[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 145: Chương 142






Châu Cửu Lương và Vương Dụ Tôn lên đường đi cứu Mạnh Hạc Đường, Dương Cửu Lang cũng phải nhanh chóng đi xoay sở tiền chuộc, nhà họ Dương giàu nứt đố đổ vách, đối với hắn mà nói, xoay tiền cũng không thành vấn đề, nhưng mà tiền chuộc giá trên trời, tiền chuộc giá trên trời là bao nhiêu mới có thể xem như giá trên trời đây?
Dương cửu Lang vừa suy nghĩ vừa chạy tới tiền trang Đại Đức Vân, trong bất giác đã đến, bên Cửu Lương vẫn đang chờ, không có thời gian để trì hoãn, Dương Cửu Lang cũng lười cân nhắc tỉ mỉ, cất bước đi vào tiền trang, không nói nhiều, vỗ lên quầy hàng, kêu lên.

Nhân viên đâu rồi, cho ta lấy năm ngàn vạn lượng tiền mặt!
Vừa nói ra câu này, trong tiền trang bất kể là phục vụ hay là khách hàng đều quay đầu lại nhìn, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, nếu không phải ai cũng biết hắn là đại thiếu gia của nhà họ Dương thì đoán chừng đều phải nghi hắn là ăn cướp!
Các người nhìn ta làm gì? Chưa từng thấy ai đi lấy tiền à? Dương Cửu Lang ghét bỏ nhìn bọn họ, chỉ vào nhân viên trong quầy rồi nói tiếp: Ngươi nữa! Đứng đực ra đó làm gì? Lấy tiền đi chứ!
Nhân viên cười ngượng ngùng: Thiếu gia, năm ngàn vạn lượng đó! Ngài xác định là năm ngàn vạn lượng à?
Đúng vậy! Năm ngàn vạn lượng, lấy nhanh lên đi, nhớ phải là tiền mặt! Đừng lấy ngân phiếu! Dương Cửu Lang nói, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, chờ lấy tiền.

Nhân viên bu lại với vẻ mặt khó xử: Thiếu gia đừng trách cứ, hôm nay chưởng quỹ của chúng ta không có ở đây, khoản tiền lớn như vậy, ta không dám làm chủ đâu!
Trời ơi! Dương Cửu Lang không kìm được tiếng thở dài: Ta lấy tiền là để đi cứu chưởng quỹ nhà ngươi đó, nhanh đi lấy tiền cho ta đi là được rồi! Xảy ra chuyện gì chưởng quỹ nhà ngươi chịu trách nhiệm!

Nhân viên không để ý đến chuyện hắn muốn cứu Quách Kỳ Lân, cho là hắn đang đùa, vẫn không dám để hắn lấy tiền: Thiếu gia, không phải là ta không cho ngài lấy, thật sự là trong kho của chúng ta không có nhiều bạc như vậy!
Dương Cửu Lang tặc lưỡi: Vậy thì có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!
Nhân viên cười lấy lòng: Vậy nếu đưa cho ngài hết, tiệm chúng ta xem như phải đóng cửa rồi, ngài xem nhiều khách hàng đều đang chờ lấy tiền đó, hay là...Hay là ngài suy nghĩ lại chút đi? Lấy ít một chút trước xài đỡ, đợi chúng ta hỏi lại lão gia nhà ta, gom góp từ mấy cửa hàng khác lại cho ngài?
Được rồi được rồi, vậy thì có thể lấy được bao nhiêu thì lấy đi! Dương Cửu Lang lười nói nhiều với hắn, phất phất tay, lại bắt đầu suy nghĩ tiền chuộc giá trên trời là bao nhiêu.
Cửu Lang ca?
Lúc này, đột nhiên Tần Tiêu Hiền bước tới, lúc nhìn thấy hắn, không khỏi thấy hơi sửng sốt: Sai huynh lại ở đây vậy? Đệ mới tới Minh Nguyệt Lâu nhưng không thấy huynh, tìm huynh cả buổi trời đó!
Tìm ta làm gì? Dương Cửu Lang nhìn hắn với vẻ khó hiểu: Chuyện của tiệm vải Thượng Ký giải quyết xong rồi à?
Giải quyết xong lâu rồi, Cửu Lương sắp xếp giúp đệ, còn đưa đệ về nữa, nhưng mà...!Tần Tiêu Hiền nói, móc ra một tờ giấy từ trong túi đưa cho hắn: Nhân viên mới tới nhà tìm đệ, nói là lúc quét dọn phát hiện ra cái này trong khe cửa.

