Đừng Nói Một Ai

Chương 43




Brutus lái xe như một gã điên. Anh ta đi vào đường một chiều. Anh ta đột ngột rẽ ngoặt lại. Ở làn đường bên phải, anh ta cắt xuyên đám xe và rẽ trái khi đèn đỏ. Chúng tôi đến được nơi ngay kịp lúc.

MetroPark ở Iselin có tàu đi về phía Port Jervis sẽ khởi hành trong vòng hai mươi phút nữa. Từ đó tôi có thể thuê xe ôtô. Khi họ thả tôi xuống, Brutus vẫn ngồi trong xe. Tyrese đi cùng tôi đến chỗ quầy bán vé.

“Anh bảo tôi hãy chạy trốn và không quay trở lại,” Tyrese nói.

“Đúng thế.”

“Có lẽ,” anh nói, “anh cũng nên làm như thế.”

Tôi chìa tay ra để bắt tay anh. Tyrese lờ nó đi và ôm siết lấy tôi. “Cám ơn,” tôi nhẹ nhàng nói.

Anh buông tôi ra, chỉnh lại vai để cái jacket trở lại như cũ, đẩy đẩy cái kính râm. “Ừa, sao cũng được.” Anh không đợi tôi nói thêm điều gì nữa mà cứ thế đi thẳng về lại xe.

Tàu đến và khởi hành đúng giờ. Tôi tìm một chỗ rồi thả người xuống. Tôi cố để đầu óc mình trống rỗng. Nhưng không thể. Tôi liếc xung quanh. Toa gần như trống. Hai sinh viên nữ đeo balô kềnh càng liến thoắng trong thứ ngôn ngữ gồm “thế đấy” và “cậu biết đấy”. Mắt tôi liếc đi chỗ khác. Tôi nhìn thấy một tờ báo - chi tiết hơn, một tờ báo khổ nhỏ của thành phố - ai đó đã bỏ lại trên một ghế.

Tôi tiến lại và cầm tờ báo lên. Trang bìa có ảnh một sao trẻ đang lên bị bắt vì ăn cắp ở cửa hàng. Tôi lật các trang, hy vọng đọc vài truyện tranh hay gặp tin thể thao - những thứ mà không cần phải động não. Nhưng mắt tôi lại dính vào một bức ảnh, à ừm, của tôi. Kẻ bị truy nã. Trong bức ảnh tối màu trông tôi gian ác đến kinh ngạc, như một tay khủng bố Trung Đông.

Chính lúc đó tôi nhìn thấy nó. Và thế giới của tôi, vốn đã đảo lộn, lại tròng trành.

Tôi thực ra không đọc bài báo. Mắt tôi đi vơ vẩn nhìn xuống trang báo. Nhưng tôi thấy những cái tên. Lần đầu tiên. Tên của thi thể hai gã được tìm thấy ở hồ. Một tên tôi biết.

Melvin Bartola.

Không thể thế được.

Tôi thả tờ báo xuống và chạy, mở cánh cửa kéo cho đến khi tôi trông thấy một nhân viên cách đó hai toa. “Ga tiếp theo ở đâu?” tôi hỏi anh ta.

“Ridgemont, New Jersey.”

“Có thư viện nào gần ga không?”

“Tôi không biết.”

Tôi xuống tàu ở đó.

Eric Wu co tay lại. Bằng một cú đấm nhỏ và mạnh, hắn phá cửa.

Hắn không mất nhiều thời gian lắm để lần ra hai tên da đen giúp bác sĩ Beck trốn thoát. Larry Gandle có bạn ở sở cảnh sát. Wu đã miêu tả hai tên đó cho họ, và rồi hắn xem sổ có ảnh căn cước. Vài giờ sau, Wu tìm thấy bức ảnh chụp một tên du côn tên Brutus Cornwall. Họ gọi vài cú điện thoại và biết được rằng Brutus làm việc cho một tay buôn bán ma túy tên là Tyrese Barton.

Đơn giản.

Khóa bật ra. Cánh cửa mở tung, nắm đấm cửa đập vào tường. Latisha ngước lên, hoảng hốt. Cô toan hét lên, nhưng Wu di chuyển nhanh hơn. Hắn bịt tay lên miệng cô và đưa miệng lại gần tai cô. Một gã khác, một tên Gandle đã thuê, tiến đến phía sau hắn.

“Suỵt,” Wu nói rất dịu dàng.

