Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 46: Cái chết của Gurneya




Khoảng cách giữa hai người rất gần, đến mức Heron có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ của Lucas. Hắn ngửi thấy hơi mằn mặn của biển cùng chút hương nồng của rượu vang còn lưu lại trên quần áo y, nhịn không được cọ cọ má vào ngực y, như muốn tìm một khoảng trống nào đó để hắn có thể chui hẳn vào trong, hòa làm một với y.

Lucas mặc hắn làm càn, chỉ im lặng vuốt ve gáy hắn một cách đầy sủng nịch.

Tư thế hai người không giống một cặp tình nhân chút nào, ngược lại trông như ông bố đang vỗ về thằng con thích làm nũng hơn.

Sau khi được Lucas trấn an, Heron dần dần không còn căng thẳng nữa. Cảm giác khó chịu vì không nắm bắt được người mình yêu cũng đã biến mất.

Lucas nhạy bén nhận thấy sự thay đổi của Heron. Y cẩn thận lựa lời:

"Ngài có nghĩ đến chuyện... Ngài Seneca không phải do kẻ thù của ngài Gattuso bắt cóc không?"

Heron ngay lập tức hiểu ý y ám chỉ. Hắn cứng đờ, đẩy y ra: "Ngươi muốn nhắc đến Brutus?"

"Vâng." Lucas gật đầu, "Chắc chắn gã đã biết tin ngài với gia đình ngài Gattuso sẽ đến Capua thông qua Foley Tina."

"Nhưng," Heron rờ cằm suy nghĩ, "Ta chỉ nói với mẹ ta là ta đến Capua, chứ không hề nhắc đến chuyện sẽ ở lại núi Apaga, mà nơi Seneca mất tích là ở trên núi. Với lại, ở thời điểm đó, Brutus đang rơi vào chán nản cùng cực, có lẽ gã sẽ không có tâm trí bày mưu tính kế đâu. Mà nếu chính là do gã làm, gã đã sớm lấy Seneca ra uy hiếp ta rồi. Nói đi nói lại, ta vẫn thấy Darling là đáng nghi nhất."

Lucas trầm tư một lúc: "Darling là Thẩm phán đương nhiệm của tòa án phải không ạ?"

Heron gật đầu, "Trước khi đến Capua, Gattuso có dâng đơn xin nghỉ phép. Chuyện này cũng chẳng phải là bí mật gì, chỉ cần dò la một chút là biết tất."

"Với thế lực và thân phận của Darling, giấu một đứa trẻ còn chưa biết nói với hắn không phải là chuyện khó. Có điều..."

Lucas tiếp lời: "Nếu như kẻ bắt cóc ngài Seneca đúng là Darling, thì ít nhất chúng ta không phải bận tâm đến tình huống ngài ấy bị đem bán hoặc chết đói ở xó nào đó."

Heron tán thành: "Seneca đã mất tích tròn một tháng, vậy mà phía tòa án lại không có tin tức gì. Mà kẻ phụ trách thu thập chứng cứ bên đó lại là Darling. Từ những điều trên, ta có thể kết luận, Darling chính là đối tượng tình nghi lớn nhất."

"Nhưng đây chỉ mới là suy đoán vô chứng cứ, nói ra sợ sẽ chẳng có ai tin." Lucas trầm giọng.

Heron thở dài: "Ngươi nói đúng... Rốt cuộc Seneca đang bị giấu ở đâu đây..."

...

Từ cái hôm gửi thư cho Foley Tina, ngày nào Brutus cũng sống trong thấp thỏm đợi chờ.

Gã nôn nóng đến mức mỗi khi đặt mình xuống là mơ thấy cảnh gã lấy được chiếc ấn giới đỏ, chiếm được gia tộc Polio, sau đó dùng cách tàn ác nhất giết chết Heron.

