Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Chương 7




Phần 1

Cô vẫn đang khóc.

Từ siêu thị đến phòng cấp cứu ở bệnh viện gần nhất, hai tay trầy xước nắm lấy bàn tay phải của anh, nước mắt không tiếng động rơi xuống mãnh liệt, máu tươi thấm ướt hai tay cô, cùng nước mắt trong suốt hợp thành nhất thể.

Dọc đường đi, nước mắt cô nhiều đến nỗi khiến cho lái xe taxi và nhân viên cứu hộ cũng cho rằng anh sắp chết — nếu đây không phải tay anh, anh thiếu chút cũng nghĩ như vậy. Anh hoài nghi anh chảy bao nhiêu máu, hẳn là nước mắt của cô cũng không ít hơn chút nào.

Có nghiêm trọng như vậy sao? Chỉ là một vết thương nhẹ thôi mà.

“Tiểu thư, cô có thể ngừng khóc được không?” Ngay cả bác sĩ cũng nói như vậy, tốc độ chảy nước mắt của cô, sẽ làm người ta tưởng rằng nơi đây có người chết đó!

Các bạn nghe một chút đi, cô ấy vừa mới nói như thế nào?! Than thở khóc lóc, cầu xin bác sĩ “Cứu mạng anh ấy”!

“Cứu mạng” nha! Mu bàn tay cũng như miệng vết thương — được rồi, đúng là hơi sâu một chút, máu cũng chảy ra hơi nhiều một chút, cũng phải khâu một chút, nhưng…… làm gì đến nỗi cứu mạng chứ?

Cho dù cứ nói mãi với cô rằng, thực sự không có chuyện gì, nhưng cô cứ mãi kiên trì như vậy, có gãy cái gì không lại muốn xông vào kiểm tra một chút, nói không chừng lại đứt mất vài dây thần kinh…… Làm ơn, cánh tay làm bằng kim cương cũng không đến nỗi phải như vậy!

Vấn đề chuyên môn bị chất vấn quá nhiều lần, bác sĩ vô cùng không vui.“Tiểu thư, rốt cuộc cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”

“Nhưng mà……Taycủa anh ấy rất quan trọng, không thể có một chút sơ xuất……” Cô rất lo lắng, chứ đâu phải không tin y thuật của vị bác sĩ kia đâu!

“Tayai mà không quan trọng?”

“Anh ấy không giống như vậy……”

“Cái gì không giống?!” Anh ta là cha sinh mẹ dưỡng, người khác không như vậy sao!

“Anh ấy, anh ấy là bác sĩ rất giỏi……Tayanh ấy có thể cứu rất nhiều người……” Với anh mà nói, bàn tay kia là sinh mệnh của anh, vinh quang của anh, cả đời anh cố gắng là vì bàn tay kia, nếu có chút chút tổn thương, cũng chính là phá hủy cả đời người đó!

Nghĩ tới đây, cô lại đau lòng tự trách, càng không thể tha thứ cho chính mình. Nếu không vì cô, anh cũng sẽ không bị thương, mỗi lần cô đều liên lụy tới anh……

Bác sĩ đang khâu vết thương nhíu mày hỏi.“Cậu cũng là bác sĩ? Khoa nào vậy?”

“Khoa ngoại.”

NHìn tới tờ thông tin bệnh nhân — Quan Tử Tu.“Thì ra là cậu, tôi rất hay đọc chuyên mục cậu viết.” chuyên mục y học nước ngoài kia rất nổi tiếng, ông ta cũng học tập rất nhiều từ đó, cũng phải công nhận rằng, con người này là tinh anh giới y học của Đài Loan.

“Vậy cậu kiểm tra kĩ càng một chút không?” Bác sĩ ngoại khoa, quả thật hai tay so với người bình thường quan trọng hơn, chút tổn thương cũng không được.

“Không cần.” Quan Tử Tu mắt cũng không mở.

“Thường dùng kim khâu cho người khác, hôm nay nhìn thấy chính mình bị khâu, có cảm giác gì không?” Làm bác sĩ thật bất đắc dĩ nha, y thuật cao minh tới đâu cũng không cứu được chính mình.

“Không có cảm giác gì cả.” Quan Tử Tu mặt không chút biểu cảm. Gây tê, khâu vài mũi, bàn tay căn bản không phải của chính mình, khâu thế nào cũng được.

Người này thật là. Bác sĩ lắc đầu, tiếp theo băng bó miệng vết thương.

