Dungeon Hunter

Chương 39: Bang Thiên ý (phần 2)




Tôi nhận ra những khuôn mặt thân quen khi bước vào trụ sở.

Họ nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ cứ như thể tôi vừa đội mồ sống dậy.

‘Mình đang bị đối xử như người chết’

Tôi phân tích sự phản ứng của họ trong đầu.

Hơn 1 tháng mất liên lạc, có lẽ họ nghĩ tôi đã vượt biên qua Anh trong tủ đông.

Dĩ nhiên, thậm chí cả tổ đội đột kích DH mà tôi lập nên cũng bị giải tán. Nhưng vẫn còn 1 điều thắc mắc là Yoo Eun-hye và Lee Ji-hye đang ở đâu?

Tôi đến thang máy và nhấn tầng 5. Khi cánh cửa sắp đóng, đám bang chúng bắt đầu xôn xao.

“A-Anh là?”

Giữa đám người, một người đàn ông tới trước tôi với 1 cái miệng há hốc.

Tôi gật đầu.

“Kim Tae-hwan à? Lâu lắm mới gặp.”

Tôi nhẹ nhàng chào hỏi.

Anh ta từng là 1 trong 12 tinh anh quét sạch tầng 1 cùng tôi. Một người có tầm ảnh hưởng kha khá trong bang.

Hơn nữa, anh ta cũng hay tổ chức các khóa rèn luyện địa ngục trong hầm ngục nên khá nổi tiếng.

Anh ta nhăn mặt.

“Tôi tưởng anh chết rồi?”

Tôi liếc Kim Tae-hwan, người chuẩn bị lên cùng tầng với tôi.

Sau đó tôi mỉm cười trả lời.

“Ai nói vậy?”

“1 thành viên thấy anh vào hầm ngục.”

“Ngu xuẩn. Các người không biết năng lực của tôi?”

“Phản ứng bình thường thôi mà, ai mà ở trong Hầm ngục hẳn 1 tháng mà vẫn toàn mạng trở ra cớ chứ.”

“Vậy là cả tổ đội DH cũng bị giải tán?”

Lông mày Kim Tae-hwan nhướng lên.

“Anh định tìm Bang chủ à, nhưng chắc không được đâu. Bang giờ có nhiều thành viên mới với những kỹ năng tốt lắm. Giờ tôi cũng sở hữu kỹ năng cấp độ Hiếm rồi, solo cùng lúc với 2 con Orc vô tư.”

Thằng này định khoe mẽ à.

Solo với 2 orc.

Nhưng thái độ của Kim Tae-hwan có vẻ lúng túng.

Tôi hơi khó hiểu nên hỏi thêm

“Thế thôi mà cũng cần ăn mừng à?”

“Tôi không rảnh nói chuyện thêm nữa. Tôi phải đi đây!”

Ding dong~

Cánh cửa thang máy mở ra.

Tầng 5. Có thể thấy đây là nơi bang chúng nghỉ ngơi. Kim Tae-hwan rời thang máy đầu tiên, những người khác theo sau.

“Chủ nhân. Có cần thần phá sạch cái chỗ này không?”

“Không cần đâu”

Tôi bảo Krasla.

Tôi cần hiểu rõ vấn đề trước khi giải quyết nó.

“Ta đi gặp thằng nhãi kia đã”

Tôi sẽ giải quyết từng việc một sau khi nghe cậu ta trình bày.

Tôi không nghĩ Kim Yong-woo dám giải tán đội ngũ của tôi

Một lúc sau, Kim Tae-hwan đi ra với những thành viên khác.

Trong mắt họ, cái trò tự ý đột nhập của tôi rất chướng mắt.

Trông Kim Yong-woo có vẻ bất lực sau khi phải xa tôi 1 tháng.

Tôi vẫn chưa hiểu tình hình cho lắm

Nhưng, tôi không nghĩ cậu ta đáng bị trừng phạt….

‘Ngoài ra’

Những cái nhìn săm soi xuất hiện ngay lúc thang máy mở ra.

Tôi quay lưng lại và nhìn những người mới tới.

Tầng 5 là phòng đa chức năng với nhiều bức tranh.

Một nửa là những khuôn mặt thân quen và một nửa thì không quen.

Số lượng thành viên bang đã tăng đáng kể trong vòng 1 tháng qua…những người đang có mặt đều dồn sự chú ý vào vẻ đẹp chai của tôi.

Mấy thằng này chẳng có tí thân thiện nào. Tôi để ý một vài kẻ đang nhắm tới Krasla và tôi như kẻ thù.

Kim Tae-hwan thì có vẻ khó chịu nhưng anh ta không nhìn tôi như kẻ thù.

Sau đó,

‘Khuyên nhủ à?’

