Dùng Răng Thành Danh

Chương 16: Bắc Kinh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Yêu cầu hẹn trước yết kiến lãnh chủ được thông qua, thời gian được sắp xếp vào mười hai giờ nửa đêm, vô cùng phù hợp với phong cách làm việc nghỉ ngơi trên ý nghĩa truyền thống của huyết tộc.

"Em phải tự mình tới đó rồi." Hà Dư áy náy nói.

Hạ Du Châu nói mình hiểu, có lẽ là thời gian lãnh chủ yêu cầu Hà Dư đến đó khác với cậu: "Không sao, em đón xe đi là được." Cậu đã biết dùng ứng dụng để đặt xe, rất tiện.

Hà Dư gửi địa chỉ cho cậu, còn dặn cậu phải mặc trang trọng một chút: "Anh sẽ báo cho trong tộc biết chuyện của em, nhập tộc cần phải được tộc trưởng đồng ý. Chính thức gia nhập vào thì còn phải theo anh đến trong tộc một chuyến. Nhưng cũng không cần gấp, mọi người có thể dùng danh nghĩa của anh trước, việc khẩn cấp trước mắt bây giờ là đi gặp lãnh chủ Bắc Kinh, lo xong cái giấy phép tạm thời."

Bắc Kinh không phải là địa bàn của nhà họ Hà, lãnh địa của nhà hắn nằm ở vùng duyên hải phía Đông Nam, tên của thị tộc là Miền Nam.

Thời gian gấp gáp, Hà Dư cũng không giải thích nhiều với Hạ Du Châu, nhưng ý của lời nói là, gia nhập vào thị tộc Miền Nam cũng không khó, hắn sẽ sắp xếp ổn thoả tất cả.

Không phải chỉ là người đề cử thôi à? Sao lại gia nhập vào thị tộc của anh rồi? Không đợi Hạ Du Châu hỏi rõ, Hà Dư bên kia đã bị giáo sư khác túm đi mất, nói là phòng thí nghiệm có tình huống khẩn cấp, nói hắn mau đi xem sao.

Hoàng hôn buông xuống, thành phố Bắc Kinh được bao trùm trong xẩm tối ảm đạm.

Lúc hoàng hôn là khi ánh mặt trời dịu nhẹ nhất, Hạ Du Châu không đội mũ, cầm ba chai máu thanh trùng, đi bộ quay về bệnh viện. Từ khi biết khu vực Bắc Kinh này thuộc về quản hạt của huyết tộc nào đó, giẫm trên nền đất này thì cứ cảm thấy không vững lắm, luôn cảm thấy bốn phía có người đang giám thị mình. Giám thị huyết tộc không hiểu quy củ là cậu đây, có phạm vào lệnh cấm hay quy định nào hay không.

Hạ Du Châu càng nghĩ càng tức: "Gia cũng muốn nhìn một cái xem lãnh chủ là cái quần gì."

Dựa vào cái gì mà nói mảnh đất này là của nhà bọn họ, rõ ràng đây là đất công của xã hội chủ nghĩa nhá!

"Anh về rồi." Cha già Hạ Du Châu đi tống tiền xin cơm quay về, sắc mặt hớn hở đẩy cửa phòng bệnh ra, chuẩn bị cho em trai và con trai nhìn khẩu phần lương thực đủ cho ba ngày. Trong nháy mắt khi cửa mở ra, nụ cười liền đọng lại ở trên mặt.

Trong phòng bệnh, trống trơn.

Em trai tóc đỏ và con trai tóc đen, một cọng tóc cũng không thấy đâu.

"Người đâu rồi?" Y tá đẩy xe thuốc đi vào, cùng ngây người với Hạ Du Châu.

"Chắc là đi vệ sinh rồi, để tôi đi tìm một chút." Hạ Du Châu lừa chị y tá đi đến phòng bệnh khác trước, lập tức gọi điện thoại cho Chu Thụ.