Thế nhưng, mơ cũng chỉ là mơ. Khi thức dậy, gã vẫn phải vừa cắn răng chịu đựng những lời đay nghiến của Gurneya, vừa vất vả chăm thằng nhóc Darling gửi nhờ trong căn nhà tàn tạ chim không thèm ị, sống một cuộc sống nghèo hèn, bệnh cũng không dám mua thuốc, bởi số tiền ít ỏi từ sạp hàng bé tí của gã trang trải cho những chi tiêu cơ bản hàng ngày còn không đủ nữa là.

Brutus từng cầu viện Darling, nhưng Darling lại kẹt Tư Lan, chỉ có thể chu cấp cho em trai mình mấy đồng kèm theo bức thư tay.

Căn nhà âm u như bãi tha ma, như thể bao nhiêu u ám và tiêu cực trên thế gian đều bị hút hết vào đây.

Brutus dùng nước ấm giặt quần áo của Seneca, phơi bừa lên sào, rồi vội chạy vào đút sữa cho Seneca đang khóc ầm lên vì đói, vì sợ thằng bé bị sặc nên thỉnh thoảng gã phải vỗ vỗ lưng nó, động tác tuyệt không ôn nhu.

Đại ca của gã muốn lợi dụng Seneca để hạ bệ Gattuso, còn gã, gã cần Seneca để chiếm lấy Polio. Hai anh em mỗi người một mục đích riêng, nhưng giống nhau ở chỗ, nội tâm bẩn thỉu không ai bằng.

Gurneya không thèm dệt vải nữa.

Nàng ta đang bận mơ tưởng về cái lúc chiếc ấn giới đỏ nằm trong tay mình. Nàng vẫn chưa biết rằng chiếc ấn giới đó giờ chỉ còn là một nắm tro tàn.

Chấp niệm mãnh liệt khiến nàng ta bắt đầu có dấu hiệu điên loạn. Điên vì tình.

Gurneya lại ảo giác được gặp Pliny. Dù nàng biết rõ đây chỉ là ảo cảnh, nhưng nàng vẫn tự nguyện trầm luân.

Mấy ngày này, Gurneya bỏ bữa thường xuyên, cũng không thèm mắng nhiếc Brutus nữa. Bởi vì nàng còn đang bận hẹn hò cùng Pliny trong tưởng tượng. Tâm trí điên cuồng của nàng âm thầm lộ ra một cách âm thầm.

Gurneya lướt ra sân như một cái bóng, từ trong điện thờ rách nát lấy ra một cái hộp bạc nhỏ, bên trong đựng một bộ đồ ăn hoen gỉ cũng bằng bạc, và một mảnh vải đen.

Nàng ta dịu dàng vuốt ve bộ đồ ăn. Đây là thứ Pliny đã dùng qua khi đến dự lễ tang của chồng nàng hơn hai mươi năm về trước.

Gurneya lấy một cái chén rượu ra khỏi hộp, nhắm mắt ôn nhu hôn lên đó. Rồi nàng nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, cầm lấy mảnh vải đen, đưa lên mũi hít một hơi, sau đó áp má vào mảnh vải, cọ cọ như thiếu nữ đang làm nũng người yêu.

Rồi nàng khóc.

Lúc đầu chỉ là những tiếng nức nở nho nhỏ, dần dần, cảm xúc ào ạt như thủy triều, nàng khóc òa lên. Tiếng khóc thê thiết vang khắp nhà, khiến Brutus giật nảy, vội vàng chạy đến.

Trang phục của Gurneya rặt một màu đỏ tươi, như một dấu máu nổi bật giữa bóng tối u ám trong sân.

Brutus ôm lấy bờ vai gầy nhỏ đang run rẩy kịch liệt của Gurneya.

"Mẹ!" Lòng gã chua xót cực kỳ, "Pliny đã chết rồi! Hắn đã chết rồi!"

Gurneya không để ý đến gã, chỉ mải miết ôm hộp bạc gào khóc: "Pliny của em... Xin chàng hãy nhìn em một chút... Em van xin chàng... Sao chàng cứ mãi nhìn Fanny trong khi em mới là người yêu chàng nhất!"