“Thực sự không sao chứ?” Có thể nói chuyện quan trọng hơn được không? Cô gấp đến độ muốn khóc.

Bác sĩ nhíu mày liếc nhìn anh một cái.“Muốn an ủi bạn gái một chút không? Cô ấy thật khổ sở.” Từ đầu tới cuối nắm chặt bàn tay trái không bị thương của anh không tha, thương tâm lo lắng đến mức ngay cả người ngoài cũng không nhẫn tâm.

Quan Tử Tu dời ánh mắt về phía cô.

Nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay anh, trong đầu anh hiện lên một đêm của rất nhiều năm trước, cô cũng nắm tay anh như vậy, lo lắng rơi lệ, từng giọt, từng giọt nước mắt, ôn nhu thương tiếc.

Ngay cả anh cũng không hiểu, rõ ràng không còn yêu nữa, trái tim đã thuộc về một người đàn ông khác, còn có thể vì anh khóc như vậy, rốt cuộc là cô đa tình, hay là nước mắt quá rẻ mạt?

“A…… Không phải, chúng tôi…… Không phải…… quan hệ như vậy……” Cô không biết đang sợ cái gì, sợ bị người khác hiểu lầm sẽ làm anh mất hứng, vội vội vàng vàng làm sáng tỏ.

Đôi mắt anh chợt lạnh lùng, bàn tay trái bị cô nắm chặt lặng lẽ rút về.“Đúng là không phải.”

Đôi nam nữ này, rất kỳ lạ. Bác sĩ nhịn không được nghiên cứu qua lại vài lần.

Không phải loại quan hệ này, sẽ vì đối phương mà khóc thành như vậy? Không phải quan hệ loại này, sẽ nắm tay người ta tới nửa ngày cũng không muốn rút ra? Cô gái đó rõ ràng là thâm tình như biển, mắt mù cũng có thể nhìn thấy, còn chàng trai? Lại vùng vẫy không muốn bước tiếp, đem chính mình giãy dụa trong một loại cảm giác không biết tên, cái này thoạt nhìn là vấn đề tâm lý rồi.

“Tôi có người bạn là bác sĩ tâm lý, nếu cần tôi có thể cho số điện thoại.” Xử lý tốt miệng vết thương, đột nhiên nói ra câu này, tâm bệnh thì cần phải có loại thuốc của riêng nó.

Quan Tử Tu im lặng một chút, không nói gì, tay trái lấy áo khoác vắt trên ghế, cúi chào rồi rời khỏi phòng bệnh.

“Tử Tu –” Hạ Vịnh Tự đuổi theo, bước chân anh đột ngột dừng lại, cô vội vàng đứng yên, suýt nữa đập đầu vào lưng anh.

“Không có chuyện khác để làm sao?” Anh đạm mạc hỏi lại.

“Em, em nghĩ……Tayanh hiện giờ đang bị thương, thật sự rất khó khắn, có gì cần giúp đỡ……”

“Không cần, tự anh được rồi.”

“Nhưng mà……”

“Hạ Vịnh Tự, mời em nhận thức rõ thân phận của mình, người có chồng, có con, sẽ không làm ra hành động khiến người khác hiểu lầm, em không lo bị hiểu lầm, nhưng anh sợ.” Cô vĩnh viễn không nhớ được thân phận của mình, sáu năm trước như vậy, sáu năm sau vẫn như vậy! Cô rốt cuộc đến bao giờ mới có thể học được cách chuyên tâm nhìn một người đàn ông!

“Em……” Cô mở miệng, nhưng lại không nói được lời nào.

“Đủ rồi, Hạ Vịnh Tự, em suy nghĩ sao anh không quản, nhưng Quan Tử Tu anh tuyệt đối không làm người thứ ba.” Anh xoay người, kiên quyết rời đi.

“Không có…… Người thứ ba……” Cô run giọng nói câu nói thực mỏng manh. Bây giờ mới hiểu được, chuyện này tạo thành bóng ma bao kín anh, nói ra, anh có thể tốt hơn một chút không?“Em và hắn…… Không cùng nhau……”

Anh một trận lặng im –

Một lúc lâu sau, ngữ điệu trống vắng đáp lại:“Vậy thì sao?”

Bước chân của anh tiếp tục, kiên định, quyết tuyệt, không quay đầu lại.

Không có…… người thứ ba. Cô nói.

