Đừng Buông Tay Em

Chương 11




Khả Liên: Ai dùng nụ cười để che đi sự đau khổ

Chúng tôi bắt đầu khiêu vũ, điệu nhạc rất thương tâm, hình như gọi là Giếng lạnh tình nồng. Hết bài này đến bài khác, hai đứa cởi hết quần áo, chân tôi giẫm lên chân hắn, ngoài trời tuyết rơi rất dày, tuyết rơi xuống dòng Trường Giang, sẽ rất nhanh thôi sẽ không còn âm thanh gì nữa.

1

Tôi không ngờ rằng mình lại ngốc đến thế. Đúng là tôi ngốc thật, tôi là con ngốc của Mã Tiểu Vĩ. Tôi bay đi bay lại, nửa tháng một lần, máy bay mà cứ như là xe bus của tôi vậy, mỗi lần tôi đến là lại mua đồ cho hắn, đồng hồ thì của Longines, quần áo thì toàn của Armani, đàn ông là phải mặc đồ của Armani, Clinton cũng mặc đồ của Armani, rất đẹp, bố tôi cũng mặc đồ của Armani và chỉ mặc của hãng này thôi.

Nhưng lần nào tôi cũng nói là rất rẻ, chỉ có mấy trăm tệ thôi, mặc thoải mái.

Tôi sợ Mã Tiểu Vĩ phát giác ra tôi là con gái nhà giàu, không, tình yêu chẳng liên quan đến cái này, chỉ liên quan đến yêu mà thôi. Tôi ghét tiền, rất nhiều người thì mong có nó, tôi biết bố tôi có đến mấy người tình, có người tình chỉ lớn hơn tôi mấy tuổi thôi, đều là do tiền mà ra cả.

Cũng là vì tiền mà mẹ tôi không rời khỏi bố tôi, ngay cả khi bà biết bố tôi có bồ, bởi vì nếu rời khỏi thì làm sao bà có thể được đeo cái vòng ngọc trân châu mấy chục vạn tệ nữa.

Vì vậy, tôi sợ tiền.

Tôi mong rằng Mã Tiểu Vĩ nghĩ tôi là con gái của một gia đình bình thường mà thôi.

Mã Tiểu Vĩ biết cách biểu đạt tình yêu, hắn rất biết cưng nựng tôi, tôi có chút say. Căn phòng ở Vũ Hán được tôi bày biện rất nên thơ, có lúc Mã Tiểu Vĩ đưa tôi đi đánh bài, hắn thích đánh bài, hắn nói: “Âm thanh của mạt chược nghe rất giống âm thanh của âm nhạc”.

Tôi không thích đánh mạt chược, nhưng do hắn thích nên tôi theo hắn.

Hắn rất bộp chộp khi giới thiệu tôi với bạn bè bên ngoài, hắn nói tôi là cái bô của hắn.

Cái bô. Tôi nghĩ, tôi trở thành cái bô của một thằng đàn ông, hơn nữa tôi còn phải bỏ cả âm nhạc, bỏ cả rock, đã rất lâu rồi không về nhà. Ngay cả bố tôi cũng nhớ tôi lắm rồi, gọi cho tôi rất nhiều lần, tôi là bảo bối quý giá nhất của bố mà, từ nhỏ tôi đã rất được bố nuông chiều.

Tôi cần cái gì, chưa bao giờ bố từ chối, có lúc tôi còn nghi ngờ, phải chăng tôi muốn có mặt trăng thì bố cũng sẽ hái bằng được xuống cho tôi, bởi vì quá nuông chiều tôi, nên lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi ghen cả với tôi nữa, nói kiếp trước tôi hẳn là tình nhân của bố.

Nhưng bây giờ thì bố tức giận rồi.

Khi yêu, tôi đã toàn tâm toàn sức, bao nhiêu tâm huyết đều dồn vào hắn hết.

