Đúng Đúng

Chương 23: Tâm sự của thiếu niên




Trải qua một buổi tối nghĩ sâu tính kĩ, Hứa Gia Niên quyết định tạm thời kí kết một hiệp nghị với môn học gọi là “yêu đương” này.

Đối với môn học ngành học này, cậu chỉ là một người ngoài từ đầu đến đuôi, thời điểm mới thử tiếp xúc không khỏi phải cẩn thận dè chừng.

Có một lần, cậu và Thịnh Huân Thư cùng nhau đến thư viện đọc sách làm bài tập, chung quanh đều là học sinh, chỗ ngồi chỉ đủ cho mười tám người phải chen hai mươi người, cậu và Thịnh Huân Thư dựa vào nhau rất gần, vai và đùi không khỏi cọ sát.

Thịnh Huân Thư phải ngồi dựa vào tường, mỗi khi Hứa Gia Niên “lơ đãng” chạm tới một chút, nó lại vội vàng dựa sát vào tường hơn, chỉ một hồi, cả người đã chen bên vách tường. Đợi đến khi Hứa Gia Niên lại “lơ đãng” nhẹ nhàng đụng vào tay đối phương, toàn thân Thịnh Huân Thư khẽ run, người nhảy dán lên vách tường không rơi xuống!

Lúc ấy trong thư viện im ắng, động tĩnh này không tính là quá nhỏ, một bàn người theo tiếng động nhìn sang, một bàn người trợn mắt há hốc mồm, phỏng chừng đều suy nghĩ: chà, có bản lĩnh như vậy, sao không đi luyện tập thể dục!

Hứa Gia Niên ngồi nghiêm chỉnh, giả vờ làm như việc chẳng liên quan gì đến mình.

Nhưng sau mười lăm phút, một hàng chữ cậu cũng nhìn không vào đầu, chỉ lo nhịn cười.

Sau đó, hai người ra khỏi thư viện, Thịnh Huân Thư cân nhắc một chút, cũng thấy được phản ứng của mình có hơi qúa, trong lòng còn thấp thỏm lo sợ tâm tư của mình bị nhìn thấu, lắp bắp giải thích nửa ngày, cũng không thể giải thích ra ý gì.

Hứa Gia Niên nhịn đến mức ruột thắt thành nút, nhưng vẫn làm ra vẻ vô tội, nói hai câu: “…. tớ công nhận có cảm giác gần đây cậu rất kì quái, giống như lạnh nhạt hơn với tớ rất nhiều, bình thường chúng mình vẫn nắm tay…”

Cậu bất ngờ nắm chặt tay Thịnh Huân Thư, sờ một chút lại sờ một chút.

Thịnh Huân Thư: Nhịn!!!

“Còn khoác vai…”

Cậu lại nhấc tay lên quàng qua vai Thịnh Huân Thư, siết một chút, siết một chút.

Thịnh Huân Thư: Mình nhịn!!!

“Cùng đi WC…”

Nói xong, Hứa Gia Niên kéo Thịnh Huân Thư về phía nhà vệ sinh.

Thịnh Huân Thư: Mình phải nhịn!!! Nhịn không được!!!

Nó nói to một câu: “Tớ đột nhiên nhớ ra có chút việc, chúng ta gặp lại sau!”

Nói xong nó hất tay Hứa Gia Niên ra, chạy!

Thịnh Huân Thư giỏi nhất chạy nhanh, nhanh đến mức không kịp nhìn thấy, sau khi nó quay người đi, người phía sau ngồi xổm xuống bên cửa sổ ngoài hành lang, cười đến rung cả hai vai.

Bạn học đi ngang qua trông thấy bộ dạng này của Hứa Gia Niên, còn hơi lo lắng: “Này, bạn gì ơi, cậu không sao chứ…… “

Hứa Gia Niên khụ hai tiếng, vẫn không thể hoàn toàn áp chế cơn buồn cười. Cậu khàn giọng nói: “Không sao, hôm nay bị nhím cào nên bị ngứa.”

