Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 43




Phù Ly, Trương Kha, Tống Ngữ thông qua cửa kiểm vé, xếp hàng đợi lên xe.

Tống Ngữ nhìn chiếc bọc sắt to dài, vô cùng khó hiểu, rõ ràng bọn họ có thể trực tiếp bay tới nơi, tại sao còn phải ngồi loại xe lửa mà nghe nói nhanh nhất trong thế giới con người này?

Tay trái Trương Kha mang theo vali hành lý, tay phải xách một túi đồ ăn lớn, đồ trên xe vừa đắt vừa không ngon, tự mình mang đồ ăn vặt tương đối tiết kiệm tiền.

Lên xe lửa, ba người bọn họ tìm vị trí của mình ngồi xuống, ghế bên cạnh Trương Kha là một người phụ nữ mang theo con nhỏ, cậu giúp người phụ nữ để vali lên trên giá. Quay đầu lại nhìn thấy Tống Ngữ đã lôi gói chân gà ngâm ra gặm, xương cũng không thèm nhổ ra.

"Hả?" Đột nhiên Phù Ly ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt trở nên có chút kỳ lạ.

"Sao thế?" Trương Kha thấy sắc mặt Phù Ly thay đổi, còn tưởng rằng đã xuất hiện đại yêu nào, bị dọa cho toàn thân căng thẳng, không nhịn được quay đầu nhìn xung quanh.

"Có năng lượng tín ngưỡng." Làm yêu tu, lần đầu tiên cậu cảm nhận được thứ này. Tuy rằng chỉ có năng lượng tính ngưỡng vô cùng yếu ớt, nhưng xưa tới nay cậu chưa từng được yêu loại và con người tế bái, cho nên mới mẫn cảm như vậy.

"Năng lượng tín ngưỡng?" Vẻ mặt Tống Ngữ bình thản, "Thế thì làm sao?" Là một đại yêu sinh ra đã có thể mang tới sợ hãi cho con người, vì không để hắn tới gần con người, cho nên mỗi năm con người đều thờ cúng hắn. Tuy rằng cách làm này giống như "miễn trừ rủi ro", nhưng cũng coi như là được con người thờ cúng, không hề lạ lẫm với thứ này, "Thứ đó cũng không có tác dụng thực tế gì, yêu quái tu hành bình thường, đâu cần để ý tới nó?"

Nói tới đây, hắn liếc mắt nhìn Phù Ly: "Loại yêu tu phổ thông như cậu, có người tín ngưỡng cậu quả thực cũng coi như việc hiếm lạ." Nói xong câu này, hắn cũng không quên cúi đầu gặm một miếng chân gà.

Trương Kha ngồi bên cạnh bĩu môi, đại yêu thì làm sao, còn không phải bị anh Phù đánh cho tè ra quần sao?

Rõ ràng là Tống Ngữ cũng nhớ tới chuyện này, lập tức điểu chỉnh thái độ: "Không hổ là lão đại, dựa vào phong thái của bản thân làm nhân loại sinh ra lòng tôn kính."

Trương Kha:............

Năng lực vỗ mông ngựa của những đại yêu thượng cổ này, quả thực là sinh ra đã đủ cả.

"Anh Phù, anh đã làm gì thế?" Bây giờ chú trọng chủ nghĩa duy vật, không ngờ rằng lại có người tín ngưỡng người khác tận trong lòng, thật sự là chuyện vô cùng hiếm thấy.

"Gần đây tôi cũng không làm gì cả." Phù Ly nghĩ nghĩ, "Chẳng qua mấy ngày trước giúp một cô bé bị dọa mất hồn tìm lại thân thể, tối qua lại nhờ cảnh sát mang một sợi dây thừng bình an qua đó."

"Dây thừng bình an?" Trương Kha hỏi, "Là thứ để bảo vệ trẻ con bình an hả?"