Ấy thế mà hắn chẳng thèm đếm xỉa đến tôi. Còn gọi tôi là cái bô, lúc đưa tôi tới những nơi chơi bời, hắn còn giao lưu với đám con trai chẳng ra gì nữa, sau khi rời khỏi vũ đoàn, hắn lại càng có vẻ sa đọa hơn. Nhưng tôi có tiền để cho hắn tiêu xài, hắn cũng biết tôi có tiền nhưng không biết tôi có nhiều tiền đến thế.

Mã Tiểu Vĩ cho rằng quần áo tôi mua cho hắn chỉ có mấy trăm tệ, nhưng có một lần, tôi không đến chỗ hắn, hắn mặc đồ tôi mua cho đi ăn cùng đám bạn, đều là hội bạn trong vũ đoàn của hắn ngày trước. Hắn gặp lại bạn gái trước đây vừa từ Mỹ về, một đứa con gái nhảy hip hop. Bọn họ từng có thời gian thắm thiết, đã từng cùng nhau nhảy bài Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài. Nhưng bây giờ thì người ta sang Mỹ để phát triển, còn hắn thì không nhảy nữa, vũ đoàn cũng giải tán rồi, đột nhiên lần này gặp lại nhau.

Hắn vẫn là một loại hình mẫu.

Vẫn rất đẹp trai và bất cần.

Dáng hắn hút thuốc vẫn rất gợi cảm, một cảm giác sa đọa rất ma quỷ, cô ta cứ ngỡ rằng bây giờ hắn sẽ rất bê tha, nhưng không, không một chút nào.

Cô ta nói: “Anh được đấy, mặc Armani, hàng hiệu đỉnh cao của thế giới cơ đấy”.

Armani, hắn chẳng hiểu cái gì là Armani cả, hắn chỉ biết tôi là con bé ngốc cứ nửa tháng lại đến Vũ Hán một lần, mang theo hai túi tiền rồi cho rằng đó là tình yêu thực sự. Hắn không nghiêm túc, mà nghiêm túc gì chứ, từ sớm hắn đã không nghiêm túc rồi, đối với hắn tình yêu chẳng là gì cả, tình yêu là vớ vẩn.

Hắn không phải loại yêu say mê, trời sinh hắn xấu xa, trời sinh hắn ra đã không tin một tí nào vào hai chữ tình yêu, nhưng tôi đúng là con ngốc, còn hắn thì chưa gặp qua một đứa nào ngốc như tôi. Đôi khi hắn cũng có cảm giác động lòng, vì thế mà có lúc hắn nói mấy câu chọc cho tôi cười, vốn là có một chút chân tình như thế, nhưng tôi cũng đã khóc rất nhiều lần vì hắn rồi.

Xung quanh hắn chẳng có đứa con gái nào ngốc nghếch cả.

Toàn là một lũ yêu tinh, đứa nọ còn ghê gớm hơn đứa kia.

Chẳng có ai có thể cho hắn nhiều tiền để tiêu như thế, hắn chỉ thấy hắn rất may mắn, vì vậy mà lúc nào hắn cũng gọi tôi là ngốc nghếch, lúc đưa tôi ra ngoài chơi, hắn gọi tôi một cách rất tùy tiện, gọi tôi là cái bô. Nhưng tôi không ghét bỏ gì hắn cả.

Trái lại, tôi ngồi ngoan ngoãn bên cạnh hắn.

Ngốc nghếch, tôi chính là con ngốc của hắn.

Bây giờ gặp được cô bạn gái cũ mới biết mình đang mặc một trong những hàng hiệu đỉnh cao của thế giới, mỗi chiếc trên vạn tệ. Hóa ra Khả Liên giàu có đến thế lại biết diễn kịch với hắn.

Có tiền là tốt rồi, vậy thì cứ tiêu tiền của cô ta thôi.

Hắn bảo hắn cần một chiếc đồng hồ, tôi liền mua cho hắn một chiếc, nhưng chỉ nói là hơn một nghìn tệ thôi. Đến lúc tôi không có ở đó, hắn ra cửa hàng để hỏi, hỏi xong là hắn phải giật mình thon thót vì giá trị của nó lên đến hơn mười vạn tệ.

Lần này hắn hoảng rồi, xem ra, tôi đúng là có rất nhiều tiền.