Bên kia vang lên mấy tiếng mới được bắt, mới vừa thông, Hạ Du Châu đã mở miệng mắng: "Làm cái trò con bò gì đấy hả, hai đứa đi đâu rồi, nhanh chóng xoắn về đây cho anh! Y tá đang tìm người khắp nơi, lát nữa bệnh viện mà bật loa lên..."

"Cha, là con." Bên kia truyền đến tiếng nói yếu ớt của thiếu niên.

Lửa giận cao ba mét lập tức tắt ngúm, Hạ Du Châu ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Mặc à, cậu của con đâu?"

Hình như Trần Mặc đang vui lắm: "Cậu đang lái xe, con và cậu sẽ tới căn cứ của chiến đội, cha cũng nhanh chóng đến đây đi."

Hạ Du Châu: "Hai đứa không thông báo gì với bác sĩ à?"

Trần Mặc: "Không có, khi y tá tới muốn chích cho con lần thứ bảy, cậu thấy phiền nên mang theo con chạy luôn."

Hạ Du Châu: "..." Quả nhiên là trộm đi mất.

Tuy rằng cậu cũng tính tối nay sẽ mang con trai đi, dù sao sáng sớm ngày mai lại phải lấy máu xét nghiệm, nhưng ít nhất cũng sẽ tới nói với Tư Quân một tiếng. Càng ở thêm một ngày thì sẽ kéo thêm phiền toái cho người ta, lần này lại trộm chạy mất, trách nhiệm đó sẽ đổ hết cho Tư Quân.

"Nói cho cậu của con, bảo nó chờ cho cha." Hung tợn nói xong, cúp điện thoại luôn, Hạ Du Châu đau đầu thở dài, bất đắc dĩ đi đến phòng làm việc của bác sĩ.

Chạy tới chạy lui cả ngày, thật ra cũng có nguyên nhân không muốn gặp Tư Quân ở bên trong, cậu còn chưa nghĩ ra xem bây giờ phải ở chung với Tư Quân thế nào.

"Bác sĩ Tư tan làm rồi."

Trong phòng làm việc không có bóng dáng của Tư Quân, y tá trực ban nói hắn đã về rồi. Không có phương thức liên lạc của bác sĩ trên bảng thông tin, đồng nghiệp từ chối tiết lộ số điện thoại cho người nhà bệnh nhân. Hạ Du Châu chần chừ đi một vòng, thử bấm dãy số của năm năm trước.

Năm đó cậu cứ mặc kệ tất cả rời khỏi Bắc Kinh, ném luôn cả điện thoại cũ đi. Phương thức liên lạc của những người năm đó cũng không còn, nhưng chỉ có dãy số này là cậu vẫn còn nhớ đến không thiếu một số. Nhưng mà số điện thoại này là năm đó trường học dùng bốn số đuôi của thẻ học sinh để làm, người ta khi đi làm rồi sẽ thường đổi số khác, cũng không biết có còn gọi được không.

"Tút ——" Thế mà lại gọi được.

Chuông vang hai cái, bên kia liền nhận: "Xin chào, ai vậy?"

"Là em." Hạ Du Châu dựa lưng vào trên tường cửa phòng làm việc, nhắm mắt lại từ từ hít vào một hơi, cười nói, "Thế mà anh vẫn chưa đổi số à."

Tư Quân im lặng một lát: "Có gì không?"

Thật sự là, một câu ôn lại chuyện cũ cũng chẳng muốn nói, Hạ Du Châu bĩu môi: "Muốn nói câu xin lỗi anh, Chu Thụ chưa nói gì đã đưa thằng bé đi mất, em đến làm thủ tục xuất viện nhưng anh tan làm rồi."

"Tôi biết rồi." Tư Quân chẳng ừ hử gì cả, dừng một chút rồi bổ sung, "Không cần lo nữa, em về đi, tôi sẽ xử lý sau."

Nghe được câu này, đầu ngón tay của Hạ Du Châu không khống chế được mà run lên một cái: "Rước thêm phiền toái cho anh rồi."

Tư Quân khẽ hít vào một hơi, giọng nói còn thấp hơn mấy độ so với vừa rồi: "Em không còn chuyện gì khác muốn nói với tôi à?"

"Nói gì?"

