Dục Uyển

Chương 36: Ứng cử viên thứ năm




Dương thị  

Công ty đã đấu thầu thành công mãnh đất gần vịnh Thiên Sa, có một cuộc họp báo chính thức với báo chí vào sáng ngày hôm nay. Tất cả các kí giả đến từ những toàn soạn khác nhau trong thành phố đều được mời đến tham dự. Đây được xem là một sự kiện trọng đại của Dương thị.

Vừa nhìn thấy chủ tịch Dương bước ra sau cánh cửa, tất cả ánh đèn và máy quay phim đều hướng về phía ông ta, và những câu hỏi liên tục được đặt ra.

Dương chủ tịch rất bình tĩnh và kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một. Trình bày những kế hoạch sắp tới của Dương thị, và quan trọng là họ sẽ biến Vịnh Thiên Sa thành một trung tâm thương mạilớn nhất thành phố Hán Trị, khu vui chơi giải trí và khách sạn cao cấp.

Buổi họp báo diễn ra rất suôn sẻ, kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Lúc mọi người đều nghĩ nó sẽ kết thúc, thì có một phóng viên đứng dậy từ hàng ghế và đặt ra câu hỏi mới.

“Chủ Tịch Dương! Có tin đồn Dương thị bỏ ra 60 tỉ để mua Vịnh Thiên Sa, là vì Hoắc thị...chỉ cần là dự án Hoắc thị muốn đầu tư, thì Dương thị nhất định phải giành cho bằng được, ông giải thích sao về điều này...” Phóng viên A lên tiếng.

Cả khán đài đều ồ lên, bởi vì điều này không có trong kịch bản. Bọn họ đều quay sang nhìn phóng viên A. Đây là câu hỏi mọi người đều muốn hỏi nhưng không ai dám đặt ra.

Dương thị và Hoắc thị trước giờ vốn bất hòa, đặc biệt là hai năm gần đây. Tất cả những khoản đầu tư hay dự án Hoắc thị muốn phát triển, thì Dương thị đều nhúng tay vào phá đám. Mặc kệ lỗ hay lời, cứ giành trước rồi tính. Chính là phương châm của Dương gia.

“Dương chủ tịch! sao ông không trả lời....có phải vì tai nạn xe của Dương thiếu gia hai năm trước, khiến  ông ôm mối hận với Hoắc gia, muốn lật đổ Hoắc thị...”

Khi nhắc đến người con trai tàn phế của mình. Sắc mặt của Dương chủ tịch bắt đầu khó coi, dù cố nén lại cơn tức giận ở cổ họng, nhưng thù hận trong đôi mắt của ông ta không thể che giấu.

“xin lỗi! bởi vì câu hỏi này không liên quan đến nội dung buổi họp báo...nên Dương thị không có trách nhiệm phải trả lời, nếu không còn câu hỏi nào khác thì buổi họp báo hôm nay kết thúc...” Trợ lý bên cạnh của Dương chủ tịch lên tiến.

“chủ tịch Dương! Tại sao ông không trả lời...có phải đó là sự thật...chủ tịch Dương”

Phóng viên A đã khơi màu, tất cả phóng viên khác đều hùa theo. Bởi vì so với việc Dương thị sẽ làm gì với Vịnh Thiên sa, thì mối ân oán của hai nhà Hoắc và Dương, nó còn kịch tính gây cấn hơn, với tiêu đề mới này thì báo chắc chắn sẽ bán chạy.

Vừa bước ra xe thì cơn đau tim của Dương chủ tịch bắt đầu, ngực ông ta nhói đau, rồi gục ngã xuống đất. Tất cả phóng viên đua nhau mà chụp hình.

“Chủ tịch! Chủ tịch....”

-----------------------

Hoắc gia,

“cha nghĩ con có nên gửi một lẵng hoa đến cho ông ta không” Hoắc Khiêm đang vắt chéo chân trên ghế xem báo.

Khi mà tin tức buổi họp báo sáng nay đều được phát sóng trực tiếp, từ lúc buổi họp báo bắt đầu cho đến khi Dương chủ tịch được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện. Nó đang được phát trên truyền hình.”lão gia! trà của ông” Hoắc quản gia bưng trà ra, rồi châm trà cho Hoắc Nghị.

