Dung Thành

Chương 23: Sống sót, mới là con dấu sắt nung thiêu cháy cả đời hắn




Tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên từ phòng thí nghiệm FD-1, đây là một trong những phòng thí nghiệm của kế hoạch trái quy tắc, chứa một lượng lớn thiết bị giám sát, giám sát nguyên liệu, thể thí nghiệm, cùng với mọi số liệu bất thường của chủ thành.

Trong ký ức của Xuân Tam, tiếng còi cảnh báo dìu dịu như thể âm báo lúc máy gia công thực phẩm hoạt động xong này chưa từng vang lên một lần nào.

Đây là cảnh báo phát ra từ hệ thống giám sát tinh thần lực của thung lũng lạc lối, chỉ khi rà quét được trị số vượt quá mười lần bình thường, nó mới có thể vang lên.

Mà trị số gấp mười lần này, chính là trị số vào lúc thi nhân hoàn toàn thức tỉnh.

Gần như chưa từng có một ai trong phòng thí nghiệm nghe thấy âm thanh cảnh báo này, lúc nó vang lên, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Mở máy giám sát, tôi muốn xem số liệu phản hồi.” Xuân Tam là người đầu tiên phản ứng được, cô bổ nhào vào trước màn hình cạnh đó.

Trên màn hình tức khắc đã xuất hiện lượng lớn thông tin, xen lẫn với những con số và hình vẽ trông hết sức hỗn loạn.

Xuân Tam cũng không xem hết tất cả, cô chỉ nhìn chăm chú vào màn hình, tìm kiếm nội dung cô cần nhìn thấy giữa những thông tin xa lạ đang sáng lên đó.

Cô hi vọng nó sẽ không xuất hiện, nhưng một khi đã xuất hiện, cô cần phải lập tức tìm được ra…

Cc1q.

Vào lúc liếc mắt nhìn thấy những ký tự này giữa một loạt những số liệu phức tạp, cô lập tức cảm thấy mình thở không thuận.

“Phục chế toàn bộ, thiết lập cấp bậc bảo mật,” Xuân Tam đưa ra chỉ thị, “I cấp A, gửi nhân viên quản lý.”

“Rõ.” Nhân viên thao tác trả lời.

Xuân Tam bước nhanh vào căn phòng nằm sâu nhất bên trong phòng thí nghiệm, đây là phòng nghỉ của cô, kiêm cả phòng liên lạc bí mật.

Bộ đàm trên tường nối tới kênh cá nhân, cầm lên sẽ trực tiếp nối tới văn phòng của bộ trưởng Trần.

Ngoại trừ vài lần thể thí nghiệm xảy ra lỗi nghiêm trọng, hầu hết thời gian, cái bộ đàm này đều không có cảm giác tồn tại, lúc cầm nó lên Xuân Tam mới nhận ra lòng bàn tay mình đã hơi đổ mồ hôi.

“Phòng giám sát báo cáo.” Xuân Tam nói.

“Tôi là Trần Phi.” Giọng của bộ trưởng Trần phát ra.

“Giám sát được năng lượng bất thường ở thung lũng lạc lối, tinh thần lực tăng gấp mười lần.” Xuân Tam nói.

Bộ trưởng Trần không nói gì.

“Thi nhân đã tỉnh.” Xuân Tam nói.

“Có tìm thấy kí hiệu không?” Trần bộ trưởng hỏi.

“Cc1q,” Xuân Tam nói, “Xác nhận ký hiệu.”

Bộ trưởng Trần im lặng trong chốc lát rồi mới nhỏ giọng nói: “Quả nhiên là giống như chúng ta đã dự đoán.”

Cc1q, đây là ký hiệu tinh thần lực của Tề Hàng.

“Tôi yêu cầu mệnh lệnh tiếp theo.” Xuân Tam nói.

“Nội phòng đã báo cáo cho bộ tác huấn chưa?” Bộ trưởng Trần hỏi.

