Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì... Anh Yêu Em

Chương 20: Kế hoạch của anh




Anh bị ốm nên nhân cơ hội này muốn thu hẹpkhoảng cách với nó luôn. Anh bày trò khi nó bưng cháo lên cho anh

- em bón cho anh có được không?- anh nũng với nó. Hình ảnh lạnh lùng của anh khi ở công ty và hình ảnh bây giờ chẳng khác nào một trời một vực.

- ơ, tay anh đâu có bị sao đâu- nó cảm thấy sẽ rất ngại ngùng nếu làm như vậy vì trước đó nó đã trải qua cảm giác ấy rồi mà.

- Nhưng anh không thể tự cầm được- tay anh cầm thìa cháo run run rồi nhìn sang nó với ánh mắt đáng thương cực kì.

- Để em- nó giành lấy thìa cháo vừa thổi vừa bón cho anh.

Khác hẳn với hình ảnh đáng yêu vui nhộn của hai người mọi hôm, hôm nay anh và nó như vẽ nên một bức tranh gia đình tuyệt đẹp. nó ra dáng một người vợ chăm sóc chồng mình khi anh bị ốm, anh mỉm cười hạnh phúc. Dù mang tiếng là bị anh ép nhưng nó cảm thấy vui vui khi có thể chăm sóc anh như lúc này đây. Từ lâu lắm rồi họ mới lại tình cảm như vậy.

Tối đến, hôm nay, anh và nó lần đầu ngủ chung giường

- anh nằm xa em ra nghe, em không muốn bị lây ốm đâu đó- nó nói vậy thôi vì nó ngại ấy mà

- em sợ anh làm gì em chứ gì- anh mệt nhưng vẫn đùa nó

- anh thử xem- nó đỏ mặt,

- yên tâm, anh thế này có muốn làm gì cũng không được đâu, - anh vừa nói yếu ớt

- ai sợ anh chứ, anh mau ngủ đi- nó bối rối nên nằm xuống ngủ luôn. Anh chỉ biết mỉm cười với nó.nó không phải nhỏ nhưng còn ngây thơ quá.

Anh với nó, tuy nằm ở hai phía giường nhưng ai cũng thao thức không ngủ được, trái tim đập rõ lên từng hồi. anh muốn lại gần nó nhưng sợ nó giận vả lại anh cũng đang bị ốm không muốn lây cho nó nên không dám đến gần nó, còn nó thì lúc nào cũng lo lắng vì có người ngủ cùng mình dù nó đã cố quay lưng không nhìn anh.

Mãi không ngủ được nó quay sang nhìn anh thì thấy anh đang run run ( rõ ràng vừa nãy anh đã đỡ hơn mà).nó đưa tay lên trán thì thấy anh nóng ơi là nóng nhưng người thì cứ run rẩy như lạnh quá

- anh không sao chứ?- nó hốt hoảng khi thấy anh như vậy

- lạnh…. quá- anh thều thào

nó lấy vội mấy cái chăn đắp lên người anh.

- anh thấy thế nào rồi- nó lo lắng khi thấy anh vẫn run như vậy. giờ này nó không muốn làm phiền ai

- lạnh…..- anh vẫn nói có vậy

nhìn quanh quất bao nhiêu chăn ở trong phòng đã đắp hết cho anh rồi mà anh vẫn lạnh thì biết tính sao, nó lại khong thể ra ngoài một mình khi tối như thế này, nó liền ôm lấy anh như trong các bộ phim sến súa mà nó đã xem được mong anh đỡ hơn.

- không cần…. đâu… em … sẽ…- anh thều thào như muốn nói nó đừng làm vậy kẻo lại bị lây thì phiền

- không sao đâu- nó nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh, nó hiểu được những gì anh muốn nói

nó ôm anh thật chặt, truyền chút hơi ấm từ cơ thể của mình cho anh. Nhìn người mà nó yêu quý, người mà hàng ngày cùng nó đấu khẩu, cùng nó vui cười như thế này lòng nó xót xa biết nhường nào, nó mong anh nhanh chóng trở lại như anh của mấy hôm trước để lại trêu trọc nó, vui đùa với nó.