Trong khe cửa? Dương Cửu Lang nhếch mày, nhận lấy tờ giấy đó, mở ra xem, vậy mà lại là hợp đồng chuyển nhượng việc kinh doanh của tiệm vải Thượng Ký, hơn nữa còn có ký tên và dấu vân tay của Thượng Cửu Hi nữa!
Cái này! Cậu lấy đâu ra vậy? Dương Cửu Lang giật mình, đứng bật dậy.
Tần Tiêu Hiền khẽ nhíu mày: Là lúc quét dọn nhân viên trong tiệm đã phát hiện ở trong khe cửa, nói gì mà đại khái là sáng nay lúc mở cửa nó kẹt trong đó, đệ đoán có lẽ là Cửu Hi đã quay lại rồi.

Ta cũng nghĩ vậy, nếu không thì còn ai vào đây được nữa? Dương Cửu Lang nói, suy nghĩ kỹ lại một lượt, lại hỏi hắn: Nếu là phát hiện lúc mở cửa sáng nay, vậy thì đã được nhét vào hồi tối hôm qua?
Có thể là vậy.

Tần Tiêu Hiền gật đầu.

Hít...! Dương Cửu Lang xoa cằm, phân tích: Cửu Thái từng nói, tối qua họ bị tập kích trước cửa tiệm thuốc nhà họ Châu, có một người thần bí đột nhiên xuất hiện cứu bọn họ, mà cái chỗ người thần bí đó xuất hiện, chính là ở gần tiệm vải Thượng Ký...
Đúng vậy đó! Huynh nói xem có khi nào là Cửu Hi về rồi không! Tần Tiêu Hiền chờ là chờ câu này của hắn, vội vàng kích động nắm chặt cánh tay Dương Cửu Lang, Cửu Hi về rồi, rốt cuộc con bé cũng có thể gặp được cha rồi!
Dương Cửu Lang không dám chắc, thở dài bực bội, đưa lại hợp đồng cho hắn: Không quan trọng là huynh ấy có trở lại hay chưa, cái này cậu cất trước đi, ta còn có việc, khi nào về chúng ta lại nói chuyện này sau!
Tần Tiêu Hiền cẩn thận cất hợp đồng đi, hỏi hắn: Chuyện gì mà vội vậy?

Là...! Dương Cửu Lang vừa định nói cho hắn biết, nhưng vừa nghĩ tới hắn cũng chẳng giúp được gì, lo lắng suông theo thì cũng vô ích, nên lắc tay: Được rồi được rồi, tốt nhất là cậu không cần biết!
Thấy hắn có vẻ lo lắng như vậy, Tần Tiêu Hiền sợ làm trễ nãi chuyện của hắn, nên không hỏi tới nữa, nghiêng đầu nhìn quanh phòng một chút, kêu: Đại Lâm? Quách Kỳ Lân?
Dương Cửu Lang thoáng quay đầu nhìn hắn: Cậu tìm Đại Lâm làm gì?
Hửm? Tần Tiêu Hiền liếc nhìn hắn, giải thích: À, không phải mấy ngày nay đệ bận rộn lắm sao? Thế nên đệ giao bé con cho huynh ấy chăm sóc, bây giờ công việc kết thúc rồi, tranh thủ tới đón con về đó?
Hả! Dương Cửu Lang đứng bật dậy lần nữa, nhìn hắn với vẻ không thể tưởng tượng nổi: Cậu đưa con cho đệ ấy hả!
Eh...Đúng vậy...!Tần Tiêu Hiền bị phản ứng lớn như vậy của hắn dọa giật mình, thoáng thấy kỳ lạ nói: Sao vậy? Chính huynh ấy nói có chiêu đối phó với con nít, tự nguyện giúp đệ trông con mà...!
Cậu! Đệ ấy! Trời đất ơi! Dương Cửu Lang tặc lưỡi, ghét bỏ liếc hắn một phát: Thôi đi! Hai chúng ta đừng nói nhảm nữa! Cậu cũng khỏi tìm Quách Kỳ Lân làm gì nữa, mau có bao nhiêu tiền lấy hết ra đi!
Lấy tiền? Tần Tiêu Hiền nhíu mày, không hiểu là hắn đang nói gì, Dương Cửu Lang cũng không giải thích ngay với hắn, lại liếc hắn một cái với vẻ ghét bỏ, thở dài một hơi.
Mặt trời dần xuống núi, trong rừng cây tối đen như mực, chỉ có ánh trăng mỏng manh có thể chiếu sáng một chút cho con đường dưới chân.

