Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em

Chương 17




Ba giờ hai mươi mốt phút chiều, khóe mắt Mạnh Văn Phi nhìn thấy một dáng người quen thuộc đi về phía phòng làm việc của anh. Anh không ngẩng đầu lên, quét mắt qua thời gian hiện thị dưới góc màn hình máy tính. Ừm, tốt lắm, điều này chứng tỏ sau khi ra khỏi KFC là cô đi thẳng đến tìm anh ngay.

Mạnh Văn Phi nhìn thẳng vào máy tính, ra vẻ đang chuyên tâm làm việc.

"Anh Phi." Phương Tĩnh dè dặt đứng trước cửa gọi anh. Anh không đóng cửa, Phương Tĩnh đứng đó, sợ quấy rầy đến công việc của anh nên gọi nhỏ.

Mạnh Văn Phi ngẩng đầu lên: "Ơ, cô về rồi à." Sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc.

Phương Tĩnh nhìn mặt bàn của anh, túi gói hamburger, ly Coca và hộp đựng khoai tây chiên bày bừa ở đó. Phương Tĩnh do dự một lúc liền đi đến, dọn chỗ rác kia vào thùng rác, lại nhìn ly uống nước của Mạnh Văn Phi, trống không.

"Anh Phi có uống cà phê không ạ?" Giọng điệu vẫn còn chút dè dặt.

"Không cần đâu, hôm qua uống nhiều quá, đến giờ vẫn còn đau đầu."

Phương Tĩnh lại do dự một lúc, sau đó nói nhỏ: "Vậy em pha ấm trà trái cây cho anh nhé?"

Mạnh Văn Phi ngẫm nghĩ: "Được, phiền cô vậy."

Phương Tĩnh nhanh chóng thu dọn xong, đi ra ngoài. Một lát sau mang một ấm trà trái cây trở lại, giúp Mạnh Văn Phi rửa sạch ly, rót một ly trà.

Mạnh Văn Phi cười với cô, khách sáo nói: "Cảm ơn." Khách sáo giữ khoảng cách, anh cũng biết vậy.

Phương Tĩnh cũng cười cười, dường như đã thả lỏng hơn đôi chút. Cô ra khỏi phòng làm việc, đi xuống lầu.

Cô vừa đi, Mạnh Văn Phi liền thở phào, nhìn khu vực làm việc không một bóng người bên ngoài, xoa nắn mặt mình một cái.

Quả nhiên mà, lần này không phải do anh nghĩ nhiều, nhìn thái độ của Phương Tĩnh đối vơi anh, chắc là thấy ngại vì tối qua uống say rồi tiết lộ cho anh biết quá nhiều chuyện. Đại khái là cô thấy rất lúng tùng, muốn lui về một khoảng cách có thể khiến mình thấy an lòng.

Đêm qua cô nói quá nhiều, đều là lời thật lòng.

Cô không dám khóc, không dám ỷ lại, không cần đồng tình, nhưng dù sao vẫn chỉ là cô nhóc ngoài 20 tuổi, không có nhiều kinh nghiệm xã hội, không có quan hệ rộng, thế giới của cô chính là căn tiệm nhỏ kia, còn có nhà bếp mà cô yêu. Chắc chắn cô cũng khao khát được nhẹ nhàng thoải mái, giống như cô khao khát tình yêu vậy, nhưng cô không dám.

Thật sự ương ngạnh quá rồi.

Nhưng Mạnh Văn Phi cảm thấy chuyện này mình có thể giải quyết được. Dù sao anh cũng lớn hơn cô bảy tuổi, kinh nghiệm xã hội của anh nhiều hơn cô không chỉ bảy năm. Đủ loại người mà anh từng bắt mối quan hệ, phải nói là nhiều hơn cô rất rất nhiều.

Anh biết, cô rất cứng đầu, nhưng cô cũng rất mềm lòng. Người khác tốt với cô, cô nhất định sẽ nghĩ cách báo đáp. Chẳng qua, phải ở trong phạm vi cô thấy an toàn, không phá hủy sự "kiên cường" của cô, không khiến cô "yếu đuối".