Tình yêu mù quáng của Gurneya với Pliny khiến cõi lòng Brutus tan nát. Gã ngồi bệt xuống mặt sân đầy cỏ dại, mờ mịt nhìn lên bầu trời, im lặng đợi Gurneya bình ổn lại một chút mới đứng lên dìu nàng ta vào phòng.

Gurneya như người điên tự lẩm bẩm nói chuyện một mình, lúc cười lúc khóc.

Ánh sáng trong phòng rất ảm đạm, không khí ngột ngạt bốc lên mùi chua như mùi đồ ăn bị lên men, khiến Brutus cảm thấy khó thở, nên sau khi đặt Gurneya xuống giường, đắp chăn cho nàng xong, gã lập tức ra sân hóng gió.

Ngoài cổng vang lên tiếng chuông.

Brutus tưởng cuối cùng Foley Tina cũng tới tìm mình, nên kích động đến run rẩy, da đầu tê dại, cổ họng bật ra mấy tiếng cười nham hiểm, tứ chi vung tứ tung.

Gã hít sâu lấy lại bình tĩnh, run lập cập mở cửa với tâm trạng vừa hoảng sợ và chờ mong.

Nhưng trái với những gì gã mong đợi. Trước cửa là một gã đàn ông cường tráng, trên trán có một vết sẹo dữ tợn, quần áo xộc xệch, trong có phần thô lỗ.

"Levis*..." Brutus thất vọng cùng cực, "Antony đại nhân sai ngươi đến à?"

*Nhân vật này đã từng xuất hiện, ai không nhớ thì xem lại chương 26 nhé.

Levis gật đầu, đưa Brutus một túi tiền, "Chủ nhân bảo tôi đưa ngài thứ này, nói là tiền công chăm sóc em bé. Đêm nay chủ nhân sẽ đến, mong ngài hãy quét tước nhà cửa cho thật sạch sẽ."

Brutus nhận tiền, hỏi: "Chủ nhân của ngươi còn nói gì nữa không? Anh ấy có chịu cho ta nhiều thêm chút không?... Ngươi biết đấy, cuộc sống của ta dạo này không tốt lắm..."

"Không." Levis lắc đầu, "Chủ nhân cũng có nỗi khổ tâm của ngài ấy. Tư Lan phu nhân quản nghiêm quá, chủ nhân hi vọng ngài hiểu cho ngài ấy."

Brutus mệt mỏi khớp hờ hai mắt, thân thể lung lay tựa vào khung cửa.

Gã nuốt một ngụm nước bọt, hơi sốt sắng: "... Dạo này Fanny phu nhân có khỏe không?"

Levis nhìn gã bằng ánh mắt quái đản: "Fanny phu nhân chết rồi, mới đây thôi. Hình như nhà bên ấy không định làm đám tang."

Brutus bắt được một tia hi vọng: "Vậy còn nữ nô thiếp thân của bà ta thì sao? Là nữ nô có nước da đen sì ấy."

"Tôi cũng không rõ. Nghe nói nữ nô đó đã chuyển tới nơi khác rồi."

Brutus sững sờ, sự hoảng sợ như sóng dữ muốn nhấn chìm gã. Ngũ quan gã vặn vẹo, mặt cắt không còn giọt máu, lông tơ dựng đứng, trước mắt tối sầm. Máu gã như đã đông cứng, cứa mạnh vào da thịt, đau đớn dấy lên từ bốn phương tám hướng.

Levis khó hiểu nhìn gã, cũng không muốn nán lại, cáo từ rồi rời đi.

Brutus đáp lại bằng sự ngơ ngác. Gã đứng ở cổng một lúc lâu, sau đó cứng đờ xoay người, hai chân run rẩy đi được vài bước đã không chống chịu được, ngã lăn quay ra đất.

Gã biết mình xong đời rồi.