Bạn học: “???”

Bước đầu thăm dò, mười phần thú vị.

Hứa Gia Niên bắt đầu có phần chờ mong thâm nhập lý giải với môn học mới tiếp xúc này.

Cậu bắt đầu thay đổi đa dạng các phương thức chơi cùng Thịnh Huân Thư. Thực ra tất cả vẫn là quá trình ở chung của bọn họ trong quá khứ, thế nhưng đổi góc nhìn, hết thảy tựa hồ đều có thú vị mới.

Ví dụ như từ lúc bắt đầu học cấp hai, chỉ cần có dịp, hai người sẽ cùng nhau vận động. Bất kể là đánh bóng rổ, chạy bộ, hay là đánh cầu lông, sau khi vận động sảng khoái xong, Hứa Gia Niên và Thịnh Huân Thư sẽ giúp nhau thư giãn gân cốt: một người nằm thẳng trên giường, một người khác dùng chân dẫm lên thân để mát xa cho người kia.

Thường là Thịnh Huân Thư dẫm cho Hứa Gia Niên trước.

Hứa Gia Niên nằm dưới sàn phòng kí túc của Thịnh Huân Thư, dang hai tay, để cho Thịnh Huân Thư hành động.

Hôm nay lực dẫm của Thịnh Huân Thư không nhẹ lại không nặng, rất vừa vặn. Hứa Gia Niên không khỏi phát ra tiếng rên thoải mái: “ưm…”

Thịnh Huân Thư ngoáy ngoáy lỗ tai, có hơi tê dại. Lực chú ý của nó vừa phân tán, lực trên chân lập tức không còn đều nữa.

Hứa Gia Niên có hơi bất mãn: “Đừng phân tâm, mạnh một chút….ừm… nhẹ một chút…. ừm….”

Thịnh Huân Thư nói: “Đừng kêu nữa!”

Hứa Gia Niên buồn bực: “Vì sao?”

Thịnh Huân Thư che giấu nội tâm xấu hổ: “Cậu yêu cầu nhiều quá!”

Hứa Gia Niên vốn không có hiểu sai, nhưng Thịnh Huân Thư vừa nói như vậy, đột nhiên cậu có chủ ý hay, lập tức ngồi dậy, cười hì hì với Thịnh Huân Thư: “Được rồi, tớ xong, cậu nằm xuống đi, để tớ dẫm cho cậu.”

Thịnh Huân Thư đã chờ những lời này từ sớm, lập tức nó nằm xuống chỗ Hứa Gia Niên vừa nằm, lưng hướng lên trên, cằm đặt trên sách, dang ra hai tay nói: “Chờ cậu mãi, đến đi!”

Hứa Gia Niên cười he he: Lời của cậu thật khiến người hiểu lầm.

Cậu bắt đầu đạp chầm chậm lên vai và tay Thịnh Huân Thư, đợi một lúc, chân di động một đường, đi đến vòng eo của Thịnh Huân Thư.

Từ sau khi tốt nghiệp tiểu học, Thịnh Huân Thư không còn béo phì nữa, nhờ thường xuyên rèn luyện, trên người nó vẫn có chút thịt, cánh tay và đùi đều là cơ bắp rắn chắc, đánh làm người đau, bụng cũng được luyện ra mấy khối cơ bụng, chỉ có eo không chú ý rèn luyện, bóp nhẹ có thể sờ được một ít thịt mềm.

Hứa Gia Niên cảm giác vị trí này còn rất khả ái. Lúc giúp Thịnh Huân Thư giãn gân cốt còn cố ý đạp chỗ đó một chút, xoa nhẹ một chút.

Thịnh Huân Thư: “A!”

Tiếng kêu to vang lên, hai người đều bị hoảng sợ.