“Em và hắn…… Không cùng nhau……”

Trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, mồ hôi lạnh của Quan Tử Tu chảy ròng ròng.

Ngồi dậy, anh ảo não lấy giấy lau mồ hôi trên trán, đem mặt chôn trong gối.

Anh đang lừa chính mình, luôn luôn đều gạt mình, anh chưa từng quên cảm giác đau lòng khi cô thừa nhận thực sự tồn tại một người đàn ông khác.

Cô dùng loại phản bội này báo đáp sự toàn tâm toàn ý, tình yêu sâu đậm và che chở của anh, vì muốn cùng với người kia, cô không tiếc mà thương tổn anh, hiện tại lại quay đầu nói với anh, họ không cùng nhau, như vậy để làm gì chứ?!

Hạ Vịnh Tự, nỗi đau của người khác, nỗi khổ của người khác, trong lòng em không đáng một đồng sao? Vì sao em có thể tùy hứng như thế, tùy ý thương tổn một người như vậy?

Hôm nay, một câu “Em và hắn không cùng nhau” của cô có thể thay đổi cái gì?

Phản bội của cô là thật, đau khổ lúc trước, anh không có cách nào vờ như chưa từng có chuyện gì, thực sự không có cách nào……

Bao nhiêu lần trong mộng, một lần lại một lần thấy cô xoay người kiên quyết mà đi.

Cô nói:“Em không yêu anh.”

Cô nói:“Tình yêu của anh làm em hít thở không thông.”

Cô nói:“Ở bên anh, em chỉ thấy nhục nhã thống khổ……”

Sau khi bừng tỉnh, anh cũng không có cách nào ngủ tiếp, hai mắt trống rỗng miên man đến tận sáng.

Sáu năm đã qua, anh chính là như vậy.

Anh có thể lừa gạt cả thế giới, mọi chuyện đã qua, anh đã không còn để tâm, nhưng anh lại không lừa được chính mình, trái tim… vẫn luôn rất đau.

Cô khiến anh cảm thấy chính mình, vô cùng thất bại.

Có lẽ, anh phải nói chuyện với tên bác sĩ tâm lí kia, anh bị điên rồi –

Phần 2

“Vẫn ổn chứ?” Dư Thịnh Đức ánh mắt nhìn về phía tay phải anh.

“Không sao.” Anh khẽ cử động khớp ngón tay.

“Cậu nên quý trọng chính mình một chút.” Khoảng thời gian này, áp lực công việc rất lớn, đặc biệt mỗi lần đối diện với sinh lão bệnh tử, mỗi vị đồng nghiệp một năm ít nhất cũng sẽ ắp xếp xuất ngoại giải sầu, điều tiết trạng thái tâm lý. Chỉ có người này, giống như ma túy vậy, hoàn toàn không có cảm giác, vài năm nay chưa từng thấy anh xin nghỉ phéo dài hạn, đại khái cũng chỉ có thiên tai nhân họa mới có thể bắt buộc anh nghỉ ngơi.

Ai biết người này làm việc điên cuồng thế nào, miệng vết thương vừa mới cắt chỉ, đã nhanh chóng đi làm trở lại, vậy là sao? Không thèm nghỉ ngơi sao?

Có khi cảm thấy, hình như anh đang dùng cách này để tự ngược mình, hao tổn sinh mệnh.

Quan Tử Tu mở to mắt.“Học trưởng, tôi khi nào thì không quý trọng chính mình?”

“Được rồi.” Dư Thịnh Đức xua xua tay, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, không cần phải tranh cãi.

Quan Tử Tu rót chén nước cho hắn, thấy ánh mắt hắn dừng ở chiếc bình thủy tinh trên bàn, giải thích:“Miss Trương đưa tới, không hiểu ai gửi nữa.”

Trong bình thủy tinh, là những chiếc bánh quy đủ hình dạng, đủ mọi màu sắc rất đặc sắc, anh đối với loại thức ăn vặt này cũng chẳng có hứng thú, cho nên cứ để vậy.

“Fan hâm mộ sao?” Dư Thịnh Đức trêu ghẹo hỏi. Học đệ này, anh vĩ cao ngất, ngoại hình tuấn tú, hơn nữa công việc cũng kiếm được rất khá, luôn làm các fan nữ thần hồn điên đảo, si mê ái mộ.

“Không phải đâu. Có lẽ là bệnh nhân nào đó chỉ đơn thuần cảm ơn thôi.”