"Ừ, tôi có thêm thuật pháp bên trên, tránh cho trẻ con bị sợ hãi ly hồn lần nữa, người bình thường trải qua hai lần ly hồn, thân thể sẽ không thể chịu đựng được." Giọng điệu của Phù Ly đơn giản giống như ăn cơm, uống nước, nhưng đối với những gia đình phổ thông mà nói, cậu không khác gì ân nhân cứu mạng.

Tầng dưới nhà Phù Ly từng ở, Miêu Miêu rất trịnh trọng bái dây thừng hồng, sau đó mới để cho bác chủ trọ buộc lên cổ tay cô bé.

"Miêu Miêu, phải nhớ kỹ, dây thừng hồng này không được tháo xuống." Bác chủ phòng trọ nắm lấy bả vai của Miêu Miêu, ngữ khí trịnh trọng trước giờ chưa từng có, "Đã nhận ân, chúng ta không thể quên ân, cho dù sau này cháu có thể gặp lại người này không, đều không thể quên ơn cứu mạng của người này, cháu đã hiểu chưa?"

"Vâng ạ!" Miêu Miêu ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay mềm mại vuốt ve dây thừng đỏ trên cổ tay, lộ ra nụ cười ngây thơ, hồn nhiên không biết rằng bản thân mình đã trải qua những gì.

Ở ban quản lý tu chân, tuy rằng có một số nhân viên đã được phái ra ngoài công tác, nhưng ban quản lý to như vậy, sẽ không vì những người công tác mà vắng vẻ. Cả Sở giống như một cỗ máy khổng lồ, vận hành theo đúng quy luật của mình.

Có yêu tu tới đăng ký kết hôn, cũng có yêu tu tới làm thủ tục ly hôn, còn có yêu tu tới tranh giành con nối dòng, thiếu chút nữa thì đánh nhau. Tuy rằng bọn họ là yêu nhưng vì bị con người đồng hóa, đã lây nhiễm rất nhiều thói quen của con người.

Chu Lộ lần trước không đỗ vào ban quản lý cũng tới, lần này hắn tới tố cáo trên diễn đàn tu chân có người dùng ngôn ngữ công kích hắn. Nguyên nhân của sự việc rất đơn giản, cũng không biết là tu chân giả miệng hèn hạ nào, nhắc tới vấn đề quốc bảo, dùng rất nhiều lời khen gấu trúc đáng yêu, cuối cùng có người nhắc tới cò son, tu chân giả này còn mờ mịt hỏi, cò son cũng là quốc bảo sao?

Sau khi Chu Lộ nhìn thấy bài post này liền nổi giận, chạy tới ban quản lý náo loạn, muốn tu chân giả này phải nói rõ với hắn.

Thế giới nhân loại có người thế này, yêu giới cũng không thiếu.

"Các người không nói rõ cho tôi, tôi sẽ báo lên cấp trên của các người, nói các người kỳ thị chủng tộc." Chu Lộ vỗ bàn, "Tôi mặc kệ, tu chân giả kia nhất định phải viết bài xin lỗi trên diễn đàn, nếu không hôm nay tôi sẽ không đi."

"Ồn ào cái gì?" Trang Khanh đi xuống dưới cầu thang xoay, ánh mắt lạnh như băng của anh rơi trên người Chu Lộ, khẽ nhíu mày.

Chu Lộ ở trước mặt các yêu tu khác còn dám tỏ ra uy phong của quốc bảo, nhưng Trang Khanh vừa lộ diện, hắn bị dọa tới khàn giọng. Bình thường những chuyện tranh cãi nhỏ nhặt như thế này, trước giờ Trang Khanh chưa từng ra mặt, tại sao hôm nay lại tới đây?

"Trang, ngài Trang." Chu Lộc không giẫm chân nữa, cũng không vung tay nữa, giọng nói khẽ phát run.

Ngữ khí Trang Khanh bình tĩnh: "Anh om sòm ở đây làm gì?"

