Dục Vọng Độc Chiếm Của Ma Vương

Chương 8




Suối nước nóng ở sâu trong rừng cây, xung quanh là lớp đất đã được dọn dẹp qua, rừng cây thiên nhiên che đậy, còn có ghế nằm bằng đá cẩm thạch.

Hắc Thứ Khoan bật đèn dã ngoại lên, để trên ghế nằm bằng đá cẩm thạch, nhiệt khí của suối nước nóng bốc lên giống như sương trắng ngập tràn.

“Muốn xuống suối nước nóng không?” Anh hỏi.

Nguyễn Yến Hi do dự, ở ngoài trời thế này mà xuống tắm suối nước nóng sao? Dưới chiếc chăn mỏng này, cái gì cô cũng không mặc, nếu muốn xuống tắm suối nước nóng lộ thiên này thì phải mặc áo tắm. Nhưng mà bốn bề vắng lặng, chỉ có chồng cô ở đây, Hắc Thứ Khoan cũng xem hết từ đầu tới chân cô rồi, cô còn cố kỵ cái gì chứ?

Nhăn nhó một hồi lâu, cô mới thẹn thùng gật đầu một cái.

“Cùng nhau đi xuống đi.” Hắc Thứ Khoan cười nói, mang cô đi ra ngoài, mục đích là vậy thôi. Ở phía sau cô, anh đã cởi sạch quần áo, Nguyễn Yến Hi còn thẹn thùng cầm chặt tấm chăn mỏng che đậy, anh nhịn không được bật cười.

Biết rõ cô thẹn thùng lại bảo thủ, nhưng mà anh lại mê đắm khuôn mặt đỏ bừng gấp gáp không biết làm sao của cô.

Nhịn xuống ý cười, anh lướt qua cô đi xuống suối nước nóng, sau đó xoay người, vươn tay về phía cô, mặt Nguyễn Yến Hi lại càng nóng lên, nhờ ánh đèn chiếu rọi, thân hình rắn chắc hòan mỹ của Hắc Thứ Khoan lộ rõ không sót một thứ gì trước mắt cô. Dù vậy, nhất cử nhất động của anh vẫn tao nhã mà quý phái, sức quyến rũ trời sinh không có gì có thể che đậy.

Nguyễn Yến Hi hít sâu một hơi, mới quyết tâm buông tay ra, làm cho chăn mỏng rơi trên mặt đất, cô nhìn thấy ánh mắt của anh trong nháy mắt trở lên thâm trầm sâu rộng, hạ phúc nam tính cũng có phản ứng.

Màu đỏ trên mặt lan tới toàn thân cô, cô run run chìa ra đôi bàn tay nhỏ bé, Hắc Thứ Khoan không vội vàng thúc giục cô, mà là cẩn thận che chở đỡ cô xuống suối nước nóng.

Cô đứng trong phạm vi hơi thở của anh, nam tính dâng trào đang để ở bụng cô, Nguyễn Yến Hi cảm giác thấy một cỗ lạ lùng tăng vọt ở giữa hai chân chảy ra.

Một tay Hắc Thứ Khoan nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc dài của cô, sau đó phủ lên hai má cô.

“Em giống như một nữ thần, đi tới bên anh.” Anh nói nhỏ, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên môi cô.

Nguyễn Yến Hi đáp lại nụ hôn của anh, thân thể lại càng tiến sát về phía anh, hai tay quàng lên vai anh, dục vọng nóng rực của anh nhảy lên dán vào bụng cô.

Tiếng nước chảy, côn trùng đêm kêu tạo thành một giai điệu tình yêu kì diệu, gió đêm đùa giỡn cành lá giống như cô gái ngây ngô cười nói chuyện tình yêu, nhiệt khí suối nước nóng giống như mây yêu vây quanh bọn họ, bọn họ tựa như A- đam và Eva, thân thiết mà nguyên thủy nghe tiếng tim đập lẫn nhau, hơi thở hòa quyện thành một.

Hôn cô, là khảo nghiệm sự tự chủ của anh, Hắc Thứ Khoan miễn cưỡng tách ra một khoảng cách nhỏ, liếm đi sợi chỉ bạc bên môi.

