Dục Vọng Chiếm Hữu

Chương 29




Uông Nhất Sơn đã giải quyết hết xã giao và việc công ty trong một đêm, xử lý xong hết mới có thể yên tâm đưa Hứa Triển ra nước ngoài được.

Lúc điện thoại đổ chuông, anh ta nhìn dãy số rồi lập tức bắt máy, vừa định nói mình bận nhưng lại thôi.

Đây không phải cuộc hẹn có thể chối được, người gọi điện là bố anh ta – Uông Dương.

Con trai lớn không chịu nghe lời bố. Nếu không có chuyện quan trọng, Uông Dương cũng chẳng quấy rầy thằng con trai không mấy thân thiết.

Nhưng hôm nay, ông ta không thể không gọi cú điện thoại này, đơn giản vì người phụ nữ đột ngột xuất hiện trước mặt đây.

Hứa Thu Mạn giữ nguyên vẻ mặt giận dữ ngồi trong phòng trà, căm phẫn nhìn ông ta.

Uông Dương vẫn có vẻ bình tĩnh, cố gắng chuyển ánh mắt để không nhìn người phụ nữ tiều tụy với gương mặt in đậm dấu ấn năm tháng.

Còn nhớ mười năm trước, khi gặp người phụ nữ này, trên gương mặt ưu thương vẫn mơ hồ tìm thấy nét quyến rũ năm nào, nhưng bây giờ, một chút thương hại cũng tan thành mây khói theo dung nhan của bà. Thậm chí, ông ta còn hận bà, nếu không vì bà xuất hiện, mối quan hệ giữa ông ta và cậu con trai độc nhất cũng không rơi vào bế tắc như vậy!

“Không phải năm đó đã cho chồng cô tiền rồi sao? Sao giờ cô lại tìm đến đây? Người nhà cô đúng là lòng tham không đáy!”

Nhìn người đàn ông đã phá nửa đời còn lại của mình, bà nắm chặt hai tay. Đôi mắt đục hoen ướt chứa đầy những oán hận không nói được thành lời.

“Ông…Con ông đến quấy nhiễu con gái tôi!”

Uông Dương đang hút thuốc, nghe thế, điếu thuốc trong tay ông ta liền rụi vào quần, chẳng những xuyên thủng vải mà còn xuyên vào da thịt, khiến ông ta hít mạnh một hơi.

“Nó…Nó đến tìm con gái cô làm gì?”

Đôi môi Hứa Thu Mạn run rẩy, nhưng bà không thể nào nói được chân tướng khiến người ta xấu hổ kia, rốt cuộc chỉ nức nở một tiếng: “Nó…Nó muốn làm bạn với Triển Triển!”

Một câu nói khiến đầu Uông Dương lập tức như muốn nổ tung, ông ta nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện, nghĩ ngợi một lúc, ánh mắt dần lạnh đi, “Không thể nào! Năm đó, thằng Tiểu Sơn biết…Nhất định là con gái cô nhân lúc Tiểu Sơn không nhận ra nên đã đến quyến rũ nó! Đúng là mẹ nào con nấy! Nhìn xem cô đã dạy được cái giống gì! Đúng là thối tha!”

Nghe thấy thế, hai mắt người phụ nữ hằn lên vài tia máu.

Hôm nay, vất vả lắm bà mới chuốc say được lão chồng ở nhà rồi lén đến đây. Đợi ngoài cửa hồi lâu, cuối cùng, bà cũng gặp được người đàn ông này. Nhiều năm qua, ông ta lấy danh nghĩa của công ty và làm từ thiện nên thỉnh thoảng có xuất hiện trên báo địa phương, tìm được ông ta, thật sự là rất dễ!

Mỗi lần nhìn thấy người đạo mạo trên trang báo, bà lại như loáng thoáng nghe thấy tiếng thở thô đục năm nào. Âm thanh ấy vẫn chập chờn trong những giấc mơ, quẩn quanh trong óc khiến bà bất giác nhớ lại câu chuyện kinh khủng năm đó…

Khi đó, trong huyện đầy rẫy những lời rèm pha. Ai cũng nói, con gái nhà họ Hứa, sau khi đi dự tiệc cưới, lúc làm loạn động phòng đã chủ động theo ba thanh niên vào trong, cánh cửa khép lại, một lúc sau, cô nàng đầu bù tóc rối bước ra.

