Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 35: Bố ám chỉ con gái




Thời gian bữa sáng nhà Nakamura.

“Kimiko-chan, hôm nay thức dậy sớm thật.” mẹ Nakamura mặc tạp dề màu phấn hồng, giống như bươm bướm bay qua bay lại trong phòng bếp.

“Chào buổi sáng, mẹ!” Kimiko kéo ghế ra ngồi xuống, “Bố, chào buổi sáng!”

“Kimiko-chan, ngày hôm qua ngủ ngon không?” Bố cầm lấy báo chí, dịu dàng cười.

“Ngủ rất say sưa ạ, là một lần ngủ tốt nhất trong mấy ngày nay!” Cắn bánh mì, vui vẻ trả lời.

Nakamura Shunseki tươi cười hơi hơi bị kiềm hãm, sau đó lại giống như lơ đãng lay lay tờ báo chí, liếc mắt nhìn cô con gái nhỏ bên cạnh, khoa trương ồn ào: “Ai nha nha, thật thảm.”

“Hm?” Kimiko tò mò hỏi, “Cái gì thảm ạ?”

“Cô bé này này, mới năm thứ hai cao học đã bởi vì bị bạn trai vứt bỏ mà nhảy xuống từ sân trường trường học. Chậc chậc, đúng là tên con trai nhẫn tâm, thiếu nữ xinh đẹp như vậy lại điêu linh giống hoa.” Vừa lắc đầu, vừa chỉ vào một mẩu tin tức trên tờ xã hội, cảm khái.

“Thiết, ngay cả chết còn không sợ, vậy mà lại sợ bị kẻ khác vung sao? Đúng là ngu ngốc! Trời đất đâu có nơi nào không có cỏ, dẫm nát ngọn cỏ này, lại đi hái cỏ khác, đây mới là vương đạo.” Kimiko uống một ngụm sữa, khinh thường nói.

Bố Nakamura giống như nhánh cây co rúm lại trong gió thu vậy, ngây người tại chỗ. Nhưng rất nhanh liền bình thường nói, vẻ mặt tiếc hận nói: “Đáng thương nhất không phải là chết, hôm kia phòng khám của bọn bố có một cô bé cấp ba đến, hàm răng vốn xinh đẹp lại bị bạn trai đánh gãy, thật là quá thảm.” Nói xong còn liếc cô con gái nhỏ.

“Hừ! Nếu là con, con sẽ trực tiếp lấy thanh đao thiến hắn!” đồng chí Nakamura Kimiko hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ mẩu vụn bánh mì trên tay.

Giờ thì ngài Nakamura Shunseki đã hóa thành băng vạn năm, cứng người cầm báo chí.

“Anata thật là, sáng sớm nói đề tài khủng bố như thế với Kimiko-chan rồi.” Bà Nakamura Chie giống như một luồng gió xuân, hòa tan tuyết đọng vào ngày đông, bố Nakamura phục hồi tinh thần lại xấu hổ cười cười. (Tác giả Phi: mẹ loli mới là khủng bố nhất đấy! )

“Khụ, khụ.” Người đứng đầu của gia đình thẳng lưng lên, nghiêm cẩn nói với Kimiko, “Cuối tuần chính là giải đấu khu vực Kanto, Kimiko-chan không nên chỉ lo chơi đùa, luyện tập cố lên nhé.”

“Vâng! Chiều nay con phải đi đạo quán Thiên Tâm Lưu huấn luyện.” Nakamura đứng lên, cầm lấy thanh kiếm Senbonzakura, lớn tiếng nói, “Mẹ, con ăn no rồi, hôm nay có giờ huấn luyện sớm, con đi trước đây!”

“Bố, chị, con đi đây!” bố Nakamura nhìn cô con gái nhỏ tinh thần phấn chấn bồng bột chạy ra cửa, trong lòng vô hạn vui mừng nghĩ: may mắn, lúc trước bảo con bé học kiếm đạo, có một sở thích, thì sẽ ít tập trung vào mấy vụ tình cảm.

(Tác giả Phi:-_- bố Nakamura à, võ quán Thiên Tâm Lưu có…

Tezuka điện hạ: phát ra lãnh khí ~ing

Phi: tôi câm miệng, tôi câm miệng. )

“A, Yuki, chào buổi sáng!” Tôi nghênh ngang đi vào phòng học, “Mai, cậu càng ngày càng gợi cảm, tớ nhìn mà không khỏi tim đập gia tốc, nai con nhảy loạn đấy!” Nói xong xông về phía cậu ấy, dụi dụi.

“Rốt cục khôi phục bình thường?” Yuki nhíu mi, nhìn tôi.

“Ừ! Mùa xuân của tớ đến, đương nhiên khôi phục bình thường.” Dùng ngón tay cái sờ sờ cái mũi, ngẩng cằm lên.

“Mùa xuân?” Mai tò mò nhìn tôi.

“Ừ! Giải quyết một cái chuyện lớn, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở nơi nào? Mùa xuân ngay tại trong tâm khảm của bạn.” Vừa xoay quanh vừa ngâm nga.

“Đừng nổi điên, ngày hôm qua sau khi cậu trốn tiết, trưởng ban đến tuyên bố một tin tức lớn.” Yuki cố ý câu khẩu vị của tôi.

“Muốn nói thì nói nhanh, đừng nói nửa câu đầu lưu nửa câu sau chứ.” Tôi kéo ghế ra.

“Hôm nay có một bạn mới chuyển đến.” Mai nói.