"Không, tôi không." Hai đùi Chu Lộ run rẩy, cười gượng hai tiếng, "Tôi không có chuyện gì cả, tôi đi đây." Nói xong, hắn quay người chạy ra khỏi cửa, cứ như thể chỉ chậm một chút thôi là Trang Khanh sẽ nuốt hắn xuống bụng.

Mọi người chẳng hiểu gì nhìn theo bóng lưng hốt hoảng của Chu Lộ, lão đại bình thường nghiêm túc một chút, nhưng lại không có thói quen lạm sát người vô tội, Chu Lộ từ trước tới nay thích huênh hoang, sao lại bị dọa như thế kia?

Mấy năm gần đây, mỗi lần ban quản lý tuyển người mới, Chu Lộ đều tới góp vui, không phải vì muốn gia nhập ban quản lý mà là muốn khoe khoang thân phận quốc bảo của mình. Chỉ cần là trường hợp có thể khoe ra, Chu Lộ tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nhưng nghĩ kỹ lại, bọn họ thực sự chưa nhìn thấy Chu Lộ náo loạn trước mặt lão đại.

Chu Lộ vừa đi ra khỏi cửa lớn Công ty Trường Long, liền chạy như điên, chạy tới gần nửa giờ sau, mới dựa vào thân cây thở hổn hển. Rất nhiều năm về trước, khi hắn mới mở ra linh trí còn chưa thể hóa hình, hắn đã nhìn thấy Trang Khanh rồi.

Khi đó hắn còn chưa có nhãn giới, cho rằng Trang Khanh chỉ là một quan viên triều đình bình thường, còn muốn trà trộn vào đội xe của anh kiếm cơm ăn, ai biết buổi tối lại xuất hiện dị tượng, vô số yêu vật xuất hiện, nói muốn ăn rồng, tu vi có thể tăng lên năm trăm năm.

Quan viên nhân loại mặc hoa phục kia rút kiếm ra, cố ý dẫn những yêu thú chạy vào trong rừng sâu, yêu thú quăng những con người khác, chỉ đuổi theo quan viên. Hắn cho rằng trên người người đó có huyết mạch hoàng thất, ai biết rằng quan viên này đột nhiên biến thành rồng, cắn xé đám yêu thú kia.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy trận đánh tàn nhẫn như vậy, rồng bị vô số yêu thú tập kích, cắn tới máu tươi đầm đìa, kết cục của những yêu thú kia cũng không tốt đẹp gì, không chỉ bị cắn thủng ruột gan, cả yêu đan cũng không giữ được. Hắn sợ tới mức sun lập cập, không giám phát ra âm thanh nào.

Cuộc chiến giằng co cả một đêm, cho tới khi tất cả yêu thú đều bị rồng cắn chết, mà đuôi rồng cũng bị yêu quái công kích làm gãy, toàn thân trên dưới da thịt rách nát, khi hắn cho rằng con rồng này sắp chết, rồng đột nhiên mở to đôi mắt đỏ máu, trừng mắt nhìn về phía hắn, thét dài một tiếng bay đi.

Đôi mắt đỏ máu kia, gần như trở thành ác mộng của Chu Lộ, cho nên cho dù sự việc này đã qua mấy trăm năm, chỉ cần nhìn thấy Trang Khanh, hắn đều không nhịn được sợ hãi toàn thân phát run.

Sau khi Trang Khanh xuống tầng lấy được tư liệu liền đi tới ký túc xá thăm Côn Bằng. Anh gõ cửa đi vào, Côn Bằng đang ngồi bên bàn, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm một bát mì còn chưa úp xong. Ánh mắt hắn nhìn mì tôm giống như đang nhìn một loại tuyệt thế mỹ vị, Trang Khanh tới cũng không làm hắn chú ý.

Trang Khanh rất nhẫn nại, anh dựa vào khung cửa, cho tới khi Côn Bằng mở nắp mì ăn liền ra, húp nước trước rồi mới nói: "Côn Bằng đại nhân."

