Đừng Nên Gặp Lại

Chương 32-2: Nghiện (2)




Doãn Ước chỉ có một cô em gái, chính là Triệu Sương.

Nhưng chuyện Triệu Sương mất tích đối với Doãn Ước mà nói cũng chẳng xúc động quá mạnh. Ban đầu cô còn tưởng rằng Triệu Sương chạy đi chơi đây đó, dù sao chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra.

Một năm trước đây, Triệu Sương cũng có một lần cùng bạn đi phượt tự túc, nói là đi Tây Tạng, một tuần không liên lạc gì về gia đình, Ngụy Tuyết lo sốt vó. Sau khi trở về, bị mẹ mắng vài câu, cô ta còn không phục, nhảy đổng cãi nhau một trận.

Cho nên lần này…

– Có khi nào lại cùng bạn đi nước ngoài du lịch không?

– Đã hỏi tất cả bạn bè nó rồi, đều nói là không có. Tại con không biết chuyện xảy ra  gần đây rồi.

Ông Doãn liền thuật lại toàn bộ tình hình của Triệu Sương cho Doãn Ước biết. Lần trước nghe nói cô có quen bạn trai, ở đâu ra không biết, nghe nói rất giàu có, còn tặng cô một chiếc xe hơi.

Chuyện Triệu Sương có xe Doãn Ước cũng có nghe nói. Lúc đầu còn tưởng là Giang Thái tặng, đến sau này khi cô nói chuyện với Kỷ Tuỳ Châu có nhắc đến, anh chỉ cười đến vô cùng khinh thường.

– Nếu tôi là Giang Thái, sẽ không tặng xe cho Triệu Sương.

– Tại sao?

– Bởi vì không đáng.

Xe từ đâu mà có thì không biết, người bạn trai thần bí kia cũng không thấy tăm hơi. Nhưng ông Doãn nói Triệu Sương mấy ngày gần đây lạ lắm, đeo túi xách hàng hiệu chưa từng thấy qua, nghe nói là của bạn trai tặng. Thường xuyên ra ngoài ăn cơm, cũng nói là đi hẹn hò.

Càng khoa trương hơn chính là có một lần ông nghe cô ta cãi nhau với mẹ. Ngụy Tuyết như cảm thấy người bạn trai kia của cô không đáng tin cậy, kêu cô ta phải cẩn thận. Triệu Sương liền cười phản bác:

– Người có thân phận có địa vị, đi gạt con làm gì. Con có gì đáng để bị gạt chứ.

Ngụy Tuyết vẫn thấy lo lắng, kéo cô lại hỏi han cả buổi. Triệu Sương bị hỏi đến phiền, giọng điệu hơi kém:

– Thứ người ta có chính là bản lĩnh, một chiếc xe có là gì. Anh ấy vài ngày nữa còn muốn đầu tư vào một bộ phim điện ảnh để con đóng. Chờ mà xem, con sẽ mau chóng trở thành nữ chính.

Xét thấy cô luôn ba hoa khoác lác, không riêng gì ông Doãn, ngay cả Ngụy Tuyết cũng không để tâm đến lời cô nói.

Kết quả vài ngày sau, Triệu Sương cầm về một bản hợp đồng, xem thì đúng là được vai nữ chính. Bộ phim là đầu tư vào Wenda, sản xuất với quy mô không lớn, là bộ phim văn học tươi mới, rất có thể lôi kéo được phản hồi tốt của người xem.

Bộ phim này với trình độ của Triệu Sương thế nào cũng không xoay sở được, trước kia cũng chỉ có dạng tài năng khí chất như Chung Vi mới có thể đảm đương nổi. Bị hù như vậy, Ngụy Tuyết cuối cùng cũng tin lời con gái, cũng bắt đầu xem người người bạn trai giấu mặt này là con rể tương lai.

Hai mẹ con này suốt ngày ở nhà đắc ý, ông Doãn bận chuyện làm ăn chưa bao giờ lưu tâm đến, nhưng trong lòng giờ đã bắt đầu lo lắng cho con gái mình.

Năm năm trước Doãn Ước bị lừa, mãi có đến nửa năm gần đây mới thật sự thoát khỏi ám ảnh tâm lý. Ông luôn mong cô có thể mau chóng tìm một người đàn ông để nương tựa.

Doãn Ước không muốn đề cập đến chuyện này, cắt ngang lời ông:

– Trước tiên khoan nói đến con đã, nói Triệu Sương tại sao mất tích đi. Nếu đã ký hợp đồng, vậy bộ phim kia đã khai máy chưa?

