấy đau lòng >_<

Quả nhiên không trong chốc lát, Tử Nhã đại nhân của ta đã đau đến mắt ứa lệ. Kia một tiếng “không được” cũng hô vang lên.

Này thối Hắc Chước, người ta đều hô không được, ngươi cũng tôn trọng một chút nha!

“Thật sự không được sao? Thế nhưng ta coi nơi này thật sự yêu thích nha, ngươi nhìn một cái, nơi này siết chặt lắm nha…”

Ngươi nghe xem, lời hắn nói vẫn còn là tiếng người sao?

Hắc Chước nói xong, bàn tay to vẫn ác ý vỗ nhẹ mông Tử Nhã, cũng không biết là đau hay không, Tử Nhã chủ nhân toàn thân ửng hồng, nhất là xung quanh tiểu huyệt, trắng mịn đến mức Đại A Phúc nhìn thấy liền muốn cắn một cái, nếu ta có buện pháp…(>.<)

“Không được… Di chuyển…” – Tử Nhã nhịn không được mở miệng yêu cầu.

“Rốt cuộc là muốn di chuyển hay là không?” – Hắc Chước ác ý lay động thắt lưng, cũng là không sâu tiến vào một chút.

Rất đáng giận nha, ngay cả ta đây cái tượng đất cũng biết Tử Nhã đại nhân là muốn y tiếp tục di chuyển, này Hắc Chước đúng là cố ý giả ngu đi! Nếu ta có biện pháp, ta liền thay y di chuyển! (beta: a a hok được em phải là thụ…..>.<)

Hắc Chước thắm thiết hít một hơi, đưa đôi chân thon dài của Tử Nhã chủ nhân nâng lên trên vai, một tay kia nắm hung khí chính mình, nhắm ngay nhập khẩu, mãi đến khi cắm vào, chỉ nghe được Tử Nhã chủ nhân phát ra một tiếng “khóc thét”, ừ, nhất định là đau đến chịu không nổi, Hắc Chước tên cầm thú này.

Đương nhiên, Tử Nhã chủ nhân phí sau phản ứng thật ngoài dự liệu của ta, tiếng gọi kia càng ngày càng lớn, cho dù là ta cũng không có biện pháp lừa mình dối người nói đó là thống khổ khóc thét.

Được rồi! Hắc Chước tồn tại cũng chỉ có bấy nhiêu cống hiến, nếu ngay cả ở trên giường cũng không thể cho chủ nhân sung sướng, vậy y cũng không tất yếu ở bên chủ nhân.

Ngoại vật thật lớn xâm nhập làm cho Tử Nhã thất điên bát đảo, đau đớn cùng khóa hoạt song trọng đánh sâu vào, làm hắn mấy lần xông lên cực đỉnh.

Hắc Chước cố gắng tiến lên, tinh tế thưởng thức cảm giác tinh khí bị gắt gao bao vây trong nơi mềm mại như tơ này, một tay cẩn thận vuốt ve nhũ tiêm phiếm hồng của Tử Nhã, đồng thời không quên vươn tay kia cầm căn nguyên dục vọng giữa hai chân Tử Nhã.

Kéo xoa, bóp nắm các loại kỹ thuật tay thuần thục vận dụng, vài động tác khiến cho dục vọng của Tử Nhã lại dễ dàng phun trào, tiểu tinh khí trắng mịn ở trong lòng bàn tay y lại một lần đứng lên.

Sau một trận âu yếm mềm nhẹ, Hắc Chước bắt đầu tiến lên kịch liệt, vật cứng thật lớn trong tiểu huyệt tiến tiến xuất xuất, phát ra tiếng vang ba ba. Tử Nhã theo bản năng co rút lại hạ thể, đưa Hắc Chước kẹp chặt, Hắc Chước phát ra thở dốc thô lỗ, nửa người dưới càng di chuyển càng nhanh.