“Vẫn chưa, chỉ mới báo cáo cho nhân viên quản lý,” Xuân Tam nói, “Giờ có cần báo cho bọn họ không?”

“Không cần, đợi nhân viên quản lý báo đi,” Bộ trưởng Trần nói, “Bên phía Liên Xuyên có tin tức gì không?”

“Chuyện này không nên hỏi tôi chứ,” Xuân Tam nhíu mày, tình cảnh hiện giờ của Liên Xuyên sẽ càng gian nan hơn so với cô dự tính, điều này khiến cho cô hết sức bất mãn với tất cả những người đã ép Liên Xuyên không thể không tiến vào thung lũng lạc lối, “Anh và đám người trong nội phòng chẳng lẽ lại không rõ bằng tôi?”

“Thông tin sinh vật của Ninh Cốc đúng là rất đặc biệt, nhưng vẫn chưa kiểm tra đo lường ra được mảnh vụn,” Bộ trưởng Trần nói, “Cho nên Tề Hàng có lẽ sẽ không chú ý tới cậu ta ngay, thứ thi nhân cần chỉ là tinh thần lực của Liên Xuyên, nếu…”

“Nếu như Liên Xuyên từ bỏ bản thân, dốc hết khả năng bảo toàn được nguyên liệu mấy người muốn nhất,” Xuân Tam nói, “Đúng không?”

“Tôi cũng không muốn nghĩ như vậy,” Bộ trưởng Trần nói, “Tôi nhìn Liên Xuyên lớn lên, từ ngày đầu tiên cậu ấy vào đội dọn dẹp, tôi đã luôn bị bộ nội phòng và bộ tác huấn nhìn chằm chằm, chỉ cần có một khả năng thôi, tôi cũng không…”

Xuân Tam cười lạnh: “Nhưng hiện giờ anh cũng giống như bọn họ, chuẩn bị hi sinh Liên Xuyên, giữ lại nguyên liệu quý hiếm là Ninh Cốc, xóa bỏ một “duy nhất” khiến cho chủ thành bị khống chế khắp nơi như Betelgeuse, đổi lấy một “vô số” có thể tiêm vào vô hạn lần…”

“Xuân Tam!” Bộ trưởng Trần cao giọng, “Kiểm soát cảm xúc của cô đi! Cô nên thấy may vì đây là cuộc nói chuyện riêng giữa chúng ta đấy.”

“Nhưng tiền đề của mọi thứ này là Liên Xuyên,” Xuân Tam nói chậm lại, “Anh cảm thấy Liên Xuyên có thể làm như vậy sao?”

“Không thể sao?” Bộ trưởng Trần nói.

“Anh đừng quên, cậu ấy đã sống 26 năm, mỗi một ngày, mỗi một giây, chúng ta đều dùng đau đớn làm cậu ấy nhớ rõ,” Xuân Tam nhẹ nhàng nói từng chữ từng câu, “Bất cứ thứ gì có khả năng đe dọa tới tính mạng của cậu ấy, đều phải bị xử lý.”

Bộ trưởng Trần im lặng.

“Cậu ấy muốn sống sót bằng bất cứ giá nào,” Xuân Tam nói, “Nếu không thì anh nghĩ tại sao cậu ấy lại là người phù hợp duy nhất?”

Những người này chỉ nhìn thấy những nhiệm vụ hoàn mỹ của Liên Xuyên và Betelgeuse, máy móc đều sẽ vĩnh viễn không xảy ra lỗi, vĩnh viễn phán đoán chính xác thực hiện quyết đoán, vĩnh viễn không chống lệnh, mà dần dần không còn nhớ được…

Sống sót, mới là con dấu sắt nung thiêu cháy cả đời hắn.



Những đốm sáng vàng nho nhỏ tựa như cát vàng được rắc ra, không ngừng tụ lại rồi tản ra giữa không trung, tụ tan lần này tới lần khác.

