Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 11: Không thích




Trước khi Lạc Trạm xuống lầu đã đặc biệt đi một chuyến tới trước thư phòng Lạc lão gia tử.


Tới rồi anh cũng chưa tiến vào, chỉ là đứng ở ngoài cửa chờ. Khoảng năm phút sau, hai cánh cửa dày nặng cổ xưa của thư phòng mở ra, người đàn ông mặc tây trang và giày da đi ra.


Bước ra hành lang, đáy mắt  Lạc Tu lạnh lẽo chưa giảm, mới vừa nhấc mắt liền thấy em trai cùng cha khác mẹ của mình —— Lạc Trạm lười biếng mà đút túi quần dựa vào tường, rõ ràng là đang đợi ai đó.


Bước chân Lạc Tu dừng lại, cười nhẹ: "Cô bé mù của em chạy đến nơi này à?"


Lạc Trạm nghe thấy tiếng động vừa ngước mắt lên, "Liên quan gì đến cô ấy?"


Lạc Tu mỉm cười: "Thấy chiều nay em coi trọng cô ấy như vậy, anh cho rằng em sẽ như hình với bóng mà đi theo cô ấy."


"......"


Lạc Trạm khó chịu chửi thầm một tiếng.


Loại "nhược điểm" này mà lọt vào tay Lạc Tu, sẽ bị đối phương nắm chặt không buông—— kết quả anh đã sớm dự đoán được, nhưng buổi chiều ở trên cầu thang vẫn chọn như vậy, đến giờ đương nhiên không thể trách ai.


Lạc Trạm cau mày, "Tôi tìm anh có việc."


Lạc Tu: "Nói đi."


"Anh không phải đã chúc thọ gia gia rồi sao? Yến hội đêm nay, anh đừng lộ diện." Lạc Trạm nói xong, ánh mắt trào phúng mà nhìn về phía Lạc Tu, "Dù sao anh kỳ thật cũng không thích những trường hợp này, rõ ràng trong lòng lạnh như khối băng, lại muốn mỗi ngày đeo cái mặt nạ lịch sự văn nhã —— có mệt hay không?"


Lạc Tu không trực tiếp trả lời, mà cúi đầu nở nụ cười, "Em là sợ anh lộ diện, sẽ bị cô gái kia phát hiện em căn bản không phải Lạc Tu?"


"Ừ, đúng vậy." Lạc Trạm lười biếng đáp, nhưng rất thoải mái hào phóng.


Lạc Tu: "Cho nên rõ ràng là em tới tìm anh hỗ trợ, nói như thế nào cũng phải cho anh chút gì đó chứ?"


Lạc Trạm lười biếng nói: "Đôi bên cùng có lợi."


"Nó mang lại lợi ích thiết thực cho em, nhưng không gọi là đôi bên cùng có lợi." Lạc Tu ôn hòa mà cười.


"......"


Lạc Trạm trầm mặc mấy giây, cũng cười rộ lên, chỉ là trong ánh mắt vẫn lộ ra chút lãnh đạm khinh mạn: "Tôi nghe nói anh muốn thành lập công ty truyền thông —— gia gia không cho phép?"


Lạc Tu ôn hòa cười, ánh mắt không dao động.


Lạc Trạm: "Anh đáp ứng tôi đêm nay không lộ mặt, có khó khăn tôi sẽ giúp anh giải quyết."


Lạc Tu rũ mắt, "Anh biết INT hai năm gần đây có chút khởi sắc, nhưng hẳn là còn chưa đủ để cam đoan?"


"Nhưng ít ra, gia gia nhìn chằm chằm tôi chứ không có nhìn chằm chằm anh." Lạc Trạm bước qua, biểu tình bình thản, "Tôi có thể lý giải quyết tâm thoát khỏi Lạc gia của anh thuận tiện ném toàn bộ gánh nặng lên tôi nhanh nhất có thể, rốt cuộc cảm giác cấp bách này tôi so với anh cũng không ít—— nhưng anh vẫn là quá cấp bách, cho nên bị lão gia tử bắt được cái đuôi đi?"


