Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 32




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay khi mọi người cho rằng sắp chấm dứt cuộc thẩm vấn, Trang Khanh đột nhiên nhìn chằm chằm Toan Dữ nói: "Anh đang nói dối."

Toàn thân Toan Dữ cứng đờ, ánh mắt của hắn có chút né tránh: "Tôi, Tôi không nói dối."

"Những lời mà anh nói ra có thể là thật nhưng anh lại che giấu chuyện gì đó không nói." Trang Khanh đi tới ngồi xuống bên cạnh Toan Dữ, vươn tay gõ lên chiếc bàn trước mắt Toan Dữ, chiếc bàn làm bằng gỗ thật, dưới tác động của ngón tay Trang Khanh, phát ra tiếng vang nặng nề.

Toan Dữ nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của Trang Khanh, đầu càng rụt sâu vào.

"Trên người anh mang theo khí giết chóc, trước đây cho dù chưa từng ăn thịt người, cũng có khả năng đã ra tay sát hại các yêu quái khác." Trang Khanh đi một vòng xung quanh Toan Dữ, hai cánh tay của Toan Dữ không tự giác ép chặt vào sườn.

"Nhưng mà đây đều là những chuyện từ hàng nghìn năm trước, có truy cứu thêm cũng vô ích." Trang Khanh thấy Toan Dữ lén lút thở ra một hơi, chuyển đề tài: "Nhưng là một hung thú từng được con người cung phụng hơn nữa còn được ghi lại trong sách cổ của con người, tuyệt đối không thể ở dưới đất nhẫn nhịn con người làm ồn lâu như thế, anh đang kiêng dè điều gì?"

Mọi người trong ban quản lý lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ra, bọn họ có khả năng đã bị ngoại hình thật thà phúc hậu của Toan Dữ lừa gạt, đây là một con hung thú có tiếng, hơn nữa đã được con người cung phụng thành quen rồi, sao có thể dễ dàng chịu đựng con người kiêu ngạo như thế? Trừ phi hắn có điều gì kiêng dè.

Yêu quái hiện tại..........đều đáng sợ như vậy sao? Toan Dữ cũng bị vài đôi mắt nhìn chằm chằm, không ngừng lắc đầu: "Không thể nói."

"Hả?" Trang Khanh vươn tay ra, thần kiếm đã ở trong tay.

"Có chuyện gì không thể từ từ nói sao, tại sao vừa không hợp một tiếng đã động thủ rồi." Toan Dữ đã rõ ràng mình không phải là đối thủ của Trang Khanh, "Tôi có thể suy nghĩ một chút không."

Mười lăm phút sau, Toan Dữ nói muốn "suy nghĩ", thành thật nói ra chân tướng đang giấu giếm.

"Thiên đạo không tha cho đời sau của đại yêu." Toan Dữ nuốt nước miếng, "Tôi từng tận mắt nhìn thấy một con Phì Di đột nhiên tan chảy dưới ánh mặt trời, còn có đại yêu đột nhiên mắc phải chứng thối rữa không thể chữa khỏi, cuối cùng đau đớn chết đi. Mãnh thú, thụy thú gì tới một lúc nào đó, đều là vật hi sinh của thiên đạo."

"Không phải nói Phì Di sẽ mang tới đại hạn sao, loại đại yêu này sao có thể sợ ánh sáng mặt trời?" Toàn thân Sở Dư phát lạnh, đột nhiên nhớ tới roi đánh yêu mà Phù Ly cho ban quản lý mượn, theo như cách nói của Phù Ly tiền bối, roi đánh yêu này có được vì khi hai đại yêu đánh nhau, đột nhiên bị sấm sét đánh chết, cho nên roi đánh yêu mới rơi vào tay Phù Ly tiền bối.

"Tôi nhớ tới một loại sinh vật." Giọng nói Từ Viện có chút phát run, "Khủng long."

Kỷ jura, khủng long cũng giống như con người hiện tại, thống trị cả địa cầu. Tới hiện tại, trừ bỏ mấy khối hóa thạch có thể chứng minh rằng chúng từng tồn tại, nào có ai từng nhìn thấy diện mạo vốn có của bọn chúng?

Yêu tộc thượng cổ cũng thế, con người bọn họ thì sao.........

Có thể tới một ngày nào đó đi lên con đường của khủng long, yêu tộc thượng cổ, biến mất trong dòng chảy lịch sử hay không?

"Khủng long là cái gì?" Toan Dữ khó hiểu nhìn Trang Khanh, "Thân thích của long tộc?"