A a, khiến Đại A Phúc ta xấu hổ, ta đây hiện tại nhất định là mây đỏ đầy mặt. Tử Nhã của ta, ô ô, vì cái gì người ở trên người của ngươi không phải ta a! “Hảo Tử Nhã, lại dùng lực chút, siết chặt một chút… A… Kẹp lấy ta… A…” – Hắc Chước miệng đưa ra yêu cầu rõ ràng, bắt đầu cuồng dã lắc lư, lấy ra sáp vào, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của Tử Nhã cũng không đình chỉ mà phát ra than khóc, lúc y rút ra tiểu mông run rẩy phối hợp mà kẹp chặt, thời điểm tiến vào lại hợp thời mà thả lỏng, làm cho vật thật lớn của Hắc Chước càng thêm sáp nhập vào sâu trong dũng đạo.

Hắc Chước bị biến thành dục tiên dục tử (ý là rất là “sung sướng”), mỗi lần cùng Tử Nhã thì luôn như vậy.

Cường độ ra vào không ngừng gia tăng, càng thêm ra sức diễn xuất, hận không thể tốc hành mà đâm vào nơi sâu nhất trong dũng đạo chật hẹp kia. Chất lỏng đem bộ vị giao hợp biến thành dính trù không thôi, tiếng va chạm « phốc, bạch » (beta: à nguyên văn là « phác xích phác xích» = =)khiến hết thảy thoạt nhìn càng thêm dâm tục.

Giống như vẫn ngại không đủ, Hắc Chước đột nhiên ngồi dậy, đem Tử Nhã chủ nhân ôm lấy dán vào lồng ngực y, hạ thân như cũ vẫn duy trì liên tiếp, Tử Nhã cả người ngồi ở trên người y, hình thành tư thái vô cùng thân thiết. (beta: em tả đặc sắc quá làm ta xịt máu mũi goy @_@)

Vì tư thế đó, dương căn mà ta nguyên tưởng rằng đã muốn tiến vào chỗ sâu nhất, cự nhiên lại như vậy càng đâm mạnh vào trong hết. Ta lấy thị lực tuyệt vời của Đại A Phúc thề, ta thật sự thấy nó tiến vào sâu một chút!

Mà tư thế này, ác ác, thật sự là rất thuận tiện cho ta, bởi vì, Tử Nhã chủ nhân cả người liền trực tiếp đối diện ta, a a, nhìn không sót một cái gì, ta đem Tử Nhã chủ nhân từ đầu tới đuôi xem sạch sẽ.

Tử Nhã chủ nhân, ta thật không phải là cố ý! Mấy trăm năm qua, chúng ta tuy rằng vô cùng thân thiết, đối với ta nằm mộng cũng không nghĩ ra chúng ta còn có thể như vậy vô cùng thân thiết, có thể xem toàn diện các loại phong tư của ngươi. Bất quá, ta cũng không phải là tên hồ ly kia, ta đây cẩn thận quan sát Tử Nhã chủ nhân, hoàn toàn là dựa trên lập trường bảo hộ chủ nhân, lặng lẽ tiến hành “quan tâm”, chính là như vậy!(beta: biện hộ)

Vì thế, ta yên tâm thoải mái tiếp tục “quan tâm”.

“Đủ… Đủ a… A…”

Âm tiết cuối cùng tựa hồ cao lên mấy bậc, Tử Nhã chủ nhân khẳng định thích… À không, là rất đau đi!

Vì đau đớn vậy, ta nhìn thấy da thịt bên hông cùng đùi Tử Nhã đều căng, theo kinh nghiệm “quan tâm” của ta, đây nhất định là thời khắc Tử Nhã dùng sức kẹp chặt lại hậu đình, đạt tới cao trào.

Quả nhiên, này một kẹp khiến Hắc Chước không khống chế được mà kêu lên, trọc dịch nhớp nháp hoàn toàn phun ra, dọc theo đùi Tử Nhã chủ nhân đến bộ vị vừa tiếp hợp, rồi sau đó tiếp tục chảy ra, hình thành một cỗ mùi dâm mỹ. Thật sự là bẩn chết, như thế nào có thể như vậy biến Tử Nhã thành cả người ẩm ướt ngượng ngùng, tràn ngập bạch trọc chất lỏng.

Mà căn nguyên dục vọng của Tử Nhã chủ nhân cũng theo sau bắn ra một cỗ nóng rực, rên rỉ đưa dục vọng phát tiết…

“Mệt không, ta thay ngươi xoa bóp?” – chỉ nghe Hắc Chước quan tâm hỏi.