"Ví dụ như chuyện em muốn gia nhập vào thị tộc Miền Nam."

Bát quái giữa các huyết tộc loại phương Tây truyền đi nhanh thế à? Hạ Du Châu có chút ngoài ý muốn, trong ấn tượng của cậu, Hà Dư không phải là một người nhiều chuyện: "Thật ra em vẫn còn chưa chắc chắn lắm, chuyện giữa loại phương Tây của mấy anh phức tạp quá. Nhưng mà nghe nói phải gặp mặt lãnh chủ Bắc Kinh để lập hồ sơ thì mới có thể sống ở đây, cho nên em đi gặp lãnh chủ một chút rồi tính tiếp."

Tư Quân nghe xong câu này, giọng nói dịu đi: "Tôi biết rồi, đừng để bị muộn." Nói xong, cúp luôn.

"Hở?" Hạ Du Châu nghe tiếng tút tút trong điện thoại, thấy rất không quen.

Lúc hai người hẹn họ, ngày nào bọn họ cũng gọi cho nhau. Lần nào Tư Quân cũng chờ cậu cúp trước, cho dù có cãi nhau tức giận, cũng sẽ không cúp thẳng thế này. Bây giờ thì hay rồi, ngay cả một câu tạm biệt cũng chẳng có, nói cúp là cúp.

Quay về căn cứ thể thao điện tử, lần lượt xử lý hai cậu cháu tự ý trốn mất một trận, cả người và tinh thần của Hạ Du Châu đều mệt mỏi, tắm xong nằm trên giường nghịch điện thoại.

Cách mười hai giờ nửa đêm vẫn còn sớm, Hà Dư không nhắn tin lại cũng không nhận điện thoại. Hạ Du Châu mở "Phòng giao dịch Huyết Minh online" lên, vào đó nghiên cứu một chút.

Bởi vì thân phận còn chưa được chứng thực, có rất nhiều mục cậu vẫn chưa dùng được. Đặc biệt là [Chuyên khu quý tộc], không thể nào vào được. Chỉ có [Chuyên khu xã giao] là vào được.

[Chuyên khu xã giao] lại chia nhỏ ra thành mấy khu vực, cậu không vào được chuyên khu của mấy thị tộc, chỉ có thể dạo chơi trong khu tự do, thuận tay tham gia vào nhóm [Tân Sinh].

Nhóm này rất sôi nổi, rất nhiều người đang nói chuyện qua lại. Hạ Du Châu im lặng quan sát một hồi, cảm thấy trong đây hầu hết là thiếu niên thiếu nữ mười sáu mười bảy, chẳng lẽ là nhóm tân sinh huyết tộc cao trung gì đó?

[Thị tộc Miền Nam Hạ Du Châu: Chào mọi người, tôi là người mới vào.]

Nhắn một tin nhắn vào, nhóm lập tức im lặng. Lúc này Hạ Du Châu mới phát hiện, đằng trước tên tài khoản của cậu còn có tên của thị tộc.

[Thị tộc Thanh Dương Uông Uông: Tên ngốc chui từ đâu ra đây, thế mà còn dùng tên đầy đủ cơ đấy?]

[Thị tộc Thập Lục SSR: Chậc, chắc là người mới được nhận về đấy, phong cách trước sau như một của quý tộc Miền Nam.]

Hạ Du Châu nhìn một lát, cũng hiểu sơ sơ. Mấy bạn nhỏ này đều vừa mới tròn mười sáu tuổi, APP này chỉ có huyết tộc đủ mười sáu tuổi thì mới có thể sử dụng, nhỏ một chút thì phải dựa vào cha mẹ nuôi. Bọn họ biết nhau, tự động xếp Hạ Du Châu không quen vào con riêng lưu lạc ở ngoài của thị tộc Miền Nam.

Để có thể trò chuyện với mấy bạn nhỏ này một chút, Hạ Du Châu chỉ có thể chịu nhục, thầm chấp nhận lai lịch này. Mấy bạn nhỏ lập tức hăng hái lên, hỏi cậu là mấy năm lưu lạc ở ngoài thì sống làm sao.