Nhưng, tôi nói tôi không có tiền, toàn đi mặc cả loạn cả lên, lúc tôi mặc cả trông thật là đáng yêu, có mấy xu mà tôi cũng phải mặc cả, tôi nắm tay và hỏi hắn: “Có cần mua súp lơ không?”. Hắn rất thích ăn súp lơ.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ ăn đời ở kiếp với ai, đối với hắn việc này là một việc đáng sợ. Hắn muốn chơi, không ngừng đùa cợt với đời, chẳng cần biết ai thắng ai bại.

Sau khi đánh bạc với lũ Lý Lão Ngũ, hắn mê mẩn.

Càng đánh càng lớn, càng thua càng không thể dừng lại, thậm chí hắn thua cả chiếc đồng hồ tôi mua cho hắn, hắn thua rất thảm hại.

Thế là, sau khi tôi đến, hắn liền nói với tôi hắn cần tiền.

Được, tôi cũng chẳng hỏi han liền đưa cho hắn một chiếc thẻ, trong đó có năm vạn tệ.

Mười ngày sau, tôi đến, hắn lại thua sạch túi, hắn muốn nịnh tôi nên hắn ôm tôi từ đằng sau: “Em yêu, anh cần tiền, anh bị thua hết rồi”.

Tôi nói nhỏ nhẹ với hắn: “Anh đừng đi đánh bạc nữa được không? Trò đánh bạc như cái động không đáy vậy, em phản đối anh chơi bạc”.

“Được”. Hắn giả vờ đồng ý, “Để anh lấy lại vốn thì sẽ không đánh nữa”. Lần này tôi nói với hắn là tôi không còn bao nhiêu tiền nữa nên chỉ đưa cho hắn hai vạn. Hắn ra vẻ không vui lắm, vẻ mặt lúc nào cũng khó chịu làm tôi cứ phải dỗ dành hắn, rồi thì kể truyện cười, nhưng hắn cứ cúi đầu hút thuốc, hắn biết là hắn đã thua mất năm mươi vạn rồi.

Năm mươi vạn, đó là con số rất lớn.

Nếu như hắn không chơi nữa, bọn Lý Lão Ngũ sẽ cắt một tay của hắn, bọn chúng nói là sẽ làm, hắn có chút hối hận nhưng đã không kịp nữa rồi.

Thế là, hắn chỉ còn biết dựa vào vận may, cố gắng để kiếm lại.

Nhưng lần này, hắn lại tiếp tục thua.

Mười ngày sau, tôi đến, hắn tiếp tục xin tiền tôi.

Tôi sợ nhất ai yêu tôi vì tiền, đây không phải tình yêu, tôi sợ mọi chuyện là do tiền điều khiển, lần này tôi nói: “Không có”.

Hắn ép tôi: “Em có tiền mà không chịu cứu anh”.

Tôi trả lời: “Đây không phải vấn đề tiền, người anh yêu là em chứ không phải tiền”.

“Anh không yêu em, ai bảo em đi theo anh?”. Lời hắn nói thật cay độc, môi tôi lẩm bẩm: “Anh nói lại lần nữa xem, em sẽ nhảy xuống sông Trường Giang tự tử”.

Hắn buồn rầu vẫy vẫy tay: “Em đừng đi theo anh nữa, em đi đi, em đi theo anh chẳng được cái gì tốt cả, anh sẽ hại em mất”.

Tôi lại đến ôm hắn: “Nhưng mà, em thực sự thích anh”. Nước mắt tôi rơi trên áo sơ mi của hắn, hắn mặc sơ mi đen quả thực rất đẹp, chẳng có ai mặc đồ đen đẹp hơn hắn. Ngày trước, tôi luôn cho rằng con trai mặc sơ mi trắng là đẹp nhất, ví dụ như Sở Giang Nam, bây giờ tôi mới phát hiện ra con trai mặc sơ mi đen còn đẹp hơn.

“Em không xa anh được”. Tôi nói thật, nếu như trước đây tôi đối với hắn là nhớ nhung, thì nay, từ sau khi tôi bay đi bay về Vũ Hán, tôi đã yêu người con trai mảnh khảnh, không có trách nhiệm này mất rồi.