"Hả." Côn Bằng ngậm mì trong miệng, không tiện nói chuyện, hắn quay đầu nhìn Trang Khanh, tỏ ý anh tiếp tục nói.

"Ngài ở đây đã quen chưa?" Lông mi Trang Khanh rất đẹp, dáng vẻ mỹ nam tử điển hình, nếu như anh nguyện ý tiến vào giới nghệ thuật, xà tinh với hồ ly tinh đều phải lùi về phía sau.

"Rất tốt." Côn Bằng nuốt xuống thứ trong miệng, "Đồ của con người thực sự thú vị." Nói xong, hắn liếc nhìn Trang Khanh, "Rõ ràng biết ta có thói quen ăn rồng, ngươi còn dám tới đây?"

"Côn Bằng đại nhân nói sẽ không ăn thịt tôi, tôi đương nhiên dám tới." Trang Khanh nhìn căn phòng rộng hai trăm mét vuông này, trừ nhà vệ sinh và bàn ăn ở trong góc, chỗ khác đều trống trơn, anh đi tới cạnh bàn ăn ngồi xuống, đợi Côn Bằng ăn xong mì.

Tốc độ ăn cơm của Côn Bằng rất nhanh, hắn ăn liên tục mười thùng cơm mới buông đũa xuống: "Ngươi có việc gì sao?"

"Chỉ là tôi có một câu hỏi nhỏ muốn Côn Bằng đại nhân chỉ bảo, không biết đại nhân có thể giải thích nghi hoặc cho tôi được không?" Trang Khanh nhìn Côn Bằng, không bị tu vi của hắn áp chế lùi bước.

"Ngươi muốn biết gì?" Côn Bằng dùng tay quẹt miệng, rất tùy ý.

"Đại nhân cũng vì cảm nhận được kiếp nạn của yêu tộc sắp tới mới lựa chọn ngủ say dưới đáy biển sao?" Trang Khanh quan sát vẻ mặt của Côn Bằng, "Năm nay đã có mấy vị đại yêu xuất hiện, là trùng hợp hay có thiên cơ gì đó?"

"Nếu như là thiên cơ, ai dám tiết lộ?" Côn Bằng cúi đầu phủi dầu mỡ dính trên quần áo mình, "Ta muốn tỉnh thì tỉnh thôi, lẽ nào còn phải xem ngày?"

Cái chuyện dọa người như bị phong ấn dưới đáy biển mấy nghìn năm nay, có đánh chết hắn cũng không nói.

Côn Bằng cũng không biết?

Trang Khanh biết Côn Bằng có thể đã che dấu điều gì, nhưng từ sắc mặt của Côn Bằng có thể nhìn ra, hắn cũng không biết chuyện đại yêu liên tiếp xuất hiện, lẽ nào thực sự chỉ là trùng hợp? Nhưng quá trùng hợp, tất nhiên lại thể hiện một hàm nghĩa khác.

"Những thứ khác ta không biết, nhưng cong rồng ngươi cũng có chút thú vị." Côn Bằng nhìn kỹ Trang Khanh, "Tối hôm đó ta chỉ bận đánh nhau với con thỏ tinh, không hề phát hiện ngươi không chỉ mang quốc vận mà còn mang công đức cứu thế, ngươi đã cứu vớt thế giới?"

"Không giống, không giống." Côn Bằng nhanh chóng phủ định cách nói này, "Ngược lại giống như đã tích lũy được từ mấy đời. Chẳng trách tuổi còn nhỏ, lại không phải là rồng thuần chủng nhưng vẫn có thể hợp quốc vận, đây mới chính là cơ duyên lớn nhất của ngươi."

"Côn Bằng đại nhân tại sao lại đột nhiên nói tới tại hạ?" Trang Khanh không hứng thú với cái gọi là kiếp trước kiếp này, người chết như đèn tắt, ai cũng có duyên và vận mệnh của riêng mình, tìm hiểu về quá khứ quả thực vô nghĩa.

