Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời

Chương 6: Người quan trọng




Edit: Đồng – Beta: Đậu

Cái gì, cái gì, cái gì?

Từ Gia Kha nhìn hình ảnh trước mắt, lại dùng sức dụi dụi mắt, Cố Thừa Minh cậu bị cái gì vậy?

Trước tiên không nói bọn họ ngồi xe lâu như vậy đi tới nơi thâm sơn cùng ốc này tìm một người cậu ta căn bản không biết, bây giờ lại còn ôm lấy đứa nhỏ bẩn thỉu kia, tính khiết phích của cậu ta đâu rồi? Cố Thừa Minh nói yêu đứa trẻ kia. Đang muốn làm loạn sao?

Lê Dự còn nhỏ tuổi đối mặt với thế tiến công nhu tình của Cố Thừa Minh đương nhiên không nghĩ quá nhiều, thế nhưng lần đầu tiên có người nói yêu thích cậu loại tình cảm vẫn khiến người cảm thấy thẹn thùng. Nói chung là dưới ánh mắt chân thành của Cố Thừa Minh, Lê Dự ngoan ngoãn đi vào trong nhà mặc quần áo rồi đi giầy mà hắn mua cho cậu.

"Cố Thừa Minh, đầu cậu có sao không?" Từ Gia Kha dùng vẻ mặt nhìn người ngoài hành tinh để nhìn hắn.

Cố Thừa Minh cũng không giải thích, quay đầu lại chăm chú nhìn Từ thiếu gia, nghiêm túc nói: "Gia Kha, em ấy đối với tôi rất quan trọng." Ngữ khí kiên định, sắc mặt nghiêm nghị, không có điểm nào là giống đang kể chuyện cười.

Từ Gia Kha bị ánh mắt thẳng thắn cùng nghiêm túc của Cố Thừa Minh nhìn đến chấn động.

Xem ra đây là nóng đến hồ đồ rồi, Cố Thừa Minh tại sao lại bắt đầu nói mê sảng. Từ Gia Kha giơ chân: "Nhưng là em ấy cũng đã nói không biết cậu."

"Không đúng, chỉ là em ấy đã quên, nhưng em ấy có nhớ hay không cũng không sao, chỉ cần em ấy ở bên tôi là được rồi."

Từ Gia Kha không biết giữa hai người bọn họ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thái độ của Cố Thừa Minh, không thể không đi quanh hắn hai vòng rồi thẳng thắn nói: "Cố Thừa Minh, lão tử thật hoài nghi cậu đã bị người khác hoán đổi."

"Tùy cậu nghĩ." Cố Thừa Minh không thèm để ý nhún nhún vai, còn không quên dặn dò Từ Gia Kha: "Cậu biết tôi đang nghiêm túc là được rồi."

Thay đổi quần áo lại rửa sạch mặt mũi, ngũ quan của Lê Dự cũng là thanh tú, ngoài trừ việc sắc mặt có chút vàng như nghệ, thật sự có thể tính là một thiếu niên có linh khí.

Từ Gia Kha lấy nước tùy tiện đổ vào chậu quần áo lớn mà Lê Dự đang giặt dở, dùng chân đá qua một bên, sắc mặt so với đáy nồi còn muốn đen, Từ thiếu gia đây bổ củi đã không tính, giờ còn bắt giặt quần áo mà người khác mặc thì không bằng bảo anh đi chết, huống hồ trong đó còn có đồ lót.

Cố Thừa Minh nhìn bộ dạng trắng nõn nà của Lê Dự thì vui vẻ hơn rất nhiều, tiến lên phía trước xoa cái đầu nhỏ của cậu rồi hỏi: "Mặc vừa sao?"

"Ân." Lê Dự gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Cố Thừa Minh.

"Ngày hôm nay em không phải đi học sao?" Cố Thừa Minh cúi xuống nhìn thấy cái xoáy quen thuộc trên đỉnh đầu Lê Dự, không nhịn được lấy ngón tay nhẹ nhàng khều một cái.

"Hôm nay chú muốn đi lên trấn, em phải ở lại trông nhà." Lê Dự tránh khỏi sự đụng chạm của Cố Thừa Minh, thân thể có chút không tự nhiên mà dịch dịch.

