Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 22: Anh có thích em không?




Anh nhớ rõ hôm nay cô mặc chiếc áo choàng ngoài bằng lông màu vàng cam, mà giờ khắc này, dĩ nhiên không thể nào nhìn thấy thân thể nho nhỏ của cô đâu nữa. Trận tuyết lớn gần như đã bao phủ hầu khắp cả người cô rồi...

Hà Dĩ Kiệt sải bước chạy nhanh tới. Anh đã nhìn thấy rõ ràng Tương Tư đang quỳ rạp trên mặt đất, trên thân thể được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng. Mái tóc của cô gần như đã hoàn toàn biến thành một màu trắng, chỉ còn có thể mơ hồ nhìn thấy được nơi bả vai của cô. Anh dùng tay gạt qua loa lớp tuyết phủ ở trên người cô xuống, thân thể của cô gần như đã đông cứng lại. Anh ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ôm cô vào trong ngực mình, ngón tay thăm dò nơi chóp mũi của cô. Mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được còn có hơi thở, anh thoáng thở phào một hơi dài nhẹ nhõm. Sức lực cả người anh đột nhiên tựa như bị rút sạch mất hết vậy, liền ngã ngồi ra ở trên mặt tuyết...

"Văn Tương Tư, em dám để cho bản thân mình xảy ra chuyện gì, tôi sẽ làm cho em đẹp mặt!" Dieendaanleequuydonn Anh nói đầy vẻ oán hận, xoa bóp đôi gò má của cô đã bị đông cứng lại, lại cầm hai tay cô đang lạnh như băng đặt vào trong bụng anh để ủ ấm. Hai bàn tay của cô lạnh cóng như tảng đá ở trong tủ lạnh, bàn tay cô vừa chạm vào đến da thịt của anh, anh liền rùng mình một cái vì lạnh, nhưng anh lại không hề né tránh. Anh xoa bóp trên mặt, trên lỗ tai cô một lúc, lát sau dường như nghe thấy cô khẽ rên lên một tiếng. Hà Dĩ Kiệt vui mừng, động tác nhanh hơn nữa. Trong lòng anh vừa tức vừa giận cô, nhưng rồi lại có chút đau lòng, không kiềm chế nổi nữa, anh ghé sát lại vào bên tai cô nói một cách tàn nhẫn: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Khẩn trương mau tỉnh lại cho tôi, bằng không em có chết ở tại nơi này, tôi cũng mặc kệ em đấy!"

Tương Tư chỉ cảm thấy có ai đó đang mắng ở bên tai cô, hơn nữa trên mặt của cô còn có người nào đó đang chà xát qua lại không ngừng, chà xát  cô mạnh đến mức hai gò má cô đều nóng lên. Cô thấy đau, đầu lông mày liền nhăn lại, trong miệng không biết lầu bầu một tiếng gì đó, áp sát ngón tay đã mềm mại hơn một chút vào nơi bụng anh đang nóng hổi, nhân thể xuống tay nhéo vào trên bụng anh một cái...

Hà Dĩ Kiệt bị cô nhéo đau đến mức lông mi đều nhíu lại, không kiềm chế nổi sự oán hận liền xoắn vành tai của cô một cái, sau đó ôm cô đứng lên đi trở về. Cô đã có sức để đánh người, xem ra là cô không thể chết được rồi !

Trong lúc đầu óc còn hỗn loạn, Tương Tư bị anh nhéo tai đau, thoáng cái liền mở mắt ra. Lúc này cô mới phát hiện ra mình đang được người ta ôm vào trong ngực, không khỏi kinh hãi: "Em đang ở nơi nào vậy?"