Tôi quả thực yêu hắn, nếu tình yêu với Sở Giang Nam là một sự mộng tưởng, là một chiếc bóng thì nay đối với Mã Tiểu Vĩ, tình yêu đã rất thực tế, ôm hôn, làm tình, tất cả những cái đó đều chân thực, rất đáng dựa vào, thậm chí ngay cả việc rơi nước mắt vì hắn cũng là lời minh chứng hùng hồn rồi.

Nhưng bây giờ, giữa tôi và hắn lại giằng co nhau về tiền.

Việc này chẳng tốt chút nào.

Tôi phải cự tuyệt hắn, không thể tiếp tục cho hắn tiền được nữa, không để cho hắn vì tiền mà yêu tôi. Tôi nhất định phải làm cho hắn yêu bản thân tôi, giống như tôi yêu hắn vậy, yêu hết mình, yêu không nghĩ đến ngày mai, yêu một cách khờ dại, giống như con thiêu thân lao mình vào lửa vậy.

Vì thế, lần này tôi kiên quyết: “Mã Tiểu Vĩ, em sẽ không đưa tiền cho anh nữa đâu, em hết tiền rồi, tiền là của bố em, bố em cũng không có nhiều lắm nên anh đừng có hy vọng nữa”.

“Bố em rất yêu em?”.

“Đúng vậy”.

“Tốt!”.

Hắn hiểu tất cả, hắn chuẩn bị động thủ.

Hôm qua, Lý Lão Ngũ lại đến ép nợ năm mươi vạn, tay của hắn suýt nữa không còn giữ được, lần này mà lại không có tiền, thì chắc chắn hắn không thể giữ được cánh tay. Lúc đó, hắn quả thực chẳng còn cái gì nữa cả, nếu so với tình yêu của con bé này thì cái mạng của hắn còn đáng giá hơn.

Tối hôm đó, đích thân hắn làm cơm cho tôi ăn, kỳ thực thì hắn biết nấu cơm, chỉ là hắn không thích mà thôi.

Hắn làm cơm rất khéo, cá hấp Vũ Xương, tôm sốt Long Tỉnh. Cá hấp Vũ Xương là món ăn nổi tiếng của Vũ Hán, còn tôm sốt Long Tỉnh thì thể hiện vẻ đẹp lâu đời của Tây Hồ. Nghe nói cái tên bắt nguồn từ bài Vọng Giang Nam của Tô Đông Pha: “Chớ gặp người xưa nhớ quê cũ, Hãy đem lửa mới thử pha trà, Thơ rượu tuổi xuân qua[1]”. Lá trà Long Tỉnh mang danh tứ tuyệt là: xanh tươi, thơm ngát, vị ngọt, dáng đẹp, các đầu bếp đã khéo léo lợi dụng tứ tuyệt đó để sáng tác thêm “nhất tuyệt” nữa, đó là kết hợp với tôm tươi nơi đây để trở thành món ăn ngon có tên: Tôm sốt Long Tỉnh.

[1] Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo.

Để báo đáp tôi, tôi đối tốt với hắn, hắn cũng biết vậy, nhưng hiện nay điều hắn cần là tiền.

Tôi trước sau cứ như đứa trẻ, cứ quanh quẩn sau lưng hắn, ôm hắn từ đằng sau, lúc hắn làm cơm tôi cũng ôm hắn.

“Đừng quậy nào”. Hắn vờ mắng.

“Em thích quậy đấy”.

“Còn quậy nữa anh đánh vào mông”.

“Anh đánh đi”.

Hắn nhìn thấy trong mắt tôi loé lên cái gì đó ươn ướt.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu uống rượu.

Tôi quyết phải ngồi lên đùi hắn, hắn ôm lấy tôi, tư thế này tôi cao hơn hắn một cái đầu, hắn nói: “Lớn mà ngốc”. Tôi liền cười rất vui vẻ, mà cười thì lộ ra hai hàm răng trắng tinh. Hắn nói tôi cười trông càng ngốc, chẳng có đứa con gái nào cười được một cách thuần phác như thế, hắn gắp một con tôm cho tôi ăn, tôi nói: “Không, anh đút cho em cơ”.