“Đến bên này.” Anh nắm tay cô đi ra giữa cái ao, thỏai mái ngồi trên một mô nhô lên, đặt cô ngồi trên đùi, độ ấm của nước suối cũng không quá nóng, nhưng mà hai người bây giờ, dục hỏa sôi trào, lại dựa sát vào nhau, cho dù là suối nước lạnh cũng sẽ sôi sùng sục.

Lúc này Nguyễn Yến Hi không còn thẹn thùng nữa, cô giống như con mèo nhỏ dính người, đầu dựa vào ngực anh, một tay đặt trên vai anh cọ cọ ma sát làm nũng.

Cô rất thích khi được anh ôm vào ngực như vậy, tình triều dâng đầy thân dưới khiến cô muốn gần anh thêm chút nữa, thêm một chút nữa, ấm áp và yên bình, không muốn tình cảm mãnh liệt phá hư khoảnh khắc này.

Dường như Hắc Thứ Khoan cũng có tâm tư như vậy, không vội thỏa mãn dục vọng, tay anh nhẹ nhàng hất nước lên vai cô, một tay ở trong nước thong thả di chuyển trên da thịt cô, ngẫu nhiên dùng nam tính của mình đẩy lên phía trên một chút.

Lúc này, thần trí của cô như lơ đãng, lướt qua cổ anh, tiến gần tới yết hầu, kỳ thật Nguyễn Yến Hi cũng hi vọng cô có năng lực quyến rũ Hắc Thứ Khoan, có thể làm anh giống cô ở trong lòng anh, vong tình mà thừa nhận dục vọng đốt cháy. Nguyễn Yến Hi đã xem nhẹ, kỳ thật cô không biết được cô tự nhiên đã có một năng lực cực lớn, dù cô không làm cái gì, chỉ cần buông chiếc chăn che người cô ra, hô hấp của Hắc Thứ Khoan liền trầm trọng, nam tính có phản ứng, sự quyến rũ của cô không cần động thủ, chỉ là một ánh mắt, chỉ là một thanh âm, cũng đủ giết chết anh.

Khi bắt đầu, Hắc Thứ Khoan không biết chủ ý của cô gái nhỏ này, bất quá anh thực thích hôn môi cô, cỡ nào động lòng người, cỡ nào khiến người ta đau lòng, anh càng yêu cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhưng để cô làm vậy như gãi ngứa, dụ dỗ, cũng là một loại hưởng thụ.

Bọn họ như đôi báo vui đùa ầm ĩ, chốc lát lại khẽ cắn lỗ tai của nhau, chốc lát cại cắn liếm cổ đối phương, bàn tay của Hắc Thứ Khoan đã hướng tới nhũ tiêm của cô, nhẹ nhàng ma sát, tiết tấu thong tha nhu động, sau đó hai tay anh cầm hai bên nhũ tiêm của cô, Nguyễn Yến Hi vặn vẹo vòng eo, mông nhỏ cọ cọ nóng rực của anh.

“Chậm một chút.” Hắc Thứ Khoan cười nói, thanh âm biểu lộ anh cũng không thoải mái.

Khi quan hệ, đàn ông là phái cấp tiến (đánh nhanh mạnh), nhưng vì muốn làm cho cô vui vẻ, anh quyết định thả chậm các bước.

“Đêm còn dài mà.” Ở bên tai cô nói xong, anh há miệng ngậm lấy thùy tai mượt mà của cô, cô dựa lưng vào anh, cảm giác tình dục đang thăng hoa, hỏa dục sắp sửa bùng cháy tạo tinh hoa thuần túy.

Nguyễn Yến Hi lấy hai má cọ cọ anh, giống con mèo nhỏ làm nũng, cái miệng nhỏ nhắn rớt ra những tiếng rên rỉ yêu kiều, tìm kiếm môi anh.

Cô hôn anh, học anh đưa lưỡi vói vào trong miệng anh, từ chỗ sâu trong yết hầu của Hắc Thứ Khoan tràn ra tiếng rên rỉ, tay anh vươn ra nâng thắt lưng của cô lên, đem nam tính đang gắng gượng thẳng tiến vào u huyệt ấm nóng của cô.

