Dục Vọng Đen Tối

Chương 127: (p2)




Nam Dạ Tước nghiêng đầu, ánh mắt ảm đạm đi, bi thương dần lộ ra. Dung Ân là không nhìn thấy được.

Trên khuôn mặt xem ra là hoàn mĩ, hôm nay rõ ràng là bày ra năm dấu tay đỏ tươi,cho tới bây giờ Dung Ân cũng không biết là tay mình có lực lớn đến như vậy, lòng bàn tay cô đỏ sậm, thậm chí đã mất hết cảm giác.

Anh quay mặt lại, hoang vu trong mắt đã che giấu đi, ánh mắt anh lạnh lùng thê lương hướng về phía cô, sự lạnh lùng kiêu ngạo bên trong, không khỏi làm cho Dung Ân bắt đầu lùi bước, anh cao ngạo như vậy chưa từng bị đánh vào mặt bao giờ, nhưng Dung Ân ra tay, cũng không phải lần đầu tiên. [Đau lòng, hixhixhix]

Nam Dạ Tước hai tay bóp chặt bả vai của cô.”Dung Ân tôi đối tốt với cô, cô một chút cũng không nhìn thấy sao?”

“Anh tốt với tôi?” Dung Ân mặc kệ tay anh đang đặt trên vai mình, cô cười lớn, nước mắt không ngừng rơi xuống “Nam Dạ Tước, anh thế này gọi là tốt với tôi sao? Anh nhốt tôi, giết Diêm Việt, như vậy là đối tốt với tôi sao? Đời này, anh đừng hòng tôi sẽ đếm xỉa đến anh, nếu anh chết tôi sẽ vui vẻ kêu mọi người đến ăn mừng, Nam Dạ Tước anh đi chết đi!” [Thật là nhẫn tâm, nhẫn tâm a!!!]

Cô dùng những lời nói vô cùng cay độc tàn nhẫn đâm vào trái tim anh, cô thật đã thành công rồi.

Ngực Nam Dạ Tước đau nhói, co thắt đến nghẹt thở, trái tim đó đã đầm đìa máu, lúc này, anh đã không thể kiểm soát nó được nữa, giống như muốn phá tan lồng ngực anh lao ra ngoài.

Còn có cái gì đau đớn hơn những tổn thương mà cô dành cho anh đây?

Dung Ân, em thật sự là không có tim, bằng không sẽ không nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.

“Những gì tôi làm, chẳng lẽ không đổi được một cái ngoái nhìn của cô sao?”

Dung Ân đâm thật sâu vào yếu điểm của Nam Dạ Tước,, anh yêu cô, yêu rất nhiều, Nam Dạ Tước, mày cũng có ngày hôm nay sao?

“Anh đừng mơ mộng hảo huyền, tôi sẽ không quay đầu lại, tôi sẽ đứng ở đây, xem anh rơi xuống như thế nào, Nam Dạ Tước, tôi muốn nhìn thấy anh tan xương nát thịt, tôi muốn anh lúc chết cũng không thể nhắm mắt.”

Nơi cổ họng người đàn ông khẽ cuộn, con ngươi trước nay ngạo mạn,hiện giờ, nhàn nhạt tràn ra hơi nước, anh vung tay phải lên, ngón tay thon dài đang run rẩy.

Dung Ân cười, xen lẫn nước mắt, cô đem mặt nghênh đón “ Anh đánh đi, Nam Dạ Tước, anh không phải nói chính mình chưa bao giờ đánh phụ nữ sao? Tôi có phải đã khiến anh phá lệ rồi không??? Còn do dự cái gì, diện mạo thật sự của anh thế nào, không phải đã biểu hiện ra bên ngoài hết rồi sao, anh thủ đoạn độc ác, ngay cả một cái tát cũng không thể xuống tay sao??”

Người đàn ông bỏ tay xuống, cuối cùng, vẫn là nặng nề quất tay đến.

Dung Ân nhắm mắt lại, khi nghe được âm thanh vang lên, cô thầm nghĩ, cái tát này thật nặng, trong phòng giống như đều có tiếng vọng trở lại.

Chỉ là,tại sao cô lại không cảm thấy đau?