"Lão đại của chúng tôi không có thân thích già như thế." Sở Dư vỗ vỗ lên bản ghi chép, "Anh nói tiếp với chúng tôi xem đại yêu trước đây thế nào, có đại yêu nào mọc bốn cánh sau lưng, vảy kim giác toàn thân, mắt to như mặt trời, mũi như thần trâu, cưỡi mây đỏ thẫm, thân to như núi, kêu một tiếng thì chấn động núi sông không?"

"Tách những điều kiện này ra, đại yêu phù hợp có rất nhiều, nếu như đều sinh trưởng trên người một đại yêu..........." Toan Dữ nghĩ ngợi, "Vậy hắn ta phải xấu tới cỡ nào?"

Sở Dư không nói gì ngẩng đầu nhìn trời bằng ánh mắt coi thường, con Toan Dữ này thực sự không biết xấu hổ, lúc nói người ta xấu, cũng không tự nhìn lại bản thân mình xem thế nào.

Những yêu quái thượng cổ này, có phải hơi quá tự tin về dung mạo của mình?

Khách sạn Duyên Nguyệt, Phù Ly đang thay đồng phục ra, khi ra cửa bị cô gái quầy lễ tân gọi lại.

"Phù Ly, đợi chút, chúng ta cùng đi." Cô gái đeo túi lên vai, đuổi theo Phù Ly, trên mặt mấy nhân viên đang làm việc ở đại sảnh lộ ra nụ cười mờ ám.

Phù Ly khó hiểu: "Tôi với cô không ở cùng một hướng, sao cùng đường được?"

Mặt cô gái đỏ lên, ngón tay nắm chặt dây túi xách: "Tôi nghe Chương Sơn nói, anh biết một số chuyện thần bí, gần đây tôi luôn mơ thấy ác mộng, còn bị bóng đè, anh có thể đưa tôi về nhà, giúp tôi nghĩ cách giải quyết được không?"

Phù Ly cẩn thận quan sát sắc mặt cô gái, không phát hiện cô dính phải thứ gì xui xẻo, nhưng hiện tại có một số thành phần đàn ông con người không học hành tử tế, nhìn thấy cô gái xinh đẹp sẽ làm chuyện không tốt, bây giờ đã muộn thế này rồi, cậu đưa cô về cũng an toàn hơn.

Thế là cậu gật đầu: "Được."

Cô gái thở ra một hơi, lộ ra nụ cười sáng lạn, đứng cách Phù Ly ba bước chân, cùng nhau ra khỏi khách sạn.

Trăng sáng sao thưa thớt, ban đêm tháng tám cũng không tính là quá nóng, cô gái lén lút nhìn người đàn ông đẹp trai đi bên cạnh mình, cố gắng tìm chủ đề: "Trước đây anh vẫn luôn ở quê sao?"

"Ừ." Phù Ly gật đầu, "Đây là lần đầu tiên tôi vào thành phố."

"Lần đầu tiên vào thành phố cũng không sao, sau này sẽ quen dần thôi." Bàn tay của cô gái vừa mới buông lỏng dây đeo lại nắm chặt lại, "Người trong nhà anh đã từng tính toán bảo anh chọn bạn gái thế nào chưa?"

Phù Ly lắc đầu: "Tôi không có người nhà."

"Xin, xin lỗi." Cô gái lộ ra vẻ hối hận, "Tôi không nên nói với anh những chuyện thế này."

"Không sao." Phù Ly cảm thấy con người rất làm cho người khác yêu thích, rõ ràng là thân thể vô cùng yếu ớt, nhưng lại có một bộ não thần kỳ, còn có một tâm hồn dễ thương.

Cô gái nhỏ im lặng một lát, lấy trong túi ra một thanh chocolate: "Cái này cho anh."

Mai má cô hơi đỏ lên, trên quảng cáo nói, thanh chocolate này là cảm giác của tình yêu. Phù Ly, anh ấy sẽ hiểu tâm ý của mình chứ?

"Cảm ơn." Phù Ly gần như không hiểu biết về quảng cáo, mở giấy gói ra, ăn sạch thanh kẹo ngọt có chút ngấy này vào bụng, quay đầu lại nhìn cô gái vẫn đang nhìn chằm chằm mình, "Sao thế?"

"Không sao." Cô gái vén tóc về đằng sau tai, cười nói, "Tôi muốn hỏi, anh thích dạng con gái như thế nào?"

Phù Ly cảm thấy được phần lớn con người cậu đều thích, nhưng cậu không hiểu tại sao cô gái con người này lại thích hỏi câu hỏi thiếu dinh dưỡng như thế này.