Không tiền không quyền, đến người phụ nữ duy nhất trên thế gian này yêu gã cũng đã bỏ gã mà đi.

Tai gã ù đặc, đôi mắt vằn tơ máu chậm chạp nhìn về phía phòng ngủ.

Nơi có người gã vừa yêu vừa sợ, Gurneya.

Gã chậm rì rì ngồi dậy, lết từng bước tới cửa phòng.

Phòng ngủ của Gurneya tối om om. Gurneya ngồi trên giường, nghe thấy tiếng động, từ từ giương mắt lên nhìn, trong đôi mắt thiếu sức sống là một màn đen kịt, chỉ có mảng trời xám xịt ngoài khung cửa và bóng người nhỏ gầy.

"Pliny phải không?" Gurneya hạnh phúc reo lên, "Rốt cuộc chàng cũng đến rồi!"

Tinh thần hiện tại của Brutus rất không ổn định. Gã vào phòng, thắp nến lên.

"Mẹ... Là con, Brutus..."

Ánh lửa bùng lên, chiếu sáng mái tóc rối bù và viên đá quý màu đen trên trán Gurneya.

Viên đá quý này là được chế tác dựa theo viên Hắc Diệu thạch của Fanny.

Khí sắc Gurneya vô cùng tệ, đầu tóc nhiều ngày không gội bóng dầu, trong mắt lóe lên tia điên loạn.

"Sai lại là mày?" Nàng tức giận, "Đồ sao chổi, lúc trước tao có mắt như mù mới nhận nuôi mày! Cút ra ngoài!"

Hơi thở Brutus mong manh. Gã lắc lư vài cài, đột nhiên quỳ rạp xuống cạnh giường, nắm lấy tay Gurneya.

"Mẹ... Chúng ta đừng mơ tưởng đến gia tộc Polio nữa... Con sẽ cố gắng kiếm tiền, cho mẹ ăn ngon mặc đẹp mà..."

Lời nói của Brutus đã kích động Gurneya. Gurneya giận dữ tát gã một cái thật mạnh rồi đá đạp điên cuồng.

"Đồ vô dụng! Ở đây không tới lượt mày lên tiếng!"

Brutus bị đạp đến rách môi, máu túa ra từ miệng. Gã vội vàng nắm lấy tay Gurneya lần nữa.

Gurneya ghê tởm rút tay ra, còn không quên lấy móng tay cào mặt gã một cái không thương tiếc, để lại trên đó mấy dấu máu thật sâu. Cuối cùng, nàng giơ chân giáng một cước lên xương sườn của Brutus. Gã bị đá văng, nằm bò trên sàn, thống khổ ôm bụng một lúc lâu.

Bao cảm xúc tiêu cực tích tụ trong lòng Gurneya cuối cùng cũng có đường thoát ra.

Dạ dày Brutus co thắt, không nhịn được nôn ra một bãi nước chua. Gã chảy nước mắt, dịch và nước mắt dính hết lên mặt gã trông bẩn vô cùng. Gã đau đớn rên rỉ, hai chân đạp đạp muốn đứng dậy, nhưng vô ích.

Gurneya lại bắt đầu chửi bới, dùng tất cả các danh từ hèn mọn nhất để chửi gã.

Đột nhiên Brutus rùng mình, tiếng cười trầm khàn như ma quỷ rít ra từ cổ họng tanh mùi máu. Rồi tiếng cười lớn dần. Gã như bị ma nhập, ôm bụng cười lăn cười bò như một thằng hề.

Gurneya ngừng chửi, khó hiểu nhìn Brutus.

"Mẹ..." Brutus vừa cười vừa nói, "Từ trước đến giờ mẹ chưa bao giờ cười với con..."

Tiếng cười của gã mang theo tiếng nức nở nhỏ vụn: "Rốt cuộc tôi đã làm gì sai... Chẳng lẽ do tôi là trẻ mồ côi, nên các người muốn xài thì xài, muốn vứt thì vứt hả?..."