Miệng nói rất đúng tiếng người, bất quá động tác trên tay đang là sao? Y… Y cự nhiên bàn tay sắc lang đặt trên dục vọng của Tử Nhã chủ nhân, nam căn của y tuy rằng đã rời khỏi tiểu huyệt của Tử Nhã chủ nhân, bất quá cái tay kia thì… mặc dù đang ở phía sau, ta thấy không rõ, nhưng từ bộ dáng tay y di chuyển, thoạt nhìn thật sự không giống xoa bóp nha. (beta: em đã đoán đúng a=]])

“Không... Từ bỏ…” – Tử Nhã thanh âm vô lực nói, lại tràn ngập biếng nhát mị hoặc sau khi hoan ái. Bởi vậy, nghe hoàn toàn không có hương vị cự tuyệt.

“Vất vả cho ngươi, đến, nằm nghỉ ngơi một chút, ta sẽ rửa sạch.”

Chỉ thấy Hắc Chước đem Tử Nhã chủ nhân đặt ở giường lớn cao quý, rồi bắt đầu công tác ‘ rửa sạch ’.

Nếu muốn rửa sạch, vì cái gì không lấy cái bố khăn nhỉ? Buồn bực của ta rất nhanh tìm được giải đáp! Bản tính hồ ly của hắn đúng là vĩnh viễn không thay đổi. Này cái tên thối Hắc Chước, cự nhiên lại dùng lưỡi để rửa sạch.

Chỉ thấy đầu lưỡi y bắt đầu từ mặt Tử Nhã chủ nhân chậm rãi liếm.

“Ngươi này chảy mồ hôi, ta lập tức giúp ngươi rửa sạch!” – Hắc Chước giọng điệu đau lòng, đầu lưỡi cũng không đình chỉ mà liếm trán, mắt, gương mặt, cuối cùng xâm nhập trong miệng Tử Nhã, liếm hồi lâu cũng không chịu thôi.

Trong lúc đó Tử Nhã sắc mặt càng ngày càng hồng, tay cũng duỗi ra, có lẽ muốn đẩy y đi!

Làm ta thật thất vọng, Tử Nhã không có đẩy Hắc Chước ra, ngược lại còn ôm lấy y! Ô ô, vừa mới hô to với người kia không được là ai vậy! Này thấy thế nào đều không giống như là không được nha!

Quả nhiên, Hắc Chước lại phi thường đem Tử Nhã yêu thương một hồi.

Hiện tại, Tử Nhã của ta đã là Hồ hậu, bất quá căn cứ vào kết chuyện ” mối tình đầu vĩnh viễn là mối tình đẹp nhất”, tựa như Tử Nhã cuối cùng giống như trước tha thứ cho Hắc Chước, ta ở trong cảm nhận của Tử Nhã cũng vẫn là Đệ nhất Đại A Phúc.

Tuy rằng Tử Nhã hiện tại thời giờ xem ta càng ngày càng ít, hai tiểu chủ nhân biến thành ba chủ nhân, tiểu chủ nhân thứ ba bò lên tiểu chủ nhân thứ hai, các chủ nhân đều càng ngày càng không nhìn đến sự tồn tại của ta, mà Hắc Chước cho tới bây giờ đều nghĩ ta không tồn tại…

Không sao, chỉ cần Tử Nhã cùng các tiểu chủ nhân vui vẻ, cho dù chỉ có thể ở trên ngăn tủ nhìn bọn họ, ta cũng cảm thấy mỹ mãn.

Hiện tại, ngươi hỏi ta có thích Hắc Chước hay không, nói cho các ngươi biết, ta vẫn không thích y!

Nhưng, để Tử Nhã cùng các tiểu chủ nhân được hạnh phúc, y là người tất yếu có khả năng duy trì điều đó, ta cũng chỉ hảo ngậm đắng nuốt cay, tiếp tục chịu được sự hiện hữu của y.

Lấy tình hình trước mắt, xem ra có lẽ ta phải chịu đựng cùng Hắc Chước vĩnh viễn ở chung.

(beta: Cảm động wa, em chỉ có thể ở trong ngăn tủ nhìn~hic hic thui cố tu luyện đi em để sau nay là nữ vương thụ=]])

Bản thiên hoàn