Ninh Cốc nhìn những đốm sáng vàng xoay tròn mơ hồ giữa phông nền sắt đen và đỏ sậm, hơi loá mắt, lại cũng hơi kỳ dị…… Nhưng màu sắc đúng là đẹp thật.

Ninh Cốc xem mà hơi ngây ngẩn.

Chuyện duy nhất không được vui lắm, là Liên Xuyên vẫn cứ luôn chắn phía trước người cậu.

Cậu biết Liên Xuyên muốn giữ mạng cho cậu, với thực lực của cậu, nếu chỉ vì mặt mũi mà tự động đứng ra đằng trước Liên Xuyên, chỉ e sẽ dẫn tới cục diện bỏ mình đáng xấu hổ.

Vậy thì không ổn lắm.

Vào thời khắc đầy nguy cơ như này, vẫn cứ nên ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Liên Xuyên, đứng dựa vào tường, lặng ngắm đổi thay.

Không quá lâu sau, những đốm sáng vàng kia đã di chuyển chậm hơn, bắt đầu chậm rãi hiện hình trong không gian rộng lớn trước cửa động.

Hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, đây là một khuôn mặt người.

“Thi nhân?” Ninh Cốc nhỏ giọng hỏi, cậu thật sự không nghĩ tới phương thức gặp mặt lần đầu sẽ là như vậy, cậu cảm thấy cho dù thi nhân có là một ảo ảnh đi nữa, lần đầu gặp mặt tốt xấu cũng nên tìm cho mình một cái xác đi chứ, con dơi có nhiều tư liệu để cải tạo như vậy.

“Không phải.” Giọng Liên Xuyên hơi trầm.

“Cái gì?” Ninh Cốc ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người kia, vẫn hạ thấp giọng hỏi, “Anh biết à?”

“Đây là Tề Hàng.” Liên Xuyên nói.

Khuôn mặt tỏa ánh vàng giữa không trung nở nụ cười.

Không nhìn thấy miệng mấp máy, nhưng có giọng nói vang tới: “Đều là tôi.”

Tựa như câu nói trước đó, vẫn không thể nào đoán ra được phương hướng giọng nói này phát ra.

Tuy rằng đáp án này làm người ta không rõ được ý nghĩa, nhưng nếu như đã là “đều là”, như vậy thì mấy lần thổi khí rồi thì nói thì thầm mấy câu vô nghĩa, ít nhất phải một nửa là do khuôn mặt này làm.

Ninh Cốc lập tức khó chịu với khuôn mặt nhũ vàng tinh phân này.

“Nghiện giả thần giả quỷ rồi đúng không,” cậu khinh thường nói, “Lão tùy tùng mù kia của ông đâu? Không đến cùng ông à? Không phải muốn bắt chúng tôi đi giao dịch à?”

“Không phải cậu.” Mặt nhũ vàng lại cười, chậm rãi lại gần phía cửa động, có thể nhìn thấy hai mắt của “ông ta” đang nhìn về phía Liên Xuyên.

“Đừng đi tiếp về phía trước.” Liên Xuyên mở miệng.

“Cảnh cáo?” Mặt nhũ vàng hỏi.

Giọng nói này vẫn không tìm được nơi phát ra như cũ, nhưng điều khiến cho Ninh Cốc ngỡ ngàng đến độ không màng tới nỗi nhục vì Mặt nhũ vàng ngang nhiên lờ đi visual quỷ thành, lại là chuyện – giọng nói này là giọng Liên Xuyên.

“Cảnh báo lâm chung.” Bốn chữ này được Liên Xuyên nói ra bình tĩnh mà lạnh lùng tựa như câu “đội dọn dẹp chủ thành” lúc hắn đối mặt với mục tiêu trong nhiệm vụ, hắn không có bất cứ phản ứng gì với việc Mặt nhũ vàng có thể sử dụng giọng của hắn để nói chuyện.