Cẩn thận trước những người khác vì họ đều đã mạnh hơn, là ẩn ý anh ta muốn nhắn nhủ tôi.

Tôi đã nghĩ thái độ của anh ấy không tự nhiên. Không lý gì lại quá tự hào về những thành viên mới và kỹ năng cấp độ hiếm của mình.

Tôi đơn giản là đã đánh giá sai nó với logic của kẻ mạnh.

Hóa ra là thế này

“Ha!”

Giọng cười lớn bật ra.

Một tình huống đặc biệt.

Đây đang là tầng 5. Một nơi đã từng giống như khu triển lãm tranh. Nhưng bây giờ nó đã không còn như xưa. Nó đã được chia thành rất nhiều khu vực khác nhau. Một khung cảnh hoàn toàn khác biệt.

Những phe nhóm.

Tôi đi đến kết luận. Đã có rất nhiều sự thay đổi xảy ra khi tôi vắng nhà.

Tôi bước tới, mặc kệ đám người kia ăn bơ.

Phòng của Bang chủ thì ở phía bên trái trung tâm. Tôi đứng đối diện cánh cửa và bảo Krasla.

“Chờ ở đây.”

“Vâng, Chủ nhân.”

Tiếng gõ cửa.

Tôi mở cửa và thấy Kim Yong-woo đeo kính xử lý đống giấy tờ.

“Ai đó? Tao đã bảo là không ai được quấy trong lúc…”

“Dượng đây.”

Kim Yong-woo giật thót khi nghe giọng tôi và quay lại. Cậu ta kêu “Heok!” một tiếng rồi ngã ra khỏi ghế.

Một lát sau, Kim Yong-woo ngồi lên ghế, gỡ mắt kính của mình xuống và dụi lại mắt.

“Thiếu ngủ 3 ngày 3 đêm làm mình hoa mắt rồi, hẳn là đang mơ thôi…”

“Thấy bảo tổ đội đột kích DH bị giải tán rồi.”

Kim Yong-woo hoảng hồn khi nghe đến cái tên đó.

“Anh thật sự là Randalph-nim sao?"

“Còn ai trồng khoai đất này nữa?”

“Oh my chuối! Tạ ơn Chúa!”

Kim Yong-woo run bần bật. Cậu ta như kiểu đang trông thấy một vị thần ngoài đời và không biết nên làm gì cả.

“Tôi muốn biết tại sao tổ đội đột kích lại bị giải tán.”

Tôi đề cập vào vấn đề chính và Kim Yong-woo nuốt nước miếng ừng ực lúc nghe câu hỏi.

“Mọi người đều nghĩ Chủ nhân đã chết. D-Dĩ nhiên là em không nghĩ vậy.”

“Tại sao cái chết của tôi lại dẫn tới sự giải tán của tổ đội đột kích?”

Kim Yong-woo không có gì để giấu nên đã kể hết.

“Không, không phải vậy! Nó chỉ là sự hiểu nhầm. Tổ đội chưa bị giải tán. Nó chỉ…em có nên nói là trong tình trạng tạm ngưng hoạt động không?”

“Tạm ngưng hoạt động?”

“Vâng. Đúng vậy. 20 ngày trước, các vấn đề bắt đầu phát sinh do lượng thành viên bùng phát. Nhiều ý kiến chỉ trích sao tổ đội đột kích lại nhận quá nhiều ưu đãi.”

“Tiếp đi.”

Kim Yong-woo bắt đầu xổ ra.

“Ban đầu thì em cứ bỏ ngoài tai thôi. Dù có rất nhiều dị nghị, nhưng trong thâm tâm em vẫn nghĩ nó chỉ là vấn đề dễ giải quyết. Nhưng ngọn lửa âm ỉ lâu dần thành thảm họa, một cuộc điều tra mang tính chất khủng bố diễn ra. Phe phản kháng cho rằng thật là hài hước nếu giữ lại tổ đội đột kích trong khi nó chỉ  có 3 thành viên”

Kim Yong-woo lau mồ hôi trên trán rồi tỉ tê tiếp.

“Lúc ấy em đang bận phát triển nhân lực để củng cố khu an toàn. Em đã sai và không giành đủ sự quan tâm cho vấn đề trên. Em cứ nghĩ chỉ cần Chủ nhân trở về, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết”

“Nhưng tôi không về.”

Tôi bận giải quyết vấn đề của Krasla và Chrisley nên đã đi cả tháng.

Và chuyện rắc rối này xảy ra trong lúc đó.

Kim Yong-woo rên rỉ với vẻ mặt tuyệt vọng.

“Vâng. Thời gian dần qua… và mọi thứ cứ dần tệ hơn mỗi khi có người mới tới. Cả Bang bắt đầu lời ra tiếng vào. Trong đó có cả những người đồng sáng lập. Họ bắt đầu quyết định tham gia vào hoạt động của Bang.”