Chính xác, một chút cũng không đau, chỉ là có trận gió thổi qua, tóc cô khẽ động mà thôi.

Cô run rẩy mà mở mắt ra. Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Nam Dạ Tước lúc này, anh cúi thấp đầu, mái tóc màu đỏ rượu cụp xuống, bày ra vẻ chán chường cùng suy sụp tinh thần, khóe miệng anh mím rất chặt. Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, Dung Ân nhìn thấy trên mặt của anh, từng dấu tay đỏ tươi in hằn, cái tát này, so với lực tay của cô nặng hơn nhiều, một nửa khuôn mặt của anh cũng sưng lên, những dấu vết đó, giao thoa với dấu vết lưu lại của Dung Ân, toàn bộ chiếm cứ ở gò má tinh sảo mà hoàn mỹ của Nam Dạ Tước.

Cô khẽ mở miệng, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Nước mắt thật vất vả kìm nén lã chã rơi xuống, Dung Ân không biết vì sao tim mình lại co rút đau đớn đến như vậy, ánh mắt Nam Dạ Tước tối tăm, nhìn thật sâu vào ánh mắt cô một cái, cầm lấy chén trên tủ đầu giường, đi ra ngoài.

Dung Ân hai chân cong lên, trước ngực còn có cháo trắng, cô thấy người đàn ông mở cửa phòng, trên hành lang đèn thủy tinh chiếu vào, chỉ là vài giây, liền tối sầm lại.

Cô thà rằng cái tát kia là đánh ở trên mặt mình, để cô nếm thử, cái gì là đau.

Vương Linh không có xuống lầu, liền canh giữ ở ngoài cửa, khi nhìn thấy khuôn mặt của Nam Dạ Tước, rõ ràng hoảng sợ, “ Thiếu gia, cần gọi anh Từ đến không?”

Trận cãi vả kịch liệt kia, cô nghe thấy được.

Cô cho là Dung Ân tát Nam Dạ Tước hai cái, người đàn ông này, đến bất cứ nơi đâu đều là tiêu điểm, quen được chào đón hăm hở, nhưng sao anh lại có thể nhẫn nhịn đến như vậy trước một người phụ nữ.

Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là anh yêu cô, hơn nữa còn là vô cùng yêu người phụ nữ ở bên trong kia.

Vương Linh không hiểu gút mắt trong đó, nhưng mà vào lúc này, cô cảm thấy Dung Ân quá mức tàn nhẫn, nhẫn tâm tổn thương như vậy, thì ngay cả cô cũng không dám nhìn nữa.

Người đàn ông đem chén đặt ở trong tay cô, “ Không cần”

Anh lách người đi xuống dưới lầu, vòng qua phòng khách đi tới quầy bar, bên trong có rượu quý của anh.

Hennessy nguyên chất thơm nồng, chất lỏng màu nâu nhạt đảo quanh trong ly rượu, ngón tay người đan ông cầm ly rượu, khẽ nghiêng, một hơi cạn sạch.

Rượu chạy thẳng vào dạ dày, nóng cháy làm anh khẽ nhíu mày, Nam Dạ Tước lại rót một ly, nơi cổ họng nhẹ cuộn, chất lỏng màu nâu nhạt không kịp nuốt xuống, tràn khắp khóe miệng.

Đây không phải là nước, đây là rượu mạnh, Vương Linh đứng trong phòng khách, mặc dù lo lắng, nhưng vẫn không dám tiến lên, cầm lấy chén đi vào phòng bếp.

Dáng vẻ đó, ở trong phòng khách, lộ ra vẻ tiêu điều mà tịch mịch.

Nam Dạ Tước khui mở chai rượu, anh muốn uống thật say, nhưng trong đầu anh lại thanh tĩnh hơn bất kỳ lúc nào khác, bước đi có chút lảo đảo, anh lên lầu, trong con ngươi đen tuyền lóe lên.

Nếu như muốn hận, thì hãy hận thật sâu.

Không bao lâu, Vương Linh nghe trong phòng ngủ trên lầu truyền đến tiếng thét chói tai của Dung Ân, cô vội vàng đi ra phòng bếp, trên ghế sa lon Dạ Dạ hai tai cũng dựng đứng lên, cũng không ầm ĩ náo loạn.