[Thị tộc Miền Nam Hạ Du Châu: Mua máu tươi ở ngoài chợ uống. Tôi vừa vào nên chưa hiểu rõ lắm, cầu hỏi quý tộc là gì, cần nạp tiền vào thì mới có được à?]

Mọi người im lặng một lát, vô cùng đồng tình với câu trả lời của cậu.

[Quý tộc, chính là quý tộc của thị tộc, chứ không phải là quý tộc kim cương vàng của QQ (1) đâu!]

(1) Quý tộc kim cương vàng: là một loại cấp bậc trong QQ (một ứng dụng nhắn tin), dùng cho người sử dụng quý tộc. Lên được cấp kim cương vàng thì sẽ mở khoá được nhiều chức năng hơn (Baidu).

[Cậu biết thị tộc là gì không?]

[Trời đất quỷ thần ơi, cái này mà cũng không biết. Hiện giờ có năm thị tộc lớn, chia ra thành: thị tộc Hàm Sơn, thị tộc Miền Nam, thị tộc Thanh Dương, thị tộc Thập Lục, thị tộc Ngũ Lĩnh. Trong mỗi thị tộc chỉ có một họ là quý tộc, nhà cậu là thị tộc Miền Nam, thuộc về quản lý của nhà họ Hà quý tộc Miền Nam, hiểu chưa?]

Thế mà đúng là quý tộc thật, đây là cái kiểu phong kiến dục nghiệt (2) thượng cổ truyền lại gì thế?

(2) Dục nghiệt nằm trong bốn chữ "Kim chi dục nghiệt," ý chỉ mọi người trong cung vì tranh quyền đoạt lợi mà đấu đá với nhau. "Dục" mang ý dục vọng, người trong cung đấu đá nhau để giành được thứ mình mong muốn. "Nghiệt" là chỉ nghiệt duyên giữa tất cả mọi người, cũng có thể nói ra quan điểm "Làm thiện gặp thiện, làm ác gặp ác" (Baidu).

[Thị tộc Miền Nam Hạ Du Châu: Vậy Bắc Kinh là của thị tộc nào?]

Bạn nhỏ thị tộc Thập Lục mới phổ cập khoa học tích cực nhất, nghe nói như thế thì nổi điên:

[Thị tộc Thập Lục SSR: Cố ý hả? Tống cậu ta ra khỏi nhóm đi!]

[Thị tộc Hàm Sơn = =: Bắc Kinh là lãnh địa của thị tộc Hàm Sơn chúng tôi.]

[Thị tộc Thanh Dương Uông Uông: Ha ha ha ha ha ha!]

Sau đó, Hạ Du Châu liền bị mấy bạn nhỏ này đá ra ngoài, không dong dài dây dưa chút nào, cực kỳ khó hiểu. "Hở?" Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Du Châu bị người ta đá ra khỏi nhóm chat, lập tức không vui, lập tức chui vào nhóm nhân viên quản lý yêu cầu trò chuyện riêng.

"Cha, có phải cha nên ra ngoài rồi không?" Trần Mặc ngồi xổm bên cạnh cậu mình xem chơi game, bỗng nhiên ngẩng đầu nhắc nhở.

Hạ Du Châu nhìn thời gian một chút, ném điện thoại qua một bên, nhảy dựng lên đi thay đồ.

Mở tủ quần áo của em trai ra, lục hồi lâu mới tìm được một bộ trông giống như một bộ âu phục, qua loa mặc vào. Chu Thụ cao hơn cậu, áo vét này không vừa người lắm, giống như một bộ âu phục phiên bản rộng thập niên chín mươi, nhìn sao cũng thấy ngu ngu. Thế là không mặc áo vet nữa, chỉ mặc áo sơ mi, đeo cà vạt lên miễn cưỡng cũng xem như trang trọng.

"Để em đi với anh." Chu Thụ đứng dậy cầm áo lên.

"Không cần đâu." Hạ Du Châu ngăn hắn lại, nhìn bạn nhỏ lặng lẽ thò tay ra cầm chuột của cậu, "Hai đứa ngoan ngoãn ngốc ở đây đi, đừng có chạy lung tung, đó là giúp anh một tay rồi."