“A…” Tiết tấu ái tình rối loạn mà từ từ chậm chạp, kết hợp nguyên thủy nhất giữa vật nam tính cùng u huyệt chính là ma sát tạo những tia lửa, Nguyễn Yến Hi rên rỉ ra tiếng, nhịn không được mà vặn vẹo cái mông, hoàn tòan phóng túng trầm luân vào bên trong lốc xóay tình cảm mãnh liệt, Hắc Thứ Khoan lại ngăn cản cô.

“Đừng nóng vội.” Rõ ràng gần như anh đã không còn khống chế được nữa, nhưng khi làm chuyện xấu, đàn ông luôn có chí cùng lực kinh người, hoặc là đàn ông Hắc gia luôn luôn có năng lực tự khắc chế, anh nắm chặt thắt lưng cùng mông của cô, hoàn tòan giam cầm cô trong lồng ngực anh, làm cho cô không thể động đậy, trên cổ cô, mặt dây truyền hình giọt nước bằng kim cương rung động, giống như khát vọng trong cơ thể cô lộ ra ngòai đang được ngắt hái, chịu đựng không được, cô liền hờn dỗi.

Nguyễn Yến Hi dùng mưu nhỏ, hốc mắt rưng rưng, phát ra âm thanh kháng nghị.

“Em coi…” Một tay nâng cằm của cô, làm cho cô ngẩng đầu lên, cái gáy gối lên vai anh, tuyết nhũ nở nang đầy đặn đứng thẳng, đôi chân trắng mịn chu du trong nước cùng ái dịch chảy ra tạo ra vẻ đẹp vô cùng, xương quai xanh phát sáng trong nước trong suốt lóng lánh mê người.

“Ánh trăng và những vì sao đêm nay thật đẹp.” Hơi thở của anh phun ở bên tai cô, ấn xuống, đầu lưỡi liếm xương quai xanh của cô, một tay ở dưới nước tham tiến nơi giao hợp của hai người, vuốt ve khe thịt mẫn cảm yếu ớt của cô.

“Thứ Khoan…” Tiếng nói của Nguyễn Yến Hi giống như khóc, lại giống như mê ly cùng hoảng hốt, khó có thể phát hiện, u huyệt nữ tính bắt đầu buộc chặt, run rẩy, gắt gao hút lấy cứng rắn của anh.

(Anh có thể cho cô tòan bộ thế giới, chỉ cần cô sắm vai cô vợ nhỏ của anh là đủ rồi.)

****

Anh sẽ không khinh địch như vậy rồi buông tha cô, Nguyễn Yến Hi như là yêu nô (nô lệ tình yêu) của anh, không thể kháng cự cường thế cùng mệnh lệnh, mà Hắc Thứ Khoan muốn dùng phương thức như vậy để làm hết đêm dài, cô chỉ có thể một lần lại một lần đạt cao trào ở trong lòng anh.

Nguyễn Yến Hi không nhớ rõ bọn họ giao hợp bao lâu, mặc kệ đêm tối hay ban ngày, cô cùng Hắc Thứ Khoan luôn ở cùng một chỗ, nếu cô hờn dỗi đuổi anh đi, anh vẫn nho nhã nói với cô, bọn họ là vợ chồng đang tân hôn, dính nhau cả một tháng là chuyện đương nhiên.

Hay cho một câu “đương nhiên”. Nguyễn Yến Hi vừa giận vừa thẹn nghĩ tới, nếu sau này đứa nhỏ hỏi tuần trăng mật ba mẹ vượt qua như thế nào, cô nên nói gì đây? Nói cho đứa nhỏ biết, ba mẹ ở đảo nhỏ tư nhân, mỗi ngày hai người hoạt động tiêu hao thể lực trừ việc nói chuyện phiếm, chính là làm tình?

A, kỳ thật cũng không thể nói như vậy, trên đảo cũng có rất nhiều chỗ có thể ngoạn chơi, vùng biển gần đảo có quanh cảnh rất đẹp, trên đảo thì có suối nước nóng có thể bơi lội, ngẫu nhiên Hắc Thứ Khoan sẽ bồi cô đi chơi bóng truyền bãi biển,về phần khác, thiết bị hiện đại hóa, cái gì cần có đều có, chỗ này có đủ tiềm năng có thể khai thác trở thành thiên đường nghỉ dưỡng, nhưng Hắc Thứ Khoan không có ý định này.