Cái phòng rách này có gì tốt, có thể có thứ gì đáng giá tiền, Cố Thừa Minh thực xem thường, tay lại từ đầu của cậu yên lặng trượt xuống dưới cầm lên bàn tay của Lê Dự.

Ngón tay của cậu vì thường xuyên lao động nên khi sờ lên rất thô ráp, còn có không ít vết thương, từng đường từng đường loang lổ trên tay. Thậm chí có vết thương còn mơ hồ nhìn thấy màu đen bẩn, vừa nhìn liền biết là do không có chăm sóc, xử lý tốt.

Lê Dự bị Cố Thừa Minh nắm chặt tay, Cậu luống cuống rút tay ra, đổi chủ đề: "Trời không còn sớm, em phải đi nấu cơm tối."

Cố Thừa Minh mặc dù bây giờ rất muốn gần gũi với cậu, thế nhưng đối với Lê Dự mà nói, hắn đến giờ vẫn là một người xa lạ, ngầm thở dài, thuận thế buông lỏng tay ra mà nói với cậu: "Anh có thể giúp đỡ không?"

"Không cần." Lê Dự khom lưng thu thập củi dự định thổi lửa nấu cơm.

Cố Thừa Minh đang muốn nói gì đó, Lê Dự lại giúp hắn nhặt lại cái túi nhựa mà khi giúp cậu cầm củi đã ném xuống, trong túi còn chứa rất nhiều đồ ăn vặt màu sắc rực rỡ đã mua ở quán hàng rong lúc trước: "Đồ của anh."

Cố Thừa Minh nhìn cái túi ở dưới đất muốn nói không cần nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mang theo mong ước nho nhỏ của cậu, hắn lại không thể mở miệng, chỉ biết cầm lấy.

Lê Dự nhóm củi nổi lửa, bắt đầu đun nước, trong phòng bếp nho nhỏ khói bụi lượn lờ, khói đen khiến mắt người phát đau.

Cố Thừa Minh muốn giúp đỡ nhưng bị Lê Dự từ chối, nhà bếp này nhỏ như vậy, vì lửa mà vừa nóng vừa ngột ngạt, hắn cũng không dám làm ra hành động gì quá đáng. Tuy không thể giúp đỡ, nhưng Cố Thừa Minh cũng không chịu đi ra ngoài, thấy Lê Dự vội vàng bưng nồi xào rau liền giúp cậu thêm củi.

Từ Gia Kha đứng ở phía ngoài phòng bếp nhìn cảm thấy vô cùng lạ lùng, anh nhất định phải nhớ kỹ hình cảnh ngày hôm nay, đây là hình ảnh khó khăn gặp được đến mức nào chứ. Cố Thừa Minh nhóm lửa! Nếu nói ra người khác có lẽ sẽ cho rằng bản thân anh bị điên rồi nhưng việc này thực sự lại đang diễn ra trước mắt.

Cơm nấu được một nửa, Từ Gia Kha còn chưa xem diễn đủ, một nhà chú của Lê Dự đã trở về.

Triệu Bảo Quốc nhìn thấy khói bếp nhà mình từ xa, sắc mặt không vui đẩy một xe hạch đào nói với vợ là Lưu Tài Hoa: "Nhãi con kia sớm như vậy đã làm cơm, tôi thấy nó còn ăn nhiều hơn heo."

Lưu Tài Hoa cũng có chút tức giận: "Tôi nói ông cũng đừng cho nó đi học nữa đi, từ lâu em gái ông đã không còn gửi tiền, cô ta đã không cần đứa con trai là nó, chúng ta nuôi nó làm gì, còn cho nó đi học? Hạch đào hôm nay chưa có bán được, không có tiền đóng tiền cho Tiểu Kiệt nữa."

Trong lòng Lưu Tài Hoa ôm tiểu nhi tử Triệu Tiểu Lỗi mới bốn, năm tuổi. Đây chính là cái tuổi thích quấy nhiễu, thằng bé không có người bế liền không chịu đi, bế con suốt cả đoạn đường về nhà khiến hông của mụ ta cũng sắp gãy.