– Khai máy rồi, quay được vài ngày rồi. Tối hôm kia nó nói với trợ lý là muốn ăn khuya, không cho ai đi theo, một mình nó tự lái xe đi ra ngoài, kết quả đi không thấy về. Đoàn làm phim tìm nó cả ngày không thấy, tối hôm sau đã báo cảnh sát. Cảnh sát bắt đầu điều tra rồi, trước mắt đã lập hồ sơ vụ án.

Đến mức phải lập hồ sơ, chứng tỏ cảnh sát đã phát hiện ra vài manh mối, có lẽ đã nhận ra bất thường, để họ cảm thấy Triệu Sương chắc chắn đã rơi vào nguy hiểm.

Nếu không dạng án người trưởng thành mất tích bình thường này, họ căn bản không để ý đến.

Người nào cũng có hai chân, phải tìm kiếm như vậy, mấy chú cảnh sát chắc khỏi về nhà luôn rồi.

Đến mức độ lập hồ sơ, khó tránh giọng ba cô lại lo lắng đến vậy.

– Giờ thế nào, dì đâu?

– Khóc đến chết đi sống lại, ba cũng không có cách khuyên nhủ bà ấy- Ông Doãn nghĩ rồi lại nói- Con có quen bạn bè nào trong ngành không, giúp đỡ hỏi thăm xem sao. Ngày nào ba và dì cũng đến đồn cảnh sát, nhưng người ta lại không chịu nói nhiều, đúng là lo chết đi được.

Doãn Ước có thể có bạn bè lợi hại nào chứ. Người lợi hại nhất mà cô quen chính là Kỷ Tuỳ Châu. Nhưng hai hôm nay tâm trạng anh không tốt, Doãn Ước không muốn chọc vào anh. Huống hồ anh lợi hại đến đâu cũng không lợi hại bằng cảnh sát, nếu chủ động lập hồ sơ vụ án rồi, chắc chắn sẽ dốc lòng điều tra. Nếu không tra ra được, điều đó chứng minh rằng quả thực không có manh mối.

Không ngờ gia đình họ lại lần nữa xảy ra chuyện như thế.

Chuyện đến mức này, tâm trạng Doãn Ước có hơi tụt dốc. Vẫn không thể xem cô ta là người xa lạ được. Cô nhớ lại biểu hiện khác thường trước đó của Triệu Sương, mau chóng gọi điện cho Mạnh Bân, hỏi anh gần đây có thấy ai đến thăm Doãn Hàm không.

Mạnh Bân nói:

– Gần đây thì không có. Cho nên lần trước thật sự không phải cậu à?

– Không phải, là em gái mình, em họ hàng. Phiền cậu lưu ý một chút, nếu em gái mình lại đến, xin cậu báo cho mình trước tiên nha.

Mạnh Bân đồng ý ngay. Nhưng Doãn Ước đợi mấy hôm vẫn không nhận được hồi âm.

Triệu Sương không đi thăm tù, cũng không quay về đoàn làm phim, bên phía trường học cũng không có ai gặp qua cô, hỏi thăm hết bạn bè thân thích, đều nói không biết. Ngụy Tuyết lo đến nỗi đêm ngủ không yên, ông Doãn cũng sốt ruột theo. Doãn Ước bị họ ảnh hưởng, cảm xúc bất an dần dần dâng lên trong lòng.

Một năm trước, Triệu Sương vẫn là một sinh viên, còn ham chơi có thể hiểu. Nhưng lần này cô ta đã ký hợp đồng rồi, huống hồ đó là vai nữ chính cô ả vất vả giành được, diễn được một nửa liền bỏ mặc không lo, đều này rất không hợp lý.

Cuối cùng, cô không nhịn được nữa, định nhờ Kỷ Tuỳ Châu giúp đỡ. Nhưng Kỷ Tuỳ Châu lại không rãnh rỗi quản cô. Gần đây anh thật sự rất bận, cách vài ngày lại xuất ngoại một lần. Cho dù đến công ty, không phải mở cuộc họp ban giám đốc thì cũng đi ăn cơm với đối tác.

Trước kia, đi ra ngoài ăn cơm anh thường xuyên gọi Doãn Ước đi cùng, nhưng sau khi từ thành phố S về, anh chưa từng tìm Doãn Ước. Hai người ngoại trừ lúc đưa cà phê có thể gặp ra, ngay cả nói cũng chưa được một câu.