“Cậu có biết……” Tầm mắt dừng tại một nơi, đột nhiên cười phá ra tiếng.

Quan Tử Tu có chút bất đắc dĩ.“Biết tại sao tôi biết không !”

Nhưng mà fan hâm mộ này cũng thật sáng tạo đó, lại còn viết cái gì đó lên trên, dùng thêm vài tầng băng dán, giống như học sinh tiểu học viết tên lên trên hộp tiện lợi, chẳng lẽ sợ người ta không biết sao? Buồn cười nhất là, bút tích kia thật sự nhìn rất đáng yêu –

“Fan hâm mộ này của cậu có phải mẫu giáo còn chưa tốt nghiệp không?” Dùng bút màu để viết, lại còn viết cả phiên âm nữa chứ!

Chẳng lẽ tên này có mị lực với cả trẻ con mẫu giáo sao?

“Cậu thích thì ăn đi, không cần lấy tôi làm trò tiêu khiển.” Đang định làm chuyện của mình, không quan tâm tới hắn nữa, y tá lại gõ cửa, mang theo một lọ thủy tinh đầy bánh quy tiến vào.

“Lại nữa?” Chẳng lẽ phải nói rõ là không nhận thứ này nữa sao?

Y tá gật đầu.“Đúng vậy!” Cậu bé kia thật đáng yêu, dùng ánh mắt mười phần thành ý cầu xin cô giao cho Quan Tử Tu, dù gì cũng có chút lòng thương người cho nên làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của cậu bé chứ!“Cậu bé đó thực sự rất đáng yêu, vẻ ngoài cũng hệt như bác sĩ Quan, có phải là có đứa nào lưu lạc bên ngoài không vậy?”

Quan Tử Tu hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi này, nhàm chán cười cười.“ Còn ở đó chứ?”

“Vừa mới ở lầu dưới, chắc là chưa đi xa.”

Quan Tử Tu tiếp nhận lọ thủy tinh, bước nhanh đuổi theo.

Đuổi tới đại sảnh lầu dưới, thân ảnh bé nhỏ kia đang định ra khỏi cửa.

Là cậu bé đó?! Quan Tử Tu không thể nói không bất ngờ.

“Tiểu Tinh!” Anh mở miệng gọi, đuổi theo hai ba bước.“Sao cháu lại ở trong này? Mẹ cháu đâu?”

“Chỉ có mình cháu thôi.” Ánh mắt nhìn lọ bánh quy trong tay anh, khẩu khí có chút chờ mong.“Bác sĩ thúc thúc, bánh bích quy ăn được không?”

Thật sự là cậu bé này sao?!

Quan Tử Tu ngồi xuống, nhìn thẳng vào cậu bé.“Nào, Tiểu Tinh, nói cho bác sĩ thúc thúc biết mẹ cháu có biết chuyện này hay không?”

Tiểu Tinh lắc đầu. Cậu bé đang giấu mẹ, tự mình chạy tới.

“Vậy cháu đến bằng cách nào?”

“Lần trước đau bụng, mẹ với cháu về bằng xe bus, cháu cũng nhớ đường mà!”

Cho nên, một cậu bé mới năm tuổi, liền ôm nhất một lọ bánh bích quy, tự mình ngồi xe buýt một mình, đi quãng đường thật xa qua đây, chỉ vì muốn đưa cho anh? Mà không chỉ một lần!

“Như vậy rất nguy hiểm, lần sau tuyệt đối không thể làm như vậy nữa, có biết hay không?”

Tiểu Tinh mở miệng định nói gì đó, lại ngậm lại, trầm mặc cúi đầu.

Biểu cảm muốn nói lại thôi kia, làm cho anh nhớ tới rất nhiều năm trước, có người cũng là biểu cảm như vậy, mãi đến cuối cùng mới nói cho anh, cái cô muốn không phải mệnh lệnh, cũng không phải là anh luôn nói cho cô nên làm như thế nào, mà là hy vọng anh nghe một chút nhu cầu và mong muốn từ tận đáy lòng cô……

“Nào, Tiểu Tinh, nói cho thúc thúc, vì sao phải làm như vậy?” Không kịp suy nghĩ, anh đã hỏi ra miệng.

“Bởi vì…… Bởi vì……” Tiểu Tinh do dự rất lâu mới nhẹ nhàng nói:“Cháu muốn làm cho bác sĩ thúc thúc thích cháu……”

Âm thanh rất nhỏ, nhưng Quan Tử Tu cũng nghe thấy được.

