Đừng Đùa Với Nữ Phụ, Ta Tán Cho Vỡ Mặt

Chương 3: Nhầm phòng rồi anh




------ Bệnh viện Đa Khoa, tại một phòng bệnh Vip ------

Những tia nắng ban mai đầu tiên nhẹ nhàng chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, nhảy múa trên người một thiếu nữ đang nằm yên tĩnh trên chiếc giường trắng tinh, khiến cô tựa như thiên sứ lạc xuống trần gian.

Làn da cô trắng noãn, mịn màng như da em bé, mày liễu cong cong, lông mi dày, đen như rẽ quạt. Quỳnh mũi khéo léo điểm tô cho gương mặt tinh xảo, môi anh đào căng mềm ướt mọng.

Cô tựa như nàng công chúa ngủ trong rừng chờ đợi chàng hoàng tử tới đánh thức bằng một nụ hôn ngọt ngào.

Bất quá..

Đó chỉ là truyện cổ tích, còn hiện tại, nếu đánh thức thiên sứ đang ngủ say kia thì.. Ừm.. Sẽ không có kết cục tốt đâu.

--- ------ ---- Ta là đường phân cách --- ------ ----

Trên giường thiếu nữ từ từ mở mắt.. Rồi lại trừng mắt nhìn căn phòng màu trắng, giường màu trắng sang trọng mà xa lạ trước mắt trong đầu loạn thành một đoàn.

Tiệp Chi Băng gượng người dậy quan sát xung quanh, bỗng cảm giác đau đớn trên người ập đến làm cô nhăn mặt, cắn răng, nhịn không được phun ra một câu: '' Con mọe nó, hảo đau ''

Cô lật chăn lên, nhìn khắp người toàn vết trầy xước, rồi đưa tay sờ đầu, cảm thấy quanh đầu mình được quấn một dải băng thì hơi ngớ ra..

Đúng rồi, cô đang phát biểu trên khán đài thì bị cái đèn chùm pha lê lấp lánh rơi xuống nha~

Nhớ tới chuyện này là lại làm cô điên máu à, bực tức cô ngước mặt lên nhìn trần nhà bệnh viện hét to: '' Thí mọe con mụ nào dám hãm hại bà, hại bà vô bệnh viện, à.. à.. quên.. còn con mụ nào đã thiết kế ra cái váy dạ hội đuôi cá dài loằng ngoằng đó nữa chớ.. bala.. bala.. '' Hàng ngàn lời phăng tục chui ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Tại sao cô vẫn mãi mê chửi la hét như vậy mà không lo sợ người bên ngoài nghe thấy, đơn giản bởi vì đây là phòng Vip ah, có cách âm đàng hoàng nhen.

Đang xả bực tức giữa chừng, thì cô đột nhiên dừng lại, mặt nhăn nhó đỏ hồng như đít khỉ, một tay đưa lên ôm ngực, tay kia ra sức nắm chặt dày vò ga giường, sau khi ổn định lại hơi thở, cô mới thở phào ra.. Hên quá, xém chớt..

Cứ mỗi lần cô kích động thì lại thở dồn dập không ra hơi, cảm thấy như thiếu không khí gần chết đến nơi. Cô ghét cay ghét đắng điều này, mặc dù đó là di truyền, đời nào cũng bị.

Lần này cô không dám manh động chửi nữa, mà chỉ thầm phỉ nhổ trong lòng ngàn vạn lần..

Sau đó đưa ra một kết luận: Mình thiệt là phi phàm khi chiếc đèn chùm pha lê nặng thí bà đó rơi xuống mà còn sống nhăn răng. Chắc ông trời thấy mình đẹp, có tài thương tiếc nên cho mình sống đây. Thiệt tình, nghĩ tới là ngại hết sức hà.. bala.. bala..

Mỗ nữ nào đó điên cuồng tự luyến bản thân, nở nụ cười bỉ ổi.

Vừa cười cô vừa ngồi trên giường uốn éo thư giãn gân cốt, rồi bước xuống giường, đi tới cửa sổ kéo rèm ra, hít sâu một cái.

Tiến tới ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ, lười nhác nằm bò xuống bàn, mặt ngó ra cửa sổ ngắm trời, ngắm mây, ngắm gió, đầu óc thì đang lơ lửng bay đến tận chân trời.

Mắt lim dim muốn ngủ, đưa tay che miệng ngáp.. Bỗng tiếng rột rột vang lên từ bụng kháng nghị vì bị bỏ đói.

Lúc này cô mới chợt nhận ra: Tại sao baba với anh hai còn chưa đến thăm mình ah, cô gần chết đói rồi đây!!!

Cô thở dài, haiz.. chắc phải lo dàn xếp với báo chí về việc của cô rồi, còn vụ sản phẩm trang sức mới ra mắt nữa. Nghĩ tới lại thấy lo lo à~

Song cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, hai tay đập bàn, khí thế nói: '' Nhưng dù thế nào cũng phải đến đưa cháo cho người ta ăn chứ, sao lại nỡ bỏ quên người ta tại căn phòng toàn một màu trắng thế này. ''

Càng nói càng thấy ức, phồng má, cô ỉu xìu nằm xuống lần nữa. Suy nghĩ đến các món ăn thơm lừng ngon bá cháy do bà Lý làm - người phụ trách việc nội chợ, nấu nướng cho gia đình cô.

Mắt hơi đỏ như muốn khóc, cô khịt mũi một cái.. Cả người toát ra sự bi thương tưởng nhớ đồ ăn.

--- ------ ----- Ta là đường phân cách --- ------ ------

Cốc.. cốc..

- '' Tiểu Hy, nghe nói cậu bị tai nạn, chắc sáng giờ cậu chưa ăn gì, mình có mang cháo tới đây. '' Ngoài cửa, một anh chàng có khuôn mặt điển trai, trên môi mang nụ cười ấm áp, một tay cầm lồng cháo, tay kia cầm một bó hoa hướng dương bước vào.

Anh sở hữu đôi mắt màu xanh thẫm.. Ánh mắt xa xăm chất chứa nhiều nỗi buồn, khiến người nhìn vào đôi mắt ấy liền bị cuốn hút vào. Thân hình sáu múi rắn chắc cao 1m8 khoác lên mình áo thun thể thao cùng với chiếc quần jean chất bụi. Khuyên tai bên trái màu tím lấp lánh ẩn hiện dưới mái tóc nâu đỏ xoăn nhẹ rũ xuống.

Cô đang ỉu xìu trên bàn, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không màng quan tâm.

Đến khi cô ngửi thấy mùi thơm thơm của đồ ăn, ngay lập tức ngóc đầu dậy nở nụ cười nịnh hót quay mặt lại nhìn.

Đập vào mắt là một anh chàng đẹp trai... Ôi, soái ca ah~

Chậc chậc.. Nụ cười kia, nhìn như ánh mặt trời giữa ngày đông giá rét sưởi ấm cho tâm hồn bé bỏng của cô.

Đôi mắt cô lấp lánh chớp nháy, ngượng ngùng hơi đỏ mặt..

Nhưng cô lập tức vỡ mộng ngay khi nghe thấy anh chàng cất tiếng gọi trầm ấm '' Tiểu Hy '' thì.. Cái đệt, soái ca nhầm người rồi.. Cô là Tiểu Băng Nhi xinh đẹp nga~

Cô lập tức thu hồi ánh mắt mê giai của mình, nghiêm túc nhìn anh chàng cất giọng nhẹ nhàng nói: '' Nhầm phòng rồi anh ''