Trên giường lớn kingsize, hai thân thể quấn lấy nhau, Dung Ân không ngừng giãy dụa “ Đừng chạm tôi, anh cút ngay…”

Nam Dạ Tước đè lại hai vai của cô, đem cô ép vào trong giường lớn, Dung Ân hai chân bị đè nặng, không thể nhúc nhích, Nam Dạ Tước khom lưng xâm nhập vào giữa hai chân cô. Cô giãy dụa không được, chỉ có thể khóc van xin“ Không được, anh thả tôi ra, không được..”

Khi người đàn ông tiến vào, không hề có khúc dạo đầu, thân thể cô liền không thể tiếp nhận được, Dung Ân gào thét, đau đớn thét chói tai, bàn tay Nam Dạ Tước che miệng của cô, hạ eo xuống “ Ân Ân, Diêm Việt ở trên thiên đường rồi, đáng tiếc em không thể lên, linh hồn của em đã bị tôi nhuộm đen, hay là, cùng tôi xuống địa ngục đi”

Dung Ân nghẹn ngào bị bàn tay anh bụm lại, cô vung nắm đấm ở trên thân người đàn ông, có lẽ trong lời nói Nam Dạ Tước đã kích động đến cô, Dung Ân cũng không nói lời nào, chẳng qua là không ngừng đánh anh.

Kể từ đêm đó, sau khi anh làm cô bầm tím, Nam Dạ Tước đã không có đối xử với cô quá cường bạo,nhưng mà…

Đêm nay thì khác.

Người đàn ông đứng dậy,hai tay giữ lấy chân Dung Ân, anh mỗi lần tiến vào, đều khiến cô tê tâm liệt phế.

Nam Dạ Tước khẽ lui ra ngoài, khóe mắt lạnh lùng liếc về phía Dung Ân “ Em không phải nói, Diêm Việt đang ở bên cạnh sao? Được…”

Người đàn ông chợt dùng sức xông vào “ Vậy hãy để cho hắn xem một chút, em ở dưới thân của tôi như thế nào mà phải thét chói tai liên tục, Ân Ân, kêu cứu mạng cũng vô ích, hắn đã chết, hóa thành tro bụi..”

“A —— “

Dung Ân hai tay bụm mặt, cô cảm giác như mình sắp chết, không riêng thân thể mà mọi nơi đều đau, ngay cả linh hồn cũng vậy giống như là bị lăng trì, Nam Dạ Tước vuốt ve, làm cô ghê tởm cùng run rẩy, anh động tác điên cuồng, giống như muốn xé nát cô. Người đàn ông sau khi phóng thích, nhẫn tâm đẩy cô ra, liền không hề quan tâm.

Dung Ân buông hai tay, cô không ngừng khóc, đôi mắt trong suốt kia hôm nay đã bị thù hận che lấp, Nam Dạ Tước nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, mục đích của anh rõ ràng đã đạt được, nhưng anh khuây khỏa không được.

Có ai hi vọng, bị chính người mình yêu căm hận chứ??

Nhưng bọn họ lại dùng cách này ở bên nhau, dường như vĩnh viễn chỉ có thể như vậy.

Anh mặc quần áo chỉnh tề, đứng dậy đi về phía cửa, đem Dung Ân một mình ném ở trong phòng. Lầu dưới, bên trong phòng khách, Vương Linh đang cho Dạ Dạ ăn, tiểu tử này mấy ngày qua ăn uống cũng không tốt, không chịu ăn.

“ Thiếu gia”

Nam Dạ Tước đem một cái chìa khóa trong tay giao cho Vương Linh, đây là chìa khóa mở cái xích ngang hông của Dung Ân, “ Cô ấy ngày nào đó nghĩ thông suốt, thì cô cởi bỏ ra”

“ Vâng”

Nam Dạ Tước tin tưởng, chính cô sau khi nghĩ thông suốt, sẽ đi ra.

Vị đắng chát lan đến khóe miệng anh, đoạn đường của hai người, quả thật là tối đen như mực, khi nào mới có ánh mặt trời chiếu vào đây??

Có lẽ, không có nữa rồi.