Hai tên huynh đệ côn đồ kia ngáp dài một hơi, thấy trời quá tối rồi nên đẩy Quách Kỳ Lân một phát, bực bội thúc giục: Đi nhanh lên!
Biết rồi biết rồi! Quách Kỳ Lân bị đẩy hơi lảo đảo, vội ôm chặt lấy bé con, ghét bỏ lườm bọn họ một phát, nhỏ giọng trách móc: Trễ thế này luôn rồi, còn muốn đi đâu nữa vậy chứ? Tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm không được à?
Tên đàn em côn đồ kia đã buồn ngủ từ lâu, nghe hắn nói vậy, vội bước nhanh tới bên cạnh đại ca, khuyên hắn: Đại ca, đệ thấy hắn nói có lý đó, đã trễ thế này rồi, trong rừng thường có thú hoang qua lại, lỡ đâu dẫn sói tới thì phải làm sao?
Đại ca cũng thấy có lý, nhưng lại không thể đến nội thành tìm quán trọ để ở, nhìn xung quanh một lát, loáng thoáng nhìn thấy ở gần đó hình như có một căn nhà cũ nát, có lẽ là một ngôi miếu cổ bị bỏ hoang vào khoảng thời gian loạn chiến lúc trước, thế là hắn chỉ về phía đó nói: Đi qua bên đó đi, ở lại một đêm trước, ngày mai tính chuyện tiền chuộc sau!
Vậy cũng không được đâu! Quách Kỳ Lân đưa mắt nhìn ngôi miếu cổ đó, cuống quít xoay người lại, lo lắng nói: Các ngươi chưa từng nghe có một câu nói sao? Thà qua đêm ở mộ hoang chứ không được ở qua đêm trong miếu cổ! Lỡ như bị ma nhát thì làm sao!
Ma cái mẹ ngươi ấy! Đi nhanh lên! Còn dám nói nhảm thêm câu nào nữa coi chừng ông đây chém ngươi! Tên đại ca côn đồ nói rồi rút dao bên hông ra, Quách Kỳ Lân giật nảy mình, đành phải im miệng, ngoan ngoãn đi về hướng ngôi miếu hoang.
Có một điều cần phải nói, ngôi miếu hoang này đúng thật sự là âm u đến mức khiến người ta sợ hãi, nóc nhà thủng một lỗ lớn, còn nằm ngay trên đỉnh đầu của tượng Phật, không che nắng không che mưa như vậy, màu men trên người tượng Phật vì thế mà phai đi rất nhiều, để lộ ra sự quỷ dị, giấy dán trên cửa sổ cũng trải qua thời gian dãi gió dầm mưa, phủ đầy lỗ thủng, gạch đá vỡ nát, cỏ dại mọc ra từ khe hở, nơi này nhìn thế nào cũng không giống là không bị ma ám!
Cái này...Chúng ta phải qua đêm ở đây thật à? Không hù chết người thì cũng phải lạnh chết người đó! Quách Kỳ Lân nói, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cuống quít cười nói với hai tên côn đồ kia: Để cam đoan hai vị có thể ngủ ngon giấc, để tiểu nhân đi nhặt củi đốt lửa cho hai ngài! Tiện thể bắt mấy con gà rừng, thỏ rừng về!
Dứt lời hắn bế bé con định chạy, đại ca côn đồ sao lại không nhìn ra được tâm tư của hắn, một phát đè vai hắn xuống: Nhặt củi lửa...Còn phải dẫn con nít theo làm gì?
Quách Kỳ Lân nuốt nước bọt, quay đầu cười lấy lòng hắn: Không phải vì ta sợ con bé lại khóc lóc, quấy rầy sự yên tĩnh của hai vị hay sao?
Điểm này thì ngươi có thể yên tâm, ông đây có cách khiến nó im lặng! Đại ca côn đồ cười khẩy, đột nhiên đưa tay muốn giật lấy con bé.