Hà Dĩ Kiệt hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến cô. Lái xe mở cửa xe ra, anh liền nặng nề ném cô một cái vào chỗ ngồi phía sau xe, sau đó mới tiếp tục ngồi vào, bảo tài xế lái xe đi. ¬

Tương Tư bị anh ném vào trong xe, đầu bị đập vào chỗ tựa đầu trên ghế ngồi phía sau. Sự va chạm này, ngược lại đã làm cho cô trở nên tỉnh táo một chút, chỉ có điều, khắp người cô và trên trán đều đang nóng hổi. Cô thấy đầu óc choáng váng, người mềm ra, dường như không còn một chút sức lực nào nữa. Cô rùng mình một cái, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn rõ ràng cái lạnh đã xâm nhập vào trong người cô rồi. Tương Tư ngồi co quắp ở trên ghế, toàn thân cuộn tròn lại thành một đoàn, khiếp đảm liếc nhìn về phía Hà Dĩ Kiệt đang ngồi im lặng ở bên cạnh, rất lâu sau cũng không dám lên tiếng.

"Hà Dĩ Kiệt?" Một lúc lâu sau, Tương Tư không nhịn nổi nữa, trong người cô thấy khó chịu đến lợi hại, nên cô thử gọi tên của người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh mình một tiếng xem sao. Trong xe tối đen, cô chỉ cảm thấy anh ngồi ở chỗ kia giống như bức tượng được tạc bằng băng vậy, khiến cô cảm thấy rùng mình kinh hãi.

"Giỏi thật đấy, hơn nửa đêm rồi em chạy đến khu mộ này để làm gì vậy, muốn tìm cái chết sao?" Hà Dĩ Kiệt khẽ vươn tay ném qua một cái khăn mặt, Tương Tư run lẩy bẩy tìm khăn cầm lên, nhưng cánh tay cô vẫn cứng còng, đờ đẫn không sao cử động nổi. Cô nhìn anh có chút tủi thân, nhìn lại ánh mắt của anh ở phía đối diện đang hung hăng trừng cô.

"Em... Em cũng không biết làm sao lại đi tới nơi này..."

Tương Tư sợ hãi thả tay xuống, cúi thấp đầu, cất giọng nho nhỏ trả lời. Những bông tuyết còn vương lại trên tóc cô bị hơi ấm của lò sưởi trong xe làm cho tan ra. Những giọt nước đọng trên đầu cô bắt đầu tan ra nhỏ xuống tí tách, những lọn tóc ướt đẫm dán sát vào trên mặt của cô. Hà Dĩ Kiệt nhăn mặt lại, anh đã nhìn thấy gương mặt của cô đỏ ửng lên một cách khác thường, liền vươn tay ra, có chút thô lỗ kéo cô tới, dùng khăn lông mềm mại lau tóc cho cô. Cô bị động tác kéo của anh làm cho ngã trái ngã phải, da đầu cũng giần giật, hơi run lên. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn, không hề giãy dụa, cúi đầu ngồi ở bên cạnh anh, khóe môi cong lên từng chút, từng chút một...

Hà Dĩ Kiệt bỏ chiếc khăn mặt xuống bên cạnh, vừa quay mặt lại đã nhìn thấy cô đang ngây ngốc cười hi hi, mi mắt cong cong. Đáy mắt anh chợt ánh lên chút dịu dàng, nhưng giọng nói vẫn mang vẻ lạnh lùng như trước: "Em còn ở đó mà cười ngây ngô cái gì nữa!"

Đôi mắt to của Tương Tư vụt sáng ngời lên nhìn lại anh. Trong cái nhìn ấy dần dần hàm chứa cả niềm vui sướng và ấm áp, làm cho trái tim anh đột nhiên cảm thấy nhói đau. Anh nghiêng mặt, không đối mặt với cô nữa, nhưng lúc này giọng nói nho nhỏ của cô lại vang lên: "Có phải là anh đã tìm em rất lâu rồi hay không?"

Lúc này cô cảm thấy trong người mình đã ấm áp hơn một chút, đầu óc cũng thấy tinh tường hơn một chút, cô đã nhớ ra được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra rồi, cũng nhớ ra Hà Dĩ Kiệt đã nói đêm nay anh sẽ đến đón cô trở về nhà của anh.

Hà Dĩ Kiệt nhướng lông mày lên: "Nói nhảm, tôi mà không tìm em thì em đã nằm chết trong này rồi !"