Kim Yong-woo nhún vai.

“Đó là lỗi của em. Bang bắt đầu mở rộng và được chú ý nhiều hơn. Em chưa bao giờ tưởng tượng chuyện chia bè kết phái lại xuất hiện. Vậy nên càng lúc em càng bất lực, huu! Giờ thì em chỉ còn là thằng bù nhìn trên bàn giấy. Em thực sự xin lỗi”

Kim Yong-woo cúi gầm mặt.

Một biểu cảm không có gì là sai lúc này cả.

Không được học hành nên nó khổ vậy đấy.

Cậu ta vươn đến đỉnh cao của danh vọng, là Bang chủ của Bang phái mạnh nhất Hàn Quốc, nhưng kiến thức về quản lý của cậu ta chỉ là con số 0.

Mọi chuyện trở nên ồn ào và bang bị chia 5 xẻ 7. Đến khi cậu ta nhận ra vấn đề thì gạo đã nấu thành xôi.

Với việc không nhận thức được, tranh giành quyền lực trong bang đã xảy ra và quyền lực của bang chủ yếu đi. Trụ sở và Bang được dựng nên bởi Kim Yong-woo nhưng vẫn có sự đóng góp sức lực và tiền bạc của những người khác. Đó là lẽ tất yếu.

‘Bất cứ bang phái nào cũng có ham muốn phát triển’

Ban đầu, không khí vẫn còn hài hòa.

Một nhóm bằng hữu vài thành viên lập ra để đi càn quét hầm ngục.

Nhưng Bang Thiên Ý đã trở thành the best của Hàn Quốc.

Nhiều kẻ tham lam bắt đầu nhắm tới nó.

Đó có lẽ là lí do tại sao Kim Yong-woo đã đánh mất chức vị Bang chủ trong kiếp trước của tôi. Tôi có thể đoán được tương lai sẽ ra sao nếu thực tại này cứ tiếp diễn.

Tôi suy nghĩ một lát trước khi nói.

“Yoo Eun-hye và Lee Ji-hye thì sao?”

Kim Yong-woo trình bày.

“Vì tình hình như vậy nên họ đã được cho về nhà. Lệnh trục xuất vẫn đang bị trì hoãn. Mọi chuyện vẫn chưa được gỡ rối…nhưng, Chủ nhân về rồi thì em sẽ xử lý được.”

“Hẳn rồi. Trong bang còn vấn đề gì không?”

“Dạ?”

“Mấy tên kéo bè kéo phái đó. Chúng là khởi nguồn của tất cả sự bất hòa.”

“Đúng dzậy.”

Thật là xấu hổ nhưng đúng vậy. Giọng của Kim Yong-woo run rẩy.

Tôi lạnh lùng ra quyết định.

“Thông báo rằng tổ đội đột kích DH đã trở lại. Liệt kê danh sách những thằng phá hoại và trình nó cho tôi.”

Kim Yong-woo ngay lập tức nhìn tôi.

Cậu ta đang cố gắng để hiểu mệnh lệnh của tôi.

Kim Yong-woo đã chứng kiến tôi săn Dark Warrior. Cậu ta biết năng lực của tôi có thể dư sức gangbang với 2 con orcs.

Nhưng tôi không phải kiểu người thích giúp đỡ người khác. Những kẻ mạnh thường đứng ở phe trung lập. Tôi không muốn dính tới những chuyện phức tạp.

Kim Yong-woo gật đầu.

“Em hiểu rồi.”

“Hình thức tuyển thành viên mới thế nào?”

Không còn gì phải giấu diếm. Kim Yong-woo xổ tuột.

“Tổ chức 1 buổi tuyển chọn. Dị năng giả đã trở thành một phần của xã hội nên em nghĩ sẽ rất hay nếu tổ chức hẳn một game show. Tựa như Thách thức danh hài ấy. Nhưng tại sao…?”

Kim Yong-woo hỏi tôi tại sao lại thắc mắc về cuộc thi tuyển.

Gây ảnh hưởng đến ma mới sẽ là 1 ý tưởng không tồi chút nào. Sự mở rộng số lượng thành viên dẫn tới hỗn loạn trong nội bộ. Dĩ nhiên, sự ngưỡng mộ của họ sẽ dồn vào cuộc thi tuyển.

“Tôi muốn trở thành 1 thí sinh đặc biệt”

“Anh muốn trở thành một thí sinh á?”

“Không được sao?”

Kim Yong-woo lắc đầu lia lịa.

“Không. Em có quyền thêm anh vào danh sách.”

“Thế thì triển thôi.”

Tôi cười mỉm.

Sẽ là một bất ngờ thú vị đấy.

Team dịch: Đéo cần tên

Trans: LuongY

Editor: Ma cô