Nằm trong vòng tay của nó anh mỉm cười hạnh phúc. Hóa ra anh cũng quan trọng với nó lắm chứ. nhưng anh hơi tức giận vì loại thuốc này của bác sĩ làm cho anh phải chịu khổ một phen rồi. nhưng chẳng sao vì nhờ có nó mà anh với nó mới gần nhau thế này đấy ( thì ra, lúc ông bác sĩ vào khám anh yêu cầu ông ta đừng làm cho mình khỏi bệnh ngay mà hãy cho anh loại thuốc khiến anh ốm nặng hơn một chút để anh có cơ hội khẳng định tình cảm của nó, đến gần nó. Mới đầu ông bác sĩ không đồng ý nhưng với uy lực của anh ông ta không thể từ chối được nên đành làm theo ý anh cho anh uống loại thuốc khiến anh bệnh nặng hơn một chút trong vòng 12h sau đó sẽ từ từ khỏe lại nhưng thật không ngờ công hiệu của nó thật vượt quá sức tưởng tưởng của anh).

Sang hôm sau, nó ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của anh, thật yên bình, thật hạnh phúc. Anh nhìn nó một hồi lâu rồi tự mỉm cười vuốt tóc nó hạnh phúc.nó thấy có ai đó chạm vào mình thì vùng tỉnh dậy.

- Anh làm gì đấy- nó hốt hoảng khi thấy mình nằm trong tay anh

- Anh đâu có làm gì đâu- anh cười gian. Mà anh có làm gì em thì đã sao chứ, chúng ta là vợ chồng mà- anh nhìn nó vô tội

- Anh không giữ lời- nó nói ngây thơ kinh

- Là tối qua em lao vào ôm anh trước chứ

Nó nghĩ lại việc tối hôm qua thì quả đúng vậy thật. bất giác nó xấu hổ với anh vô cùng chỉ biết cười trừ

- đúng rồi, em xin lỗi- nó le lưỡi cười tỏ vẻ hối lỗi khi đã vu khống anh ( nhưng anh nào có trong sáng gì đâu cơ chứ, tất cả đều là kế hoạch của anh mà lại.)

- em nghĩ ai cũng đen tối như mình chắc- anh giả vờ giận nó

- ai bảo em đen tối chứ.em rất rất rất ngây thơ đó-nó cố cãi

- vâng vợ anh còn ngây thơ lắm nên…- anh dừng lại không nói nữa

- nên sao?- nó tò mò

- thôi, muốn anh tha thứ em phải chăm sóc anh đến khi anh khỏi bệnh đấy- anh lảng sang chuyện khác vì không biết nói với nó ra sao

- vâng vâng, ông xã đại nhân- nó vui vẻ bước ra khỏi giường, chuẩn bị nấu bữa sáng cho anh.

Anh vui lòng với những thứ anh đã đạt được trong kế hoạch nhưng không biết phải mở miệng sao nói với nó bởi nó vẫn ngây thơ và trẻ con lắm, chẳng lẽ anh lại học các bộ phim giả say để nói… haiz, thật khó quá- anh thở dài.

Nó vui vẻ nấu bữa sáng cho anh. Có lẽ nó hiểu anh vừa nãy muốn nói gì nhưng nó thật sự chưa sẵn sàng. Nó thầm nghĩ “ cho em suy nghĩ một chút nữa thôi anh nhé!”

Mấy hôm anh ốm lúc nào anh và nó cũng quấn lấy nhau khiến ai trong nhà cũng vui mừng, thật không ngờ tình cảm của hai người lại tiến triển tốt thế. Họ hào hứng chờ đợi ngày hai người có trái ngọt tình yêu nhưng nào biết đâu họ còn phải đợi lâu nữa đấy