Mạnh Văn Phi biết, không muốn cô vất vả như thế nữa thì không được nôn nóng, nếu cô cảm thấy áp lực quá lớn, sẽ trốn ra khỏi phạm vi bảo vệ của anh.

Mạnh Văn Phi kiên nhẫn đợi, anh vừa xử lí công việc, vừa nhìn đồng hồ, đã bốn giờ ruỗi, anh định gọi điện thoại cho Phương Tĩnh, vừa đưa tay lấy điện thoại, Phương Tĩnh đã lên lầu.

Mạnh Văn Phi vội giả vờ bận rộn.

Phương Tĩnh đến trước cửa phòng làm việc của anh, dè dặt hỏi: "Anh Phi, lúc trưa anh anh nhiêu đó có đủ không? Có đói không, có muốn ăn chút cho trà chiều không?"

Mạnh Văn Phi cố không chế nét mặt của mình, cô ngốc, còn mềm lòng hơn anh tưởng tượng nhiều. Anh làm theo kế hoạch ban đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: "Không cần, lát nữa tôi gọi một phần thức ăn ngoài để làm bữa tối là được, hôm nay hơi bận, chắc phải về hơi muộn."

Phương Tĩnh ngẩn ra: "Lại gọi thức ăn ngoài à."

"Ừ. Không sao đâu, cô nghỉ ngơi sớm đi."

Phương Tĩnh mím môi, ngẫm nghĩ rồi nói: "Lát nữa em cũng phải nấu cơm tối, dù sau cũng phải nấu, hay là, anh Phi ăn chung nha."

Mạnh Văn Phi nhìn cô: "Được đấy, hôm nay công ty không có ai khác, sẽ không có ai nói người làm ông chủ như tôi bất công." Anh giơ ngón tay đặt lên môi, ra dấu bí mật: "Đừng nói cho người khác biết đấy."

Phương Tĩnh bật cười: "Được ạ, chúng ta lén ăn thôi."

Trẻ con, hơi dễ dụ dỗ.

Mạnh Văn Phi cười thầm trong bụng, anh quay đầu lại tiếp tục nhìn máy tính: "Vậy tôi làm việc trước, nấu cơm xong gọi tôi."

"Vâng ạ." Phương Tĩnh đi xuống lầu.

Năm giờ rưỡi, Phương Tĩnh gọi điện thoại bảo Mạnh Văn Phi xuống ăn cơm.

Ba món một anh, bánh bao nhỏ nhân thịt. Đều là món Mạnh Văn Phi thích.

Mạnh Văn Phi đói cồn cào, cái này không cần phải giả vờ, là thật. Với sức ăn của anh, cái hamburger lúc trưa thật sự không đủ no. Chuyện này Phương Tĩnh biết, trong lòng Mạnh Văn Phi đã có tính toán. Cũng như cô biết anh kén ăn vậy, dù lần nào anh cũng nói mình không kiêng cử món gì, cô cũng sẽ ghi nhớ món nào anh không thích ăn dựa theo thức ăn thừa lại trong bữa ăn của anh.

Mạnh Văn Phi vừa ngồi xuống đã ăn một hơi mười cái bánh bao nhỏ. Dáng vẻ ăn ngon lành này khiến Phương Tĩnh thấy vui, cô bừng chén cơm mỉm cười.

"Đói quá." Mạnh Văn Phi nói. "Tối qua uống nhiều, sáng dậy không ăn sáng, đến trưa chỉ ăn mỗi cái hamburger, may mà có bữa tối này bù lại."

Phương Tĩnh không lên tiếng, thế nên Mạnh Văn Phi cũng không nhiều lời, cúi đầu ăn cơm.

Hai người lẳng lặng ăn xong bữa cơm, Mạnh Văn Phi nói: "Có thể cho tôi ly cà phê không?"

Phương Tĩnh đồng ý, lấy phin và máy xay cà phê ra, xay hạt cà phê thành bột trước, sau đó pha cho Mạnh Văn Phi một ly cà phê phin.