"Hiếm khi gặp được một con rồng mệnh cách tương đối kỳ lạ, tò mò một chút thì làm sao?" Hai tay Côn Bằng chỉ vào mắt mình, thử nhìn rõ quỹ đạo vận mệnh của Trang Khanh, nhưng kỳ lạ ở chỗ, dường như thiên đạo cố ý ngăn trở hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng vàng rực rỡ, còn có..........tử khí của vương tộc.

"Mẹ của ngươi là vương tộc?" Côn Bằng cuối cùng cũng hiểu được, tại sao mệnh cách của con rồng này lại đặc biệt. Một nửa là người, nhưng lại có chứa tử khí vô cùng tốt của mệnh cách con người, một nửa là rồng, lại là Kim Long lực lượng thuần túy nhất, còn mang theo công đức cứu thế to lớn, thật sự là hợp tất cả những chuyện tốt lại.

"Thực sự là mệnh cách tốt, khó trách lại có tướng của yêu vương. Nếu như vào mấy nghìn năm trước, ngươi nhất định sẽ trở thành vương của yêu tộc, chỉ đáng tiếc........." Yêu tộc suy thoái, cái gì mà vương, đại nhân, đều là mây khói ngày hôm qua.

"Mệnh cách tốt?" Trang Khanh như nghe thấy lời nói đùa, cười một tiếng không rõ ý tứ, "Đa tạ Côn Bằng đại nhân tán thưởng, mệnh cách tốt hay không tốt tại hạ cũng không quan tâm. Tại hạ nghe được một tin đồn từ chỗ Chu Yếm, chẳng qua không biết đại nhân đã từng nghe tới chưa."

"Chu Yếm?" Côn Bằng khinh thường nói, "Cái loại yêu quái phế vật, bắt nạt kẻ yếu, chạy trốn còn nhanh hơn tất cả thì có thể biết được cái gì."

"Chu Yếm nói, yêu tộc có vua, ngay cả các yêu vương liên thủ cũng không thể thắng." Trang Khanh tò mò hỏi, "Trên thế gian thực sự có yêu vật thần kỳ như thế?"

"Phì." Côn Bằng cười nhạo, "Thế gian này vạn vật tương sinh tương khách, giữa các đại yêu và đại yêu cũng có khi không thể đối phó, sao có thể kính yêu loại khác lên làm vua. Yêu tộc lúc đó tôn kính cái mạnh, trong lòng lại có ý phản nghịch, từ trước tới giờ lấy đâu ra yêu quái tự xưng làm vua. Tên Chu Yếm phế vật đó đang nói dối."

Nói tới đây, hắn cười như không cười với Trang Khanh: "Nhưng ngược lại nếu là ngươi, bây giờ có thể coi như yêu hoàng ẩn hình của yêu tộc."

Thống nhất yêu tộc, thành lập trật tự cho bọn họ, có được vô số thuộc hạ với mạng lưới quan hệ khổng lồ, tuy rằng không phải là yêu hoàng, những cũng không có gì khác biệt so với yêu hoàng.

"Đại nhân, bây giờ là xã hội tự do, đã không còn thịnh hành chủ nghĩa phong kiến kia nữa, ngài cũng đừng đùa với tại hạ như thế chứ." Khóe miệng Trang Khanh nhếch lên nhưng không có ý cười, "Ngài nói xem?"

"Ngươi là một con tiểu yêu còn chưa sống tơi hai nghìn năm, còn không thú vị bằng con thỏ tinh sống bốn nghìn năm kia, nói chuyện với ngươi thật nhàm chán." Côn Bằng ghét bỏ nói, "Nếu như không phải con thỏ không ở đây, ta cũng không có tâm tình nói chuyện với ngươi lâu như này."

