Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 8: Anh là Lạc Trạm sao




Chỉ vài giây, Đường Nhiễm gần như nghĩ rằng đó là "Lạc Lạc" đã cùng cô đi qua quá nhiều lần cô độc bất lực cùng cô đơn giống như trong mơ của cô mà sống dậy.


Cô rốt cuộc cũng chỉ là một cô bé mười lăm mười sáu tuổi. Mắt không thể thấy cùng với sự cô lập với thế giới bên ngoài khiến cô sống một cuộc sống đơn giản hơn so với các bạn cùng lứa.


Không có kinh nghiệm phong phú đầy màu sắc và các sự kiện thú vị trong cuộc sống của cô, thậm chí không một người bạn cùng tuổi có thể trò chuyện.


Ngoại trừ Lạc Lạc.


Vì vậy, giống như những giấc mơ của tất cả các cô gái, Đường Nhiễm đã thấy qua nhiều lần trong những mơ. "Lạc Lạc" của cô đã trở thành một thực thể thực sự, luôn sử dụng giọng nói lười biếng và thờ ơ cùng cô trò chuyện.


Nó không còn là trí thông minh nhân tạo bao gồm vô số ngôn ngữ đã được thiết lập, và nó không còn là giọng nói chỉ có thể bị khóa trong chiếc hộp nhỏ đó. Trong giấc mơ của cô, "Lạc Lạc" có thể chạm vào, có độ ấm.


Tựa như giờ phút này ——


Đường Nhiễm có thể nghe thấy gần trong gang tấc, cách lớp quần áo mỏng và cơ bắp, có tiếng tim đập "thình thịch" trong lồng ngực ấm áp của con người.


"Lạc Lạc......"


Cô gái từ từ nắm chặt ngón tay trong vô thức.


Lạc Trạm rũ mắt, không lên tiếng.


Cô gái bị xối đến ướt đẫm trông còn nhỏ  hơn đang ghé vào trước ngực anh, cơ thể cô run rẩy, những ngón tay trắng bệch siết chặt chiếc áo trên ngực anh.


Thanh âm cô cũng thực nhẹ, với sự lo lắng và hoảng loạn đặc biệt với một cô gái mù không thể nhìn thấy gì trong một môi trường hoàn toàn xa lạ.


Rất dễ dàng làm người ta liên tưởng tới trong mưa ở góc đường, con mèo tội nghiệp run rẩy trong bụi cỏ và  lông ướt đẫm rũ xuống—— vẫn là chỉ nhìn không thấy con mèo nhỏ bị bệnh ở góc đường nơi xe cộ nguy hiểm.


Lạc Trạm giơ tay, cuối cùng vẫn là ngừng ở giữa không trung, sau đó hạ xuống.


"...... Cô muốn ôm bao lâu?"


Nghe thấy thanh âm lười nhác lãnh đạm kia, Đường Nhiễm thân thể run rẩy. Cô bị lôi ra khỏi ảo ảnh không thể phân biệt giữa giấc mơ và hiện thực.


Căng cứng vài giây, Đường Nhiễm chậm rãi buông ra nếp áo bị mình nắm chặt, cô cúi đầu mái tóc dài, ướt, hơi xoăn.


"Thực xin lỗi," Cô bé hơi nhắm mắt chậm rãi dịch về sau "Anh......"


"Tôi không muốn nói chuyện dưới mưa. Có gì muốn nói lên lầu thì nói."


Lạc Trạm khom người nhặt gậy dò đường dưới đất lên, đặt đầu kia vào tay cô gái, nhìn cô nắm chặt đến đầu ngón tay trắng bệch rồi chần chờ buông ra, sau đó lại nắm lấy.


Cơn mưa bụi vẫn rơi.


Mi mắt Lạc Trạm rũ xuống, ngừng hai giây, anh liền cởi chiếc nửa ướt nửa khô trên người làm áo khoác.


Một tay đem cái áo ướt đẫm trên vai cô khoác lên vai mình, Lạc Trạm đem áo khoác mới phủ lên lưng cô gái.


Làm xong động tác này, áo sơmi mỏng trên người Lạc Trạm đã sớm bị ướt, nửa trong suốt mà dán ở trên người, lộ ra đường cong cơ bắp dưới lớp áo.


Anh lại như không phát hiện.