Sau đó, con trai chủ tịch huyện, cũng chính là Uông Dương còn đắc ý nói với người ngoài, chỉ tốn ba trăm tệ, mỗi người một trăm đã chơi được hoa hậu trường Trung học.

Cũng có người hoài nghi tính chân thực trong lời nói ấy, vì con gái nhà họ Hứa rất nhã nhặn lại chăm chỉ học hành, cho tới tận lúc đó vẫn chưa từng có bạn trai, huống chi là liếc mắt đưa tình. Người như vậy, sao có thể vì ba trăm vạn mà theo ba thằng con trai vào phòng?

Nhưng sự tình không liên quan đến họ, hơn nữa lại dây đến cả con trai quan lớn, tốt nhất là không tham gia. Chỉ có vài người là mặt mày hớn hở thảo luận về một đêm trăng gió đó, căn bản là không có ai chịu đứng ra trợ giúp cô gái đáng thương bị chuốc say kia.

Hôm đó, lúc Hứa Thu Mạn được thả ra, giữa hai chân vẫn dính máu. Cô gái vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy, cô đi bộ đến đập nước của huyện, leo lên đập, nhắm mắt chuẩn bị lao mình xuống nước, dùng dòng nước kia tẩy uế cho mình.

Nếu lao đầu xuống, sẽ tốt thế nào? Nhưng cô bị anh trai cản lại.

Một bàn tay rắn đinh tát vào mặt cô, “Mày ngu thế! Để thằng ranh Uông Dương kia chơi thế là xong sao! Đi! Đi tìm nó! Bắt nó cưới mày về nhà!”

Vì vậy, anh trai cô đến cửa nhà chủ tịch huyện ầm ĩ một trận, nhưng chỉ một cú điện thoại của ông ta đã gọi được cả đám công an đến lôi cổ anh trai cô đi. Nghe chị dâu nói, anh trai bị đánh trong đồn công an. Hứa Thu Mạn lo sợ, lại phải đến trước mặt tên súc sinh kia cầu xin.

Uông Dương vẫn nhớ mùi vị của đêm đó, nghĩ đến dáng vẻ cô gái khóc lóc kêu xin dưới thân mình, dục hỏa bốc lên, hắn lại ra giá rẻ mạt đòi lên giường với cô mấy lần trong một khách sạn nhỏ.

Lúc anh trai được thả ra, cô mới phát hiện, mình đã hoài thai nghiệt chủng của hắn! Nhưng anh trai cô không cho cô phá thai, còn hỉ hả nói cứ sinh đứa nhỏ ra, để xem nhà họ Uông có nhận hay không!

Bản thân hồ đồ, đến khi sinh con ra, nhìn anh trai bế đứa bé đến nhà họ Uông, cô mới vỡ lẽ. Thì ra, anh trai coi cô là con gà đẻ trứng để gã đòi tiền nhà họ Uông.

Người phụ nữ yếu đuối ngắm nhìn con, nhìn đứa con gái thơm tho còn đang bú tay, đôi mắt to tròn đen nhánh, cái miệng i a với mình. Lòng cô dịu đi, nếu như cô chết, đứa nhỏ sẽ sống thế nào với ông anh trai và bà chị dâu bạc tình này đây?

Vì vậy, cô bất chấp những lời thóa mạ mà nghỉ học ở nhà, một mình nuôi con. Ngay sau khi nhà họ Uông biết mình lên chức, họ liền vội vàng bỏ đi nơi khác biệt tăm biệt tích. Vì đứa con gái đang dần lớn lên, không muốn đứa nhỏ chịu tiếng xấu, cô đồng ý gả cho Trương Đại Hiền.

Hôm nay, người phụ nữ ấy có một cô con gái ngoan ngoãn, xinh đẹp, còn gì chưa thỏa mãn nữa. Về phần ông chồng cục cằn kia, đàn ông đều thế mà…Ngoại trừ…ông ấy. Nhưng cuộc sống vẫn luôn có những cơn mộng đẹp bị lãng quên, không nhìn về tương lai u tối mới có thể buông xuôi được.

Hận cũ tích tụ, bị người đàn ông này sỉ nhục, bà hận đến mức không thể giết chết lão. Không biết một con dao gọt hoa quả được bà lấy từ đâu ra, lập tức, bóng dáng nhỏ gầy điên cuồng lao về phía người đàn ông.

“Giết hắn! Giết cả con hắn nữa! Chỉ có thế mới cứu được Triển Triển!” Mấy ngày trằn trọc, rốt cuộc hóa thành ý nghĩ điên cuồng này.