Lạc Tu rũ mắt, vẫn là ý cười dịu dàng, văn nhã vô hại.


Nhưng cũng dưới lớp mặt nạ tươi cười này, nam nhân lại lần nữa mở miệng, ngữ khí lạnh căm: "Em hiện tại chọc giận anh, anh rất có thể sẽ không đủ lý trí mà từ bỏ 'đôi bên cùng có lợi' của em mà tự mình giành chiến thắng đấy ."


Nói xong, Lạc Tu ngước mắt, cười cười, "Nếu anh đoán không sai, em lừa cô gái kia là bởi vì sợ cô ấy biết em là Lạc Trạm —— là người muốn cùng chị gái mình đính hôn. Nếu bị phát hiện, cô ấy sẽ lập tức phải trốn em, trốn đến rất xa đi?"


Lạc Trạm lập tức cau mày. Trầm mặc một lúc lâu, anh khó chịu mà liếc Lạc Tu một cái, "Tôi đây coi như anh đã đồng ý." Cảm xúc trên mặt Lạc Trạm tan đi, xoay người chuẩn bị đi tới cầu thang.


Thanh âm phía sau ngăn cản: "Em cùng cô gái tên Đường Nhiễm kia, làm thế nào quen nhau?"


"......"


Bước chân Lạc Trạm ngập ngừng. Vài giây sau anh dừng lại, quay đầu, "Anh hỏi cái này làm gì?"


Lạc Tu bình đạm cười, "Tò mò. Rốt cuộc trong ấn tượng của anh, em chỉ thích cô gái có đôi mắt đẹp—— tuy rằng dựa theo tiêu chuẩn của em, có khả năng trên thế giới này căn bản không có đôi mắt đẹp."


"Có, chỉ là anh không có cơ hội nhìn thấy." Lạc Trạm lãnh đạm mà đáp, "Hơn nữa ai nói tôi thích Đường Nhiễm? Kia chỉ là một cô bé chưa lớn mà thôi."


Lạc Tu: "Không thích, em còn vì cô ấy mà đặc biệt tới tìm anh hỗ trợ?"


Không khí yên tĩnh vài giây, Lạc Trạm hoàn hồn, ý cười lười nhác lãnh đạm: "Vậy đã xem như thích?...... Mặc kệ anh, không thể hiểu được."


Nói xong, áp sự bực bội xuống đáy lòng, Lạc Trạm xoay người một lần nữa bước đi.


Tiếng cười nhỏ phía sau bắt kịp, làm tâm trạng càng nôn nóng ——


"Thật sự không thích?"


"Không thích." Lạc Trạm lạnh mặt.


"Đây là chính em nói, về sau đừng đổi ý."


"......"


Ngừng ở đầu cầu thang, Lạc Trạm cười lạnh, hơi hơi cắn răng, mang theo chút tức giận chính mình đi xuống——


"Tôi nói, ai đổi ý người đó là chó."


.


Sau khi tiệc tối chính thức bắt đầu, Đường Nhiễm vẫn luôn một mình ngồi ở góc sân thượng.


Hôm nay là ngày đặc biệt của giới trẻ. Các trưởng bối có thể trò chuyện với khoảng hai mươi đứa trẻ, bọn họ cũng không khó xử, Lạc gia đã sắp xếp một bữa tối tự chọn riêng cho họ trên sân thượng rộng rãi nhất ở tầng hai của tòa nhà chính.


Các vãn bối thế gia có quen biết nhau, lúc này tự nhiên cũng tốp năm tốp ba ngồi theo nhóm ưa thích.


Sân thượng rộng như vậy, rất nhiều người, ước chừng chỉ có Đường Nhiễm là ngoại lệ.