Ông ta tắt tivi, rồi cầm tách trà lên đảo nhẹ. 

“vậy thì gửi giùm cha một giỏ trái cây...” ông ta lên tiếng

“Được!” 

Hoắc Khiêm hờ hững lật sang trang khác, và tiếp tục đọc. Lúc này, ở ngoài cửa lại có tiếng người tranh cãi, họ ồn ào kéo vào tận đại sảnh.

“Hoắc thiếu gia! cậu đã xem tin tức chưa” Diêu Tổng tức giận vừa bước vào đã không chào hỏi Hoắc nghị, mà ném mấy tờ báo xuống trước mặt Hoắc Khiêm.

“Dương thị sẽ xây dựng một khu trung tâm thương mại lớn nhất ở Hán Trì, bên ngoài người ta đang khởi công ầm ầm...cậu còn ngồi đây thông thả uống trà”

“phần thắng lẽ ra đã thuộc về chúng ta, lợi nhuận có thể kiếm được là bao nhiêu, cậu biết không” Ngô tổng tức tối lên tiếng.

“tôi đã cho người đi dò la, cả bốn ứng cử viên tranh cử chức thị trưởng...hoàn toàn không biết gì về viện dưỡng lão tình thương mà cậu nói, bọn họ còn cho rằng xây dựng một khu nghỉ dưỡng cao cấp ở Hán Trì là đúng đắn” Diêu Tổng lên tiếng.

“cậu còn gì để nói nữa...”

“đương nhiên là bọn họ không biết.... bởi vì ông  hỏi không đúng người” Hoắc Khiêm gấp tờ báo lại, ngẩn đầu lên nhìn Diêu Tổng.

Có lẽ bắt đầu rối rồi đây...

Bởi vì không biết ai trong số bốn người họ sẽ là thị trưởng mới của Hán Trì. Nên Bành Ngô Diêu tổng, quyết định cho người đi dò la cả bốn người. Kết quả lại hoàn toàn giống như họ nghĩ, có kẻ ngu nào từ chối một khu nghỉ dưỡng cao có thể cấp kiếm được tiền, để chọn một viện dưỡng lão tình thương.  

“cậu đừng có quây mấy lão già này như chong chóng được không...mấy ngày trước cậu nói, sau khi thị trưởng mới nhậm chức sẽ công bố chuyện xây một viện dưỡng lão tình thương ở Hán Trì...ứng cử viên tham gia cuộc tranh cử chỉ có bốn người, thị trưởng mới của Hán Trì không phải là một trong số bốn người họ thì là ai...chẳng lẽ có thêm người thứ năm..” Diêu Tổng lên tiếng.

“Nếu thật sự có ứng cử viên thứ năm thì sao...”

“ha..a..!!! thật nực cười, ngày mai đã là ngày cuối cùng...cuộc bầu cử thị trưởng sẽ kết thúc, thị trưởng mới mà cậu nói... tới giờ vẫn chưa thấy xuất hiện, cho dù có xuất hiện đi nữa...sẽ thay đổi được cục diện sao”

Mỗi người dân của Hán Trì  chỉ có một lá phiếu. Bầu ai, chọn ai, người ta đã làm từ cả nửa tháng trước. Tới lúc này thì ứng cử viên thứ năm có xuất hiện, thì phần thắng sẽ là bao nhiêu, có được bao nhiêu phiếu bầu, có thể đánh bật tất cả số phiếu của bốn ứng viên còn lại sao.

“vậy chúng ta thử đánh cược” Hoắc Khiêm nhếch miệng cười.

“cược thế nào” Ngô Tổng lên tiếng..

“nếu như thị trưởng mới của Hán Trì không phải là bốn người đó, mà là một người khác...thì kể từ về sau, mọi quyết định của tôi đưa ra, các ông không được nghi ngờ, chỉ có phục tùng tuyệt đối””được! nếu cậu thua thì phải chấp nhận cho chúng tôi đầu tư vào dự án của Dương thị” Diêu tổng lên tiếng.

“đồng ý...”