Sự thực, đảo nhỏ này là lễ vật tân hôn mà Hắc Thứ Khoan đã chuẩn bị đưa cho vợ yêu, nhưng anh không tính giải thích cho cô, bởi vì anh biết, cô gái nhỏ của anh sẽ cảm thấy không biết làm sao, anh biết, không lúc nào không nhớ tới anh phải sắm tốt vai diễn của mình, trời biết, để làm cho cô hiểu được việc cô trở thành một chủ nhân của đảo nhỏ, khiến cô mỗi tối ngủ không ngon, phiền não như thế làm sao có thể chiếu cố đảo nhỏ này.

Cô là như vậy, rất kỳ quái. Nếu cho người ta một tòa núi vàng núi bạc, chỉ sợ đa số người sẽ nghĩ tới cách tiêu xài như thế nào, nhưng mà cô thì hết lần này đến lần khác đều tìm cách cự tuyệt ngọn núi này… Hắc Thứ Khoan nhịn không được nghĩ, có lẽ đó là điều mà anh đau lòng cho cô.

Anh có thể cho cô tòan bộ thế giới, chỉ cần cô sắm vai cô vợ nhỏ của anh là đủ rồi.

Tuần trăng mật của hai người lặng lẽ trôi qua, Hắc Thứ Khoan đã nghỉ dài hạn một tháng, người bị huynh trưởng của Hắc gia phạt là Lão Thất, đang kêu cha gọi mẹ, thật vất vả đợi cho tới khi tuần trăng mật của huynh trưởng chấm dứt, nhưng Hắc Thứ Khoan chỉ xử lý hội nghị, công việc qua vệ tinh, còn Lão Ngũ cùng Lão Thất vẫn phải đến công ty làm việc.

“Lão Đại, anh thật không công bằng, vì sao mỗi ngày anh Tứ đều chơi bời lêu lổng, anh không phạt anh Tứ?” Lão Thất Hắc gia ở một đầu vệ tinh tức tới giơ chân. Hội nghị vừa chấm dứt, Lão Thất nắm chặt cơ hội oán giận, bằng không Lão Đại sẽ tắt máy, đi theo vợ, sẽ không quản sự sống chết của bọn họ.

Hắc Thứ Khoan cũng không tức giận, nhìn thần sắc không tìm ra manh mối.

“Lão Tứ biết thu thập tai họa nó tự gây ra, nhưng em nói cho anh biết, lúc nào em mới học được cách chùi mông sạch sẽ đây?” Một câu khiến Lão Thất á khẩu không trả lời được, trên màn ảnh là hình ảnh khó thấy, tuấn nhan hiện lên một mạt màu hồng.

“Nhưng mà vẫn là không công bằng, anh Tam cùng anh Tứ có thể làm chuyện mà các anh ấy muốn làm, em cùng anh Hải sao lại không được?” Lão Thất lại tìm lý do, Lão Ngũ lại im lặng ở một bên.

Hắc Thứ Khoan nắm rõ, thật ra Lão Ngũ là bị Lão Thất bắt tới ngồi bên để nghe phàn nàn, thân là anh trai, anh biết rõ thiên phú của từng em trai, em gái của mình, Lão Ngũ có thủ đoạn kinh doanh, anh đương nhiên sẽ bồi dưỡng cho Lão Ngũ, về phần Lão Thất, tính cách dễ dao động bất an, chủ yếu là người không có trách nhiệm, Hắc Thứ Khoan chỉ muốn giày vò Lão Thất thôi.

Lão Thất khi nào thì mới không càu nhàu khi bị phạt, thời điểm nào thì nên thả Lão Thất ra ngòai cho cậu ta tự lo sự nghiệp của chính mình đây.

“Muốn so sánh với Lão Tam và Lão Tứ, trước tiên phải xem lại năng lực của chính mình đi.” Hắc Thứ Khoan nhăn đôi mày, không muốn tiếp tục đôi co cùng em trai, anh đã đáp ứng với Yến Yến, sau khi hội nghị kết thúc sẽ đưa cô tới bờ biển ăn cơm dã ngoại. “Ngày mai, anh sẽ nghiệm thu kết quả công sự mà em đã thực thi, anh nghĩ thành quả em làm được sẽ khiến anh phi thường vừa lòng, sẽ không cùng anh tiếp tục đôi co việc nhà nữa, phải không?” Nụ cười đó của Hắc Thứ Khoan luôn khiến cho các em trai anh tự động cảnh giác.