Hương cà phê nhanh chóng lan tỏa khắp không gian, Mạnh Văn Phi hít sâu một hơi, khen ngợi: "Thơm quá."

Phương Tĩnh lại cười cười.

Với cô nhóc này, khen món ăn cô làm có lẽ càng có thể làm cô vui hơn là khen cô xinh đẹp.

Phương Tĩnh thêm một viên sữa vào cà phê, không thêm đường, sau đó đưa cà phê cho Mạnh Văn Phi.

Đây là lần đâu tiên Mạnh Văn Phi được uống cà phê phin do Phương Tĩnh pha, trên lầu hai của công ty có một ấm pha cà phê tự động, mọi người đều uống cà phê từ ấm đó. Cái phin này, chắc cũng là do Phương Tĩnh đem từ tiệm ăn cũ đến đây.

"Cô biết tôi không thêm đường." Mạnh Văn Phi nhận lấy cà phê, ngửi một chút, nhấp một ngụm.

"Em từng thấy anh rót cà phê. Khẩu vị của tất cả mọi người trong công ty, em gần như biết được hết."

Mạnh Văn Phi uống thêm một hớp nữa, gật đầu khen cô: "Rất ngon."

Phương Tĩnh nói: "Em từng làm thêm ở tiệm cà phê, học lỏm được đó. Cà phê phin, mùi vị của mỗi một người pha ra đều không giống nhau. Cũng như đầu bếp nấu ăn vậy, ai cũng có dấu ấn đặc sắc riêng của mình. Không giống ấm pha cà phê tự động, đã được lập trình sẵn, lần nào cũng pha ra mùi vị tương tự."

Quả nhiên cô có hứng thú với chủ đề này mà.

"Thế là cô cũng có nghiên cứu về hạt cà phê?"

"Em chỉ biết sơ sơ thôi, kiến thức về cà phê cũng nhiều lắm. Khách hàng của tiệm em khác với khách của tiệm cà phê, nên em cũng không trữ quá nhiều hàng, người uống ít, nên không có nhiều cơ hội để thử."

"Tôi rất thích cà phê. Ngày xưa lúc mới khỏi nghiệp, chúng tôi vẫn chưa thuê được văn phòng, cả đám anh em ôm máy tính đến quán cà phê khởi nghiệp, ngồi đó suốt cả ngày. Thức ăn ở đó bình thường thôi, nhưng cà phê thật sự rất ngon."

Phương Tĩnh bắt đầu tò mò: "Quán cà phê khởi nghiệp là gì?"

"Là quán cà phê chức năng, cung cấp môi trường làm việc đơn giản, có wifi, có thức ăn nước uống, có bàn dài bảng đen có thể họp hành, có máy in, máy fax, máy chiếu, có thể tổ chức một ít hoạt động nhỏ. Nói một cách đơn giản, chỉ cần cô mua một ly cà phê thì có thể ngồi ở đó làm việc."

Mắt Phương Tĩnh lóe sáng: "Buôn bán có được không?"

"Cũng không dễ dàng, có quán kinh doanh khác tốt, cũng có quán dẹp tiệm."

"Vậy những người không làm việc, có thể vào đó ăn uống không?"

"Tất nhiên là có thể." Mạnh Văn Phi nhìn vẻ mặt của Phương Tĩnh, bất nhịn được mà mỉm cười. "Lần sau có cơ hội, dẫn cô đi xem thử."

"Vâng." Tuy giọng điệu đồng ý, nhưng rõ ràng cô đã kiềm chế lại.

"Có rất rất nhiều quán thú vị lắm, đều là mô hình mới, dịch vụ cũng rất mới lạ. Ví dụ như gọi món và thanh toán bằng điện thoại, phục vụ món bằng băng truyền, còn có nhà hàng giống như công viên trò chơi, còn có thực đơn theo lượng calo, tùy theo nhu cầu của những nhóm người khác nhau." Mạnh Văn Phi vừa nói vừa quan sát phản ứng của Phương Tĩnh.

Ánh mắt cô lại sáng lên rồi.