Lạc Trạm hạ tay xuống, nhẹ nhàng uốn cong những đốt ngón tay thon dài của anh và chạm vào cây gậy mù mà cô gái đang giữ chặt trong tay. "Nắm lấy" Anh cũng nắm lấy, cẩn thận hướng dẫn cô gái đi chậm với tốc độ mà cô có thể thích ứng. Đi về phía trước, chỉ có giọng nói nghe có vẻ mệt mỏi và lười biếng —— "Tôi muốn đưa cô về cứ điểm mà chúng tôi lừa bán các bé gái."


Đường Nhiễm bị bao phủ bởi chiếc áo khoác thơm quen thuộc của người đàn ông. Mưa không thể xuyên qua, cô chỉ cúi đầu xuống cẩn thận đi.


Vừa đi cô vừa nghĩ, "Lạc Lạc" người thực thật là thù dai.


.


Chỗ Đường Nhiễm bị lạc cách lầu chính hơi xa , nhưng lại gần với  Át Phùng lâu. Lạc Trạm không chần chờ mà đem người trở về Át Phùng lâu trước.


Trước đây từng có người hầu và người phục vụ trong tòa nhà phụ. Hôm nay là tiệc mừng thọ của Lạc lão gia tử, để tiếp khách đã phân đến các tòa nhà bên cạnh, đương nhiên sẽ không thiếu người trong tòa nhà.


Người hầu trong Át Phùng lâu nhìn thấy tiểu thiếu gia một thân chật vật còn ướt sũng, ngốc vài giây mới phản ứng lại: "Thiếu gia, cậu đây là ——"


Thấy gặp được hầu gái trước tiên, nếp uốn giữa mày Lạc Trạm khẽ buông lỏng, anh ra hiệu cô gái nhợt nhạt đằng sau mình, "Mang cô ấy đi tắm nước ấm, váy áo trên người cũng xử lý một chút."


"Tiểu thiếu gia, trên người cậu?"


Lạc Trạm nhíu mày, từ thân thể lạnh đến phát run kia thu hồi tầm mắt, "Không sao, mang cô ấy đi trước."


"...... Vâng."


Nửa tiếng sau.


Trong phòng khách của Át Phùng lâu, Đường Nhiễm mặc áo tắm dài ngồi ở sô pha.


Tắm rửa và hong khô đều yêu cầu thời gian nhất định, sau khi dặn dò cô gái đặc biệt an tĩnh này hầu gái liền cầm quần áo rời đi.


Đường Nhiễm nhắm mắt lại rúc vào góc sô pha , chỗ tựa lưng to rộng mềm mại cùng tay vịn có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn rất cao. Cô cúi đầu tựa hồ suy nghĩ cái gì.


Lúc này Lạc Trạm tiến vào.


Chiếc áo choàng tắm nhỏ trong phòng khách cũng là cho một người trưởng thành, quấn quanh và gần như bao trùm hết tay chân cô. Thoạt nhìn giống như cái bánh bao trắng, không nhúc nhích rúc trong góc ghế sofa.


Tuy nhiên, mái tóc dài đã khô khôi phục độ cong bình thường, khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên hồng hào hơn sau khi tắm nước nóng. Đôi môi đỏ có chút huyết sắc, khiến khuôn mặt không tầm thường lại càng trở nên diễm lệ.


Cuối cùng cũng không tái nhợt như ma ốm nữa.


Lạc Trạm vừa tiến vào, một bên hài lòng mà nghĩ.


Anh dừng lại trước mặt cô gái.


Nghĩ nghĩ, Lạc Trạm không trực tiếp mở miệng, mà ngồi xổm xuống trước ghế sô pha nơi cô gái đang ngồi: "Cô có nơi nào còn khó chịu không ——"


"Anh là Lạc Trạm sao?"Cô gái đột nhiên ngẩng đầu, nói cùng lúc với anh.


"......"


Lạc Trạm hơi ngẩn ra.


Sau đó, anh thấy ró ràng cô gái hơi co lại những ngón chân trắng lộ ra dưới áo choàng tắm.


Cô nhắm chặt mắt, không biết rằng biểu tình hơi nhíu mi hoàn toàn phơi bày sự tránh né của cô:


"Người chuẩn bị cùng Đường Lạc Thiển đính hôn...... Lạc Trạm, đúng không?"


"Lạc Trạm không đồng ý, đính hôn sẽ không thành."


Khi nói chuyện, Lạc Trạm hạ mắt thấy những ngón chân của cô bất an mà cuộn tròn .


Anh nhíu mày.


Sau đó Lạc Trạm ngẩng đầu, nghe thấy chính mình ma xui quỷ khiến mà mở miệng:


"Hơn nữa, tôi không phải Lạc Trạm...... Tôi là Lạc Tu."