Lão Thất Hắc gia quả nhiên biến sắc, bắt đầu lảng tránh vấn đề: “Em hiện có văn kiện rất quan trọng cần bàn bạc với Jack, lão Đại, anh cứ yên tâm hưởng thụ tuần trăng mật, chuyện của công ty cứ giao cho em cùng anh Hải , anh cứ an tâm đi. Em phải đi rồi.” Lời nói còn chưa dứt, khuôn mặt Lão Thất đã biến mất khỏi màn hình.

Xú tiểu tử…

Hắc Thứ Khoan tiếp tục bàn công chuyện với Lão Ngũ, Lão Ngũ bất đồng với Lão Thất, nếu Hắc Thứ Khoan có thể yên tâm hưởng tuần trăng mật, chì vì có Lão Ngũ ở đây quản lý công ty.

Sau khi chấm dứt cuộc họp qua vệ tinh, anh lập tức rời khỏi thư phòng, Nguyễn Yến Hi đang chuẩn bị đồ ăn cho bữa cơm dã ngoại trong phòng bếp, dù người làm ở tòa nhà lớn này có thể xếp thành một chi của quân đội, nhưng cô vợ nhỏ của anh muốn tự mình động thủ, chỉ cần cô không quá mệt nhọc, anh liền tùy ý cô đi.

“Anh xem chúng ta chuẩn bị như vậy có đủ không?”

Hắc Thứ Khoan ôm lấy cô từ phía sau, nhìn hai cái giỏ lớn đựng đầy đồ ăn, nhịn không được, phì cười “Đủ cho một chi quân đội ăn no.”

“Anh cười nhạo em?” Nguyễn Yến Hi phùng má, chỉ vào hai cái giỏ lớn, “Bởi vì, em không biết anh thích ăn gì, hay ghét ăn gì thôi.”

Thời gian hai người ở chung còn chưa đủ lâu…ít nhất là hai người ở chung với nhau như thế, cô rất hi vọng mình có thể hiểu được thứ mà anh yêu thích, bởi vì, sau này cô mới có thể làm đồ ăn mà anh thích ăn, mới có thể mua quần áo có màu sắc anh yêu thích, nếu anh có hứng thú chơi cờ, cô sẽ cố gắng đi học… tưởng tượng tới những việc này, cô cảm thấy thực hạnh phúc.

Hắc Thứ Khoan để cằm trên đỉnh đầu cô, nghĩ nghĩ, mới nói: “Nghe em nói, anh mới phát hiện ra anh không đặc biệt thích cái gì.”

“Thật sự?” Cô có chút thất vọng, xoay người nhìn anh.

Anh đẩy trán của cô một cái, “Trước kia không nghĩ tới, bởi vì anh là con cả, khi mười tám tuổi cùng em trai, em gái ở nhà lớn Hắc gia, ăn cơm cũng cùng nhau, làm anh cả không thể kiêng ăn, nếu không sẽ làm gương xấu cho em trai, em gái học theo.”

Nói như vậy, Nguyễn Yến Hi có thể hiểu. Kỳ thật anh cũng không để ý tới bản thân mà luốn nghĩ cho người khác, cảm thấy kiêng ăn là hành vi không tốt cho trẻ nhỏ học theo, bên trong con người anh là cao thượng cùng hòan mĩ không chút sứt mẻ, chính vì anh cố gắng không biểu hiện những thứ anh thích ra ngòai, lâu ngày, anh nghĩ mình cũng không chán ghét đồ ăn nào.

Nguyên lai Nguyễn Yến Hi có vẻ mặt thất vọng, thay vào đó là nụ cười vui vẻ ôn nhu.

“Em đã nói anh là một anh trai tốt mà.” Cô ôm lấy anh, thật kiêu ngạo vì lấy được một người chồng như vậy.