Lần này Mạnh Văn Phi không nói sẽ dẫn cô đi nữa, anh đổi đề tài: "Đúng rồi, tuần sau có một khách hàng quan trọng sẽ đến công ty, đến lúc cô cô chuẩn bị một chút, pha cà phê phin đi, của cô pha ngon hơn ấm pha cà phê."

Phương Tĩnh lập tức trở nên nghiêm túc: "Khách hàng quan trọng ạ?"

"Ừ, công ty đầu tư, đến khảo sát tình hình nghiệp vụ của công ty chúng ta, nếu bàn bạc thành công, công ty sẽ được rót một khoản đầu tư lớn, sẽ có tiền để mời thêm người, mở rộng nghiệp vụ. Với công ty mà nói, vô cùng quan trọng."

Phương Tĩnh chăm chú: "Có cần nấu cơm không ạ?"

Mạnh Văn Phi bật cười: "Không cần, cứ nấu cho nhân viên như thường là được, phía khách hàng chúng ta sẽ có chiêu đãi khác."

Phương Tĩnh hơi hưng phấn: "Anh Phi, nói vậy tức là nếu họ thấy công ty của anh tốt, sẽ cho tiền để anh kinh doanh công ty sao?"

"Hiểu đơn giản là vậy."

"Tốt thật. Anh Phi, vậy em có thể làm gì nữa không?" Hệt như gấp gáp muốn được moi tim moi phổi ra vậy.

"Không cần, mọi thứ cứ như bình thường, đến lúc đó pha cà phê thật ngon là được rồi."

Phương Tĩnh gật đầu thật mạnh.

Mạnh Văn Phi lại nói tiếp: "Bây giờ rất nhiều nhà hàng vay đầu tư rủi ro, giống như quán cà phê khởi nghiệp vậy, rất nhiều quán đều được công ty đầu tư rủi ro hỗ trợ. Có lẽ khác với hình thức mở tiệm mà cô muốn, nhưng dù sao kế hoạch mở tiệm của cô vẫn còn rất nhiều năm, có thể tham khảo một chút. Sự thay đổi của thị trường diễn ra rất nhanh, rất lớn, cô tìm hiểu nhiều một chút cũng tốt lắm."

Mắt Phương Tĩnh lại lóe sáng: "Anh Phi, anh hiểu biết nhiều thật."

"Tôi cũng đang học hỏi."

"Em cũng muốn học." Tinh thần ham học của cô gái nhỏ thật mạnh mẽ.

"Được, đợi khi nào rảnh, tôi sẽ nói thêm với cô, cô hoạch định được mục tiêu rồi sẽ biết phải bắt đầu từ đâu thôi."

"Cảm ơn anh Phi."

"Đừng khách sáo."

"Anh Phi, em rất muốn pha thêm một ly cà phê nữa cho anh." Phương Tĩnh rất vui, lại có chút áy náy, "Nhưng buổi tối uống nhiều sẽ khó ngủ."

Mạnh Văn Phi không thể che giấu nụ cười của mình được nữa. Dễ dỗ dành thật, rất thích nụ cười của cô.

"Không sao, tôi cũng đang muốn nhờ cô giúp tôi pha thêm một ly nữa. Tôi thường phải tăng ca, buổi tối rất hay uống."

Phương Tĩnh nhảy lên, tươi cười đi xay hạt cà phê.

Mạnh Văn Phi thừa dịp cô đang vui nói: "A Tĩnh, có việc này tôi muốn nhờ cô giúp."

"Được ạ, anh Phi cứ nói." Còn chưa hỏi chuyện gì đã nhận lời rồi.

"Tôi ở nhà ít nấu nướng, bình thường bận quá cũng không có thời gian dọn dẹp nhà cửa, lại còn thường xuyên đi công tác. Lúc trươc có mời dì giúp việc đến quét dọn, cuối tuần nấu cơm các thứ cho tôi, nhưng về sau dì ấy không làm nữa, cũng khá lâu rồi tôi vẫn chưa tìm được người thay. Cô có đồng ý đến chỗ tôi làm thêm theo giờ không. Lúc tôi đi vắng thì giúp tôi tưới hoa, quét dọn nhà cửa một chút. Lúc tôi ở nhà, cuối tuần giúp tôi nấu bữa cơm."