Trên sàn nhà, TJ chơi với chiếc Hot Wheels của nó. Nó nghiêng đầu khi nghe tiếng động và nói, “Mẹ ơi?”

Eric Wu mỉm cười với nó. Hắn thả Latisha ra và quỳ xuống sàn nhà. Latisha cố ngăn hắn lại, nhưng gã kia giữ cô lại. Wu đặt bàn tay khổng lồ của hắn lên đầu thằng bé. Hắn vừa xoa xoa tóc TJ vừa quay lại Latisha.

“Cô có biết tôi có thể tìm Tyrese bằng cách nào không?” hắn hỏi cô.

Khi đã xuống tàu, tôi lấy taxi đến chỗ thuê ôtô. Nhân viên vận áo jacket màu xanh đứng sau quầy chỉ đường cho tôi đến thư viện. Có lẽ mất khoảng ba phút để đến đó. Thư viện Ridgemont rất hiện đại, tường gạch mới, cửa sổ kính lớn, giá sách gỗ sồi, ban công, nhà tháp, quầy cà phê. Ở bàn tra cứu trên tầng hai, tôi tìm một thủ thư và hỏi liệu tôi có dùng Internet được không.

“Anh có chứng minh thư không?” cô hỏi.

Tôi có. Cô nhìn nó. “Anh phải là dân sống trong hạt này.”

“Làm ơn,” tôi nói. “Việc rất quan trọng.”

Tôi đã nghĩ sẽ nghe một lời từ chối, nhưng cô dịu đi. “Anh nghĩ sẽ dùng bao lâu?”

“Không quá một vài phút đâu.”

“Máy tính ở đằng kia” - cô chỉ cái máy tính nội bộ phía sau tôi - “đó là máy gửi tin của chúng tôi. Mọi người được sử dụng nó trong vòng mười phút.”

Tôi cám ơn cô rồi lao vội đến. Yahoo! tìm cho tôi trang của New Jersey Journal, tờ báo chính của hạt Bergen và Passaic. Tôi biết chính xác ngày mình cần. Ngày mười hai tháng Giêng mười hai năm trước. Tôi tìm thấy một chỗ lưu trữ để tìm kiếm và gõ thông tin vào.

Website chỉ chạy lại được thông tin cách đây sáu năm.

Mẹ kiếp.

Tôi vội chạy lại chỗ cô thủ thư. “Tôi cần tìm một bài báo mười hai năm trước ở tờ New Jersey Journal,” tôi nói.

“Nó không có trong lưu trữ web của họ ư?”

Tôi lắc đầu.

“Tấm vi phim,” cô nói, vịn vào hai bên ghế để đứng dậy. “Tháng mấy?”

“Giêng.”

Cô là một phụ nữ to lớn và đi lại rất chậm chạp khó khăn. Cô tìm thấy hồ sơ lưu trữ trong ngăn kéo tài liệu và giúp tôi trải tấm phim lên máy. Tôi ngồi xuống. “Chúc may mắn,” cô nói.

Tôi nghịch nghịch nút bấm, như thể nó là van tiết lưu của một chiếc môtô mới. Tấm vi phim kêu ken két khi được trải ra. Tôi dừng lại vài giây để xem đang ở đâu. Chưa đầy hai phút tôi tìm được đúng ngày. Bài báo nằm ở trang ba.

Ngay khi nhìn thấy tít, tôi cảm thấy một cục tướng trong cổ họng.

