Đừng Nói Yêu Tôi

Chương 19




Diệp Ý Tiêu nói được làm được. Tối thứ sáu, y nói với Bạch Hy chuyện chuyển trường đã sắp xếp thỏa đáng. Chỉ cần giữa tháng tám tới báo danh là được. Hiện tại, Bạch Nhiên vừa mới hoàn thành kỳ thi cuối cấp, cự tuyện đề nghị tới ở chung của ca ca, tự mình báo danh tham gia trương trình giao lưu trại hè. Buổi tối thứ năm đã lên máy bay tới Bắc Kinh.

Bạch gia suy tàn, Bạch Nhiên sớm đã hoàn toàn thích nghi. Cho đến lúc này, Bạch Hy cũng không khỏi bội phục năng lực thích ứng vượt xa người thường của đệ đệ nhà mình.

Sáng sớm thứ bảy, Diệp Ý Tiêu đem người đang cuộn mình trong chăn móc ra. Sau khi ăn sáng, hai người liền an vị trên một chiếc xe trực thuộc công ty. Chờ đến khi chạy ra đến trạm thu phí trên đường cao tốc, Bạch Hy mới biết, đi tới thế ngoại đào nguyên cũng không chỉ có hai người bọn họ.

Nguyên lai, lần trước tạp chí bát quái đưa tin vô tình đã quảng bá tới công chúng việc thế ngoại đào nguyên không được xây dựng nhằm mục đích thu lợi kinh tế. Một số kẻ có tiền thấy thiết kế nơi này u nhã tinh tế  lại thời thượng. Hơn nữa lại tách biệt với đô thị ồn ào huyên náo, giao thông cũng thuận tiện, cái chính lại là công trình do bất động sản Lợi Hải đầu tư, vì vậy rất nhanh đã có ý muốn mua. Lần này, giai đoạn đầu của thế ngoại đào viên đã hoàn công, ngoại trừ một lễ chúc mừng đơn giản, chính là để ngoại giới thuận tiện thu mua.

Diệp Ý Tiêu kiến tạo thế ngoại đào viên dụng ý chính là để hống Bạch Hy. Bất quá, cả một biệt khu lớn như vậy lại chỉ có hai người thì cũng quá mức tịch liêu. Cho nên Diệp ý Tiêu vẫn là quyết định đem một phần bán ra. Nhưng việc chọn hàng xóm tự nhiên sẽ do Bạch Hy  làm chủ.

Nghe xong Diệp Ý Tiêu giải thích, miệng Bạch Hy cả ngày đều không khép lại được. Hả ra nửa buổi mới hỏi: “Cái kia… Đây không phải là ngươi… Ngươi vì Nghiêm Huyễn Hi… Vì hắn là làm sao?”

“Ngươi nghĩ đến nơi nào rồi hả? Hắn có tư cách gì mà muốn ta dụng tâm xây dựng cả một biệt khu a? Mấy tin tức giải trí bát quái kia ngươi xem rồi cười một cái coi như xong, ngàn vạn lần đừng coi là thật. Tất cả đều chỉ là vì muốn thu hút ánh mắt đọc giả, những cái… chuyện ngu ngốc gì cũng dám đăng. Uy, đây là tư liệu khách hàng có ý muốn mua, ngươi xem một chút, có hứng thú với người nào liền lấy bút đánh dấu lên.” Diệp Ý Tiêu đưa Bạch Hy hai cặp văn kiện.

Nói không cảm động chính là giả. Bạch Hy cảm thấy, trong lòng chua  cay ngọt đắng lẫn lộn, tư vị gì cũng có. Khi còn là thủ hạ dưới tay Đặng Thúc, hắn đã từng xem qua quy hoạch tổng thể của Thế Ngoại Đào Nguyên. Lúc ấy, đúng là đã yêu thích đến lợi hại. Chỉ là không có nghĩ đến, khối kiến trúc đồ sộ này, vậy mà Diệp Ý Tiêu lại cố ý vì mình mà kiến tạo nên.

Bên kia, Diệp Ý Tiêu cùng trợ lý, thư ký, phó giám đốc đang bàn bạc các hạng mục trong lễ chúc mừng. Bạch Hy không muốn quấy rầy, đành phải cúi đầu, lật tài liệu trong tay.

Khá lắm, tất cả những người này đều là ai ah! Càng về sau Bạch Hy càng cảm thấy kinh ngạc. Tư liệu trong tay hắn cơ hồ bao gồm toàn bộ top 100 phú hào toàn thành phố, không phải quan lớn cũng là lão tổng. Cùng những vị này làm hàng xóm, Diệp Ý Tiêu xem ra thu lợi hơn hắn nhiều.