Cậu không biết phải theo đuổi như thế nào, có một cô bé cùng lớp thích cậu, cho nên đem những thứ cô bé thích nhất chia sẻ với cậu, đối xử với cậu rất tốt, mẹ nuôi nói cái này gọi là theo đuổi. Vậy, đây là thứ mẹ làm cho cậu ăn, cậu rất thích, đem bánh quy cậu thích nhất này cho bác sĩ thúc thúc, hy vọng bác sĩ thúc thúc đối tốt với cậu, cũng đối tốt với mẹ.

Quan Tử Tu khẽ vuốt non nớt khuôn mặt kia, tâm hồ kích động. Cậu bé này ngay cả bày tỏ tình yêu, cũng là trực tiếp, thuần khiết không tỳ vết, đứa bé này…… cũng thật giống như mẹ nó.

Nhưng mà…… Anh có thể thích cậu bé sao? Anh không dám chắc mình sẽ làm được……

“Ba ba của cháu đâu?” Đứa bé này không giống như một đứa bé có tình thương của baba, người đàn ông kia rốt cuộc đang làm gì? Cho dù đã chia tay, ngay cả đứa bé cũng không cần sao?

“Ba ba…… chết rồi.”

Anh vô cùng kinh ngạc. Cái này…… không giống như những gì cô đã nói?!

“Bác sĩ thúc thúc, thúc thúc có thể…… Làm ba ba của cháu không?”

Anh im lặng rất lâu.“Xin lỗi cháu, Tiểu Tinh, thúc thúc không thể. Thúc không đồng ý không phải bởi vì chán ghét cháu, thật đó, cháu rất ngoan, rất hiểu chuyện, thúc cũng từng vô cùng hy vọng cháu là con của thúc, nhưng thực sự không thể. Lần sau cháu đừng làm những chuyện này nữa, vô dụng thôi.”

Tiểu Tinh không nói gì.

Một đứa bé không ồn không khóc nháo, trầm mặc hiểu chuyện như vậy. Anh bây giờ đã biết, mấy cô y tá kia vì sao không chối từ được cậu bé.

“Như vậy được không? Thúc cho cháu số điện thoại của thúc, chỉ cho một mình cháu, khi cháu có chuyện gì không thể để cho người khác biết, hoặc muốn tìm thúc nói chuyện cháu cứ gọi tới cho thúc, không cần phải giấu mẹ một mình chạy tới đây, thực sự rất nguy hiểm.”

Cắt đất đền tiền, hiệp ước được ký kết.

Phần 3

Nhận được cuộc điện thoại đầu tiên của Tiểu Tinh, đã là một tuần sau.

Cậu bé nói, hôm nay là sinh nhật cậu, mẹ dẫn cậu đi chơi, cho nên tâm trạng cậu tốt lắm. Vì thế Quan Tử Tu cũng chúc mừng sinh nhật cậu bé.

Một tuần sau, cậu nói thân thể mẹ cậu không thoải mái, đau đầu, ăn không vô này nọ. Quan Tử Tu nói với cậu, có lẽ là thời tiết quá nóng, cô vô cùng dễ bị cảm nắng, liệu pháp dân tộc như cạo gió cách hữu hiệu và nhanh chóng nhất, hơn nữa cũng có thể đoán được được đêm đó có người cũng đứa trẻ năm tuổi này làm đến đau đầu.

Qua một tuần nữa, cậu nói có bài vẽ ở trường, đề tài là “Gia đình của em”, cậu không biết phải vẽ thế nào, bởi vì cậu chỉ có mẹ, hỏi phải làm sao bây giờ. Quan Tử Tu nói rằng, cháu có thể vữ ba ba trong trí nhớ của mình, tưởng tượng một chút là được.

Tiểu Tinh còn nói cho anh, mẹ hàng năm đều tự tay đan hai chiếc khăn quàng cổ, một cái là cho cậu, một cái không biết đưa cho ai, hỏi mẹ lại không nói……

Cách một đoạn thời gian, cố định sẽ có một cuộc điện thoại báo cáo những chuyện xảy ra gần đây, có khi là tâm sự một chút, hỉ nộ ái ố đều chia sẻ với anh.

Quan Tử Tu cũng không mở miệng an ủi, chỉ dạy cho cậu phải đối mặt thế nào để giảm bớt cảm xúc.