Lúc còn trẻ, Uông Dương đã từng được huấn luyện tại trường cảnh sát, trước khi vào thương giới đã có mấy năm làm cảnh sát ngoài biên chế. Ở quê đã nổi danh côn đồ, cho dù có phát đạt, cũng vẫn giữ được sức lực năm nào.

Nhìn người phụ nữ đột ngột xông đến, ông ta không phản ứng kịp. Con dao cắm thẳng vào bụng ông ta, dòng máu tươi lập tức trào ra từ miệng vết đâm.

Uông Dương cố chịu đựng, đẩy người đàn bà điên ra rồi đạp một cái. Cơ thể gầy gò của Hứa Thu Mạn văng ra, đập vào cửa, rồi bà bất tỉnh luôn.

Uông Dương nhăn nhó nhìn người đàn bà mang đến phiền toái. Nếu không phải vì rút dao ra sẽ phun nhiều máu hơn, ông ta thật sự muốn rút lấy con dao, đâm vào bụng người kia vài nhát!

Ông ta gọi điện cho con trai trước, sau đó gọi 120. Nghĩ ngợi một hồi, ông ta lại gọi điện cho con trai, kể tóm tắt tình huống, dặn anh ta cố gắng không để lộ ra ngoài.

Lúc Uông Nhất Sơn chạy đến, gương mặt Uông Dương đã trắng bệch, ông ta được đưa lên xe cấp cứu. Uông Nhất Sơn nhìn qua nhìn lại vài lần, thấy ông ta chưa bất tỉnh, vẫn còn kêu đau với y tá, vì vậy anh ta cũng không lên xe cùng mà mở cửa phòng bên cạnh ra. Anh ta thấy bà Hứa bị trói trong góc phòng trà.

Viên quản lý của phòng trà đi tới, nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ? Uông tổng, chú Uông không cho báo cảnh sát!”

Uông Nhất Sơn gật đầu. Cũng phải, người đàn ông trọng danh dự như vậy, ngay cả khi đi lăng nhăng bên ngoài để rồi mắc bệnh cũng nhất quyết đổ tội lên đầu vợ, sao có thể để cho một người đàn bà khác làm tổn hại đến uy thế gia tộc?

Anh ta thản nhiên nói: “Để tôi xử lý, các anh đi ra ngoài đi.”

Uông Nhất Sơn đỡ người phụ nữ kia lên ghế salon, rồi rót một cốc nước cho bà uống.

Tất cả sự dũng cảm của Hứa Thu Mạn đã dồn vào một nhát đâm kia. Lúc bị trói, bà vẫn mơ hồ thấy được cảm giác cầm dao đâm vào người đàn ông kia. Nó thật giống như lúc thái thịt, nhưng…thịt trong những bữa ăn không nhiều máu như vậy…Nghĩ đến chuyện mình giết người, Hứa Thu Mạn bật khóc nức nở.

“Bố tôi, chắc là không sao đâu, bà tỉnh táo một chút đi.”

Hứa Thu Mạn nhìn chằm chằm, sau đó lẩm bẩm: “Không được! Tôi phải giết lão ta, tôi còn muốn giết cậu nữa, các người…các người là hai cha con khốn nạn! Tôi muốn giết các người!”

Uông Nhất Sơn cau mày, nhìn vào người phụ nữ như bị tâm thần. Anh ta trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Hứa Triển không phải là em gái tôi.”

Hứa Thu Mạn chậm rãi mở to hai mắt.

“Một tuần trước, tôi đã lấy nước bọt của Triển Triển và bàn chải răng bố tôi dùng đem đi xét nghiệm rồi, kết quả là gen không tương thích. Không phải năm đó, còn có hai người khác lên giường với bà sao? Hiển nhiên, cô ấy không phải là con gái của bố tôi.”

Hứa Thu Mạn nghe ra sự khinh miệt trong lời nói đó. Chắc chắn Uông Nhất Sơn nghe rõ ràng từ bố và ông nội anh ta, rằng bà không biết liêm sỉ, vì tiền mà quyến rũ đàn ông. Khả năng hẩy bỏ nước bẩn của nhà họ Uông vốn rất cao, bà không biết liệu người thanh niên này phân biệt được gì.

Nhưng nghe nói vậy, bà thoáng thả lỏng, song lại ngẩng đầu, nghẹn ngào nói: “Cho dù hai đứa không phải anh em, tôi cũng không cho hai đứa được ở bên nhau! Bố cậu…là đồ cầm thú! Lão ta không xứng đáng làm bố chồng của con gái tôi!”