Nếu Ninh Cốc phải nói cậu thật sự bội phục Liên Xuyên ở điểm nào, thì chính là cái bộ dạng gợn sóng không sợ của hắn có thể làm đối thủ đang sống sờ sờ phải chết vì tức, mặc kệ mày đánh rắm hay ném lôi, mí mắt cũng chẳng buồn nháy lần nào.

“Thú vị,” Giọng của Mặt nhũ vàng biến trở về như trước đó, “Xem ra cậu sẽ không dễ dàng tin vào lời tôi nói.”

“Tôi chỉ tin bản thân mình.” Liên Xuyên nói.

“Tôi chỉ tin bản thân mình,” Mặt nhũ vàng lại dùng giọng của hắn lặp lại câu này, “Cậu biết bản thân cậu là ai không?”

“Là ai đều không quan trọng.” Liên Xuyên trả lời.

“Là ai thì ông nói cũng đâu có tính, ông nói gì có ý nghĩa tí đi.” Ninh Cốc đã không kiên nhẫn, cậu sống ở quỷ thành từ nhỏ tới lớn, kẻ lữ hành trước nay đều là nửa lời không hợp sẽ đánh nhau, im lặng là vàng cũng sẽ đánh nhau, nếu không phải còn cần dùng để ăn, thêm một trăm năm nữa, miệng cũng có thể thoái hóa mất tiêu.

“Nói gì có ý nghĩa,” Mặt nhũ vàng lặp lại lời Ninh Cốc nói, “Được.”

Cơ bắp cả người Ninh Cốc đều lập tức căng lên, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

“Lôi Dự đã nói với cậu, cha mẹ cậu là ai chưa?” Mặt nhũ vàng hỏi.

Tuy Ninh Cốc cũng có thắc mắc về cùng một vấn đề này, nhưng giờ vẫn chưa đến lượt cậu trả lời, Mặt nhũ vàng đang hỏi Liên Xuyên.

Không ngờ Liên Xuyên cũng là kẻ xui xẻo chẳng hay biết cha mẹ mình là ai.

“Chưa.” Liên Xuyên trả lời.

“Cậu đã bao giờ nghĩ tới,” Mặt nhũ vàng nói, “thực ra cậu căn bản không có cha mẹ chưa?”

“Tôi không có hứng thú gì về cha mẹ.” Giọng Liên Xuyên trước sau vẫn vững vàng, hơi trầm thấp, có thể tinh tường cảm nhận được sát khí từ hắn.

“Không có cha mẹ là thứ gì?” Mặt nhũ vàng hỏi.

“Thể thí nghiệm đi đầu của kế hoạch trái quy tắc.” Liên Xuyên nói.

“Anh nói gì?” Ninh Cốc cảm giác sau lưng mình lạnh toát.

Kế hoạch trái quy tắc của chủ thành là công khai, tất cả mọi người đều biết, nhưng nghe nói nhiều năm như vậy vẫn chưa từng xuất hiện thể thí nghiệm thành công lần nào, cậu và Đinh Tử còn từng dùng chuyện này để cười nhạo sự vô dụng của chủ thành, chi bằng lấy nhân viên quản lý tới thử.

Liên Xuyên là thể thí nghiệm của kế hoạch trái quy tắc?

Không, không đúng…đi đầu?

“Thể thí nghiệm đi đầu là gì?” Cậu hỏi.

“Cơ sở của kế hoạch trái quy tắc,” Mặt nhũ vàng vậy mà lại kiên nhẫn giải thích cho cậu, “Có thể thí nghiệm này, kế hoạch trái quy tắc mới bắt đầu được vận hành chính thức.”

“À.” Ninh Cốc không biết phải nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào sườn mặt Liên Xuyên, người này vậy mà lại không phải một con người thực thụ, bảo sao lợi hại được đến vậy, chẳng trách chủ thành lại có kế hoạch trái quy tắc, có ai không muốn một đội quân tạo thành từ một người như thế đây?

