Dũng Sĩ Cầy Thảo Nguyên

Chương 3: Nô lệ nhỏ nhất




Trong hang động, bảo thạch văng lung tung khắp mặt đất, mỗi một viên đều dính đầy vết bẩn. Thi thể của rắn lớn đã bắt đầu mục rữa, một mùi hương tanh tưởi tràn ngập hang động.

Long tiên sinh mới ra ngoài đi du ngoạn hai tháng, không ngờ rằng động phủ của mình bị biến thành bộ dáng này. Hắn là một con rồng sạch sẽ, lúc bình thường rất chú ý vệ sinh cá nhân, bởi vậy hắn nhìn A Tình rất không vừa mắt.

Long tiên sinh đang muốn giáo huấn tên tiểu tử dám làm bẩn động phủ của mình, lại nghe thấy một âm thanh nho nhỏ, nhẹ nhàng vang lên.cloudyhiromi.wordpress.com

Âm thanh này là có chút ướt át, khiến cho lỗ tai Long tiên sinh không nhịn được run một cái.

“Tôi còn lâu mới là tiểu quỷ lôi thôi!” A Tình ưỡn ngực ngẩng đầu, lộ ra cái bụng tròn vo, có chút chột dạ, “Không phải là tôi không muốn rửa ráy, chỉ là tôi không ra được…”

Long tiên sinh nhớ tới đống đá chất đầy ở cửa động, đồng ý lời giải thích của  A Tình. Tên tiểu tử này nhỏ như vậy, đúng là không xê dịch nổi những tảng đá kia.

Hắn tán thưởng gật đầu, nói rằng: “Vậy bây giờ mi có thể đi rửa ráy!”

A Tình ra khỏi hang động, đi về dòng suối nhỏ hướng chân núi Minh Sơn.

Long tiên sinh theo ở phía sau.

“Tiểu tử, mi tên gì?”

“A Tình.”

“Vậy còn ngài, ngài tên gì?”

“Gọi ta Long tiên sinh là được rồi.”

A Tình không biết “Long” là cái gì, cũng không biết “Tiên sinh” là cái gì. Nhưng cậu đem Long tiên sinh hiểu thành nhà thám hiểm rất lợi hại rất lợi hại.

Trong mắt A Tình, vật sống trên đời chỉ có ba loại là rắn lớn, cầy thảo nguyên và nhà thám hiểm. Long tiên sinh không muốn ăn cậu, cho nên không phải rắn lớn, Long tiên sinh cũng không phải cầy thảo nguyên, cho nên hắn chỉ có thể là nhà thám hiểm.

Rất lợi hại là bởi vì, Long tiên sinh thật là lớn, chỉ riêng mắt của hắn đã lớn bằng bốn, năm lần A Tình.

Hơn nữa A Tình hỏi Long tiên sinh có sợ rắn lớn hay không, Long tiên sinh nói hắn đập một cái là rắn lớn chết ngắc rồi.

Thật lợi hại!

Nhưng mà A Tình cũng có thể giết chết rắn lớn đó! Lúc này A Tình mới nhớ tới sự tích anh dũng của mình.

Đúng rồi, A Tình cũng rất lợi hại.

Long tiên sinh đi theo phía sau tiểu tử này, nhìn tiểu tử nhảy chân sáo mà đi, cái đuôi dựa theo nhịp lắc của cái mông mà vung qua vung lại.cloudyhiromi.wordpress.com

Tiểu tử rất vui vẻ, đi tắm vui vẻ như vậy, là loại thích sạch sẽ. Long tiên sinh suy nghĩ mà mặt không thay đổi.

Đi đến dòng suối nhỏ, A Tình dừng lại, nhỏ giọng nói: “Long tiên sinh, tôi muốn tắm…”

“Tắm nhanh đi.”

“Ngài đừng có nhìn được không?”

“Ồ.”

Long tiên sinh quay người không nhìn. Hắn không hiểu A Tình có cái gì đẹp mà bày đặt thẹn thùng, một con cầy non mà thôi, sao lại không cho rồng đã trưởng thành nhìn? Với lại toàn thân A Tình từ trên xuống dưới chỉ có một cái đai lưng lỏng lẻo, thật ra thì… Đã sớm thấy hết rồi mà.

Long tiên sinh đột nhiên cúi đầu, bỗng nhiên ý thức được bản thân mình ngay cả một cái thắt lưng cũng chẳng có, trần truồng đó!

A Tình tỉ mỉ chà từng vết máu khô trên thân, dùng móng vuốt vuốt tỉ mỉ từng sợi lông một, đến khi chắc chắn rằng không bị bết lại thành cục mới yên tâm.

Lúc tắm còn phải chú ý xem có bị Long tiên sinh nhìn lén hay không, nếu như bị hắn biết mình lén lút giấu bảo thạch thì không tốt đâu.