Khóe miệng Hắc Thứ Khoan kéo lên một nụ cười nửa trào phúng, nhưng một nửa là do nụ cười vui vẻ của cô, trào phúng là vì anh không tự nhận ra, càng không nghĩ làm một anh trai tốt, trong lòng thực vui vẻ nhìn ngắm nụ cười của cô gái nhỏ trong ngực mình.

“Nhưng mà, thói quen không kiêng ăn là một chuyện, có lẽ anh sẽ đi khai quật xem món ăn nào anh đặc biệt thích.” Anh không ngại vì cô vợ nhỏ của anh mà phá vỡ nguyên tắc của chính mình, chỉ cần làm cho cô vui vẻ, có gì khó khăn đâu?

Nguyễn Yên Hi ôm anh càng chặt hơn, cảm thấy chính cô thật ngốc, chỉ cần nghe những lời nói đơn giản này của chồng, liền cảm thấy hôm nay làm gì đều có sức sống, anh còn không nói lời ngon tiếng ngọt với cô đâu.

“Nếu anh phát hiện anh đặc biệt thích ăn cái gì, nhất định phải nói cho em biết đầu tiên nha.”

Bởi vì cô biết cô có thể làm cho anh chút gì đó.

Đôi khi, tình yêu của phụ nữ rất đơn giản, không cần gả cho vương tử (con vua), cũng không cần làm một công chúa, chỉ cần tự mình làm đồ ăn cho chồng yêu, đồ ăn mà chồng yêu thích, luôn chiếu cố săn sóc anh mỗi khi anh mệt mỏi, chính mình chăm sóc anh mà thấy hạnh phúc, mà anh cũng có thể hồi báo bằng tình yêu chung thủy cùng ôn nhu… Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

(muanhobaybay: em nghĩ là chị quá tham lam ạ. :-D . Anh Khoan đừng đánh em. Em biết em sai rồi.)

***

Gần đây, cô rất dễ mệt mỏi, cũng hay ngủ gật nữa, Nguyễn Yến Hi tựa vào trong lòng Hắc Thứ Khoan, nghe tiếng tim đập của anh cùng tiếng nước biển lên xuống, bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.

Hắc Thứ Khoan sớm nhận ra biến hòa thân thể cô, cho nên lúc cô buồn ngủ liền cực kì im lặng, vì cô mà điều chỉnh tư thế thoải mái, thấy đầu cô ngày càng trượt xuống, anh nhẹ nhàng nâng lên, đem thân thể cô hướng sâu vào trong lòng anh, miễn cho cô bị gió thổi tới cảm lạnh.

Anh nâng tay ra hiệu cho người hầu,tám người đi theo quản gia im lặng mà động tác nhanh chóng, chỉ trong chốc lát, trên đầu đang là chiếc ô che nắng đã được thay thế bằng một cái lều trại kiểu Ả rập, chung quanh được che phủ bởi màn che bằng vải sợi mỏng màu bạc, sẽ không làm trong lều bị ngột ngạt.

Hiện giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, trong tầm mắt là hải triều ở phương xa, anh cầm lấy tấm chăn mà quản gia vừa đưa tới, đắp lên cho cô, động tác dừng một chút, tầm mắt dừng lại ở phía trong sừơn đùi cô, quần nhỏ tuyết trắng như ẩn như hiện, quả là mê say khiến người phạm tội.

Nhưng anh là chồng của cô cơ mà, ăn vụng đậu hũ không tính là phạm tội đi? Miệng anh nở nụ cười xấu xa.

Dưới thân bọn họ là tấm đệm dày êm, cực kì thoải mái, sau giờ ngọ (11giờ - 13 giờ) gió không lớn, nắng gắt ẩn một nửa sau đám mây, màn che tứ phía, vì bọn họ chế tạo không gian ẩn mật, Hắc Thứ Khoan nhẹ nhàng cởi khóa áo, không bao lâu đã thóat đi quần nhỏ của cô, đè vào áo nhỏ, Nguyễn Yến Hi lộ ra gần như trọn vẹn, bộ dáng đang ngủ của cô vừa bình yên lại ngọt ngào, như một nữ thần ngủ say.

Hắc Thứ Khoan chính là ma vương đang khinh bạc nữ thần, anh lấy ngón tay trượt theo sống lưng, đến tới tuyết nhũ của cô, vẽ theo đường cong mượt mà kỳ diệu, đi thẳng tới khu vườn nữ tính thần bí, tựa như tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị vô cùng quý báu.