"Có lẽ vì sở thích của Phù Ly giống với ngài sao?" Đều là lão yêu tinh suy nghĩ tương đối kỳ lạ.

"Đúng vậy." Côn Bằng không biết ý trong lời của Trang Khanh, lập tức gật đầu nói, "Ta đi ngủ đây, đợi Phù Ly quay lại ta mới tỉnh."

Hắn hóa thành chim lớn, nằm xuống chỗ trống trải, vỗ cánh nói: "Cũng tránh cho ngươi không yên tâm về ta, có phải không?"

Trang Khanh đứng dậy đi ra khỏi cửa, thấy Côn Bằng đã nhắm mắt lại, anh nhìn chằm chằm chằm vào cơ thể khổng lồ của hắn một lát: "Đại nhân, tại hạ không hề có ý này. Chỉ là yêu tộc suy thoái, thiên đạo dụng ý không rõ ràng, yêu tộc cần đại nhân giúp đỡ."

Đuôi lông vũ của Côn Bằng khẽ động, nhưng không nói gì cả.

"Tại hạ cáo từ." Trang Khanh đẩy cánh cửa đã bị Côn Bằng che giấu đi ra.

Xe cuối cùng dừng lại ở trạm xe lửa tỉnh Ba Thục, Tống Ngữ đá đá hai chân ngồi cứng ngắc, từ thủ đô tới đây không ngờ phải mất tới tám tiếng, hắn sắp không đi nổi nữa rồi.

Bên trong trạm xe người tới người đi, có một số con người nhỏ gầy, nhưng lại đeo chiếc túi còn to hơn cả người mình, nhìn thấy những thứ này, Tống Ngữ bắt đầu nghi ngờ bọn họ liệu có bị túi đè bẹp không.

Ra khỏi nhà ga, có đứa trẻ con tới ăn xin, Trương Kha chưa kịp nhắc nhở, đã thấy Phù Ly lấy tiền đưa vào tay đứa trẻ.

"Anh Phù......."

Rất nhanh lại có mấy đứa trẻ vây lại, toàn bộ ánh mắt mong chờ nhìn Phù Ly, đợi cậu lấy tiền ra.

"Mấy đứa đều không đi học à?" Phù Ly không lấy tiền ra nữa, "Mấy đứa còn nhỏ như vậy, nên được hưởng chế độ giáo dục của quốc gia, bố mẹ mấy đứa là ai, anh muốn báo cáo bọn họ."

"Bắt chó đi cày, xen vào chuyện của người khác!" Hai người đàn ông đi ra, mắng Phù Ly mấy câu, lôi kéo mấy đứa trẻ nhanh chóng rời khỏi, chen chúc vào trong đám người.

"Dám mắng lão đại là chó?!" Tống Ngữ xắn tay áo lên định xông lên trước nhưng bị Phù Ly kéo lại.

"Đừng chấp nhặt với mấy con người làm gì." Phù Ly cau mày nói, "Tôi nhìn tướng mạo của bọn họ, mấy đứa trẻ này quả thật là con của bọn họ. Nhưng con người không phải là loài sinh vật coi trọng con của mình nhất hay sao, tại sao lại đối xử với mấy đứa trẻ như thế?"

"Anh Phù, chúng ta đi thôi." Trương Kha lại thở dài, nói với Phù Ly, "Trên thế gian này con người muôn hình muôn vẻ, loại người nào cũng có, không thể vơ đũa cả nắm."

Phù Ly nhìn thấy những đứa trẻ bị người lớn coi như hàng hóa xách tới xách đi, mày nhăn cũng không hề thả lỏng ra, có lẽ con người không hề dễ thương như trong tưởng tượng của cậu.

"Chúng ta bắt đầu tra ở đâu?" Tống Ngữ hỏi Trương Kha.

Trương Kha lấy ra thiết bị giám sát yêu lực, bên trên lít nhít những chấm nhỏ có độ sáng khác nhau, "Theo tôi."