Thịnh Huân Thư trở mình, mặt đỏ tai hồng nhìn Hứa Gia Niên một hồi, bò lên bỏ chạy!

Thời điểm nó chạy ra đúng lúc bạn cùng phòng trở về, Mông Khả Vi thiếu chút nữa bị đụng phải buồn bực nhìn thoáng qua Thịnh Huân Thư vừa chạy trốn, lại nhìn Hứa Gia Niên: “Cậu ấy làm sao thế?”

Hứa Gia Niên lạnh nhạt thản nhiên: “Ai biết được? Là người luôn có lúc kỳ kỳ quái quái.”

Lời này gợi ra cảm giác đồng cảm. Mông Khả Vi liên tục gật đầu, còn tâm sự với Hứa Gia Niên: “Cậu đừng nói, trong phòng ngủ này có tám người, một người kỳ kỳ quái quái ba ngày, một tháng là đủ không xong!”

Hứa Gia Niên cười phụ họa hai câu, xoay người rời đi.

Lúc đi ra ngoài, cậu chắp hai tay sau lưng, nội tâm gật gù đắc ý, cảm khái mạnh mẽ: còn chưa làm gì Sai Sai đã động, nhỡ xảy ra tình huống gì, còn muốn giữ bí mật cậu ấy thích mình sao? Thật không biết là ai cho cậu ấy tự tin nữa!

Mỗi ngày xen kẽ một chuyện nhỏ khiến cuộc sống trở nên quá mức thú vị, tuy rằng luôn bị Hứa Gia Niên trêu cho xù lông chạy mất, nhưng Thịnh Huân Thư vẫn thường xuyên tự giác vô thức cất giữ phần cảm tình này.

Bọn nó mỗi ngày ăn cơm cùng nhau, có đôi khi Hứa Gia Niên lấy nhiều ăn không hết, Thịnh Huân Thư sẽ tự nhiên ăn hộ. Còn có đôi khi, Hứa Gia Niên bận rộn, liên tục một tháng cũng không có ra khỏi cổng trường, mỗi lần về nhà rồi trở lại trường, Thịnh Huân Thư thỉnh thoảng có mang đồ tốt mẹ Hứa làm đến cho Hứa Gia Niên, ngẫu nhiên còn mang cả trò chơi đến. Tuy rằng mang trò chơi đến là tiện nghi cho cả các bạn học trong hội học sinh, nhưng Thịnh Huân Thư vẫn chấp nhất cảm thấy, Hứa Gia Niên chơi hay không là một chuyện, có trò chơi hay không là một chuyện khác.

Nếu mỗi cuối tuần Thịnh Huân Thư đều đến hội học sinh một chuyến, Hứa Gia Niên đơn giản cũng không lãng phí thời gian này, thẳng thắn giữ Thịnh Huân Thư ở lại, để Sai Sai mang bài tập khó trong tuần đến, cậu bỏ ra hai giờ giúp Thịnh Huân Thư giải quyết.

Bất cứ bài khó nào đến tay Hứa Gia Niên, ngay cả kế hoạch lý giải đồng tính luyến ái lần trước cũng vậy, trình tự giải đề đều chia làm ba bốn phần, sau đó thì không có sau đó.

Hai người là bạn từ nhỏ đến lớn, Thịnh Huân Thư vốn nên sớm quen với thuộc tính học siêu giỏi của đồng bọn nhỏ nhà mình, nhưng lần này, mỗi khi nghe thấy những ý nghĩ thuận miệng nói ra của Hứa Gia Niên khi cậu lơ đãng nhìn lá xanh ngoài cửa sổ, trong lòng nó vẫn lan tràn ra một loại cảm giác ghen tị không thể lau đi, còn có một chút kinh hãi.

Thành tích của Đúng Đúng tốt như vậy, cậu ấy sẽ chọn trường đại học nào?

Là Thanh Hoa hay là Bắc Đại?

Trong trường còn có học sinh quyết định đi du học.