Hắn liền gắp con tôm cho vào miệng tôi.

“Không được”. Tôi nói: “Anh mớm cho em”.

Hắn cười, những chiêu trò này vốn là hắn hay dùng, bây giờ, tôi học được hết cả rồi. Tôi gọi hắn là sư phụ.

Hắn ngậm con tôm vào miệng, mỗi người một nửa, một nửa của tôi được đưa vào miệng rất ngon lành.

Chúng tôi ăn đến rất muộn, Vũ Hán đã bắt đầu có tuyết, thành phố này hiếm khi có tuyết, trong phòng rất lạnh, tôi bật điều hòa rồi quay sang nói với hắn: “Chúng mình nhảy nào”.

Có ba chai rượu, chúng tôi uống hết cả ba.

Uống nhiều nên gần như tôi không còn đứng vững nữa.

Nhưng chúng tôi vẫn bắt đầu nhảy, nhảy trên tấm thảm trải sàn.

Tôi nói: “Nóng”.

Hắn nói: “Cởi”.

Cái từ này sao mà khêu gợi thế, rất giống với cảnh Tomas nói với đám đàn bà trong phim Đời nhẹ khôn kham (The Unbearable Lightness of Being): “Cởi”, chỉ một từ vậy thôi.

Tôi cười một cách ngây dại, đầu tiên là cởi chiếc áo len khoác ngoài, tiếp đến là một chiếc áo len đen mỏng bên trong, rồi thì đồ lót đen, tôi cởi quần lót trước rồi chuẩn bị đến áo lót.

Ngực tôi rất đẹp.

“Không cởi nữa đâu”. Tôi nói.

“Không được”. Hắn ra lệnh cho tôi: “Cởi”.

“Không đấy”. Tôi làm nũng.

Hắn liền vồ lấy tôi, rồi đưa tay ra phía sau để cởi áo ngực của tôi, hắn dùng tay một cách rất nhẹ nhàng, tôi rên lên vì sung sướng, rồi nằm trong lòng hắn.

Nhưng hắn không hôn tôi mà chỉ nói nho nhỏ vào tai tôi: “Cô ngốc của anh”.

Ngay lúc đó nước mắt rơi đầy khuôn mặt tôi.

Chúng tôi bắt đầu khiêu vũ, điệu nhạc rất thương tâm, hình như gọi là Giếng lạnh tình nồng. Hết bài này đến bài khác, hai đứa cởi hết quần áo, chân tôi giẫm lên chân hắn, bên ngoài trời tuyết rơi rất dày, tuyết rơi xuống dòng Trường Giang, sẽ rất nhanh thôi sẽ không còn âm thanh gì nữa. Trong phòng càng lúc càng nóng, chúng tôi ngừng nhảy và bắt đầu quan hệ.

Sau đó là ở trong bếp.

Tiếp đến là trong nhà vệ sinh.

Từng góc trong cả căn phòng, hắn đều quan hệ với tôi, đây là lần cuối cùng tôi và hắn điên cuồng như thế.

“Anh điên rồi à”. Tôi e thẹn nói với hắn.

“Đúng đấy, anh muốn là thằng điên của em”.

Cuối cùng, hắn bế tôi lên giường.

Chiếc ga giường này chính tay tôi chọn, hoa hướng dương vàng rực, thật giống tôi, vì hắn mà phát hỏa lên. Tôi nằm bên dưới hắn, rên rỉ một cách sung sướng, giống như một chú cá nhỏ còn hắn là đại dương mênh mông của tôi.

Quá sa đọa, quá phóng túng, cứ như là ngày tận thế của trái đất vậy.

Cuối cùng, tôi cầu xin hắn, anh yêu, tha cho em, em không thể nữa rồi. Nhưng hắn vẫn kiên trì, cứ như là muốn cho tôi tất cả, tôi nói: “Vẫn còn ngày mai, ngày mai tiếp tục được không?”. Tôi gần như trốn ở trong phòng vệ sinh mà không dám ra ngoài, hắn bế tôi ra và đặt tôi lên đùi hắn.