Không đúng! Những người này hoàn toàn có thể tự mình mua đất xây biệt phủ, vậy mục đích họ mua biệt thự ở đây là gì? Đơn giản chỉ là nơi giải trí, hoặc có thể là kim ốc tàng kiều?

Hiện tại, Bạch Hy cảm thấy bản thân như đang ngồi cáp treo đi lên thật cao, lại bị hung hăng đạp xuống. Cùng lúc trải nghiệm hai cảm giác có được cùng mất mát làm cơ thể hắn đột nhiên cứng ngắc. Diệp ý Tiêu làm gì cũng đều có mục đích, hắn không phải chỉ là để đơn thuần lấy lòng bất kỳ người nào.

“Đều không thích?” Diệp Ý Tiêu quay đầu liền thấy bộ dạng đang nhíu mày của Bạch Hy, lập tức mở miệng hỏi.

“Bọn họ… đều có ý ở lại Thế Ngoại Đào Nguyên?” Bạch Hy đem nghi ngờ của mình hỏi ra. Những kẻ kia đều sống lâu đến thành tinh, đã quen loại sinh hoạt ngập trong vàng son thối nát, như thế nào lại muốn tới nơi thanh tĩnh như Thế Ngoại Đào Nguyên định cư?

Diệp Ý Tiêu thoáng cái đã hiểu ý hắn, dùng tay nâng cằm Bạch Hy giải thích: “ Cái này ta không thể bảo chứng. Bất quá, ta tin tưởng phần lớn người muốn mua Thế Ngoại Đào Nguyên, một là xem hoàn cảnh, hai là xem thương hiệu của Lợi Hải. Đa số người trong đó đều là bạn bè ta. Họ muốn mua biệt thự ở đây cho cha mẹ hoặc con cái. Dù sao từ nơi này đến nội thành cũng chỉ mất chừng 40 phút, giao thông lại thuận lợi, đối với việc đi lại không ảnh hưởng nhiều.

“Nha.” Bạch Hy cúi đầu, con ngươi có chút u ám, khi ngẩng lên đã khôi phục thần sắc bình thường. Hắn đen tài liệu trong tay trả lại Diệp Ý Tiêu: “Vậy người trả giá cao là tốt rồi, dù sao ngươi cũng không thể để thâm hụt tiền vốn.”

Xe thoáng lắc lư, Diệp ý Tiêu cũng không thấy rõ biểu cảm của Bạch Hy, tùy ý đem tư liệu thả vào tay trợ lý: “Trước mắt cứ dựa theo giá cả này bán… cũng không đến mức thâm hụt.”

Bạch Hy tựa trên mặt ghế, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói thêm gì nữa.

Hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng nhiều. Đối với Diệp Ý Tiêu con người này, vẫn là không nên ôm ấp bất kỳ vọng tưởng nào thì tốt hơn. Nếu không trái tim sẽ lại một lần nữa rơi vỡ tan tành trên đất, tâm hồn cũng chỉ còn lại một mảnh tro tàn. Bạch Hy hiện tại tự xưng là rất tỉnh táo, cũng chẳng muốn tức giận gì.

Thời điểm xe đi vào công trường, đập vào mắt mọi người là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Thảm đỏ trải dài đến tận Hy uyển, bên kia dựng lên một sân khấu, đằng sau là mô hình quy hoạch hoàn thiện Thế Ngoại Đào Nguyên vô cùng tinh xảo. Trước sân khấu là dãy ghế gấp màu đỏ, đã có không ít người ngồi phía trên, trong tay còn cầm theo tặng phẩm.

Ngoài ra còn có các lễ tân sinh đẹp đang chỉ dẫn quan khách ngồi vào vị trí,  khắp nơi đều là một mảnh cảnh tượng náo nhiệt.

Bạch Hy theo sau Diệp Ý Tiêu xuống xe, liền thấy Đặng thúc cùng một đám người đến nghênh đón. Sau một phen hàn huyên, mọi người liền chuẩn bị nhập tọa. Một vài vị giám đốc có quen biết Diệp Ý Tiêu tiến đến. Mấy người đều ta một câu ngươi một câu trao đổi mở đường buôn bán sau này. Bạch Hy lúc đầu còn có thể miễn cưỡng phụ họa, càng về sau càng cảm thấy nhàm chán, liền đối với Diệp Ý Tiêu nói: “Ta đi loanh quanh nhìn xem, một lát rồi trở về.”