Trải qua khóa học phổ biến bởi những người yêu thích tin đồn, những người dự tiệc chưa từng nghe nói qua hiện giờ cũng biết cô chính là con gái riêng Đường gia.


Đã vào Lạc gia, không có ai không nghe nói Lạc tiểu thiếu gia sẽ cưới Đường đại tiểu thư——


Tính như vậy, sau lưng Đường Lạc Thiển có toàn bộ Lạc gia, tự nhiên ai cũng không dám đắc tội Đường Lạc Thiển mà đi tiếp xúc với Đường Nhiễm.


Vì thế, toàn bộ người dự tiệc tối đều "ăn ý" mà phối hợp với Đường Lạc Thiển bỏ rơi con gái riêng Đường gia.


Cô bé co rúm một mình trong góc tối nhất của bữa tiệc, dáng người gầy gò của cô gần như hòa quyện với màn đêm tối, người ngoài nhìn có chút đáng thương.


Đường Nhiễm đã quen với nó.


Ở nhà hay ở bên ngoài đều giống nhau, thế giới người mù chưa nói tới màu sắc, thiên nhiên phong phú, thú vị, sinh động cũng không có quan hệ.


Tuy nhiên, có vấn đề nhỏ duy nhất là......


"Lạc Lạc," Cô gái mím mím môi, nhỏ giọng mà nói với AI trong di động, "Chị có chút đói bụng."


Có nhiều tạp âm xen lẫn, Đường Nhiễm bịt tai, nghe thấy giọng nói uể oải và lạnh lùng với một chút âm thanh điện tử cười như không cười: "Cô lại kén ăn đi?"


Đường Nhiễm thở dài, buông di động: "Chị không có. Lạc Lạc em thật khờ."


AI lãnh đạm mà cười, "Xã hội của cô và tôi, văn minh dựa vào mọi người—— cho rằng tôi sẽ nói như vậy sao? Cô mới ngốc."


"......"


Mặc dù đã nghe qua câu trả lời này rất nhiều lần, nhưng Đường Nhiễm vẫn nhịn không được nhếch lên khóe miệng.


Tuy nhiên rất nhanh cô đã không cười nổi, xoa bụng với khuôn mặt cay đắng ——


Giữa trưa ở nhà phụ tắm rửa thay quần áo lại ăn một chút trà bánh, Đường Nhiễm hôm nay chưa chạm tới nước gạo. Buổi tối là yến hội tự chọn, không có hoàn cảnh ăn uống quen thuộc trong nhà, Đường Nhiễm cũng không mặt mũi chủ động yêu cầu người hầu Lạc gia giúp đỡ.


Nghe dạ dày trống rỗng kêu réo, Đường Nhiễm có chút ngượng ngùng. Cô do dự, tưởng trong yến hội sẽ không ai chú ý chính mình, liền trộm vịn lên tay ghế sô pha.


Chống cằm trong khung cảnh ồn ào một lát, cô nhẹ nhàng ngâm nga dời lực chú ý của mình.


Thời điểm cô rúc thành một đoàn, trong yến hội bị ánh mắt mọi người vây quanh ngay trung tâm, có người mi nhăn so với cô còn nhiều hơn.


"Lạc thiếu," người bên cạnh thật sự nhìn không được, do dự mà mở miệng, "Cậu đêm nay thoạt nhìn rất thất thần, giọng nói vẫn không thoải mái?"


"...... Ừ."


Lạc Trạm có lệ đáp, cau mày thu hồi tầm mắt.


Anh cúi người về phía trước cầm lấy cái ly trước mặt, đưa tới bên môi nhấp một ngụm, ngón tay siết chặt. Tầm mắt lại lần nữa quét tới góc nào đó.


Người bên cạnh không phát hiện, "Tôi thấy bàn bên cạnh Đường đại tiểu thư kia nhìn vài lần, Lạc thiếu cậu nếu không mời người ta lại đây ngồi ——"


Nói còn chưa dứt lời, Lạc Trạm lạnh lùng lại lần nữa liếc đến tay cô gái vô ý thức mà xoa bụng, rốt cuộc nhịn không được.