Long tiên sinh là một con rồng tuân thủ chữ tín, đưa lưng về phía A Tình, không có một chút ý định nhìn lén nào. Chỉ là chờ rất thiếu kiên nhẫn, cái đuôi thô to chắc chắn không ngừng hất trái hất phải.

A Tình không nhịn được bắt chước đuôi của Long tiên sinh, quét trái quét phải, góc độ và tần suất y chang nhau.

A Tình vừa tìm được điểm giống nhau giữa cậu và Long tiên sinh, vui vẻ cười không ngậm miệng lại được.

Long tiên sinh bị tiếng cười của A Tình cào cho ngứa ngáy.

Mặc dù hắn đã tha thứ chuyện tiểu tử này làm bẩn động phủ, nhưng vẫn phải cho tiểu tử này chút trừng phạt. Bằng không thì tiểu gia hỏa này nói không chừng sẽ cho rằng, hắn là loại rồng không nghiêm túc, dễ dàng tha thứ cho người làm bẩn động phủ của mình.cloudyhiromi.wordpress.com

“Mi giết thủ vệ của ta, lại còn làm bẩn động phủ của ta, mi tính xem phải làm sao?”Giọng điệu tính sổ của Long tiên sinh rất cứng rắn.

“Ngài chỉ cần không ăn tôi, muốn tôi làm gì cũng được…”

Giọng nói của A Tình nho nhỏ, mềm mềm. Thật ra lúc bình thường, A Tình cũng rất có phong phạm của cầy đực thảo nguyên… Tuy là con non, nói chuyện không thể nói hùng hồn, nhưng ít ra cũng sẽ không mảnh mai như thế này. Lúc này lại phát ra âm thanh ngọt ngào mềm mại như thế này, đều là do A Tình quá sợ hãi.

“Vậy mi thay thế vị trí của con rắn kia, làm nô lệ cho ta.”

“Nô lệ, là làm cái gì vậy?”

“Chính là giúp ta lau dọn sạch sẽ toàn bộ bảo thạch và từng góc nhỏ trong động phủ.”

“Vậy không được…” A Tình không chút nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối luôn.

Long tiên sinh có chút tức giận, hắn cảm thấy A Tình không biết điều. Làm bẩn địa bàn của hắn, làm gì có chuyện không đền mạng? Hắn tha cho tên tiểu tử này một mạng, vậy mà tên tiểu tử này ngay cả việc giúp hắn lau bảo thạch cũng không chịu!

Hừ hừ ~ Tiếng thở của Long tiên sinh chợt lớn hơn, nếu như cầy thảo nguyên hiểu rõ Long tiên sinh thì sẽ biết lúc này hắn đang chuẩn bị nổi giận.

“Tại sao không được?”

“Tôi, tôi sẽ nhịn không được mà ăn vụng…” A Tình nói.

Nếu như ăn vụng một hai viên thì còn nghe được, nhưng nếu ăn mất hơn phân nửa bảo thạch, vậy thì không gạt được Long tiên sinh. Lúc nãy trên đường đi, Long tiên có đặc biệt nói cho A Tình biết tất cả số bảo thạch đó đều do hắn hao hết tâm lực sưu tập về.

Lửa giận của Long tiên sinh bị A Tình dập tắt, hắn liền hừ một tiếng, nói: “Bảo thạch có là gì, mi cứ tùy tiện ăn!”

“Tôi sẽ ăn sạch…”

“Chậc, lão tử có tới mấy cái sơn động bảo thạch, thân thể nhỏ bé này của mi có ăn cả đời cũng không hết!”

Cái gì A Tình cũng có thể nhịn, chỉ không chịu cho người khác nói cậu hai điều: nói cậu nhỏ và nói cậu xấu. Cậu thở phì phò chống nạnh, cũng không dám trực tiếp phản bác Long tiên sinh, hình thể của Long tiên sinh khiến cho cậu cảm thấy bị áp lực.

Cậu không thể làm gì khác hơn là nói: “Hiện giờ tôi còn nhỏ, nhưng sau đó sẽ lớn lên…”

Nói xong tự mình hối hận rồi, tự nhiên cậu lại nói mình nhỏ?!

Long tiên sinh cười ha ha, nói: “Yên tâm, mười đứa như mi ăn mười đời cũng ăn không hết.”

Điều này đối với A Tình là một đề toán học khá khó đó. Một ngày ba viên, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, nhân lên là một ngàn không trăm chín mươi lăm viên… Sau đó có mười con… Sau đó…cloudyhiromi.wordpress.com

“Long tiên sinh, cả đời là bao nhiêu năm vậy?”

“Rất nhiều rất nhiều năm… Nói chung mi yên tâm, cho dù ăn sạch hết cũng không sao, ta có thể lại đi tìm.”

A Tình nghe nói như thế, đôi mắt lập tức biến thành hình bảo thạch, hận không thể trở lại sơn động ngay lập tức.

Bảo thạch thơm ngát, ta đến đây!