“Không được, anh sợ không kịp”.

“Kịp, có cả đời cơ mà”. Tôi nói.

Chúng tôi đều uống rất nhiều, mùi rượu tràn ngập căn phòng, tôi đáng nhẽ phải hiểu lời hắn nói, nhưng quá thực tôi đã uống quá nhiều, về sau tôi nghĩ lại, nếu như tôi không uống rượu, có khi không xảy ra chuyện gì cả. Tôi có thể sẽ giải quyết vấn đề một cách êm thấm, nhưng tôi uống nhiều quá nên ngủ say không còn biết gì cả.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện không có Mã Tiểu Vĩ.

Tôi muốn hét gọi Mã Tiểu Vĩ, liền phát hiện không nói được, vì miệng tôi bị dán băng dính, tay và chân tôi đều bị trói chặt.

Tôi đã bị bắt cóc!

2

Mã Tiểu Vĩ ở bên ngoài đang gọi điện, hắn tìm được số điện thoại bố tôi trong điện thoại của tôi, hắn gọi cho bố.

“Con gái rượu của bố, sớm thế đã gọi cho bố rồi”.

Xem ra, ông ta rất yêu con mình.

“Con gái rượu của ông đang ở trong tay tôi”, Mã Tiểu Vĩ nói: “Một trăm vạn, đưa nhanh đến, nếu không thì mất mạng’’.

“Á, cậu là ai? Đừng làm bậy! Cậu là ai? Ở đâu? Tôi sẽ gửi đến cho cậu, cậu ở chỗ nào?”.

“Vũ Hán, tôi ở Vũ Hán, ông đừng gọi cảnh sát, nếu không con gái ông sẽ chết, nghe rõ chưa”. Hắn hét lên.

“Được được”. Bố tôi đáp ứng cho hắn, hắn nghe được giọng bố tôi đầy sự hoảng hốt.

Giọng nói của hắn có chút gì run run, hắn không thể giết tôi được, vì hắn không nhẫn tâm như vậy. Hắn chỉ cần một trăm vạn là đủ rồi, năm mươi vạn trả cho Lý Lão Ngũ, còn năm mươi dùng để tiêu dần, sau đó rời khỏi Vũ Hán và bắt đầu cuộc sống mới.

Tôi bị tất cả những gì đang diễn ra trước mắt làm cho sợ hãi, lúc mới đầu tôi ngỡ đây là phim, là kịch. Hiển nhiên là không phải vậy, toàn thân không thể cử động, một chút cũng không, Mã Tiểu Vĩ bắt cóc tôi chỉ vì một trăm vạn.

Chỉ vì một trăm vạn nhỏ nhoi.

Nếu như hắn kết hôn với tôi thì đâu chỉ một trăm vạn, mà hàng chục tỷ gia sản đều là của hắn. Hắn không đợi được, còn tôi thì từ chối không đưa thêm tiền cho hắn nên mới gây ra họa này. Tôi phẫn nộ, muốn giải thích cho hắn hiểu là nhà chúng mình rất giàu, nên chẳng cần quan tâm đến một trăm vạn, nhưng hắn không cho tôi cơ hội, không kịp nữa rồi, không còn kịp nữa rồi.

Tôi cố vặn người nên bị rơi từ trên giường xuống đất.

Mã Tiểu Vĩ phi vào và bế tôi lên giường, mắt hắn vằn tia máu, “Đừng có động đậy, nếu không em sẽ bị thương”. Tôi vẫn cố giãy giụa, lúc này tôi đầy tức giận và mất bình tĩnh, hắn ôm tôi nói: “Đừng trách anh, vì anh không có tiền, người ta muốn giết anh, cắt tay anh, tha thứ cho anh”. Tôi vẫn uốn người giãy đạp, thật giống như một con thú bị trói, sự đê mê cuồng dại ngày hôm qua hóa ra chính là bữa ăn thịnh soạn cuối cùng của xác thịt.

“Đừng cựa quậy nữa, nếu không nghe lời thì anh không khách sáo với em nữa đâu”.