Sau khi thỏa thuận xong với Hoắc Khiêm. Diêu và Ngô tổng đã chịu ra về, người bị xem là tàng hình từ nãy đến giờ, vì không giấu được sự hiếu kỳ đã lên tiếng.

“ứng cử viên thứ năm mà con nói...rốt cuộc là thần thánh phương nào”

Hoắc Khiêm quay sang mỉm cười nhìn cha hắn...

“người này cha cũng biết”

Bác Trần tài xế, từ ngoài đi vào sau khi đã chuẩn bị xe xong.

“Thiếu gia! xe đã chuẩn bị xong”

“Con đến công ty trước...xin phép” 

Hoắc Khiêm đứng dậy cúi chào Hoắc Nghị rồi đi ra xe, trong khi hắn vẫn chưa dùng điểm tâm. 

Lữ Trị bước ra kịp giữ được hắn , nhưng nói sao hắn cũng không chịu ở nhà ăn điểm tâm rồi đi, mà cứ nhất định đến công ty. Bà cũng hết cách.

“thằng này! Hôm nay là ngày nghỉ...đến công ty sớm như vậy làm gì, cũng chẳng chịu ăn điểm tâm” Lữ Trị lên tiếng.

“Nhị phu nhân! Thức ăn đã chuẩn bị xong...có thể dọn lên chưa” Hoắc quản gia lên tiếng.

“Được rồi!”

--------

9h- Đại sảnh

Thức ăn đều đã dọn đầy trên bàn, tất cả trưởng bối cũng đều có mặt. Nhưng có hai người vẫn chưa thấy xuống. Sắc mặt của Hoắc Nghị bắt đầu hầm hầm.

Dục Uyển thì bụng đói meo, kêu ộc ộc nhưng chỉ có thể nhìn...

“khi nào thì tụi nó xuống” Hoắc Nghị lên tiếng.

“lão gia! hôm nay là ngày nghỉ mà...nên tụi nó dậy hơi muộn, hay chúng ta ăn trước” Lữ Trị tìm lời chóng chế.

“lão gia! chúng ta ăn trước đi, không phải ông nói 10h có hẹn đánh golf với Dinh Tổng sao” Lữ Tranh lên tiếng.

Hoắc Nghị khó chịu cầm đũa lên, thì hai nhân vật chính mới từ trên lầu đi xuống...

“chào cha...chào mẹ...chào dì...” Hoắc Luật, Hoắc Phi cùng cúi đầu chào, rồi kéo ghế ra ngồi xuống.

“kẹt...t...!!!!”

Nhưng mặt của Hoắc Nghị vẫn hầm hầm như cũ.

“đầy đủ rồi...mọi người ăn thôi” Lữ Tranh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí khó chịu.

Tiêu Tường ngồi bên cạnh, liên tục gấp thức ăn cho Dục Uyển, nào thịt, nào cá, nào rau...Trong lúc cô còn đang cầm cái chén trên tay, chờ bà gấp thức ăn thì...

Dưới gầm bàn.

Có một bàn chân đang khều khều vào chân Dục Uyển, nó đang có xu hướng di chuyển lên trên và tạm trú ở giữa bên đùi . Ngón chân của hắn còn “ấn chỉ” vào nơi mềm mại bên  dưới quần lót của cô.

Cô đương nhiên biết bàn chân đó là của ai, Hoắc Phi chết tiệt. Anh đang làm cái gì hả. Dục Uyển trừng mắt nhìn hắn, hắn lại vô tư mỉm cười nhìn cô...”Em gái! anh biết em rất thích ăn phao câu gà, để anh trai gấp cho em” 

Hoắc Phi trên bàn ăn thì ra vẻ một ông anh trai tốt, nhưng dưới gầm bàn lại...

“Ưm...m...!!”

Dục Uyển giựt mình “ưm” lên một tiếng, khi ngón chân của hắn ấn mạnh vào nơi mềm mại của cô. Tất cả người đều quay sang nhìn, thật rất mất mặt, cô chỉ muốn kiếm cái lổ chui xuống.

 Cô chỉ có thể mặt dày mà mỉm cười lại với mọi người, tỏ ra mình vẫn rất ổn.

“sao anh biết tôi thích ăn phao câu gà...” 