Tương Tư đang định cười, đột nhiên liền liên tục hắt hơi mấy cái,  nước mắt nước mũi chảy ra ngoài ròng ròng, trong đầu cũng đau ong ong rất khó chịu, nơi huyệt Thái Dương cứ giật lên thình thịch. Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy bộ dạng cô khó chịu cũng không phản ứng lại với cô nữa. Một lát sau, anh lại nói với tài xế: "Cho xe chạy đến bệnh viện của Thành Bắc."

Tương Tư cầm khăn tay lau nước mũi, một đôi mắt to tròn xoay lại nhìn anh, Hà Dĩ Kiệt bị cô nhìn đến không giữ được bình tĩnh nữa, đưa tay nắm lấy mặt của cô quay sang một bên: "Hãy thành thật một chút đi."

"Hà Dĩ Kiệt..." Tương Tư nhào qua vứt bỏ chiếc khăn tay, Hà Dĩ Kiệt vội vàng kéo cô lại, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, xác định cô đã lau khô sạch rồi, lúc này mới nới lỏng sức lực ra một chút. Tương Tư liền nhào vào trong ngực của anh, áp chặt gương mặt cọ xát vào trước ngực anh. Tay của Hà Dĩ Kiệt hơi giơ lên một lát, rồi sau đó lại nhẹ nhàng ôm lấy cô.

"Em nhớ ba ba, nhớ mẹ em." Giọng của Tương Tư có chút rầu rĩ, cánh tay Hà Dĩ Kiệt liền thoáng cứng lại một cái, một lát sau anh mới chậm rãi mở miệng nói: "Không có chuyện gì đâu, từ từ rồi sẽ quên được thôi."

Đúng như vậy, từ từ rồi sẽ quên được thôi, giống như anh vậy. Anh đã không còn nhớ được thân hình cao lớn của ba mình ra sao, đã quên bộ dạng của mẹ khi mẹ cười rộ lên thế nào.

"Rồi sẽ quên sao? Sao cho đến tận bây giờ em vẫn cảm thấy như ba ba của em vẫn chưa hề rời xa khỏi em, tựa như ông vẫn còn đang ở nơi nào đó đang chờ em."

Tương Tư từ trong lồng ngực của anh ngẩng đầu lên, cả buồng xe chìm trong thứ ánh sáng mờ mịt, vì thế lúc này thoạt nhìn thấy anh có vẻ tuấn tú lạ thường. Đột nhiên cô nghĩ, nếu được sống cùng với anh một chỗ như thế này hình như cũng không phải là một chuyện gì đó rất tệ hại.

"Sẽ quên được thôi, trên đời này không có cái gì mà không thể quên được."

Anh nói đầy vẻ lạnh nhạt, trong lồng ngực dường như cũng đang mơ hồ tràn lan một cảm giác gì đó.

"Nếu vậy, giả dụ có một ngày nào đó em chết đi rồi, liệu anh có còn nhớ đến em nữa không? Đột nhiên Tương Tư hỏi anh một câu, buộc anh phải cúi đầu xuống. Anh nhìn thấy một đôi mắt trong veo sạch sẽ, mà lúc này trong đôi mắt đó, có thể loáng thoáng nhìn thấy tràn ngập một thứ tình cảm mà không sao nói ra được.

Trong lòng anh thoáng khinh thường, nhưng trên mặt đã thấy hơi cười  một chút: "Miên man suy nghĩ nói vớ vẩn những cái không đâu! Em bị sốt cao nên hồ đồ rồi hả?"

Anh tự tay sờ lên trán của cô, sau đó sờ lên trán của mình, mi tâm nhíu lại: "Quái lạ, sao nóng thế nhỉ?"

Nước mắt Tương Tư dâng trào, thoáng cái liền lăn xuống, Hà Dĩ Kiệt lại càng hoảng sợ, "Làm sao vậy? Tại sao tự nhiên lại khóc thế?"

Tương Tư bắt lấy tay của anh phủ lại ở trên trán, vừa khóc vừa nói: "Ba ba của em cũng từng làm như vậy. Khi em ốm, ba ba cũng đã làm như vậy, cũng nói những lời y như vậy..."