"Anh có biết lãnh chủ kia là củ khoai gì không, thế mà cũng dám đi." Chu Thụ không tán thành lắm.

"Anh biết, là người của thị tộc Hàm Sơn."

Hạ Du Châu nói như đã tính hết rồi, thật ra cậu cũng chẳng biết thị tộc Hàm Sơn là cái đồ chơi gì. Ra khỏi cửa ngồi trên xe, điện thoại chợt nhận được tin nhắn mới, có người muốn thêm WeChat của cậu, chú thích là [Chủ nhóm chat Tân Sinh].

Thế mà APP Phòng giao dịch Huyết Minh lại có thể biết được số điện thoại luôn! Cái APP chó gặm thật!

Hạ Du Châu mở cửa hàng ứng dụng ra trước, cho "Phòng giao dịch Huyết Minh online" một sao, lý do là tiết lộ thông tin lý lịch riêng của người sử dụng. Sau đó lại mở WeChat lên, đồng ý lời mời kết bạn.

[Khoảnh: Thân, mình cũng là người của thị tộc Miền Nam, lúc nãy cậu bị thằng nhóc của thị tộc Thập Lục đá ra khỏi nhóm, đúng là ngại quá, đừng để trong lòng nhé.]

[Hạ Du Châu: Hừ! Sao sao cậu ta lại đá tui chớ?] Giả làm bạn nhỏ, phải giả cho tới cùng.

Một lúc sau đối phương mới nhắn lại, gửi một đoạn voice chat rất dài. Hạ Du Châu mở lên nghe, là giọng nói thiếu niên rất êm tai, du dương dễ nghe.

"Bắc Kinh được thiếu gia của thị tộc Hàm Sơn cướp từ trong tay của tộc trưởng thị tộc Thập Lục. Thị tộc Thập Lục được gọi là thị tộc Thập Lục là bởi vì bọn họ có mười sáu lãnh địa tỉnh, lúc xưa thì được gọi là mười sáu tỉnh Yến Vân. Bây giờ Bắc Kinh bị đoạt đi rồi, chỉ còn lại mười lăm tỉnh, việc này chính là sỉ nhục của mọi người trong thị tộc Thập Lục, không được nói tới."

Đoạt? Thì ra còn có thể đoạt địa bàn, xem ra nội bộ của loại phương Tây cũng không yên ổn mấy.

Hạ Du Châu liếm răng bên phải đã gãy một cái.

Hôm nay Hà Dư cũng phổ cập khoa học cho cậu một chút, lãnh địa của mỗi một gia tộc thì trên cơ bản đều là gộp lại, dưới tình huống bình thường thì lãnh chủ chính là tộc trưởng thị tộc. Chỉ có lãnh địa nào phân chia riêng lẻ không thể quản lý được, thì mới có thể chọn ra lãnh chủ mới.

Nếu Bắc Kinh là khu vực được thị tộc Hàm Sơn cắt ra từ trong mười sáu tỉnh Yến Vân, vậy có lẽ lãnh chủ kia không phải là tộc trưởng của thị tộc Hàm Sơn, mà là người ngoài.

"Lãnh chủ của Bắc Kinh là lãnh chủ trẻ tuổi nhất cho tới hiện nay. Năm anh ấy hai mươi mấy tuổi, đề nghị quyết đấu với tộc trưởng thị tộc Thập Lục, yêu cầu quyền của toàn bộ lãnh địa Bắc Kinh. Tộc trưởng thị tộc Thập Lục vốn chỉ xem là một trò hề, chẳng hề quan tâm đến, ai ngờ anh ấy lại ra tay luôn."

Giọng nói của thiếu niên bên đó, khi nhắc tới vị lãnh chủ Bắc Kinh này liền thao thao bất tuyệt, giống như mấy em trai nói đến thần tượng của mình. Tuy rằng Hạ Du Châu không hiểu quyết đấu là kiểu quyết đấu thế nào, nhưng cái này không cản cậu hiểu được tính nguy hiểm trong đó.