Anh cau mày, cái ly trong tay "Phanh" một tiếng đặt trên bàn.


Động tĩnh này khiến một mảnh nhỏ trung tâm nơi những người trẻ tuổi kia cả kinh không nhẹ, ngay cả những người túm tụm bên Đường Lạc Thiển cũng nhịn không được nhìn qua.


"—— thiếu gia?" Người hầu gần đó mờ mịt trong lòng run sợ mà bước nhanh lại đây, không biết nơi nào chọc vị tiểu thiếu gia này bực bội. "Cậu có chỗ nào không thoải mái?"


"......"


Lạc Trạm nhíu mày đem câu "Có cái khách mời cũng chiếu cố không tốt" áp trở về, lạnh giọng: "Tôi đói bụng."


Người hầu: "?"


Người hầu thật cẩn thận mà quay đầu lại, xác định mấy bàn dài trong yến hội đều bày đầy thức ăn, lại gian nan mà quay lại: "Thiếu gia muốn ăn cái gì? Tôi lập tức bảo phòng bếp đi chuẩn bị."


Lạc Trạm nghĩ nghĩ, "Sữa bò đi."


Một góc yến hội an tĩnh, Lạc Trạm chột dạ mà thấp giọng, sợ cô gái thông minh trong góc nghe được.


Người hầu càng ngớ ra: "Sữa...bò?"


"Ừ."


Lạc tiểu thiếu gia ngữ khí lười nhác cũng lãnh đạm, không biểu tình mà bổ sung:


"Mỗi người một ly, phải uống hết."


Mọi người: "......?"


Anh đói bụng vì cái gì mà muốn bọn họ uống sữa bò?


Khi mọi người trầm mặc rơi vào hoài nghi nhân sinh, một người hầu Lạc gia chạy nhanh lên lầu.


Người nọ chạy thẳng đến bàn Lạc Trạm, dừng lại: "Thiếu gia, lão tiên sinh bảo cậu đi thư phòng một chuyến."


Lạc Trạm nhíu mi, vẫn thấp giọng, "Đi thư phòng làm cái gì?"


"Lão tiên sinh không nói."


"......" Lạc Trạm cau mày đứng dậy.


Anh bên này vừa rời khỏi sô pha, người hầu lại cẩn thận mà bổ sung: "Lão tiên sinh còn bảo thiếu gia dẫn Đường tiểu thư cùng đi."


"."


Lạc Trạm ánh mắt lạnh lùng.


Lời này mọi người đều nghe thấy được, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Đường Lạc Thiển.


Đường Lạc Thiển còn thất thần, bên cạnh Tất Vũ San đẩy cô một phen. Cô lấy lại tinh thần, trên mặt đỏ ửng, vội vàng đứng lên đi về phía Lạc Trạm.


Lạc Trạm nhăn mi.


Anh lạnh như băng mà liếc người hầu kia, "Cô ta không có chân hay là các ngươi sẽ không dẫn đi?"


Nói xong, anh thậm chí không liếc nhìn Đường Lạc Thiển đang đi qua, định rời đi.


Người hầu vội vàng ngăn cản, "Lão tiên sinh nói là thiếu gia ngài dẫn cả hai vị Đường tiểu thư qua."


"——"


Lạc Trạm thân ảnh bỗng dưng dừng lại.


Sau vài giây tĩnh mịch, Lạc Trạm chậm rãi giãn lông mày.


Ánh mắt anh hướng tới một góc ——


Cô gái trên sô pha không nghe được, còn rúc ở đằng kia, bóng dáng nho nhỏ.


Lạc Trạm dời tầm mắt, cảm xúc lạnh lùng mờ dần khỏi khuôn mặt trong trẻo.


"...... Ừ, đã biết."