Phương Tĩnh đã xay xong cà phê, một lúc lâu vẫn không ngẩng đầu lên. Lúc ngẩng lên, vẻ mặt rất phức tạp. Mạnh Văn Phi cảm thấy trong đó có sự không thoải mái.

Phương Tĩnh cắn môi, nhẫn nhịn một lúc sau mới nói: "Anh Phi, có phải anh đang đồng tinh em không?"

Cảnh giác thật đấy.

Mạnh Văn Phi hậm hực, mẹ kiếp, anh gấp gáp quá rồi chăng? Rõ ràng định từ từ mà không phải sao?

"Tối qua em uống quá chén, đã nói rất nhiều lời không nên nói. Không phải em cố ý nói những chuyện đó đâu. Anh Phi, tuy người thân của em đều không còn nữa, lại còn đang nợ nần, nhưng em thấy cuộc sống của mình tốt lắm. Cơ thể em mạnh khỏe, lao động bằng đôi tay mình, có thể kiếm tiền. Em rất hài lòng với tình trạng hiện tại. Em không thích nói quá nhiều chuyện của mình với người khác chính vì sợ thế này. Nói nhiều rồi, ánh mắt mọi người nhìn em sẽ khác ngay, cứ như em đáng thương lắm vậy, thật ra em không có. Em..." Dường như cơ không biết nên thế nào, loại chuyện này đúng là khó nói, càng bôi càng đen, càng nói càng rối. Cô cúi đầu, không dám nhìn Mạnh Văn Phi, cuối cùng rặn ra một câu: "Em thật sự cảm thấy bây giờ rất tốt. Em mong anh đừng đối xử khác biệt với em."

Mạnh Văn Phi im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi không hề đồng tình cô, tôi thấy cô rất giỏi giang, tôi tin tưởng cô. Nhưng cô mới là người đối xử khác biệt với tôi."

Phương Tỉnh ngẩng phắt đầu lên.

"Khương Tuấn muốn mời cô làm tiệc tại gia, cô hớn hở làm, bỏ ra biết bao nhiêu tâm tư, cự khổ thế mà cũng không oán nửa lời. Để họ có một bữa ăn vui vẻ thế kia, giúp họ nở mặt nở mày, xong rồi còn tổng kết chỗ nào làm chưa tốt để lần sau cải thiện. Tôi thì sao, muốn mời một người đáng tin giúp làm việc nhà, có một bữa cơm nóng hổi ngon miệng, cô lại không bằng lòng."

Phương Tĩnh mấp máy môi, lại không thể phàn bác lại. Nhưng có chỗ nào không đúng chứ?

"Cô thấy tôi đồng tình cô, cô nói xem cô có chỗ nào đáng để đồng tình? Làn việc vất vả sao? Cô mở tiệm cũng được, làm thuê cũng được, đến giờ thì được nghỉ ngơi rồi đúng không, tôi thường xuyên phải tăng cả đến một hai giờ sáng, có lúc thức trắng đêm, có ai quan tâm đến? Người thân của cô không còn nữa, áp lực lớn. Áp lực của tôi cũng lớn vậy. Cô chỉ nuôi sống một mình mình là được, tôi lại phải nuôi sống cả công ty. Cô làm tốt công việc của mình là được, còn tôi phải gánh vác hiệu suất của toàn công ty, ai làm không tốt thì tôi phải gánh. Cô có nợ phải trả, nhiều nhất nợ được bao nhiêu tiền, cô có biết tôi mở công ty nợ biết bao nhiêu rồi không?"

Muốn so nghèo so cực khổ chứ gì? Mười Phương Tĩnh cô cũng không phải đối thủ của Mạnh Văn Phi tôi đâu. Em gái Phương Tĩnh à, mấy chiêu giả vờ đáng thương để được đồng tình em thật sự vẫn còn non lắm.