Ai cũng không biết vì sao thiếu gia trẻ tuổi này lại muốn làm như vậy vào năm đó, lại lấy can đảm ở đâu ra khiêu khích tộc trưởng thị tộc Thập Lục bách chiến bách thắng. Nhưng anh ta nói làm là làm, còn thắng, thay đổi lại kết cấu lãnh địa của các thị tộc lớn mà trong trăm năm qua cũng chưa hề xê dịch.

Hạ Du Châu bỗng nhiên thấy hơi chờ mong đi gặp vị lãnh chủ trẻ tuổi này.

"Cậu chắc chắn là muốn tới Viên Nguyệt Hồ chứ?" Tài xế taxi thấy Hạ Du Châu hồi lâu cũng chẳng nói gì, mở miệng cố gắng tìm đề tài, "Đi lên đoạn nữa, dân cư sẽ rất thưa thớt, nửa đêm rồi mà cậu còn chạy tới đó làm gì?"

Viên Nguyệt Hồ, chính là địa chỉ mà Hà Dư đưa cho, là một khu biệt thự rất cũ nằm ở ngoại ô Bắc Kinh.

"Có bạn ở chỗ đó, hẹn cháu tới chơi." Hạ Du Châu thuận miệng đáp, "Chú biết chỗ đó à?"

Tài xế là người địa phương Bắc Kinh, lúc nói có mùi uốn lưỡi cuối vần nồng nặc, lại còn nuốt chữ: "Là cậu hỏi đến đấy nhé. Nơi đó chính là nơi mà yêu ma quỷ quái tụ tập vào thời xưa, có rất nhiều chuyện kỳ lạ được kể lại cũng đến từ nơi này. Về sau, không ngờ lại được ai đó khai phá xây thành khu biệt thự, là khu biệt thự vùng ngoại ô sớm nhất ở Bắc Kinh. Để trấn áp vài thứ kia, còn xây một trường học để hút dương khí. Nhưng vẫn có chuyện kỳ lạ, hay có người mất tích ở đây, cũng chẳng mở nổi trường học nữa."

Đang nói chuyện, xe đã tới gần khu biệt thự. Cây cao rừng dày, vắng vẻ không tiếng động, đúng là có hơi doạ người.

Hạ Du Châu tò mò hỏi: "Vậy chú có biết là quỷ quái gì không?"

Tài xế rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng không nghe được là quái lực loạn thần nào, nhưng thật sự có, có người nói... là ma cà rồng."

"... À."

Xe tới địa điểm đã định, cũng không có cảnh tượng kinh khủng như trong tưởng tượng của tài xế. Đèn đường trong tiểu khu còn đủ cả, cảnh sắc rất đẹp còn có bảo vệ, nhưng mà đúng là rất ít nhà ở. Nửa đêm mười hai giờ, nhà nào cũng tắt đèn, chỉ có một ngôi nhà lớn là vẫn còn bật đèn sáng trưng.

Hạ Du Châu đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn kỹ toàn thể biệt thự đã hơi cũ. Phong cách bên ngoài mạnh mẽ lạnh lẽo, mười sáu cây cột La Mã vây quanh. Trên đầu cửa có một chỗ lõm vào, vốn là ký hiệu được chạm trổ gì đó, nhưng lại giống như bị mài phẳng, khảm vào một cây đàn lia màu bạc không hợp với xung quanh.

Cửa chính từ từ mờ ra, ánh đèn sáng ngời xuyên thấu đêm tối trong nháy mắt. Hạ Du Châu hé mắt ra, nhìn thấy bên trong biệt thự có kiểu trang trí khác hẳn với bên ngoài.

Đẹp đẽ xa hoa, cũng không phải là kiểu xanh đỏ loè loẹt như nhà giàu mới nổi. Thảm nhung màu bạc trải từ trong nhà ra đến trước cửa, Hà Dư đi xuống từ lầu hai, hắn mặc áo sơ mi màu đỏ rượu và áo vet màu đen, sắc mặt tái nhợt ôm vai trái. Ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Du Châu, lộ ra một nụ cười yếu ớt dịu dàng.