Nguyễn Yến Hi “ưm” một tiếng, xoay người nằm ngửa, đôi tuyết nhũ đẫy đà mê người nhẹ nhàng rung động, như là đang mời anh đến nhấm nháp, Hắc Thứ Khoan ngồi ở bên sườn người cô, một tay chống đỡ thân người, một tay châm lên ngọn lửa trên thân thể cô, nắm lấy tuyết nhũ bên phải, vân vê chầm chậm nhẹ nhàng , đầu ngón tay niết nhu nhũ tiêm.

Anh không vội đánh thức cô, trong mộng cũng muốn quyến rũ cô.

Nguyễn Yến Hi vặn vẹo, trong lúc ngủ mơ hình như có cảm giác, trong giấc mơ hô hấp rất nhỏ đang ẩn nhẫn rối loạn, Hắc Thứ Khoan nằm sấp xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy thùy tai mượt mà của cô, , tiếng nói nhỏ trầm mị vang lên.

“Yến Yến, em có mơ thấy anh không?” Anh tính tóan độc chiếm cả trong giấc mơ của cô.

(muanhobaybay: anh quả lá bá đạo)

Nguyễn Yến Hi giống như nghe thấy tiếng gọi của anh, hô hấp dần dần trầm trọng, bộ ngực vô thức hướng tới gần bàn tay anh đang xoa nắn.

Anh vẫn âu yếm đôi tuyết nhũ của cô một cách mềm nhẹ, có khi dùng bàn tay cẩn thận mơn trớn thân thể cô, anh bắt đầu hôn vai cô, hôn chóp mũi, nụ hôn như những giọt mưa, không buông tha cho một chỗ nào cả, anh hôn xuống xương quai xanh cùng ngực cô, thiên hạ mặc dù đang ngủ, nhưng nhũ tiêm vì anh mà sớm đứng thẳng, tay anh thay thế cho những nụ hôn tiếp tục đi xuống, âu yếm vùng bụng bằng phẳng, lưu luyến trong chốc lát, tiếp tục đi xuống, lấy lòng bàn tay bao trùm mảnh đất nữ tính ấm áp, ấn vào, sau đó mới đưa đầu ngón tay tham hướng vào trong bộ lông.

Đầu ngón tay anh chậm rãi đi theo, lướt qua nhẹ nhàng vỗ về khe thịt, đầu lưỡi cũng đi theo đầu ngón tay trêu chọc tuyết nhũ, Nguyễn Yến Hi “ưm”một tiếng, một chân cong lên, trong mơ là cảnh tình dục trong sương mù.

Hắc Thứ Khoan tăng thêm lực đạo chơi đùa, đầu ngón tay ở cửa u huyệt một vòng lại một vòng xoay chuyển, đầu lưỡi cũng thế, anh hôn qua tuyết nhũ bên phải, đương nhiên là cũng không xem nhẹ bên trái, đôi gò bông được tình nhân yêu thương mà ướt át càng phát ra tròn trịa đẹp đẽ.

Cảnh trong mơ, cô đi vào sương mù, nghĩ muốn tiến vào ôm ấp của chồng yêu: bên ngoài mộng cảnh, Hắc Thứ Khoan lấy một ngón tay tham tiến vào bên trong u huyệt mềm mại, Nguyễn Yến Hi thở gấp, thần trí vẫn chưa thanh tỉnh, sương mù cũng chưa tan đi. Anh lại tiến thêm một ngón tay, gấp khúc, trơn mượt, cảm giác mềm mại bao quanh, Nguyễn Yến Hi rên rỉ ra tiếng, mở ra đôi mắt sương mù, mờ mịt không biết mình đang ở đâu.

Nhũ tiêm bị miệng ẩm nóng hút mạnh, làm cho hạ thân cô buộc chặt, hai ngón tay cũng không ngừng lại, cô cảm giác được hai ngón tay đang nhu động trong cơ thể cô, khe thịt yếu ớt bị ngón tay thô ráp vỗ về chơi đùa.