Doãn Ước định chủ động tìm anh nói chuyện, lại ngại trong công ty bí mật khó giữ được nếu bị nhiều người biết, cân nhắc nên gửi thư điện tử hay gọi điện cho anh. Nhưng cầm điện thoại trong tay do dự cả nửa ngày, luôn không hạ được quyết tâm.

Hữu sự Chung Vô Diệm vô sự Hạ Nghênh Xuân[1], cô không muốn khiến anh có cảm giác khi có chuyện cô mới nghĩ tới anh.

Doãn Ước đang nghĩ xem phải làm sao để phá vỡ cục diện bế tắc hiện nay.

Hôm đó vừa hết giờ làm, dưới đại sảnh cô đụng phải Lão Tần, hai người chào hỏi mấy câu. Lão Tần nói gần đây Kỷ Tuỳ Châu thường xuyên phải ngồi máy bay, trong giọng nói lộ ra đau lòng:

– Chủ tịch cũng không dễ dàng gì, địa vị càng cao trách nhiệm càng lớn. Gần đây tôi luôn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cậu ấy, thời gian lâu dần thì không tốt cho sức khỏe.

Doãn Ước nghe ông nói vậy liền thở dài, nói:

– Nói anh ấy đi mát-xa thư giãn một chút, vậy mới có lợi cho sức khỏe.

Mắt Lão Tần sáng ngời:

– Sao tôi không nghĩ tới nhỉ. Bùi tổng biết một nơi không tệ, là ở đâu ta, để tôi về hỏi lại cậu ấy. Chờ chủ tịch từ châu Âu về, tôi sẽ dẫn cậu ấy đến đó.

Doãn Ước cảm thấy có hy vọng, lập tức đi thăm dò lịch trình của Kỷ Tuỳ Châu, phát hiện ngày anh về vừa vặn rơi vào cuối tuần. Vì thế sáng sớm cô đã tới hội quán vật lý trị liệu của ông nội, ngồi chờ Kỷ Tuỳ Châu đến.

Cô đã tra thời gian chuyến bay, Kỷ Tuỳ Châu bay chuyến tối, khoảng chín giờ sáng sẽ đến thành phố B. Hơn nữa tính cả thời gian làm thủ tục và máy bay đến trễ, kéo dài đến giữa trưa mới đến cũng không chừng.

Cô đợi cả buổi sáng, không thấy bóng dáng của đối phương đâu. Đến giờ cơm trưa, tâm tư cô không đặt vào bữa cơm mà chỉ lo nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Ông nội nhận thấy cô kỳ lạ, liền hỏi:

– Sao vậy, con đợi ai à?

– Đâu có.

– Bạn con muốn đến à? Ông cảm thấy hôm nay con lạ lắm, lâu rồi con đâu đến đây.

– Gần đây con bận quá, có phải ông không vui không? Vậy sau này cuối tuần con sẽ thường xuyên đến đây.

– Không cần đâu, tuổi còn trẻ lại giam mình ở chỗ của ông, làm ông già này lo lắng lắm. Con đừng ngày nào cũng ở nhà, phải ra ngoài hẹn hò đi.

– Ngày nào con cũng ra ngoài, ông lại càng lo lắng- Doãn Ước cười cười làm nũng với ông.

Đợi đến chiều, tạp chí trong tay lật xem vài lần, người muốn gặp lại không xuất hiện. Doãn Ước bắt đầu cảm thấy suy nghĩ của mình quá ngây thơ. Lão Tần chỉ là tài xế, hà tất có năng lực kéo Kỷ Tuỳ Châu đến nơi này chứ. Cho dù có đến, cũng không nhất định là hôm nay.

Cô suy nghĩ thật đơn giản.

Phiền muộn lại bắt đầu tìm lý do an ủi bản thân. Có lẽ Kỷ Tuỳ Châu đi gặp đối tác rồi, có lẽ đã về nhà ngủ bù, hoặc có lẽ đợi lát nữa sẽ gặp được anh. Mặc dù hôm nay không đến, ngày mai có thể sẽ đến.

Anh thông minh như vậy, Lão Tần gợi ý đưa anh đến đây, anh sẽ không thể không biết là cô đang âm thầm mời anh đến. Trừ khi anh thật sự không muốn đến.

Đồng hồ trên tường đã qua sáu giờ chiều, Doãn Ước cảm thấy anh nhất định là không muốn gặp cô.

Suy nghĩ này làm người ta có hơi chán nản, Doãn Ước gấp tạp chí lại, nằm lên trường kỷ bên cạnh, mơ màng ngủ thiếp đi.