“Sao cậu lại biết được?” Mặt nhũ vàng nghiêng đầu, “Ngoài bộ phận nòng cốt ra thì không có một ai biết, bọn họ không thể nào nói cho cậu được, Lôi Dự và Xuân Tam nếu để lộ bí mật cũng sẽ bị thu gom, vĩnh viễn không reset.”

“Mới vừa biết,” Liên Xuyên nhìn Mặt nhũ vàng, “Ông nói cho tôi.”

Mặt nhũ vàng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Ông chỉ có thể bắt chước giọng nói của tôi,” Liên Xuyên liếc mắt nhìn Ninh Cốc, “Nếu ông có thể bắt chước giọng của cậu ta, ông đã sớm bắt chước rồi.”

“Không sai, thích tinh vi tinh tướng như thế, chắc chắn là sẽ học theo tôi, chưa học thì nhất định là không học được.” Ninh Cốc bổ sung thêm một câu.

Cậu đã không còn suy nghĩ được nữa, trong đầu chỉ còn là một mảng hỗn loạn, ý nghĩ rõ ràng duy nhất là Liên Xuyên không hổ là linh cẩu mạnh nhất chủ thành – Betelgeuse làm người trong vực ngoài vực nghe thấy tiếng thôi cũng sợ mất mật.

Vẫn có thể không để lộ ra bất cứ cảm xúc gì vào lúc đột nhiên biết được thông tin này.

Một người đã biến thành nhũ vàng còn có thể cùng một người nhũ vàng khác trộn lại thành một, mà bản thân sống chật vật hai mươi mấy năm, chịu bao nhiêu khổ cực như vậy, cuối cùng lại chỉ là thể thí nghiệm.

“Ông biến mất sớm hơn tôi vài thập niên, cũng rất lâu trước khi có kế hoạch trái quy tắc, thung lũng lạc lối có giám sát, ông lại không có khả năng tiếp xúc với tôi, ông có thể nắm được thông tin về tôi,” Liên Xuyên nói, “Chỉ có thể là vì, tôi là thể thí nghiệm đi đầu, thông tin đã được lưu giữ trong hệ thống từ lâu.”

“Thông minh đấy,” Mặt nhũ vàng cảm thán rồi lại tiến về phía trước, đã cách cửa động chưa tới năm mét, mà có một vài đốm sáng màu vàng quay chung quanh đã bay vào trong cửa động, giống tro bụi vì cường quang chiếu sáng, có vài hạt rơi xuống mặt đất, có vài hạt lơ lửng giữa không trung, “Nếu chúng ta có thể hợp tác…”

Liên Xuyên không nói gì, chỉ bất chợt nhảy lên.

Lúc trên vách động bên phải đột nhiên nổ bắn lên vô số những mảnh sắt nhỏ, Ninh Cốc vẫn còn đang cảm thán vì Liên Xuyên lại có thể nói nhiều như vậy… sau đó cậu mới thấy rõ Liên Xuyên đã đạp ra một cái rãnh thật sâu trên vách động. Những mảnh vụn sắc bén bay ra bên ngoài cửa động, mang theo tiếng gió vun vút xuyên qua khuôn mặt vàng kia, rơi xuống phía dưới.

Cảnh báo lâm chung.

Liên Xuyên thật sự nói được làm được…

Lúc giơ tay chắn mấy mảnh vụn đang bay về phía mình, Ninh Cốc nhìn thấy một vầng ánh sáng vàng nho nhỏ được dòng khí cuốn tới trước mặt mình.

Ánh sáng dìu dịu, như thể một mặt cửa sổ xa xôi nhìn thấy giữa một mảng tăm tối, cũng giống như một cánh cửa đang mở cuối hành lang dài dằng dặc.