Không hiểu sao trong lòng Hà Dĩ Kiệt bống thấy chua chát. Trong ký ức của mình, ba của anh vĩnh viễn luôn luôn bận việc ở trong văn phòng, dường như ông chưa từng bao giờ quan tâm tới anh. Trong phút chốc, đột nhiên anh thấy có chút ghen ghét đối với cô.

"Đừng khóc nữa." Anh xoa xoa nước mắt cho cô, cô chôn mặt ở trong ngực của anh khóc lóc trong chốc lát, sau đó sự nghẹn ngào mới dần dần ngừng lại. Lúc xe lúc dừng lại, anh nghe thấy cô khẽ khàng hỏi một câu: "Hà Dĩ Kiệt, anh có thích em chút nào hay không?"

Anh nhớ rõ trong giờ khắc ấy, bản thân đã giật mình lặng đi đến nửa phút, nhưng sau đó anh lại cười trêu tức, đẩy cô ra: "Tương Tư bé nhỏ à, em không nên quên quan hệ giữa tôi và em đã sớm được định đoạt rồi."

Trong đầu Tương Tư vòng vo một hồi lâu, mãi sau cô mới lờ mờ hieur ra được ý trong lời nói của anh là thế nào.

Cô chỉ là tình nhân của anh, một người phụ nữ được anh bao nuôi, vậy mà cô lại ngu xuẩn đến mức đi hỏi anh có yêu thích mình hay không.

"Thực xin lỗi." Cô ấp úng mở miệng, Hà Dĩ Kiệt đã kéo cửa xe ra: "Xuống đây đi, đi gặp bác sĩ."

Niềm vui sướng của cô lúc này đây dường như đột nhiên thoáng cái đã biến mất sạch sẽ rồi. Thời điểm xuống xe, chân cô bước xuống chợt thấy trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất. Nhưng anh đi rất nhanh, hoàn toàn không hề nhìn đến cô nữa.

Cô tựa ở trên cửa xe nhìn theo bóng lưng của anh, một bóng lưng thon dài, màu đen, lạnh lùng, vĩnh viễn không thể nào tiếp cận được.

*********************

Bị bệnh suốt một tháng, đến khi Tương Tư trở lại trường học, đã bắt đầu vào kỳ thi cuối rồi.

Môn thi cuối cùng thi xong đã là bốn giờ chiều. Hà Dĩ Kiệt đã nói năm giờ tới đón cô, cô liền đến ký túc xá chuẩn bị thu thập đồ đạc một chút.

Khi ra khỏi khu giảng đường, Lâm Ngữ Thiến liền ngăn cô lại.

Vóc dáng của Lâm Ngữ Thiến thon dài, bé xíu xiu, mặc một chiếc áo choàng lông màu trắng thắt chẽn ngang hông, duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, không ít nam sinh tới tới lui lui đều phải ngó nhìn cô, nhưng gương mặt của Lâm Ngữ Thiến vẫn lạnh lùng, hờ hững không thèm đếm xỉa.

Tương Tư không muốn nói thêm bất cứ chuyện gì với cô ta, chỉ gật gật đầu chào, ý bảo muốn vượt qua cô ta bỏ đi.

"Văn Tương Tư, tôi có chuyện muốn nói với cô!" Lâm Ngữ Thiến đưa tay ngăn cản cô lại. Tương Tư không muốn dây dưa với cô ta, chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi và cô không có chuyện gì cần phải nói."

"Cô không có, nhưng tôi có. Hôm nay tôi tới tìm cô là vì chuyện của Quý Quảng Nguyên."

"Cũng chẳng có quan hệ gì với tôi cả." Tương Tư cười cười đầy vẻ hờ hững: "Thật không tiện lắm, tôi còn có việc, cần phải đi trước một chút."

"Văn Tương Tư, nói như thế nào cô và Quý Quảng Nguyên cũng đã từng có tình cảm với nhau hơn chục năm qua, cô sẽ không phải là một người thật sự có lòng dạ ác độc như vậy chứ? Cô có thể nhìn anh ấy gặp chuyện không may mà không quan tâm không hỏi han một câu sao?"