"Những nhân tu hiện tại như các anh, tìm kiếm yêu tu cũng phải dựa vào chút thủ đoạn này." Tống Ngữ chỉ điểm xanh gần Phù Ly nhất, "Cái này cách chúng ta chỉ có năm mét." Hai người chụm đầu vào xem, thì thấy cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, bên ngoài treo một tấm biển giấy, bên trên viết ba chữ "Dán chống say".

Tống Ngữ và Trương Kha đi lên mấy bước, thấy Phù Ly vẫn còn đang phát ngốc: "Anh Phù?"

"Hả?" Phù Ly hồi thần lại, chỉ vào cửa hàng tiện lợi nói, "Bắt đầu đăng ký từ con chuột đồng tinh kia hả?"

Tống Ngữ gật đầu, thuận tiện vỗ mông ngựa nói: "Không hổ là lão đại, vừa nhìn đã nhận ra nguyên hình của hắn."

"Ba anh đẹp trai, có muốn mua chút gì không?" Chuột đồng tinh rất nhiệt tình chào hỏi khách.

"Xin chào, chúng tôi là người của ban quản lý." Trương Kha đưa thẻ công tác ra trước mặt chuột đồng tinh, "Mong anh hãy phối hợp với chúng tôi làm việc."

"Ban, ban quản lý?" Chuột đồng tinh cũng bất chấp đang bán hàng, kéo cửa cuốn xuống, phốc một tiếng quỳ xuống: "Tôi sai rồi, các anh đừng bắt tôi!"

Sau đó anh ta liền băt đầu nói bản thân mình làm ăn không dễ dàng, trong số hàng bán mặc dù có hàng giả, nhưng chất lượng tuyệt đối không có vấn đề, ăn vào sẽ không chết.

Trương Kha: Tôi chỉ tới làm đăng ký yêu khẩu thôi, không ngờ rằng lại bắt được yêu quái bán hàng giả?

Xử lý xong con chuột đồng tinh, ba người họ lại tới nhà hàng nhỏ bên cạnh ăn bữa cơm, mới tiếp tục đi điều tra con yêu quái tiếp theo.

Nơi yêu tu ở tương đối phân tán, tuy rằng đa phần đều rất phối hợp làm việc, nhưng nửa ngày vẫn còn rất nhiều nơi chưa hoàn thành đăng kí. Trương Kha nhìn một điểm màu xanh trên thiết bị giám sát yêu lực, uể oải nói: "Tất cả yêu đều tập trung ở đây sao?"

"Ba Thục chính là cố đô truyền thừa nhiều năm, hơn nữa nơi đây cao sơn lưu thủy, có lợi cho yêu quái tu hành, cho nên nhiều yêu tu một chút cũng không có gì kỳ lạ." Phù Ly thấy dáng vẻ uể oải của Trương Kha, "Đưa tôi một dúm tóc của cậu."

Trương Kha vò đầu, dùng linh lực cắt một dúm tóc cho Phù Ly: "Cái này có tác dụng gì?"

Phù Ly tìm được một tập giấy, rắc tóc lên giấy, thổi một hơi, những tờ giấy này bay vào không trung, cuốn cùng với tóc, nhanh chóng biến thành mấy người dáng vẻ y hệt Trương Kha.

"Đây, đây là.........."

"Đây là thuật phân thân đơn giản trong tu hành." Phù Ly ra lệnh cho những phân thân kia, "Bọn họ kế thừa ký ức và tư tưởng của cậu, sau khi hoàn thành mệnh lệnh, sẽ tự động biến mất."

Cậu hơi dừng lại: "Nghe nói nhân tu trước đây đều biết loại thuật pháp đơn giản này."

Đơn giản? Đều biết?

Trương Kha nghĩ, nhân tu hiện nay bọn họ có lẽ không ổn rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Trương Kha: Tôi là sự sỉ nhục của giới nhân tu.