Anh em Triệu Tiểu Kiệt và Triệu Tiểu Mai đi phía sau Lưu Tài Hoa xem thường Lê Dự, cũng phụ họa: "Đúng đó cha, cho người ngoài đi học, lại không cho con ruột đi học, làm gì có cái đạo lý này?"

Triệu Bảo Quốc vừa nghe, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Tuy nói năm đó gã đã đồng ý với em gái Triệu Phương Vân nhất định sẽ cho Lê Dự đi học, em gái cũng để lại một số tiền lớn rồi mới biến mất, nhưng hai năm trước gã đã đem số tiền Triệu Phương Vân gửi chăm sóc Lê Dự ra nhận thầu hạch đào, thế nhưng suốt mấy năm thu hoạch không tốt cũng không nói, lại thêm bán không được, thật đúng là mất cả vốn lẫn lời.

Triệu Bảo Quốc bắt đầu suy nghĩ, cảm thấy cho dù như thế nào cũng không thể tiếp tục cho Lê Dự đi học, còn không bằng ở nhà giúp đỡ làm chút việc.

Đoàn người Triệu Bảo Quốc đi tới cửa nhà mình, vừa bước vào, còn chưa dỡ xuống hạch đào trong xe, thấy có một người thảnh thơi lắc lư trong sân.

Triệu Bảo Quốc mắt lập tức dựng thẳng, mở miệng muốn mắng: "Kẻ nào..."

Lời ra khỏi miệng còn chưa hết liền bị người cắt đứt: "Ôi, đại thúc đã về rồi, nhanh vào nhà nhanh vào nhà, tôi đã chờ các người lâu rồi."

Triệu Bảo Quốc bị sự nhiệt tình của người trước mặt làm choáng váng, ai không biết còn tưởng đó mới là chủ nhân của căn nhà.

Tận khi nhìn rõ trước mắt chỉ là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, Triệu Bảo Quốc mới nói: "Thằng nhóc mày là ai? Sao lại ở nhà của tao? Nhãi con kia không ở nhà?"

Thanh âm của Triệu Bảo Quốc ở câu cuối cùng tuy không lớn nhưng Từ Gia Kha vẫn nghe được. Đứa nhỏ tên Lê Dự ở trong cái nhà này đâu chỉ là không tốt, quả thực là đang bị tra tấn mà. Thấy quần áo của đám người trước mặt, anh liền biết là bọn họ cố tình để Lê Dự mặc quần áo rách rưới.

Trong đầu Từ Gia Kha nhanh chóng suy nghĩ một phen, trên mặt vẫn mang theo nét tươi cười nói: "Đại thúc, tôi và bạn tôi đến nông thôn chơi, bạn tôi cảm thấy rất có duyên với Lê Dự nhà chú, muốn cậu ấy trong hai ngày này đưa chúng tôi đi tham quan phong cảnh nơi đây, cậu ấy nói cậu ấy không làm chủ được, chúng tôi liền cố ý chờ ngài trở về. Đại thúc yên tâm, nếu đi ra ngoài chơi gì đó thì đương nhiên không thiếu tiền, chúng tôi cũng là có thành ý mới cố ý chờ đến bây giờ để cùng thương lượng một chút. Ngài cảm thấy như thế nào?"

Từ Gia Kha nói xong, ánh mắt hoài nghi của Triệu Bảo Quốc xoay chuyển quanh anh hai vòng. Lúc này, Triệu Tiểu Kiệt kéo kéo tay của gã, tiến lên bên tai nhỏ giọng nói: "Cha, đồng ý với kẻ này đi, đồng ý đi! Con thấy đôi giày kia trên ti vi rồi, giá tới ba chữ số đó."

Triệu Bảo Quốc vừa nghe lời con, mắt liền trợn lên, nhìn chằm chằm đôi giày dính đầy bùn đất của Từ Gia Kha, trong miệng lẩm bẩm: "Đều là khách, đều là khách, chúng ta vào nhà nói." Nói xong gã lại thả hạch đào xuống đất, xoa xoa đôi tay thô ráp mời Từ Gia Kha vào nhà..