Đúng Đúng thì sao?

Cậu ấy có muốn du học không?

Một cây bút chì nhẹ nhàng gõ vào đầu Thịnh Huân Thư, kéo về lực chú ý của nó.

Hứa Gia Niên: “Suy nghĩ cái gì đấy? Đừng kéo dài thời gian, cố gắng giải quyết hết bài tuần này đi, rồi cậu có thể đi chơi.”

Thịnh Huân Thư: “Tớ trong lòng cậu có phải là chỉ nghĩ đến chơi đúng không?”

… Hỏa khí có vẻ nóng rồi.

Hứa Gia Niên hơi hơi sửng sốt, đánh giá Thịnh Huân Thư, thấy môi đối phương mím chặt, ánh mắt cũng không nhìn chằm chằm vào mình, ngược lại nhìn về phía bài tập lỗi trên bàn.

Cậu nghĩ nghĩ, nói: “Không, tớ cảm giác cậu rất lợi hại. Năm lớp mười, thành tích của cậu dao động rất lớn, thường đứng thứ hai mươi đến bốn mươi của lớp, ở vị trí một phần ba cuối lớp. Nhưng sang học kỳ hai năm lớp mười một, đã lên đến đoạn giữa. Hiện tại đã ở trong một phần ba đứng đầu lớp. Sai Sai, cậu tiến bộ rất nhiều.”

Nhưng thế thì có tác dụng gì đâu?

Tớ còn có cảm giác… khoảng cách giữa tớ và cậu càng lúc càng lớn!

Thịnh Huân Thư có chút mờ mịt. Nó thấp giọng hỏi: “Hứa Gia Niên, cậu tính chọn trường đại học nào?”

Về việc này, Hứa Gia Niên đã sớm nghĩ tới: “Bắc Đại đi, khoa vật lý ở đó tốt hơn.”

Không ra nước ngoài. Thịnh Huân Thư thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng thành tích hiện tại của nó không có cửa thi vào Bắc Đại. Nó có chút mong chờ hỏi Hứa Gia Niên: “Đúng Đúng, cậu thấy tớ có thể thi đậu không?”

Hứa Gia Niên có hơi chần chờ: “Việc này…” – Suy nghĩ nửa ngày, vẫn là nói lời thật: “Sai Sai, tớ không biết. Bây giờ cậu tiếp tục cố gắng, đỗ một trường hẳn là không có vấn đề, nhưng có thể đỗ Bắc Đại hay không, chỉ có thể dựa vào chính cậu.”

Thịnh Huân Thư thở dài: “Không thể học cùng một trường với cậu, học trường nào khác cũng không có gì khác nhau nhiều.”

Hứa Gia Niên đột nhiên thu hồi chân vắt trên ghế.

Lúc dạy Thịnh Huân Thư học là lúc cậu khó thả lỏng tư duy nhất, cho nên cậu nhất quán làm như thế nào thoải mái thì làm.

Nhưng lần này, cậu ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Thịnh Huân Thư, nghiêm túc nói: “Thịnh Huân Thư, chọn trường học nào đối với cậu mà nói là rất trọng yếu, trọng yếu hơn cả việc cậu thích nam hay là nữ, cũng vượt qua việc cậu thích ai.”

Hai người đối diện một lát, Thịnh Huân Thư ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó hai người không đàm luận đề tài này nữa, thời gian ngồi cùng nhau cũng không còn nhiều lắm, bởi vì vòng chung kết kì thi vật lí toàn quốc đã đến.

Sau khi khai giảng lớp 12 xong, Hứa Gia Niên thật sự bận rộn hơn rất nhiều, cũng không thường xuyên ở trường học.