Tôi không nghe lời, tôi cố gắng uốn người lên và một lần nữa lại rơi xuống giường.

Mã Tiểu Vĩ nhảy qua, cho tôi một đấm vào đầu, khóe mắt tôi tóe máu, tôi nhìn hắn, đau đớn mà cũng buồn thảm vô cùng, đây có phải người con trai tôi từng yêu say đắm nữa không?

Hắn qua chỗ tôi, lau máu cho tôi, những giọt lệ tuôn ra theo khóe mắt, hòa chung vào máu, rất đau, rất lạnh.

Hai người tôi yêu nhất, một là hắn và người còn lại là bố tôi, vậy mà giữa bọn họ chuẩn bị xảy ra cuộc chiến đấu ác liệt, đầy nguy hiểm.

Tôi dùng ánh mắt để cầu xin, tôi cầu xin hắn cởi trói cho tôi, tôi có lời muốn nói, nhưng mà không thể được. Mã Tiểu Vĩ châm một điếu thuốc, không thèm nhìn tôi mà ngồi chơi game, đó là trò chơi giết người điên cuồng, rất khủng bố.

Tay của Mã Tiểu Vĩ lúc nào cùng bận chơi.

Tôi tuyệt vọng quá.

Tôi biết, trò chơi đến phút cuối, kết quả sắp có rồi, từ lúc mới bắt đầu tôi đã biết đây là một trò chơi.

Đúng một ngày, tôi không ăn không uống gì cả, mặt mày trắng nhợt, tóc tai bù xù, Mã Tiểu Vĩ thì như một con thú chờ bố tôi đến đưa tiền.

Nếu như ông ta báo cảnh sát thì sao?

Hắn có chút hối hận, có chút sợ hãi, làm thế nào bây giờ?

Nhưng không còn kịp nữa, sáng sớm ngày hôm sau, hắn nhìn thấy tầng dưới rất rối loạn, rất nhiều hàng xóm của hắn chạy ra ngoài, hắn hiểu rằng, cảnh sát đã đến.

Bố tôi đem theo cảnh sát.

Hắn không có ý gì khác, hắn chỉ cần một trăm vạn mà thôi, hắn không muốn làm tôi bị thương. Hắn chỉ muốn dọa bố tôi một chút thôi.

Tất cả thật giống như trong phim.

Tay hắn run lên, trong bếp có một con dao, đúng rồi, có một con dao.

Khi hắn cầm con dao chạy vào, hắn thấy tôi run lẩy bẩy, sau đó nước mắt rơi lã chã. Hắn nhìn tôi với bao sự rối bời, sao tôi lại ngốc nghếch đến thế cơ chứ, sao lại yêu hắn?

Bên dưới đã bắt đầu gọi loa yêu cầu hắn thả con tin.

Hắn nhìn thấy bố tôi qua cửa sổ.

Người đàn ông này thật quá đẹp, ông ta cũng mặc đồ Armani, hiển nhiên là rất tiều tụy, tiều tụy đến độ kinh người, một đêm thôi mà có thể tiều tụy đến vậy sao?

Hắn châm thuốc, cầm lấy con dao.

“Xin lỗi nhé”. Hắn nói với tôi.

Tôi nhìn hắn, ánh mắt như đã chết.

Hắn ôm tôi, cảm nhận được cái lạnh trên người tôi, bên ngoài tuyết vẫn rơi, Vũ Hán chưa từng có tuyết rơi, nhưng chẳng hiểu sao lại có tuyết, mưa tuyết bay bay, lòng hắn cũng đang lạnh vô cùng.

Hết đường lui rồi. Hắn nghĩ.

Quả thực là hết đường lui rồi.

Thế nào cũng là một cái chết thôi. Cảnh sát đã đến rồi.

Thằng cha chết dẫm kia, dám gọi cảnh sát đến. Mẹ nó chứ, muốn chết, đã thế, cùng nhau chết hết!

Cảnh sát bên dưới gọi loa, yêu cầu hắn nhanh chóng thả tôi, sau đó sẽ cho hắn một con đường sống, còn đường sống không? Bắt cóc ít nhất cũng phải mười lăm năm tù hoặc hết đường sống.

