Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 43: Có chút quỷ dị




Convert: Ngocquynh520

Dịch lại: Heidi

Ngày hôm sau tôi vẫn tiếp tục sốt, nhưng không còn sốt cao như trước nữa. Để cho tôi an tâm ở nhà dưỡng bệnh nên Tô nói cứ để cho cô ấy đi đón khách kiếm tiền nuôi sống gia đình là được rồi.

Trước khi Tô đi, thấy tôi sau khi ăn xong, uống thuốc rồi mà nhiệt độ vẫn cao không hạ xuống tí nào, lo lắng tôi ở nhà sẽ sốt cao mê man, trong giấc ngủ bị hai vị hắc bạch đại ca mang đi, vì vậy dứt khoát ra quyết định, để cho bạn trai Lý Hoa Đào của cô ấy tới đây thay cô ấy chăm sóc tôi.

Tôi nói với Tô, tôi xin cự tuyệt. Tô nói cự tuyệt không có hiệu quả.

Tôi nói với Tô, tôi kiên quyết cự tuyệt. Tô nói tôi chính là cái mông tròn, sự cự tuyệt y như cũ đều không có hiệu quả.

Tôi nói với Tô là tôi thật sự, thật sự rất nghiêm túc, rất nghiêm túc kiên quyết cự tuyệt lời đề nghị của Tô.

Tô nói: "Ann, tôi đang một công đôi việc gộp lại để làm. Bây giờ tôi chuẩn bị đi hẹn hò với bạn trai cũ của cậu đó, để cho công bằng - công chính cùng - công đạo, có phải cũng nên cho bạn trai tôi một cơ hội để anh ta đi hẹn hò riêng tư với bạn gái cũ của người tôi sắp đi hẹn riêng đây?"

Tôi bị tà thuyết lệch lạc biến thái của Tô giáng cho một cú long trời lở đất luôn, tôi hô to kêu gào đồng bào thủ đô ban cho tôi sức lực mắng chửi người khác, sau đó sẽ quát vào mặt Tô: ngươi câm miệng ngay cho ta!

Tô đi rồi, đi hẹn hò riêng với bạn trai cũ của tôi rồi.

Lý Hoa Đào tới, bạn gái anh ta đi hò hẹn với bạn trai cũ của tôi thì anh ta tới hẹn hò với bạn gái cũ của đối tượng mà bạn gái anh ta đi gặp gỡ chính là tôi đây.

Tôi vừa nhìn thấy khuôn mặt Lý Thích Phong như hoa đào nở rộ, xuân ý tràn lan trên khuôn mặt to tướng của anh ta thì trong lòng cũng ngại ngùng muốn chết, luôn có cảm giác anh ta đã từng hoặc là chính lúc này hoặc là tương lai sẽ làm ra chuyện có lỗi với Tô.

Dưới khuynh hướng ý thức gian nan vất vả như thế, tôi không khống chế được sự ác ý sai khiến Lý Hoa Đào, cách mỗi năm phút đồng hồ tôi liền "làm phiền" anh ta rót cho tôi ly nước, sau đó uống một hớp thì để xuống, năm phút đồng hồ sau mượn cớ cốc nước lạnh rồi nhờ anh ta"vất vả"  đổi một ly khác.

Sau khi Lý Hoa Đào lần thứ N bị tôi “vất vả” sai vặt, rốt cuộc anh ta không nhịn được bực tức đứng dậy phản kháng, giống như chọc thủng tầng cửa sổ giấy vậy, bị tôi giả vờ sai đi lấy nước thực chất chính là đầy ải anh ta, anh ta trừng mắt trợn mắt nhìn tôi nói: "Tôi nói này An Nghê Nghê, cô hành hạ tôi xong chưa hả, cô cố tình làm như tôi không biết cô đang chọc ghẹo tôi có phải hay không? Cũng may tôi sinh ra vốn có lòng dạ tốt luôn thương hương tiếc ngọc, nếu không thì ngay từ lúc đi lấy nước cho cô thì tôi đã bỏ thuốc ngủ để cho cô nằm quay đơ yên tĩnh trên giường rồi!"

Tôi không bị sặc bởi ngụm nước nào lại bị sặc bởi những từ ngữ chết sặc của Lý Hoa Đào kia. Anh ta cũng quá là giỏi đi, còn đặt cho tôi một cái tên mới, An Nghê Nghê, rất có tài a!

Tôi dùng sức ho khan vài cái, đè xuống cơn đau họng vừa ngứa vừa đau và hốc mắt chứa giọt lệ vì ho khan mà chảy ra, nghiêng đầu dùng ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn Lý Hoa Đào nói: "Cái chiêu hạ thuốc ngủ cho thiếu nữ mới lớn nhẹ dạ cả tin đó chắc ra tay không ít lần hả, cứ mở miệng là đòi ăn. Tô là một đóa hoa xinh đẹp động lòng người giữa ban ngày ban mặt làm sao có thể cắm trên người anh nhỉ! Còn nữa, John! Nhị sư huynh, ai nói với anh tôi tên là An Nghê Nghê!"