Ngươi làm gì vậy! Quách Kỳ Lân giật mình, vội vàng ôm chặt con bé, chết sống không chịu buông ra: Ngươi buông ra, đừng kéo làm con bé đau! Ta không đi nữa được chưa!

Không đi? Nếu ngươi không đi nhặt củi lửa, chẳng lẽ muốn để ông đây chết cóng sao! Đại ca côn đồ đập Quách Kỳ Lân ra, giật lấy con bé, con bé vừa buồn ngủ vừa đói, bây giờ bị kéo đau nên òa khóc thật to, đưa tay muốn tìm Quách Kỳ Lân.
Cái đám súc sinh không có tính người các ngươi! Bắt ta thì thôi đi, ngay cả con nít cũng không tha! Quách Kỳ Lân nổi giận, bỗng đứng dậy từ dưới đất, lao về phía hai tên côn đồ.

Lần trước sơ sẩy nên mới bị hắn dùng chiêu này để trốn thoát, nhưng lần này không rơi vào bẫy nữa, đại ca côn đồ ném con bé cho đàn em, lại đạp một phát gạt ngã Quách Kỳ Lân, nhớ tới chuyện từng bị hắn cầm gậy đánh vỡ đầu, tên đại ca kia nổi điên lên, tiện tay nhặt một cục gạch dưới đất lên, hôm nay phải để hắn nếm thử mùi vị bể đầu mới được!
Quách Kỳ Lân ngồi sụp xuống đất, thấy hắn giơ cục gạch xông tới, sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, khoảnh khắc cục gạch sắp đập lên đầu hắn, đột nhiên có một tảng đá bay tới, trúng thẳng vào bả vai của tên đại ca!
Đại ca côn đồ đau đớn buông cục gạch ra, ôm bả vai quay đầu nhìn: Ai đó!
Người qua đường thôi.
Không thấy người mà giọng đã tới trước, mọi người đều bị dọa, Quách Kỳ Lân đang thấy lạ rốt cuộc là người hay ma, vô tình nhìn lướt qua thấy tên đàn em côn đồ kia đang ngây người, bỗng xông tới cướp lấy con bé từ trong ngực hắn, quay đầu chạy ra cửa!
Này! Đừng để nó chạy! Đại ca túm đàn em, hai người vội vã muốn đuổi theo, vừa bước được một bước, sau lưng lại có hai tảng đá bay tới, đập vào đầu gối của bọn chúng, hai người bất đắc dĩ phải quỳ xuống đất, người thần bí kia rốt cuộc cũng hiện thân!
Chợt thấy một người mặc quần áo tả tơi ung dung bước ra từ phía sau tượng Phật, chính là kẻ lang thang trước đó, hắn như đã uống say, miễn cưỡng vịn tượng Phật, lặng lẽ nhìn bọn chúng.
Huynh đệ côn đồ liếc nhìn nhau, thấy người này không dễ trêu vào, tên đại ca vội vàng chắp tay cúi đầu với hắn: Quy tắc giang hồ, trước khi đánh nhau thì lời đầu tiên là phải báo gia môn, xin hỏi tên tuổi của anh hùng đây là gì, là huynh đệ lăn lộn con đường nào?
Thượng Cửu Hi, một kẻ lang thang qua đường mà thôi.

Thượng Cửu Hi nói, đột nhiên rút con dao găm bên hông ra, cầm ngược trong tay.
Huynh đệ côn đồ chưa nghe nói đến nhân vật này bao giờ, nhưng thấy hắn lấy dao găm ra, lập tức giật mình, song song quỳ xuống đất: Anh hùng tha mạng! Huynh đệ ta vô tình quấy rầy anh hùng nghỉ ngơi, bọn ta đi ngay đây! Đi ngay đây!
Đi à? Không dễ như vậy đâu! Thượng Cửu Hi cười khẩy, nắm chặt dao găm, chậm rãi đi về phía bọn chúng, hỏi từng câu từng chữ.
Vừa rồi, là tên nào trong các ngươi làm cô bé kia khóc!.