Gã ngồi dậy, khuôn mặt đã mất ý cười, nhìn chằm chằm vào Gurneya.

Ánh nến chỉ chiếu sáng được nửa mặt gã, chia khuôn mặt không tính là đẹp kia thành hai bên trắng đen đối lập, tóc đen rối tung che khuất gần hết mắt, cái mũi gãy mướt mồ hôi, râu ria xồm xoàm, môi run khẽ.

Ánh nhìn của gã xuyên qua tóc, chạm đến Gurneya, đôi mắt mờ đục lóe lên tia hy vọng cuối cùng.

"Mẹ... Con muốn hỏi mẹ một câu..." Brutus run rẩy nói, "Mẹ có hối hận vì đã nhận nuôi con không?"

Gurneya sững sờ, rồi cười khinh bỉ, âm trầm trả lời: "Tao hối hận vì đã nhận nuôi mày! Tao sống không bằng chết như ngày hôm nay là do đồ xúi quẩy mày ban tặng!"

Brutus áp xuống sự chua xót mãnh liệt trong lòng, như thằng điên lặp lại lần nữa: "Con muốn hỏi mẹ một câu... Mẹ có hối hận vì đã nhận nuôi con không?"

Gurneya nhìn gã bằng ánh mắt kỳ quái, đã hơi mất kiên nhẫn: "Tao nói rồi, tao cực kỳ hối hận! Dù mày có hỏi bao nhiêu lần thì cũng vậy thôi!"

Brutus vẫn chưa chịu thôi: "Mẹ... Mẹ có hối hận..."

Gã còn chưa nói hết, một cây kéo đã bị ném qua, rơi bên cạnh gã.

"Mẹ nó mày điếc hả?! Tao nói tao hối hận! Hối hận! Hối hận! Hối hận!!"

Gurneya vừa lớn tiếng lặp lại vừa đá đạp lung tung vừa khóc lóc, âm thanh bén nhọn như ma âm có thể xuyên thủng màng nhĩ.

Trước mắt Brutus phủ một màn khói đen, tâm trí của gã cũng vậy. Gã chậm rãi nhặt kéo lên, vô cảm như một con rối gỗ.

Rồi gã tăng tốc bước về phía Gurneya, càng bước càng nhanh, cuối cùng vung kéo lên, gần như nhảy bổ vào người đàn bà đang phát điên kia.

"Phập."

Kéo đâm vào da thịt, máu tươi bắn ra.

Brutus làm ngơ tiếng kêu thảm thiết của mẹ nuôi, liên tục lặp đi lặp lại hành động đâm rút. Lúc bây giờ gã đã hoàn toàn mất trí.

Thật lâu sau, đến khi cánh tay mỏi nhừ không nâng lên được nữa, khói đen che trước mắt Brutus mới dần tan. Gã phát hiện mình đang đầm đìa mồ hô, Heron tim đập kịch liệt như búa tạ nện vào kim loại.

Gã lau đi chất lỏng màu đỏ ấm nóng dính trên mắt mình, chậm rãi mở mắt, lập tức điếng người.

Gurneya đã tắt thở từ lâu, trên người toàn những lỗ, máu đang ào ạt tuôn ra. Mắt nàng ta trừng lớn, hoàn toàn mất đi ánh sáng sinh mệnh, khuôn mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm dữ tợn và kinh hoảng trước lúc chết, tư thế vặn vẹo nằm trên vũng máu.

Tim Brutus loạn nhịp, hai tay đẫm máu buông hai bên hông, đánh rơi cây kéo.

Gã sững sờ nhìn khuôn mặt vô hồn của Gurneya, chợt giơ ngón tay, dùng máu vẽ lên môi nàng, khiến cái xác trông như đang cười, nhưng nụ cười này lại quá mức quỷ dị.

Gã cúi người, run rẩy hôn lên môi người gã yêu...