Đang cùng đối tác chào hỏi, Diệp Ý Tiêu có chút nhíu mày, sau đó hỏi trợ lý thời gian khai mạc, đợi đến khi Bạch Hy mất kiên nhẫn mới lên tiếng: “Một giờ sau trở về.”

Bạch Hy như được đại xá, lập tức muốn đi tới khu lán lúc trước. Hoàn cảnh ở công trường đã được cải thiện rất nhiều, những lán trại thô sơ lúc xưa đều đã đổi thành phòng ở, bên trong còn có quạt trần, công nhân làm ca đêm đang ngáy o..o.. Bạch Hy không muốn đánh thức họ, đành phải lách qua, đi về phía công trường.

Hiện tại, bố cục của Thế Ngoại Đào Nguyên cơ bản đã có thể thấy được. Nguyên lai, tất cả bao gồm 55 căn biệt thự, chia làm 11 khu vực, mỗi khu vực được sắp xếp tạo hình như một đóa hoa đào đang nở rộ. Mà Hy uyển chính là trung tâm của Thế Ngoại Đào Nguyên, vì được mười đóa hoa đào bao quanh lại càng trở nên nổi bật, giống như những tinh tú xoay quanh mặt trăng.

Bạch Hy nhìn biệt khu đang dần định hình, nội tâm có một cỗ không nói lên lời. Với tư cách một người đã từng khai thác bất động sản, hắn vô cùng yêu thích những biệt khu ưu nhã tinh tế. Khi chính thức tiếp nhận công ty Bạch Gia, hắn đã từng nghĩ muốn xây dựng một nơi như vậy. Đáng tiếc, lại không có năng lực đó. Thế nhưng hôm nay Diệp Ý Tiêu đã làm được, hắn có thể không cảm khái sao?

Đang miên man suy nghĩ, bên tai bỗng truyền đên tiếng hét kinh hỉ: “YAAAA…, cái kia không phải Nghiêm Huyễn Hi sao? Oa, bên cạnh hắn không phải người đã nhận giải thưởng điện ảnh XX – Đồng Tỷ a!”

“Còn có diễn viên hành động Thượng Quan Phỉ, diễn viên chính hấp hẫn Tần Thiên…”

“Ai yêu, hôm nay được nhìn thấy không ít đại minh tinh a, Không nghĩ tới công ty chúng ta được nhiều minh tinh ủng hộ như vậy.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng tiếc là chúng ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn, nếu có thể tới xin ảnh cùng chữ ký thì thật tốt a!”

……

Sau lưng Bạch Hy, một đám công nhân tụ cùng một chỗ sôi nổi nghị luận. Trong tay bọn họ cầm nón bảo hộ, trên cổ đắp khăn mặt đã phai màu, y phục trên người cũng sớm ướt đẫm mồ hôi. Bất quá, vẫn vui tươi hớn hở nhìn sân khấu phía xa.

Hiệu ứng minh tinh a…

Bạch Hy chậm rãi xoay người, ra khỏi công trường, gặp chỗ ngoặt liền quẹo phải, từ từ dọc theo đường mòn mà lên núi. Lướt qua rừng cây rì rào tiếng thông reo, Bạch Hy đi vào một khu vực tương đối trống trải, có một tảng đá lớn nằm ngang dưới tán cây.

Tảng đá đối diện với tiểu trấn, tầm nhìn càng thêm khoáng đạt, bên dưới  là đập chứa nước gợn sóng lăn tăn. Bạch Hy thực thích chỗ này. Giống như một khu rừng nhiệt đới thu nhỏ, không có những tán cây rậm rạp che phủ bầu trời, chỉ có một ít hoa cỏ dại phát triển xanh um tươi tốt. Hắn đi tới phía trước tảng đá, ngồi xuống. Một cơn gió nhẹ từ núi thổi qua, mang theo mát lạnh thấm vào tận ruột gan, làm cho tâm tình có chút bực dọc của Bạch Hy được thả lỏng không ít.

Ngồi trong chốc lát, Bạch Hy có chút buồn ngủ. Lấy di động ra nhìn thời gian, đoán chừng hoạt động bên dưới nhất thời nửa khắc sẽ không kết thúc, vì vậy liền nhắm mắt lại, thả lỏng thể xác cùng tinh thần, lắng nghe gió reo chim hót, lập tức tiến vào mộng đẹp.