Lúc Ninh Cốc mới bước ra bước đầu tiên về phía trước, Liên Xuyên đã phát hiện.

Kẻ lữ hành này thật sự là phiền phức rất lớn…

Nếu năng lực đột nhiên kích phát vào ngay lúc này, thể hỗn hợp tinh phân này sẽ lập tức phát hiện, mà hắn lại không có bất cứ hiểu biết nào về thể hỗn hợp tinh phân này, căn bản không nắm chắc mình có thể đối chiến được.

Biện pháp duy nhất chính là giành trước một bước.

Hắn vọt tới bên cạnh Ninh Cốc, tóm lấy gáy áo Ninh Cốc, xách Ninh Cốc chạy ra khỏi cửa động.

Hai người lao vào hang động đứng như tên bắn, vọt vào bên trong vầng sáng giữa hang động phía trước.

Vô số những đốm sáng vàng xẹt qua bên người thật nhanh, bay múa, va vào nhau.

Rất nhiều bóng người, đung đưa giữa cường quang.

Từ nhỏ tới lớn, Ninh Cốc vẫn chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng mạnh đến vậy, cậu gần như không tài nào mở to mắt nổi.

Đau đớn.

Cảm giác đau đớn quen thuộc đã từng tra tấn cậu một đêm lại một lần nữa đánh úp tới.

Cậu quỳ một chân dưới đất, cơn đau đớn như xé rách phía sau lưng không ngừng lan ra toàn thân, cậu giãy giụa đứng dậy, có thể nghe thấy tiếng hít thở gắng sức mà nặng nề của mình.

Bóng người giữa cường quang chậm rãi hợp thành một, đi về phía cậu.

Cậu nỗ lực mở to mắt, đón lấy ánh sáng trắng mãnh liệt.

Bóng người kia cầm một cây gậy màu đen trong tay, giơ về phía cậu.

Phải sống sót.

Không thể chết được.

Bất kể thế nào cũng đều phải sống sót.

Cậu lấy sức nhảy lên, trong đầu như thể có một cái chốt, khoảnh khắc cậu đứng dậy, cơn đau đớn đã bị đằn xuống sâu trong kí ức.

Giậm đất, bật lên, nghiêng người, lao xuống, mượn quán tính vung nắm đấm…

Tung một cú đấm mạnh về phía bóng người mơ hồ kia.

Lại không có xúc cảm chân thật.

Bóng người đó như thể một cơn gió bị đấm, tản ra bốn phía.

Cơn đau đớn kịch liệt lại bị thả ra một lần nữa, cậu gần như không hít thở nổi.

Người phía sau vầng sáng vàng như thể bị đánh tan sau một cú đấm, nháy mắt đã mất đi hình dạng, tựa như bông pháo hoa vàng lấp lánh cuối cùng của ngày lễ mừng.

Trước đó Liên Xuyên đã không đoán sai, xách theo Ninh Cốc quả nhiên sẽ không thể nhảy vào được cửa hang động chênh chếch phía dưới bên đối diện.

Nhưng vầng sáng đột ngột nổ tung đã làm hắn hiểu ra, đối với mình, Ninh Cốc chưa chắc đã là phiền phức.

Lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm sống trên đời, hắn đưa ra quyết định đi ngược lại bản năng của mình.

Hắn vung mạnh tay lên, ném Ninh Cốc đi.

Lúc Ninh Cốc nặng nề ngã vào cửa hang động đối diện, quỹ đạo của Liên Xuyên vì lực cản ngược hướng của động tác này mà đã tạm dừng một quãng ngắn ngủi giữa không trung.

Tiếp đó liền rớt xuống sâu trong lòng hang động đứng.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai tiếp tục ⊙▽⊙.

Xuyên à, biết chưa, đây không phải là phiền phức, đây là súng thần công cầm tay đấy, nhớ mà trân trọng, xách trong tay cho chắc.