“Thứ Khoan…” Phản ứng đầu tiên của cô là gọi tên chồng cô, ngẩng đầu, cô chỉ thấy nhũ tiêm bên phải hư không sáng bóng ẩm ướt, tuấn nhan của chồng đang nằm ở trước ngực cô, nếu như cô còn chìm trong mộng xuân, cũng tiếp cận trạng thái cao trào mà thanh tỉnh.

Nụ hôn của Hắc Thứ Khoan rời đi tuyết nhũ mềm mại, sau đó hướng lên trên, không quên khiêu khích chỗ đặc biệt mẫn cảm của cô vợ nhỏ.

“Sẽ có người thấy…” Cô yêu kiều bướng bỉnh chỉ vào anh, cũng không thể ngăn cản tình dục đã bị khơi mào khiến tòan thân run rẩy, lời cự tuyệt nhưng càng giống lời mời.

“Bọn họ nên biết giờ này chúng ta không muốn bị quấy rầy.” Hắc Thứ Khoan lộ ra tươi cười đầy xấu xa, càng khiến cô vừa giận vừa thẹn, tuy rằng anh đã nâng người nằm xuống bên cạnh cô, nhưng tay phải cũng không ngừng động tác, liên tục vỗ về chơi đùa hạ thể của cô.

“Thứ Khoan…” Cô vặn vẹo thắt lưng, cầu xin tha thứ, nghĩ đưa hai tay che đi ngực trần trụi, nhưng nhớ tới anh không thích cô che che đậy đậy, đành bất lực lấy tay nắm ở trước ngực.

“Ừ…” Anh biết rõ cô cầu cái gì, lại cố tình cười không có ý tốt, cúi đầu hôn trụ đôi môi cô, động tác hai tay càng dồn dập, thẳng tới khi u huyệt co rút lại, gắt gao cắn hút anh.

Nguyễn Yến Hi quật cường, ở lúc cao trào, đôi mắt mang theo nước mắt ngước lên nhìn anh, làm ngực anh tràn đầy đau xót.

“Đừng như vậy.” Anh thu hồi ngón tay làm càn, đem cô ôm vào ngực.

“Không vui sao?” Anh hôn trán và mi tâm cô, vô cùng ăn năn, không để ý tới nam tính sưng cứng trong đũng quần đang cực kỳ khó chịu, anh phải cắn răng ẩn nhẫn.

Nguyễn Yến Hi lắc đầu, cô không muốn chỉ mình cô thỏa mãn, anh lại phải khó chịu như vậy, tay nhỏ bé của cô tham tiến hạ phúc của anh, nhẹ nhàng xoa nắn cái cứng rắn nổi lên kia.

Hắc Thứ Khoan hòan toàn không dự đoán được hành động của cô, súyt chút nữa bị luống cuống, chỗ sâu trong yết hầu phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Anh bắt lấy tay nhỏ của cô, cúi đầu, đã thấy cô dùng ánh mắt ướt át, vô tội đến cực điểm nhìn anh.

“Yến Yến”

“Anh không thỏai mái.” Trong thanh âm của cô có sự đau lòng.

Anh lại lộ ra nụ cười ma vương, “Em phải giúp anh, phải không?”

Cừu nhỏ gật đầu, thực thành khẩn mà ra sức gật đầu.

Hắc Thứ Khoan cởi ra quần nhỏ, thuần thục đem phân thân nóng rực phóng thích ra ngoài, anh ôm Nguyên Yến Hi vào trong ngực, làm cho một chân cô vắt lên lưng anh, nam tính cứng rắn liền thẳng tiến vào u huyệt nữ tính ướt át.

Nguyễn Yến Hi kinh hô ra tiếng, nguyên bản dục hỏa đã được bình ổn, giờ lại được châm lên bởi u huyệt bị nhét nhồi căng đầy, hòan tòan mở rộng tiếp nhận anh.

Ngày đó, sau vài lần cao trào Nguyễn Yến Hi mơ hồ nhớ tới, không biết bắt đầu từ khi nào, khi Hắc Thứ Khoan làm tình, động tác đã thu liễm rất nhiều, đem cô giống như búp bê, dùng toàn thân che chở cô, một ít thông tin nhanh chóng hiện lên trong đầu cô, nhưng cô vô lực để ghép chúng lại.