Dục Uyển cười rạng rỡ nhìn Hoắc Phi, ngoài mặt thân thiện bao nhiêu, thì ẩn sâu bên trong cô muốn cào, cấu, cắn, xé hắn ra. Tính hiệu này có lẽ Hoắc Phi đã đọc được, cô càng giận, thì hắn càng thích thú.

Tay phải của cô từ lâu đã rời xa cái chén, mà đặt xuống bên dưới gầm bàn. Dùng sức bóp chặt lấy bàn chân đang làm bậy của Hoắc Phi, giữ từng ngón một và bẻ ngược về phía sau.

“Á..a..!!!” Hoắc Phi đau quá mà “A” một tiếng.

Mọi người đều nhìn sang, hắn mặt dày, giả vờ ho khan vài tiêng đánh lạc hướng mọi người. Có thể nói khả năng chịu đau của Hoắc Phi rất là tốt. Dục Uyển bẻ hết cả bàn chân hắn, nhưng hắn vẫn im re không kêu la tiếng nào. Chỉ có khuôn mặt là méo mó, và giọng nói hơi run rẩy một chút.

“ăn gì bổ nấy, nhìn mông em là anh biết em thích ăn phao câu gà, không phải xấu hổ đâu...hai cái phao câu này là của em”

“cám ơn anh...tôi sẽ ăn nó thật là ngon” 

Dục Uyển cầm cái phao câu lên cắn mạnh, ở dưới thì cùng lúc bẻ cả năm ngón chân của Hoắc Phi. Hắn đau đến để cả hai tay lên bàn, gồng mình chịu đựng.

Quay lại diễn biến của những người khác trên bàn ăn...

“em có một tin vui nói cho mọi người biết, cuối tháng này...Mạn Ni sẽ về nước...con bé có thai rồi”

Mọi người có mặt đều rất kinh ngạc..

“Mạn Ni có thai...” Lữ Tranh lên tiếng

“Chị Mạn Ni có thai” 

Hoắc Phi quay sang nhìn Hoắc Luật, nhưng anh trai hắn lại không có chút phản ứng gì. Theo lý, thì người có phản ứng mạnh nhất phải là người anh thứ hai này của hắn. 

Hoắc Luật lại hoàn toàn  không quan tâm, chỉ chuyên tâm cầm nĩa và dao cắt thịt, ăn xong phần ăn của mình, và cũng không ngước nhìn lên.

“được hai tháng rồi...tối qua con bé mới báo cho em biết biết”

“Lần này con bé về, em sẽ tẩm bổ nó thật tốt” Lữ Trị phấn khởi vô cùng, dù Mạn Ni đã gả đi nhưng nhiều lúc bà lại quên mất cứ ngở như con gái vẫn còn ở nhà.

“Xem em kìa...vui đến vậy sao, em quên Mạn Ni đã gả đi rồi...nó đang mang trong bụng cháu đích tôn của Tống gia, Tống chủ tịch còn sốt ruột hơn cả em, em còn lo họ bạt đãi Mạn Ni sao” Lữ Tranh lên tiếng.

“con gái gả đi....chẳng lẽ không phải là con mình, Mạn Ni mãi là người của Hoắc gia, là con của em” Lữ Trị lên tiếng.

“phải! Mạn Ni là con của em, được chưa...vậy chính xác là khi nào con bé về”

“em quên mất...lát nữa em sẽ gọi điện hỏi con bé”

Trong lúc mọi người còn đang nói hăng say, xoay quanh vấn đề Mạn Ni mang thai. Thì có người đã kéo ghế ra và đứng dậy.

 ”kẹt...t...!!!”  

“con ăn xong rồi...xin phép..” Hoắc Luật cúi chào người lớn, rồi xoay người đi.

Hoắc Phi nhìn theo Hoắc Luật, rồi cũng vội kéo ghế ra.

“con cũng ăn xong rồi..” 

Nhìn bộ dạng đi cà nhắc của Hoắc Phi lúc đuổi theo Hoắc Luật, mọi người đều rất khó hiểu. Chỉ có Dục Uyển là khác biệt...

“Ha..a...!!!”

Cô cười đến nghiên ngã

------ hết