Vừa ngủ một giấc thức dậy đã hơn chín giờ tối, hội quán vật lý trị liệu chuẩn bị đóng cửa, trợ lý của ông nội, Tiểu Điền, đến tìm cô, hỏi cô có định về nhà không.

– Sáng sớm thầy mới về, còn chị thế nào?

Doãn Ước cảm thấy mình cũng nên về, nhưng lại không cam lòng. Cô nghĩ rồi nói:

– Em về trước đi, chị đóng cửa cho.

Tiểu Điền đồng ý rồi ra ngoài kêu mọi người tan ca, hội quán vật lý trị liệu mau chóng chỉ còn lại một mình Doãn Ước.

Cô ngồi trong phòng khách nhìn ra bên ngoài, nhớ vừa rồi có nghe ai đó nói bên ngoài tuyết đang rơi, liền nhịn không được đi đến trước cửa sổ.

Đây là trận tuyết đầu mùa trong năm nay ở thành phố B, tuyết rơi nhanh, không bao lâu trên mặt đất đã hình thành một lớp tuyết đọng.

Quay đầu nhìn đồng hồ đã gần mười giờ tối, cô nghĩ Kỷ Tuỳ Châu hôm nay chắc sẽ không đến rồi.

Cầm lấy túi xách ở trên ghế, cô muốn đi về, lại nhớ tới chuyện tuyết rơi, nên trở vào tìm ô. Tìm một vòng không thấy, nghĩ lại ga tàu điện ngầm cách đây không xa, dứt khoát đội túi lên đầu, giẫm lên tuyết chạy ra đầu ngõ.

Chạy được vài bước, nhìn thấy có chiếc xe đỗ lại gần đó, một người đứng bên ngoài, hình như đang dựa vào xe hút thuốc. Doãn Ước dừng bước, hiếu kỳ nhìn người nọ.

Trời đông lạnh lẽo mà không ngồi trong xe đợi, trong tay che ô. Hoa tuyết tung bay rơi lã chã, thổi vào mắt Doãn Ước. Cô cố gắng chớp mắt vài cái, lúc mở ra phát hiện người nọ đã chậm rãi đi về phía cô.

Mãi cho đến khi anh đi đến dưới ánh đèn, Doãn Ước mới nhìn rõ là Kỷ Tuỳ Châu.

Cô đợi anh cả ngày, giờ gặp được anh rồi đáng lẽ nên vui mới đúng. Nhưng thời tiết rét mướt đã đóng băng tất cả nhiệt huyết của cô, cả nụ cười cũng trở nên rất gượng gạo.

Cho đến khi Kỷ Tuỳ Châu đi đến trước mặt, cô mới nghe được giọng nói của chính mình:

– Sao anh lại đến đây?

Kỷ Tuỳ Châu đưa ô tới gần cô hơn, ngăn tuyết rơi xuống đầu Doãn Ước. Mặt anh không chút thay đổi, giọng trầm thấp:

– Em muốn gặp tôi, chẳng phải sao?

Anh càng đến gần, Doãn Ước vốn đang lạnh lập tức cảm nhận được chút hơi ấm. Cô có hơi tham luyến cảm giác này.

– Muộn vậy à?

– Cho nên chỗ em đã đóng cửa?

Doãn Ước quay nhìn cổng lớn khoá chặt, lắc đầu với anh:

– Vẫn chưa, vào đi.

Hai người lần nữa trở vào hội quán vật lý trị liệu. Lúc mở cửa tay Doãn Ước có hơi run, chiếc chìa khoá lạnh băng không nắm chắc được, suýt nữa đánh rơi xuống đất.

Đột nhiên một bàn tay ấm áp vươn đến, nắm lấy tay cô, giúp cô điều chỉnh vị trí, tra chìa khoá ngay vào ổ.

Mùi thuốc lá trên người Kỷ Tuỳ Châu chui vào mũi Doãn Ước, cô bất giác hít sâu vài lần.

Hoá ra thứ này thật sự sẽ gây nghiện.
Chú thích:

[1] Câu này xuất phát từ chuyện Tề Tuyên Vương có hai người vợ là Chung Vô Diệm và Hạ Nghênh Xuân. Chung Vô Diệm thì xấu, Hạ Nghênh Xuân thì đẹp. Mỗi lần có biến, ông vua chỉ biết kiếm Chung Vô Diệm, còn khi hết chuyện, lại không thèm đoái hoài đến nàng nữa mà chạy sang tìm Hạ Nghênh Xuân vui đùa.

Câu này dùng để hình dung những người vong ân phụ nghĩa.