Một ông lão mập mạp mặc trang phục quản gia kiểu Anh, dáng người cao lớn đi đến, chào Hạ Du Châu: "Hạ tiên sinh, bây giờ là mười một giờ năm mươi lăm phút tối, cách thời gian buổi hẹn của ngài còn năm phút đồng hồ nữa, xin chờ một chút."

Hạ Du Châu được mời ngồi trên ghế sô pha bằng nhung trong phòng khách, quản gia bưng hai ly hồng trà tới. Hà Dư có tình trạng rõ ràng không phải là tốt lắm, ngồi trên một cái ghế sô pha khác, cách Hạ Du Châu tầm năm mét.

"Đàn anh, anh bị sao vậy?" Hạ Du Châu hỏi.

Hà Dư cười khổ: "Phạm sai lầm bị phạt nhẹ thôi, không sao đâu."

"Hạ tiên sinh, mời đi theo tôi." Còn chưa uống được một ngụm trà, quản gia đã đến mời Hạ Du Châu lên lầu.

Hà Dư không hề có ý nhắc nhở gì cả, cúi đầu tập trung uống trà. Hạ Du Châu có chút sốt ruột, kéo nút thắt cà vạt một cái, theo quản gia đi lên lầu.

"Đây là lần đầu tiên ngài đến đây, xin cho phép tôi giới thiệu." Quản gia nói chuyện rất nho nhã lễ độ, bước đi mang theo nhịp bước đặc biệt, như một lão thân sĩ thời thời Trung cổ, khiến người ta không gấp nổi, chỉ có thể từ từ đi theo ông.

"Hiện tại lãnh địa Bắc Kinh thuộc về thị tộc Hàm Sơn. Lãnh chủ là quý tộc thị tộc Hàm Sơn, thắng được từ trong buổi quyết đấu hoàng hôn lúc hai mươi tuổi, là dũng giả tự tay đoạt được vùng lãnh địa này." Một tay quản gia đẩy cửa thư phòng ra, trên ghế sô pha đơn lưng cao trong phòng, có một người đàn ông mặc âu phục phục cổ, đeo một cái nơ tinh xảo, dáng người cao thẳng như hạc như tùng, "Tư Quân tiên sinh."

Hạ Du Châu: "..."

Tư Quân nhìn thấy cậu, không hề có ý đứng dậy, chỉ là bĩnh tĩnh nhìn cậu: "Hoan nghênh đã đến lãnh địa Bắc Kinh."

Quản gia giơ tay lên, mời Hạ Du Châu đi vào: "Lãnh địa Bắc Kinh, toàn bộ thuộc về quản hạt của lãnh chủ, ngài có bất cứ vấn đề gì thì cũng có thể hỏi."

Từ khi Hạ Du Châu mới bước vào căn phòng này thì thái dương đã bắt đầu co rút, sau khi nhìn thấy Tư Quân, còn co rút mạnh hơn. Giơ tay lên xoa gân xanh sắp búng ra ngoài một chút, hít một hơi khí lạnh rồi nói: "Tôi chỉ muốn hỏi là, chuyện mấy người thống trị chuyên khu Bắc Kinh, chính quyền thành phố Bắc Kinh có biết không?"

/Hết chương 16/

Tác giả: Mẹ ơi, viết quá viết, quên thời gian luôn ~ Vì chương này to dài*, đừng tính toán việc tui đăng trễ nữa.

*Xin được nói chút về cách dùng từ "to dài" này của tác giả. Chim Xanh hay gọi chương truyện của chị ấy là ĐIỂU (bay được hay lắc được thì tuỳ vào cách nghĩ của mỗi người), cho nên điểu to có nghĩa là chương dài, điểu nhỏ là chương ngắn ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Đàn lia: là một nhạc cụ nổi tiếng thuộc bộ dây, được sử dụng phổ biến thời Hy Lạp cổ đại và các thời kì sau đó (Wiki).

Đàn lia là một nhạc cụ nổi ting thuộc bộ dây được sử dụng phổ bin thời Hy Lạp cổ đại và các thời kì sau đó Wiki