Sao lại có thể như thế được cơ chứ? Hắn nghĩ không ra.

Hắn hút hết cả đống thuốc rồi, hắn dùng chân di di những đầu thuốc, sau đó hắn nhét từng đống từng đống vào miệng, lá thuốc có mùi thơm rất sa đọa, giống như hắn, người hắn cũng tỏa ra một loại mùi tà ác, sa đọa để cuốn hút tôi, người khác nhìn ra hắn còn tôi thì không, tôi đúng là ngốc nghếch.

Bên dưới vẫn tiếp tục gọi, lần này là bố tôi.

“Dùng tôi để đổi lấy con gái tôi có được không? Xin cậu đừng làm hại con gái tôi”.

Hắn cười, hắn suýt nữa trở thành con rể ông ta, nhưng không kịp, hắn nghĩ một lúc rồi nói: “Được, lên đi, đừng có giở trò nếu không con gái ông sẽ chết rất thảm”.

Hắn đã kề dao vào cổ tôi rồi.

Hắn nhìn qua cửa sổ, một người, quả nhiên chỉ có một người.

Hắn áp giải tôi ra mở cửa.

Nhưng hắn không ngờ là có hai người cùng xông vào, thế là hắn mắc bẫy rồi.

Hắn điên tiết, giương dao trước ngực, từ nhỏ hắn có luyện qua võ thuật, hắn biết chỗ nào chí mạng, lúc hắn giơ dao lên cũng là lúc tiếng súng nổ, sau đó hắn đổ xuống, hắn nghe thấy tôi gào lên: “Bố ơi! Mã Tiểu Vĩ!”.

Đúng, tôi gọi hai người là bố tôi và hắn.

Hắn giết chết bố tôi, còn người bắn tỉa đã hạ hắn, tôi lao về phía bố tôi, ông cố quay mặt nhìn tôi, bố tôi mất rất nhiều máu, bây giờ máu vẫn đang chảy chưa cầm được, máu chảy thành sông, nhuộm đỏ hết quần áo của tôi, ông ra đi mà không nói được lời nào với tôi.

Sao lại thế này cơ chứ? Mã Tiểu Vĩ nghĩ, sao lại thành ra thế này? Hắn không nghĩ đến chuyện giết người, nhưng mà hắn đã giết.

Hắn cảm giác có người ôm hắn, xung quanh có rất nhiều cảnh sát, hắn không còn đủ sức để mở mắt ra, nhưng hắn vẫn cố gắng để mở.

Hắn nhìn tôi.

Tôi ôm lấy hắn, tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa, hắn cười và nói một câu sau cùng với tôi: “Ngốc à, đã bảo đừng đi theo anh, em xem…” – Câu nói cuối cùng khi hắn còn sống trên đời, tiếp đó tôi nghe thấy tiếng còi hú, tôi vẫn đang ngồi khóc.

Hắn đã nhắm mắt.

Rất yên lặng.

Quần áo tôi toàn là máu, máu của Mã Tiểu Vĩ, máu của bố tôi. Tôi muốn đứng lên, nhưng không còn đủ sức nữa, tôi muốn gọi, nhưng không nói được, tôi nghe có người nói: “Nhanh lên, đưa con tin đến bệnh viện”.

Nửa năm sau đó.

Tôi xuất viện, về Hàng Châu, không lâu sau, tôi nhận được điện thoại của Sở Giang Nam, lúc đó, tôi sống một mình tại căn biệt thự gần chùa Linh Ẩn, nơi đây như cách ly khỏi thế gian, đã bao nhiêu ngày tôi không nói chuyện, cũng không còn quen nói chuyện với người khác nữa, lúc đầu tôi không có hứng thú gì cả, nhưng Sở Giang Nam nói: “Khả Liên, em đến thăm anh một lần được không? Anh có chuyện muốn nói với em”.

Tôi từ chối. Nhưng Sở Giang Nam gọi cho tôi ba lần.

Thế là, tôi đến gặp Sở Giang Nam. Vừa nhìn thấy Sở Giang Nam, tôi bật khóc.