Sau đó cậu bé lại hỏi –

Quan thúc thúc, vì sao thúc chưa bao giờ cười?

Quan thúc thúc, vì sao thúc không muốn gặp mẹ cháu? Mẹ cháu rất nhớ thúc.

Quan thúc thúc, cháu thực sự không thể đưa số điện thoại của thúc cho mẹ sao?

Sau đó, tối hôm qua cậu bé nói:“Mẹ lại trốn trong chăn khóc trộm, thúc có thể tới an ủi mẹ hay không? Mẹ thấy thúc đến sẽ vui lắm.”

“Vì sao mẹ cháu khóc?”

“Mẹ nói hôm nay là người giỗ của một người mẹ rất yêu, cho nên mẹ rất đau lòng. Quan thúc thúc, ngày giỗ là gì vậy?”

Rất yêu sao…… Tóm lại, cô vẫn không thể quên được.

Hai người họ đều giống nhau, không thể quên được, khó có thể giải thoát được.

“Ngày giỗ chính là…… Ngày một người bị chết.”

“Người chết ư…… Là ai? Cháu có thể đi hỏi không?”

“Không cần hỏi, thúc biết.” Anh tự nói với chính mình.

“Mẹ nuôi nói, muốn cho mẹ một mình yên tĩnh một chút, cho nên một chút nữa sẽ mang cháu đến nhà mẹ nuôi ở một ngày, thúc thúc, cháu phải cúp điện thoại, cuối cùng hỏi lại một lần, thúc thực sự không thể đến an ủi mẹ cháu sao?”

Câu trả lời của anh là –“Ngủ ngon.” Gác điện thoại.

Phần 4

Đêm đó, anh thức trắng.

Ngày hôm sau, anh xuất hiện trước cửa nhà cô.

Đừng hỏi anh đang nghĩ gì, ngay cả chính anh cũng không thể trả lời được.

Hạ Vịnh Tự nhìn thấy anh, trong nháy mắt có chút kinh ngạc và hoảng loạn.

“Tử Tu……”

“Muốn ra ngoài? Đi đâu vậy? Anh tiễn em một đoạn đường.”

“Không!” Phát hiện câu trả lời của mình quá sức bén nhọn, vội vàng sửa miệng:“Em muốn nói, hôm nay anh không phải đi làm sao?”

“Anh xin nghỉ. Lên xe đi!”

Thái độ của anh có chút không bình thường, trong lòng cô không yên, cứng môi mở cửa xe.

“Đi như thế nào?” Ra tới đường lớn, anh hỏi.

“Quẹo phải.”

Anh gọn gàng xoay vô lăng, nhấn ga.

Cô sợ hãi, lén nhìn nét mặt lạnh như băng của anh.“Anh…… biết rồi?”

“Biết cái gì?”

“À…… Không, không có.” Cô vội vã che giấu.

“Khi em nói dối, thường không an ổn, cũng không dám nhìn thẳng vào người khác, ngón tay hay xoắn vào nhau. Thói quen này nếu không thay đổi, em mãi mãi cũng không lừa được ai.”

“A!” Cô vội vã nới tay, giả vờ yên lòng.

Anh cười nhẹ, âm luật hơi trầm xuống lại không có ý cười nào.

“Em…… muốn đi thăm một người, một người…… đã không còn trên đời nữa. Em không biết phải nói với anh thế nào, cũng không biết anh có thể chấp nhận hay không, cho nên…… em nghĩ, anh không biết có lẽ sẽ tốt hơn, cho nên mới không nói cho anh.”

Chuyện này mở miệng khó lắm sao? Đã biết sớm sẽ có chuyện này, anh có thể ngăn cô nhớ nhung một người đàn ông khác mà truy điệu tình yêu đã qua của họ sao? Chẳng lẽ cô còn tin rằng anh sẽ oán hận đến bóp chết cô?

“Không cần phải nói. Anh đã nói sẽ không quan tâm tới chuyện của em nữa, em không cần phải nói cho anh.”

“Nhưng mà……” Anh thoạt nhìn giống như đang hiểu lầm gì đó! khuôn mặt lạnh lùng khiến cô một chữ cũng không nói được, bầu không khí cũng cứ đóng băng mãi như vậy.

Cô ở trên đường mua hoa, hoa bách hợp thực thuần khiết, có lẽ, cô muốn truy điệu đoạn tình yêu thuần khiết kia, ai biết được?