Thỉnh thoảng tôi thề rằng mình thực sự nghe thấy tiếng lốp xe phanh kít lại, mặc dù khi chuyện đó xảy ra, tôi đang nằm trên giường ngủ say cách xa hàng trăm cây số. Nó vẫn khiến tôi đau đớn - có thể không nhiều như cái đêm tôi mất Elizabeth, nhưng đó là lần đầu tiên tôi nếm trải cái chết và thảm kịch và bạn sẽ không bao giờ thực sự vượt qua được nó. Mười hai năm sau, tôi vẫn nhớ từng chi tiết của đêm hôm đó, mặc dù nó quay trở lại với tôi trong hình dạng một cơn lốc xoáy không rõ nét - tiếng chuông cửa lúc trời còn chưa sáng, nhân viên cảnh sát mặt hình sự ở cửa, Hoyt đứng cùng họ, những lời nói cẩn trọng, dịu dàng của họ, những lời phủ nhận không tin của chúng tôi, nhận thức dần dần, khuôn mặt u sầu của Linda, những giọt nước mắt không ngừng rơi của tôi, mẹ tôi vẫn không chấp nhận, bảo tôi im lặng, bảo tôi đừng khóc nữa, mẹ vốn đã điên loạn, mẹ bảo tôi đừng có cư xử như một đứa trẻ con, khăng khăng rằng mọi thứ đều ổn, rồi đột nhiên, lại gần tôi, kinh ngạc sao giọt nước mắt tôi lại to đến thế, quá to, mẹ nói, nước mắt to như thể nằm trên mặt một đứa trẻ, không phải của một người lớn, chạm vào một giọt, chùi nó bằng ngón trỏ và ngón cái, câu “Đừng khóc nữa David!” trở nên giận dữ hơn vì tôi khóc mãi, rồi mẹ hét, hét bảo tôi đừng khóc nữa, cho đến khi Linda và Hoyt bước đến và bảo mẹ im lặng rồi ai đó cho mẹ uống thuốc an thần, không phải lần đầu tiên, cũng không phải lần cuối cùng. Tất thảy phun trào dữ dội lại vào tôi. Và rồi tôi đọc bài báo và cảm thấy mình bị chấn động theo một kiểu mới mẻ hoàn toàn:

MỘT CHIẾC ÔTÔ RƠI XUỐNG KHE NÚI

Một chết, không rõ nguyên nhân

Đêm qua vào lúc khoảng 3:00 giờ sáng, một chiếc Ford Taurus do Stephen Beck ở Green River, New Jersey lái, rơi xuống cầu ở Mahwad, cách đường biên bang New York không xa lắm. Đường trơn do có bão tuyết, nhưng cảnh sát vẫn chưa đưa ra thông tin nguyên nhân gây tai nạn. Nhân chứng duy nhất của vụ tai nạn, Melvin Bartola, một tài xế xe tải từ Cheyenne, Wyoming...

Tôi dừng không đọc nữa. Tự sát hay tai nạn. Mọi người đã tự hỏi cái nào. Giờ đây tôi biết cả hai đều không phải.

Brutus nói, “Sao thế?”

“Tao không biết.” Rồi nghĩ thêm, Tyrese nói, “Tao không muốn quay lại.”

Brutus không đáp. Tyrese liếc nhìn người bạn cũ. Họ bắt đầu chơi với nhau từ hồi lớp ba. Brutus không phải là người nói nhiều lắm kể từ hồi đó rồi. Hẳn là quá bận rộn với việc bị quất mông hai lần một ngày - ở trường và ở nhà - cho đến khi Brutus hiểu ra cách duy nhất để anh ta có thể sống sót được là trở thành đứa con bần tiện nhất của một mụ chó cái trong khu nhà đó. Khi mười một tuổi, anh ta bắt đầu mang theo súng đến trường. Anh ta giết người lần đầu tiên khi mười bốn.

“Chẳng lẽ mày không mệt mỏi vì nó sao, Brutus?”

Brutus nhún vai. “Chúng ta đâu biết cái nào khác.”

Sự thật nằm ở đó, nặng nề, không cử động, thản nhiên.

Điện thoại di động của Tyrese rung. Anh nhấc máy và nói. “Alô.”

“Xin chào, Tyrese.”

Tyrese không nhận ra giọng lạ. “Ai thế?”

“Chúng ta đã gặp nhau hôm qua. Trong chiếc xe tải màu trắng.”

Máu anh đông lạnh. Lý Tiểu Long, Tyrese nghĩ. Ôi, mẹ kiếp... “Mày muốn gì?”

“Tao có một người ở đây muốn nói xin chào.”

Im lặng trong chốc lát và rồi TJ nói, “Bố ơi?”

Tyrese giật phăng đôi kính râm ra. Người anh cứng ngắc lại. “TJ? Con ổn chứ?”

Nhưng Eric Wu đã lại nói tiếp. “Tao tìm bác sĩ Beck, Tyrese. TJ và tao hy vọng mày có thể giúp tao tìm hắn.”

“Tao không biết hắn ở đâu.”

“Ồ, tiếc nhỉ.”

“Thề với Chúa, tao không biết.”

“Tao hiểu rồi,” Wu nói. Rồi: “Đợi lát, Tyrese, nhé? Tao muốn cho mày nghe cái này.”