Lý Hoa Đào đùa bỡn giả bộ làm hành động hất tóc của tài tử nói với tôi:“Vậy tên của cô không phải là Nghê Nghê An chứ? Còn nữa, tôi thì thế nào? Không tốt chỗ nào? Tôi phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, Tô có người bạn trai như tôi đây quả thật có nhiều diễm phúc đó. Thầy coi bói nói với tôi, tôi vốn là thần tiên trên trời, kiếp này đầu thai chuyển thế đến nhân gian để rèn luyện bản thân, cô đừng nhìn bạn trai của cô ấy với ánh mắt như thế chứ”.

Tôi nghe hết lời Lý Hoa Đào lập tức thi hành biện pháp nghiêm túc chê cười anh ta, tôi nói: "Nhị sư huynh, kiếp trước anh nhất định là thần tiên trên trời, chuyện này không riêng gì tôi, người địa cầu ai ai cũng biết, Thiên Bồng Nguyên Soái mà! Chỉ là anh không cần gặp ai cũng khoe, thật ra thì tôi cảm thấy đây cũng không phải là chuyện nở mày nở mặt gì."

Có lẽ giờ phút này Lý Thích Phong, đã có một chút suy nghĩ trong đầu là coi thường mạng sống của mình rồi.

Bọn tôi lắm mồm thêm chốc nữa, thì tôi dùng giọng nói thờ ơ hỏi Lý Thích Phong: "Nhị sư huynh, anh và Tô quen nhau như thế nào?"

Lý Thích Phong ngồi ở trước máy vi tính, cũng không ngẩng đầu lên trả lời tôi: "Tô không nói cho cô biết sao?"

Chờ Tô nói cho tôi biết thì tôi phải cùng cô ấy luyện Thái Cực quyền ít nhất 80 năm trở lên, chờ tới lúc tôi có thể lấy công lực thâm hậu hơn Tô áp chế “bốn lạng đẩy ngàn cân” của cô ấy, nhưng trông chờ vào đó thì biết bao giờ tôi mới moi được chuyện này từ miệng Tô.

Chỉ là vì sĩ diện nên tôi không nói rằng Tô không có nói cho tôi biết, tôi nói: "Con gái da mặt mỏng, chuyện này sao tôi có thể đi hỏi cô ấy, đương nhiên tôi phải hỏi anh rồi."

Bộ dạng Lý Thích Phong tựa hồ là rất buồn cười, kèm theo nụ cười sặc sụa nói: "Cô nói da mặt Tô mỏng? Nghê Nghê cô đừng đùa, cứ cho là da mặt của Tô không thể dày hơn da mặt cô nhưng ít nhất cũng phải bằng của cô chứ, ha ha ha......"

Tôi lấy vơ lấy đồ vật gần mình nhất dùng sức ném vào tên đó!

Sau một lát, tôi lại tựa như không chút để ý hỏi Lý Thích Phong: "Lý Thích Phong, anh làm việc gì? Học sinh? Có chút già; Thầy giáo? Khí chất không đúng, quá lưu manh rồi; Thương nhân? Cũng không giống, xem anh có hình dáng bảnh bao, có bộ dáng đốt tiền chứ kiếm tiền nỗi gì; Thầy thuốc? Sẽ không, sẽ không đâu, diện mạo cầm thú như vậy, nơi bệnh viện thánh khiết như vậy sẽ không chứa chấp anh đâu? Vậy thì làm gì đây? Nhân viên bảo vệ môi trường? Công nhân làm vệ sinh? Công nhân móc phân? Tên lường gạt? Tên ăn xin? Ăn mày xin cơm?......"

Lời của tôi còn chưa nói hết Lý Thích Phong liền"Vọt" một cái từ trên ghế bật dậy rót chén nước khí thế hào hùng đi đến bên cạnh tôi, dùng sức cực mạnh đặt chén nước ‘cạch’ một cái, không mang theo bất cứ biểu tình gì nới với tôi: "Nghê Nghê cô nên uống nước rồi."

Chưa tới một lát, tôi không bỏ cuộc lại hỏi Lý Thích Phong: "Nhị sư huynh, rốt cục là anh làm gì thế? Tôi không thể cứ như vậy mà đem Tô giao cho một người lai lịch không rõ ràng như anh a."

Lý Thích Phong ngẩng đầu lên khỏi máy tính, vẻ mặt thành khẩn, nghiêm túc nhìn tôi nói: "Thật ra thì, tôi là diễn viên."

Tôi nói: "Phi! Anh đặc biệt diễn Tây Môn Khánh thì có!"

Lý Thích Phong: "Sai. Là diễn người qua đường A, B, C….vân vân"

Tôi: "Đi đi! Bớt lắm mồm đi! Anh tới không thấy dáng, đi không thấy hình, rốt cuộc từ đâu tới, đến tột cùng là làm gì, nói! Nói mau!"