Đột nhiên, Uông Nhất Sơn tóm lấy hai vai bà Hứa, bắt bà phải nhìn thẳng vào hai mắt mình, “Tôi và Triển Triển là mối tình đầu của nhau! Điều này, năm ấy mọi người đều biết! Nhưng chỉ vì chuyện thối nát của các người mà chúng tôi phải rời xa nhau! Năm đó, bà nói gì với cô ấy? Tại sao cô ấy lại hoàn toàn quên tôi? Bà có tư cách gì mà nói không cho phép! Bà nghe đây, tôi muốn bà là mẹ vợ tôi! Nếu bà tiếp tục gây rối, tôi nhất định sẽ xử lý bà!”

Ánh mắt anh ta như lưỡi dao xuyên thấu tim bà Hứa. Bà biết chàng trai này từ nhỏ đã có điểm khác người, ánh mắt nhìn người khác cũng luôn hung dữ, hơn nữa…cũng giống như năm đó…Anh ta nói là sẽ làm được!

“Năm đấy hai đứa bao nhiêu tuổi? Nhỏ như thế, sao nhớ ra được? Nó quên cậu, cậu cũng nên quên nó đi. Cậu ưu tú như vậy, con gái thích cậu ít sao? Tại sao cậu cứ sống chết quấn lấy nó?” Bà Hứa cứ nghĩ đến quan hệ lằng nhằng đó là lại nghẹn ngào.

Làm cho Hứa Thu Mạn ổn định lại cũng không tốn của Uông Nhất Sơn nhiều thời gian.

Anh ta gọi taxi đưa Hứa Thu Mạn về nhà, sau đó vào ngồi trong phòng trà, trầm ngâm một hồi lâu. Đứng dậy vào nhà vệ sinh, anh ta móc tờ kết quả xét nghiệm từ trong túi ra.

Nhìn tờ kết quả xét nghiệm, Uông Nhất Sơn cười đến chua chát. Nếu như…nếu như lời anh ta vừa nói là sự thật thì tốt biết bao!

Trái tim bị giày vò đau đớn, lúc nhìn thấy kết quả, anh ta vẫn có thể bình tĩnh gấp gọn gàng rồi nhét vào túi áo.

Mà bây giờ, kết quả ADN tương thích đến 99% khiến vẻ bình tĩnh của anh ta vỡ vụn tan nát. Anh ta ném tờ giấy vào bồn cầu, xả nước sạch sẽ.

Anh ta lại mở một tờ giấy có kết quả như ý ra, vì nó mà anh ta đã phải gửi không ít tâm ý cho viện trưởng Triệu của bệnh viện nhi.

Nếu sự thật như thế này, vậy thì mọi tội lỗi, cứ để anh ta gánh chịu đi!

Anh ta đi ra khỏi phòng trà, chiếc lá phong đỏ rơi xuống bên chân. Mùa thu đã đến, con đường thẳng tắp dày sắc rực rỡ của lá phong. Những chiếc lá đỏ tươi còn chưa kịp phô diễn vẻ đẹp của mình đã bị dòng xe cộ nghiến nát, cuốn vào vũng bùn lầy sau mưa.

Anh ta khom lưng nhặt một phiến lá, đặt vào lòng bàn tay.

Trong trí nhớ, có người cầm phiến lá xấu như thế này, loay hoay xé thành một hình trái tim đỏ thắm, mặt dày giơ lên trước mặt anh ta, “Chó ghẻ! Tặng anh này! Quà sinh nhật! Em tự làm đấy, không được phép vứt bỏ!”

Khi đó, anh ta tỏ vẻ khinh thường và nhận lấy, sau khi buông mấy câu đùa cợt, lại cẩn thận kẹp nó vào giữa quyển vở của mình.

Cái đầu nhỏ nhắn đó tựa vào vai anh ta, cô vừa nhìn anh ta vừa cười khanh khách, vẻ mặt như muốn nói – “Bắt được anh rồi!”, nụ cười tinh nghịch mãi không dứt…Lúc ấy, chính anh ta cũng cười, cho dù những phiến lá đỏ trong rừng vẫn táp tán loạn vào người. Từ năm biệt ly đó đến nay, cảnh còn người mất, anh ta…hình như không còn cười vui vẻ như vậy nữa…