Thấy Phù Ly không trả lời câu hỏi của mình, cô gái có chút mất mác. Đi một đoạn đường, đã sắp tới dưới nhà cô, cô không nhịn được nói: "Nếu như.......nếu như tôi làm bạn gái của anh, anh cảm thấy có thích hợp không?"

Không ngờ rằng nhân loại này lại muốn làm tình với mình, Phù Ly lắc đầu nói: "Chúng ta không hợp đâu."

"Tại sao?" Nước mắt của cô gái gần như sắp rơi xuống, cô cố lấy tất cả dũng khí của mình, mới dám nói câu kia ra miệng, bị từ chối trong nháy mắt, cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ.

"Chính là không thích hợp, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ cùng một người nào đó qua một đời." Tuổi thọ cùng tuổi tác khác biệt quá lớn, ở bên nhau sẽ không hạnh phúc, giống như con người sẽ yêu thích con bướm bởi vì nó xinh đẹp, nhưng không thể yêu đương với nó. Trong mắt của cậu, những con người dễ thương này chính là con bướm xinh đẹp kia, nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ làm tình trong đầu.

"Cô rất tốt, xinh đẹp, lòng dạ lại lương thiện, nhưng mà tôi không muốn cùng người khác phát sinh quan hệ gì."

"Tôi đây coi như là được nhận thẻ người tốt hả? Cô gái dụi dụi mắt, cố nén nước mắt trở lại, cười mắng, "Trừ khi là bị lãnh cảm, có ai cả đời sẽ không phát sinh quan hệ với người khác chứ. Cho dù anh từ chối tôi, cũng phải tìm lí lo dễ nghe một chút."

Phù Ly:..............

Cậu đều nói thật lòng.

"Tôi có hộ khẩu ở thủ đô, còn là con một, nhà xe đều là của tôi, anh thực sự không suy nghĩ một chút sao?" Cô gái hỏi lại, cô đã hạ phong thái xuống thấp nhất.

Phù Ly vẫn như cũ lắc đầu.

"Anh có bị ngốc không vậy." Cô gái vừa tức vừa cười, "Nếu như là người con trai khác, chưa biết chừng đã đồng ý rồi."

"Ừm...." Phù Ly nhớ tới lời nữ chính từ chối nam chính trong một bộ phim truyền hình, "Bởi vì tôi bán nghệ không bán thân."

Cô gái bị lời này của Phù Ly chọc cười: "Bán nghệ không bán thân cái gì, anh thực sự là không biết xấu hổ........" cô còn chưa dứt lời, nghe thấy đằng sau có người gọi tên của mình, quay đầu lại nhìn, là một ông lão lạ nhìn có chút gầy gò, đi đường không quá tự nhiên.

"Lô Di."

Bước đi của ông lão tập tễnh, ngữ khí mang theo tưởng niệm cùng vội vàng, giống như cô gái là người rất quan trọng của ông, chẳng qua ông đi đứng không tiện, không đuổi kịp cô. Thấy cô gái quay đầu lại, ông lão nhếch mép lộ ra một nụ cười. Không biết vì sao, cô gái cảm thấy nụ cười của ông lão này, nhìn có chút dọa người, mà dáng vẻ đi đường của ông, lại có vài phần giống như con khỉ ở trong vườn bách thú.

Sự sợ hãi không thể nói rõ đánh vào trong tim cô.

"Đừng để ý tới ông ta." Phù Ly kéo túi xách của cô, "Tôi đưa cô về nhà."

"Được, được ạ." Cô gái hồi thần lại, bước nhanh hơn đi về phía khu chung cư nhà mình, khi đi vào trong khu, cô nhìn về phía sau một cái, ông lão kia vẫn không ngừng gọi cô, cái bóng chiếu dưới mặt đất, giống như một con quái thú đang dương nanh múa vuốt.

"Phù Ly, anh về nhà tôi nghỉ ngơi một tối đi." Cô nhỏ giọng nói, "Ông lão kia.......có gì đó không đúng lắm."

"Không sao, chỉ là một ông lão bình thường thôi, cô về nhà đi." Phù Ly cười cười, "Cơ thể tôi cường tráng, chẳng lẽ phải sợ một ông lão đi đường còn không nổi. Chẳng qua............."

Cậu lau một chút lên quay túi đeo của cô, "Nếu như đêm khuya hoặc sáng sớm có người gọi tên của cô, nhớ đừng tùy tiện trả lời."