Anh đứng ở bên ngoài nghĩa trang, không nhìn cô lấy một cái.

“Cám ơn anh đã đưa em tới đây…… em…… à……”

Rõ ràng là muốn đuổi đi.“Yên tâm, anh không có dự định sẽ quấy rầy ai cả.”

Cô muốn nói lại thôi, rồi sau đó thở dài, đóng cửa xe.

Anh không lập tức rời đi, chỉ là nhìn đám sương mù lam nhạt còn chưa tan hết ở phía trước, tầm mắt cũng mơ hồ.

Cô thực sự rất dụng tâm, nơi này hoàn cảnh thanh u, có thể yên nghỉ như thế, cũng là một loại hạnh phúc!

Anh rốt cuộc đang làm gì? Vì sao muốn tới đây một chuyến, tra tấn chính mình, tự làm mình bối rối? Là muốn thấy rõ cô rốt cuộc yêu người đàn ông kia bao nhiêu sao? Vậy thấy được rồi, nên ép trái tim chính mình chết đi, triệt để buông tha, nhưng mà, tận đáy lòng vẫn có một phần không cam lòng……

Muốn tiếp nhận, lại không thể thuyết phục chính mình giả vờ là tất cả mọi chuyện đều đã qua, quên mất tình yêu của cô và người kia, trái tim không đau đớn ôm cô một lần nữa…… Níu không được, buông không xong…… Anh rốt cuộc đem chính mình làm thành cái loại gì? Trên con đường tình yêu này, anh thất bại thật thảm hại!

Vừa tròn một ngày.

Cô bên trong nghĩa trang, dùng cả một ngày đi ức hoài âu yếm người kia; Anh ở bên ngoài nghĩa trang, dùng cả một ngày, làm cho trái tim mình nguội lạnh. Thực sự, anh chỉ là muốn thử xem, trái tim có thể đau đến bao nhiêu, lạnh đến bao nhiêu mà thôi, không cái ý gì khác.

Vùng núi có nhiều sương mù, chạng vạng cũng có mưa và chút sấm sét, anh không rời đi, cô cũng không ra.

Tạnh mưa rồi, ban đêm sao rất nhiều, không giống như trong thành phố, mỗi một ngôi sao đều thấy rõ ràng.

“Mỗi một ngôi sao trên trời, đều đại điện cho một đoạn tình cảm lưu luyến trong cuộc sống.” Những lời này là ai nói? Đúng rồi, là anh, ngày valentine năm thứ nhất, anh có chút lãng mạn.

Khi đó cô gái hồn nhiên kia, kề ở khuỷu tay anh, men say mông lung, ngây thơ mở mắt, thực cố gắng muốn thấy rõ ngôi sao đại diện cho tình yêu của họ ở đâu.

“Không cần nhìn nữa, nhất định là ngôi sao sáng nhất kia.”

“Vì sao?” Cô hỏi lại.

“Bởi vì có người rất yêu rất yêu.” Anh trả lời như thế.

“Ai?” Cô kiên trì truy hỏi, anh thủy chung không đáp, sau đó cười hôn cô, đề tài kết thúc.

Anh, rất yêu rất yêu, cứ nghĩ cô hiểu, cứ nghĩ cô cũng vậy, cứ nghĩ rằng tình yêu của họ cũng giống như ngôi sao kia sáng mãi không tắt. Nhưng bao lâu nay, nó đã không còn nữa, trên trời cũng có rất nhiều ngôi sao khác, không chỉ là một, giống anh vậy.

“Tử Tu, anh còn chưa về?” Giọng nói cực nhẹ và mỏng thổi vào tai, bước chân cô chậm chạp, đi tới phía anh.

Anh mở cửa, xuống xe.

Cô toàn thân ướt đẫm, hai mắt sưng đỏ, có lẽ khóc rất lâu. Không kịp mở miệng, cô đột nhiên nhào vào lòng anh.“Xin lỗi, em không có cách nào dũng cảm…… hôm nay, cho em dựa vào anh một chút……”

Cô thôi khóc, ôm chặt anh, thì thào gọi :“Tử Tu……”

Vì sao, cô có thể khóc vì người khác, lại gọi tên của anh? Anh không hiểu, anh đã không còn hiểu cô nữa……

Hai tay ôm chặt, anh không thể nghĩ gì nữa, cúi đầu kích cuồng — hôn cô, ngăn chặn tiếng khóc, cũng hôn tới điên cuồng.