“Hứ! Tớ còn tưởng là tin tức kinh người gì, không phải chỉ là học sinh chuyển trường thôi sao, bình thường.” Nhàm chán vẫy vẫy tay phải.

“Kinh người ở chỗ là thân phận học sinh chuyển trường này!”

“A!” Tôi nhảy lên, chỉ vào Yuki kêu to, “Chẳng lẽ là Kuchiki Rukia!?”

(Kuchiki Rukia: nhân vật nữ chính trong truyện tranh “Bleach”, cũng là một học sinh mới chuyển đến)

“Cái gì mà Kuchiki Rukia? Đầu óc cậu không bình thường à.” Matsumoto giống như nhìn thấy hành tinh khác đâm địa cầu vậy, nghẹn họng trân trối nhìn tôi.

“Chẳng lẽ không phải? A, a, không có gì, ha ha ha.” Định thần lại, ngây ngô cười.

“Theo Oshitari-san nói là vị hôn thê của Atobe-san.” Mai vừa nói một bên dè dặt cẩn trọng đánh giá tôi phản ứng, Yuki cũng vươn đầu nhìn tôi, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

“Làm gì mà nhìn tớ ghê tởm thế?” Tôi lui ra phía sau một bước, “Đâu có chuyện gì liên quan tới tớ, tớ đâu biết cậu ấy.”

“Cậu không tức giận?” Mai để sát vào, tò mò nhìn tôi.

“Làm gì phải tức giận?” Tôi thật buồn bực.

“Mai, không cần ngu ngốc nhiều lời với cậu ta, chỉ số thông minh của cậu ta quá kém.” nữ độc miệng kia!

“Được rồi, các bạn, ngồi lại vị trí!” cô giáo trưởng ban Ishikawa đi vào, vỗ vỗ tay. Cả lớp lập tức yên tĩnh, đều khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng học.

“Mọi người đã biết rồi, hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới chuyển đến, chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh cậu ấy nào.” Cô vẫy tay phía ngoài cửa.

Chỉ thấy một cô gái cao tóc hồng chậm rãi đi lên bục giảng, khẽ chuyển mắt vàng, nhìn quét một vòng. Xoay người viết xuống một chuỗi văn tiếng anh lên bảng đen: Elizabeth Jane Austen. Tao nhã quay lại, chỉ vào chữ viết, nhẹ nhàng mở đôi môi ra: “Đây là tên tiếng Anh của tớ, tên tiếng Nhật của tớ là Takahashi Konoike, mong mọi người giúp đỡ.” tên thật mỹ lệ, cả lớp vang lên rất nhiều vỗ tay.

“Bạn Konoike ngồi bên cạnh Nakamura-san đi.” lời vừa dứt, chỉ thấy cả lớp đều nhìn tôi chằm chằm. Làm gì? Tôi đâu có bắt nạt cậu ấy, âm thầm thở dài.

“Xin chào, tớ là Nakamura Kimiko, về sau mong bạn giúp đỡ.” Tôi vươn tay.

“Xin chào, mong bạn giúp đỡ.” cậu ấy nắm lại tay tôi.

Huấn luyện buổi sớm thật đúng là hao phí thể lực, tôi lấy ra một khối chocolate, vừa cắn vừa lay lay sách Hóa Học, thầy Tachibana tiết sau nhất định sẽ lại làm khó dễ tôi cho mà xem.

“Hừ, còn tưởng rằng cậu có cốt khí thế nào, kết quả chẳng phải là giống rối gỗ bị bọn họ đưa tới đây sao?” giọng nát của thủy tiên.

“Tiểu luyến, cậu đừng đắc ý!” bạn Konoike lập tức nhảy dựng lên.

Tiểu luyến? Thủy tiên? Đúng là cái tên hoàn hảo, tôi sùng bái cậu! Nghĩ đến đây, tôi ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn Takahashi Konoike, nhìn như vậy thấy cậu ấy cao thật.

“Cái cô kia! Không cho phép cậu dùng cái tên không hoa lệ kia gọi bổn đại gia!” Atobe cũng hùng hổ đứng lên, hai con gấu giằng co.

“Cái gì mà cô! Cậu hẳn là phải gọi là tôi bá tước Austin!” Bá tước? Nữ bá tước trẻ tuổi thật.

“Đừng có đến Nhật Bản mà mang cái giá quý tộc ra! Có bản lĩnh thì cậu về Anh quốc mà tác uy tác phúc!” Nữ vương phẫn nộ hô.

Hai người này không phải là vị hôn phu thê sao? Sao lại hỏa bạo như vậy, tuyệt đối là tư thế thù địch. Tôi mở nước khoáng, ngậm chocolate, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt buồn bực.

“Lần này bản bá tước tự thân đến đây, không phải vì thực hiện vài cái ước định nhàm chán kia của mấy ông lão, cũng không phải vì đi cãi nhau với cái tự kỷ như tên cậu.” bạn Konoike khoanh tay, kiêu ngạo làm tổn thương ánh mắt mọi người ở đây. “Bản bá tước là vì bảo vệ người tớ thích mà đến!”

Nani? Ân oán hào môn? Tiểu thư quý tộc yêu một bình dân, bỏ trốn mà đến? Vươn dài lỗ tai, không thể lỡ mất kịch hay như vậy, tôi uống một ngụm nước, đợi câu dưới.

“Bản bá tước cảnh cáo cậu: tiểu luyến, cậu đừng hòng bắt nạt Kabaji của tớ!”

Phốc! Phun ra ngụm nước chưa kịp nuốt xuống, điên cuồng ho~ing, ánh mắt thật rất giỏi…