"Vâng." Cô gái muốn nói lại thôi, cho rằng Phù Ly không muốn quá thân thiết với mình, cô chỉ đành quay đầu ủ rũ đi về nhà. Sau khi đi được một đoạn, cô nhìn ra phía bên ngoài cổng, Phù Ly cùng với ông lão kỳ quái kia đều không còn ở đó nữa rồi.

Phù Ly đi đằng trước, ông lão tập tà tập tễnh đi theo sau không xa cũng không gần, dường như đôi chân không quá lịnh hoạt, cũng không ảnh hưởng tới tốc độ đi của ông. Sau khi đi tới chỗ không người, Phù Ly dừng bước chân, quay người nhìn ông lão theo cậu qua đây.

Ông lão từng bước từng bước đi lại gần, đôi môi lớn gần như chiếm một phần ba khuôn mặt, nước miếng rơi ở bên khóe miệng, thoáng tản ra mùi hôi tanh.

Đột nhiên ông lão mở miệng lớn, xông lên, đánh về phía cổ họng Phù Ly. Phù Ly lắc người né qua, xoay người đập một cái, ông lão đâm vào tường, rơi xuống đất, biến thành một con khỉ lông đen. Con khỉ bò dậy muốn chạy, nhưng lại bị Phù Ly giẫm đuôi, xách lên.

"Khỉ mặt xanh?" Con khí xấu xí trong tay Phù Ly run rẩy, "Loại tiểu yêu ở núi sâu như các người, chạy ra đây làm gì?"

Răng rắc.

Trên tường vây truyền tới tiếng động, Phù Ly ngẩng đầu nhìn thấy một người đang nằm bò trên đầu tường, hai người bốn mắt nhìn nhau, Phù Ly giơ cao co khí xấu xí lên, "Cậu muốn bắt nó?"

Ninh Hiên nhảy xuống tường vây, trói gô con khỉ xấu xí đang kêu ầm lên lại, nói lời cảm ơn với Phù Ly.

"Không phải khách khí, kết quả trúng tuyển của các cậu đã có chưa?" Phù Ly không chịu được mùi trên lông con khỉ mặt xanh kia, dùng thuật làm sạch cho mình, còn đặc biệt nhiệt tình làm sạch tay cho Ninh Hiên.

"Vẫn đang chấm bài thi, lần thi này thiên về thành tích thi võ. Bằng tu vi của anh, chỉ cần thành tích thi văn không quá kém, thì có thể được chọn." Ninh Hiên nhét con khỉ mặt xanh vào trong túi, "Con khỉ mặt xanh tốc độ chạy trốn rất nhanh, từ hôm qua em đã đuổi theo nó rồi, may mắn hôm nay nó không có mắt, đúng lúc chạm vào tiền bối."

Là một thanh bảo kiếm hóa hình, Ninh Hiên đối với đại yêu có giá trị vũ lực cao mang theo vài phần tôn sùng tự nhiên. Cho nên cậu cứng rắn lôi kéo Phù Ly đi ăn xiên nướng, lại chụp một bức ảnh với Phù Ly, mới cảm thấy hài lòng tạm biệt với Phù Ly.

Trong lúc Ninh Hiên và Phù Ly vui vẻ ăn đồ nướng, nhân viên phụ trách chấm bài thi như sắp điên rồi. Yêu tu ở tu chân giới đặc biệt không chú trọng học văn hóa, bài thi mà bọn họ làm, đa phần là lung tung tung lộn xộn, lỗi chính tả hết bài này tới bài khác.

Hoàng Xán uống một ngụm trà đặc, tiếp tục đọc bài thi tiếp theo, đáp án lại sai tới nỗi không biết nên khóc hay nên cười.

Nếu như gặp phải tà khí thì nên làm thế nào?

Đáp án chính xác nên là tĩnh tâm ngồi thiền, nhưng mà trên bài thi này lại nói là đeo ngọc núi Mật Sơn.

Ngọc núi Mật Sơn là thứ gì? Thí sinh này có lẽ cũng có tật xấu giống như Ninh Hiên, thích xem mấy loại tiểu thuyết huyền huyễn linh tinh.

Còn khi có yêu tu trúng kịch độc không có cách nào đẩy ra, nên làm thế nào?

Đáp ánh chính xác là mời người có tu vi cao thâm khai thông kinh mạch, mượn linh khí để đẩy độc tố ra ngoài, mà đáp án ở đây lại là.......ăn Nhĩ Thử hoặc cỏ Yên Toan.

Cho nên thí sinh này là đang đùa bọn họ chứ không phải thực sự tới đây để thi?

Trên bài thi này, câu trả lời cách xử lý một số việc gấp khi ở nhân gian không quá đúng theo tiêu chuẩn, chỉ cần là người có liên quan tới giới tu chân, đều không biết nên khóc hay nên cười, không hề thường thức. Xem xong bài thi này tinh thần của ông đều trở nên tốt hơn.