Lý Thích Phong: "Tôi từ ‘chỗ đến’ tới, đi từ ‘chỗ đi’, làm chuyện tôi nên làm, sống cuộc sống tôi muốn."

Tôi phục rồi! Thật không hổ là bạn trai của Lôi Thần họ Tô, hai người hẳn đã tập dợt trước lời thoại rồi, tôi chưa từng gặp qua hai người nào mà lai lịch, mục đích sống ngay cả hướng đi trong tương lai đều khó điều tra đến như vậy!

Tôi thở hổn hển nói: "Lý Thích Phong, anh mau thu dọn rồi đi chết đi, anh mà còn sống thì tôi sẽ không có điều gì tốt hết!"

Vừa nói dứt lời thì cảnh trước mắt tôi một mảng trăm hoa đua nở, hoa nở hoa tàn, cả người hôn mê, phảng phất như bị hỏa tiễn vũ trụ với tốc độ cấp ba va quẹt trúng, từ tư thế ngồi ở trên giường trực tiếp biến thành tư thế nằm quay đơ ra sau.

Lý Thích Phong khiến tôi sợ hết hồn, vừa nhào tới xem tôi có bị sao không vừa lẩm bẩm nói: "Không phải chứ, cứ thế mà ngất đi à?"

Tôi mệt mỏi liếc anh ta một cái, sau đó hỏi: "Anh xem có phải tôi đang sốt lại hay không?"

Lý Thích Phong để tay lên trán tôi kiểm tra, vẻ mặt bắt đầu nặng nề, nhẹ nói với tôi: "Nghê Nghê, hai chúng ta phải đi bệnh viện thôi, cô sốt rất cao!"

Lúc Lý Thích Phong đỡ tôi ngồi dậy thì Tô trở về.

Lúc này, tôi đang dựa vào lồng ngực của Lý Thích Phong.

Tôi sợ Tô hiểu lầm nên muốn mở miệng giải thích rõ tình hình, kết quả là không đợi tôi mở miệng nói, Tô đã nhảy nhót nhào tới chỗ tôi với gương mặt hân hoan.

Tôi hoài nghi có phải mình bị sốt đến hồ đồ rồi không, biểu tình của nha đầu này quá không đáng tin cậy.

Tô vọt tới bên cạnh tôi với bộ mặt mừng rỡ, cầm lấy hai tay tôi, tôi đang ở trong trạng thái sốt mê man choáng váng nhưng vẫn thấy được hai con ngươi của Tô lấp lánh những đốm sáng nhỏ như tinh tú trên trời.

Tô nói: "Ann, giỏi ghê! Tở bảo John đến chăm cậu là đúng! Tớ biết ngay các cậu sẽ rất hợp nhau, nhất định là hôm nay anh ta không để cho cậu có thời gian nghĩ đến Đỗ Thăng đúng không!"

Tôi không chút do dự ngã uỵch một cái ngửa đầu về phía sau.

Tô vội vàng hỏi tôi bị sao vậy, tôi nói: "Tô, cậu là đang dẫn mối cho ‘zai’ của nhà cậu ư. Tớ vốn rất nóng rồi, đừng ‘sét đánh’ tớ nữa; giáng xuống nữa tớ sẽ cháy khét lẹt mất thôi!"

Tô vừa phối hợp Lý Thích Phong đỡ tôi đứng lên chuẩn bị đi bệnh viện, vừa không quên nắm lấy cơ hội hóa thân thành vị độc tôn nói nhảm: khét thì khét thôi, cứ giữ lại còn hơn không có cái mà dùng!

Tôi chìm sâu vào trạng thái hôn mê.

Tôi và Cố Thiến kiêu căng ngang ngược, tung hoành ngang dọc đánh đâu thắng đó suốt nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình đã gặp đối thủ rồi!

Lúc ý thức của tôi có chút phục hồi trở lại thì tôi phát hiện tôi đang nằm tại ghế sau ở trên xe của Lý Thích Phong. Trong cơn mê man, đầu óc không tỉnh táo, hình như tôi nghe thấy hai người ngồi phía trước đè thấp giọng nói:

—— Em gặp Đỗ Thăng rồi hả?

—— Uhm.

—— Có thu hoạch được gì không?

—— Không có. Anh ta gặp người ta liền nói tiếng Anh, em chỉ có thể nghe hiểu tổng cộng có 5 câu: Yes; No; Thank you; Hello; byebye.

——Stupid!

—— Baka*! Đừng cho là em đoán không ra anh đang mắng em!

*Đây là từ trong tiếng Nhật có nghĩa ( đầu óc ngốc nghếch) = Stupid,tiếng Trung thường dùng trong trường hợp con gái mắng con trai là “ đồ xấu, hư….” giọng điệu có chút thân mật.

Không còn gì để nói......

Tôi vẫn nên tiếp tục hôn mê thôi......

Chỉ là, tựa hồ có chút, quỷ dị......