Đúng! Tôi Là Một Con Bé Lạnh Lùng

Chương 6: Mãi bên em




Hiểu Quỳnh đã nằm hôn mê trong phòng bệnh được 2 ngày rồi. Mặc dù đã được Nam Dương đưa đến bệnh viện kịp thời nhưng vì mất máu quá nhiều hơn nữa lại là trẻ nhỏ nên giờ vẫn còn rất yếu. Hai ngày nay Nam Dương nghỉ học để chăm cho Hiểu Quỳnh, cậu lo cho Hiểu Quỳnh còn hơn cả sức khoẻ của mình. Bằng chứng là cậu đã thức trắng 2 đêm để trông coi Hiểu Quỳnh. Những lúc mệt lắm cậu mới thiếp đi 5' rồi lại giật mình tỉnh giấc.Ông Trung ở nước ngoài nghe bác sĩ Lam nói Hiểu Quỳnh bị bệnh nên cũng vội vã mua vé máy bay chuyến sớm nhất để về thăm cô. Hiện giờ ông cũng đã về đến bệnh viện.

-Nam Dương! hay là cháu về nghỉ chút đi, để Hiểu Quỳnh cô lo cho. Dù gì cháu cũng ở đây được 2 ngày rồi, không sớm thì muộn cũng đổ bệnh mất- Bác sĩ Lam vào xem tình hình sức khoẻ của Hiểu Quỳnh xong thì quay sang vỗ vai Nam Dương.

-Không sao đâu bác, cháu ở đây với em được- Nam Dương thực sự cũng cảm thấy mệt mỏi nhưng nghĩ tới Hiểu Quỳnh cậu lại muốn ở lại hơn. Bản thân không cho phép cậu được nghỉ ngơi nếu như Hiểu Quỳnh còn chưa tỉnh.

-Ba con cũng vừa về tới nước giờ chắc sắp đến đây rồi.

-Tôi ở đây- Bác Lam vừa nói hết câu thì ông Trung xuất hiện.

-Anh về rồi sao? cả tuần nay không có anh ở đây thật là rất vất vả- Bác sĩ Lam nói đùa

-Ba-Nam Dương nhìn thấy ông Trung thì liền đứng dậy chào ba.

-Hiểu Quỳnh không sao chứ?- Ông Trung quay qua hỏi bác sĩ Lam.

-Giờ thì cô bé không sao rồi, chắc cũng sắp tỉnh rồi anh.

-Ba....ba ơi...Hiểu Quỳnh biết lỗi rồi....ba đừng bỏ Hiểu Quỳnh mà....mẹ ... mẹ ở lại với Hiểu Quỳnh đi....mẹ đừng đi.....mẹ ơi.

-Hiểu QUỳnh- Nghe thấy giọng Hiểu Quỳnh Nam Dương lập tức chạy đến nắm chặt lấy tay cô.

-Nam Dương...chị ta là người xấu...đừng bỏ Hiểu Quỳnh mà....Nam Dương- Đó là câu nói mớ của Hiểu Quỳnh. Trong vô thức, trên đôi mắt của Hiểu Quỳnh đã bắt đầu rơi nước mắt.

-Hiểu Quỳnh, anh ở đây...Nam Dương ở đây với em rồi, em mở mắt ra đi.

Đôi mắt của Hiểu Quỳnh khẽ động đậy rồi dần dần mở ra. Trước mắt Hiểu Quỳnh là một hình ảnh mờ ảo vì cô chưa quen với ánh sáng lúc này. Giờ thì đã rõ nét hơn. Trước mặt Hiểu QUỳnh chỉ có mỗi Nam Dương. Đôi mắt Hiểu QUỳnh bỗng trở lên cay xè. Cô oà khóc rồi ôm chặt lấy Nam Dương.

-Nam Dương...anh còn sống....anh không bỏ rơi Hiểu Quỳnh phải không?