"Lão Hoàng, ông đang cười gì đấy?" Đồng nghiệp thấy Hoàng Xán cười không ngừng, "Lẽ nào gặp phải thiên tài nghìn năm khó gặp?"

"Thiên tài thì không có, ngược lại thì có một người mê tiểu thuyết." Hoàng Xán đưa bài thi cho cậu ta, "Tiểu yêu bây giờ thật không biết vươn lên, trả lời câu hỏi vớ va vớ vẩn, trí tưởng tượng còn vô cùng phong phú."

Đồng nghiệp xem xong, cũng cười lên theo, sau đó cảm khái nói: "Lúc chúng ta tu thành hình người, ai mà không trốn đông trốn tây, chỉ sợ bị hòa thượng đạo sĩ bắt được thì không còn toàn mạng. Đâu giống như mấy yêu tu hiện đại, làm cái gì mà võng hồng, người nổi tiếng, nếu như không phải ban quản lý chúng ta có quy định, nói không chừng còn có người đi làm ngôi sao thể thao kiếm tiền sống qua ngày."

Phật tu, đạo tu trong phòng đều nhao nhao liếc xéo.

"Tôi nói là trước đây, trước đây! Đây là vấn đề lịch sử truyền lại, không liên quan gì tới mọi người cả, nhất định không được hiểu lầm." Đồng nghiệp vội vàng xua tay, bày tỏ sự trong sạch của bản thân.

Đạo tu, phật tu tiếp tục cúi đầu chấm bài thi, nhưng tai lại dựng lên.

"Bây giờ các tiểu yêu mệnh tốt, chỉ cần mở ra linh trí, sẽ có Yêu Minh tới bảo vệ bọn họ, nếu như có thể tu thành hình người, lại chưa từng làm chuyện ác, thì có thể nhận giấy chứng nhận yêu quái lương thiện cùng với chứng minh thư nhân loại. Chỉ cần không vi phạm quy tắc loạn kỷ cương, thì có thể không lo không nghĩ sống qua ngày." Đồng nghiệp lắc đầu trả bài thi lại cho Hoàng Xán, "Chưa qua được bao lâu, cả bản lĩnh sinh tồn cũng quên hết rồi."

"Đây không phải là ý nghĩa tồn tại của ban quản lý và Yêu Minh sao." Hoàng Xán ngược lại nghĩ thông, "Tu chân giới có được sự yên bình như bây giờ cũng không dễ dàng, tất cả đều là mệnh, không ngưỡng mộ được." Nói xong những điều này, ông gạch lên bài thi này mấy gạch thật to, ở ô tổng điểm viết lên 28.

Ông định cho bài thi này điểm trình bày, giúp thí sinh này góp lại được điểm chẵn, nhưng chữ của người này thực sự quá xấu, không có cách nào che lương tâm lại cho bài thi này thêm hai điểm.

Hai ngày sau, danh sách trúng tuyển được đưa tới trước mặt Trang Khanh, Trang Khanh xem qua rồi hỏi: "Tại sao lại không có Phù Ly?"

Phù Ly thi võ được hạng nhất, tại sao không lọt vào danh sách mười hạng đầu?

"Có lẽ do......thành tích thi văn quá kém? Từ Viện cũng không ngờ rằng Phù Ly lại không vào vòng, thực sự quá tức cười.

Hai giờ sau, Trang Khanh tìm được bài thi của Phù Ly trong một đống bài thi dày đặc, nhìn thành tích tổng trên bài thi, Trang Khanh trầm mặc.

Chữ viết xấu tới nỗi làm cho người ta không nỡ nhìn thẳng, thành tích cuộc thi thế này, Phù Ly rốt cuộc lấy đâu ra tự tin tham gia thi đại học với thi công chức đây?

Dựa vào thủ đoạn mê thuật phi pháp sao?

Trong nháy mắt, Trang Khanh cuối cùng cũng tin, Phù Ly thực sự chỉ là một con yêu quái nông thôn chưa biết tới thế giới bên ngoài.

Sống một đống tuổi như thể, chữ cũng không viết được tử tế, có còn cần mặt mũi yêu tu nữa không đây?

Tác giả có lời muốn nói:

Phù Ly oan ức: Trước khi tôi ngủ, chữ của con người thời đó với bây giờ không giống nhau mà.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phì Di: Là một con rắn độc có sáu chân và bốn cánh, khi xuất hiện sẽ mang tới đại hạn