Cậu tham gia thi vật lí toàn quốc, bắt đầu đấu loại từ tháng chín, cách quãng lại phải đi ra ngoài tỉnh, thời điểm tham gia vòng chung kết, càng phải đi sớm vài ngày để thích ứng với trường thi thành phố sở tại, hiện tại đã kết thúc vòng chung kết, thông báo thành tích, Hứa Gia Niên được giải nhất toàn quốc, xếp hạng thứ ba, cũng được đội tuyển quốc gia mời tập huấn, chỉ cần biểu hiện tốt trong đội tập huấn, tháng bảy sang năm sẽ đại biểu cho quốc gia tham gia cuộc thi vật lí quốc tế, đoạt vinh quang cho đất nước.

Lúc tin tức truyền đến trường học, trong một đêm, toàn trường nổ ầm ầm!

Thịnh Huân Thư đi trên hành lang, cũng có thể nghe thấy bạn học bàn luận về Hứa Gia Niên, có đôi khi nó còn đụng phải người đặc biệt tới nhờ nó hỏi thăm Hứa Gia Niên, còn có người nhờ nó chuyển thư tình cho Hứa Gia Niên!

Ban đầu khi mới biết được tin tức nó cũng vô cùng vui vẻ, nhưng tối đến khi chỉ còn một mình, vô cùng vui vẻ không khỏi biến thành vô cùng mất mát.

Lúc không thèm để ý bao giờ cũng là vô cảm cười hì hì, đợi đến khi thực sự để ý, thì không thể không đối mặt với sự bất lực và uể oải như sâu kiến này:

Lúc nào mình có thể đuổi theo Hứa Gia Niên?

Mình thật sự có thể đuổi kịp Hứa Gia Niên sao?

Mình phải làm thế nào mới có thể đuổi theo Hứa Gia Niên?

Một ngọn đèn sáng khắp bàn.

Thịnh Huân Thư chuyển bút trong tay, ánh mắt vô thức băn khoăn. Trên mặt bàn, văn phòng phẩm, sách giáo khoa, sách bài tập để hỗn loạn, còn có một máy ảnh kiểu cũ, và một cuốn sách lớn dưới máy ảnh.

Ánh mắt tan rã của Thịnh Huân Thư chỉ sau khi nhìn thấy máy ảnh mới đột nhiên hiện ra một chút thần.

Nó mở quyển sách dưới máy ảnh ra, ảnh chụp dính trên trang sách trống rỗng bất chợt bại lộ dưới ánh sáng.

Trang một là Hứa Gia Niên, trang hai là Hứa Gia Niên, vô số trang đều là Hứa Gia Niên.

Cúi đầu nhướn mày, như họa như thơ.

Sờ lên ảnh chụp, thật giống như quang minh chính đại cầm tay Hứa Gia Niên.

Thịnh Huân Thư thoáng cười, mang theo ba phần giảo hoạt, ba phần mừng thầm, còn có ba phần thấp thỏm, cúi đầu chạm vào ảnh chụp, hôn người mình thích.

Ngẩng đầu lên, Thịnh Huân Thư như hấp thu được sức mạnh từ trong ảnh chụp, bỗng nhiên cầm lấy bút, mở một tờ giấy, viết xuống ba chữ.

“Hứa Gia Niên.”

Tớ thích cậu tớ thích cậu tớ thích cậu tớ thích cậu tớ thích cậu tớ thích cậu —

Nó lặp lại ba chữ này vô số lần ở trong lòng.

Khi bút rơi trên mặt giấy, liền biến thành:

“Tớ muốn học cùng trường với cậu…”

Nhưng chỉ chớp mắt, nó lại thấy phong thư tình gửi cho Hứa Gia Niên kia.

Nó chợt giận dỗi, dùng lực viết xuống mặt sau của giấy: “Bởi vì tớ thích cậu!”

Tớ muốn học cùng trường với cậu, bởi vì tớ thích cậu!

Hừ, ngay cả mày cũng viết thư tình sao!!!

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Đánh giá cao bản thân… Từ bệnh viện trở về mê man đến chín giờ rưỡi, số lượng từ hôm nay chỉ có thể ít hơn TT