_Ừ...anh không sao, anh ở đây với Hiểu Quỳnh, không đi đâu hết, chỉ cần là Hiểu Quỳnh muốn thì anh sẽ luôn ở bên em.- Nam Dương vòng tay ra ôm chặt lấy Hiểu Quỳnh vào lòng vỗ về. Cậu thực sự rất đau lòng, chắc vừa rồi Hiểu Quỳnh lại gặp phải một cơn ác mộng.

-Nam Dương con tạm đứng sang bên kia để ba khám cho em.-Ông Trung nói xong thì Nam Dương buông Hiểu Quỳnh ra, đi lùi ra sau vài bước.

-Hiểu Quỳnh, con có còn thấy khó chịu hay đau ở đâu không?- Ông Trung dịu dàng hỏi Hiểu Quỳnh.

-Dạ không ạ.

-Ngoan, Hiểu Quỳnh có đói không?

-Dạ có

-Ba, nãy con có mua cháo, để con múc ra bát cho Hiểu Quỳnh.

-Ừ, vậy con ở lại đây giúp em ăn, xong thì xuống phòng làm việc của ba nói chuyện....giờ ba có việc phải đi trước- Ông Trung đứng lên trả lời Nam Dương.

-Hiểu Quỳnh chơi ngoan nha- Ông dịu dàng xoa đầu Hiểu Quỳnh rồi bước ra ngoài.

Nam Dương múc cháo cho Hiểu Quỳnh rồi từ từ thổi từng muỗng đút cho Hiểu Quỳnh. Chẳng mấy chốc là hết bát cháo. Hai anh em cùng ngồi chơi với nhau một chút thì trời cũng khuya. Nam Dương dỗ Hiểu Quỳnh ngủ nhưng cô không chịu bắt Nam Dương phải ngủ cùng. Không còn cách nào khác nên Nam Dương cũng nhảy lên ôm Hiểu Quỳnh. Hiểu Quỳnh thích thú lép vào ngực cậu và 2 anh em ngủ một mạch tới sáng.

******************

-Ba,con xin lỗi, hôm qua con ngủ quên mất nên không tới gặp ba được- Nam Dương bước vào phòng làm việc của ông Trung.

-Không sao, dù gì hôm qua ta cũng bận, cũng không thể nói chuyện với con được.-Ông Trung vừa chăm chú xem tài liệu vừa trả lời Nam Dương.

-Dạ- Nam Dương nói rồi ngồi xuống bộ ghế sofa đặt trong phòng.

-giờ con có thể nói ta biết có chuyện gì rồi chứ.

-Dạ, tất cả là do con, con xin lỗi.

-Đó không phải câu trả lời mà ta muốn nghe. Ta sẽ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi của con. Bởi ta luôn cho ý kiến hay hành động của con đều là có lý do và mục đích chính đáng.- Ông Trung nghiêm túc nhìn cậu.

-Tất cả đều do con không biết kiềm chế cảm xúc nên đã lỡ lớn tiếng với Hiểu Quỳnh.

-Tại sao?

-Uyển Nhã vì Hiểu Quỳnh mà bị thương.

-Uyển nhã, không phải là cô con gái độc nhất vô nhị của tập đoàn Uyên Vương sao?

-Vâng ba , 3 hôm trước cô ấy có đến nhà mình nhưng cô ấy với Hiểu Quỳnh có nói gì với nhau hay không thì con không rõ, nhưng con chỉ thấy Hiểu Quỳnh đẩy Uyển Nhã vào đống mảnh sành.

-Vậy con tin ai?

-Con không biết

-Ta tin Hiểu Quỳnh....nó là 1 đứa bé ngoan hơn nữa còn rất thông minh và tốt bụng, ba tin là như vậy.

-Cám ơn ba- Nam Dương mỉm cười vì chính câu nói của ông Trung đã giúp cậu đưa ra được câu trả lời tốt nhất .

Cậu ngồi uống trà với ông Trung một lúc nữa, rồi cũng ra về.