Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 29




Tê Trì về phòng, Tân Lộ vừa mới châm đèn.

Nàng vuốt tóc mai để không bị người khác nhận ra điều gì, đoan trang gập chân ngồi quỳ trên ghế bệt.

Tân Lộ cười nói: “Nhìn gia chủ như thế thì chắc chắn đã nói chuyện lại với Đại đô hộ rồi.”

Biết gần đây Đại đô hộ không hay tới, các nàng làm nô tỳ không dám nói nhiều, nhưng nay thấy gia chủ chủ động như vậy, có chuyện gì tất cũng sẽ hết, nên trong lòng rất vui.

Tê Trì nghe thế, chỉ cười mà không phản bác.

Nàng cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với chàng, nhưng bắt đầu nói từ đâu đây.

Vốn là vì cháu trai, vì nguyện vọng của anh trai nên mới tới đây, nàng cũng chẳng thể gạt chàng nói là vì chân tình được.

Người đàn ông kia đâu dễ bị lừa như thế.

Tê Trì tự biết mình đuối lý trong việc này nên cũng không trách được chàng, cũng biết chàng không phải là kiểu đàn ông không chịu trách nhiệm.

Nàng chỉ mong có thể cạy mở được chàng, thế mà chẳng cạy nổi.

Nghĩ đến đây lại không khỏi nghĩ đến gã Ung vương đáng ghét, vẻ mặt lập tức lạnh đi.

Tân Lộ châm đèn xong thì đi tới, lấy một phong thư ở trong tay áo ra đưa nàng: “Gia chủ, đây là phong thư được đưa tới lúc người đến thư phòng.”

Lại là thư.

Tê Trì thấy thư thì cau mày, đến khi thấy chữ viết trên phong thư thì lại có cảm giác kỳ lạ.

Gửi đến từ Lạc Dương.

Nàng cầm lấy rút ra, ấn đường nhíu lại.

Còn là do Thôi Minh Độ gửi nữa chứ.

Tê Trì mở ra, đem đến trước đèn đọc một lượt.

Thôi Minh Độ viết trong thư rằng, vì chuyện nàng vung tay mua ngựa ở Cao Lan Châu trước đó mà Ung vương đã rỉ tai thánh nhân. Dẫu thánh nhân không nói gì, nhưng vì y đã biết chuyện nên vẫn gửi thư tới báo nàng hay.

Trong thư viết bao lời kính cẩn, giữ lễ thủ tiết, chỉ vì để nói mỗi chuyện này.

Hai tay nàng kẹp phong thư, đưa đến gần đèn để lửa liếm rồi ném xuống đất.

Tân Lộ thấy vậy thì giật mình: “Sao gia chủ lại đốt đi?”

Ánh lửa chiếu lên mặt nàng, sắc mặt bình thản, giọng cũng hờ hững: “Ta đã là phụ nữ có chồng, sao có thể thư từ với đàn ông khác được.”

Tân Lộ nghe thế thì mới biết thư do đàn ông gửi đến, gật đầu liên tục rồi nhanh chóng ngồi xuống thu dọn tro trên đất.

Mà Tê Trì cũng chẳng buồn để ý chuyện trong thư, lúc nàng quyết định mua ngựa cũng đã nghĩ đến điều đó rồi.

Vì ngại những phủ đô hộ khác vòi tiền nên thánh nhân đã mặc kệ tình hình ở phủ đô hộ An Bắc từ lâu, tiền vốn lẫn viện binh hằng năm chẳng được bao nhiêu, thậm chí nghe nói năm ngoái còn không có.

Mà nếu đã vậy, dù bây giờ nghe nói phủ Hãn Hải có tiền thì cũng nói được gì? Trái lại Ung vương tới ton hót nhiều lời càng có khả năng khiến thánh nhân ghét bỏ.

Chỉ là một việc cỏn con, nàng không hiểu vì sao Thôi Minh Độ lại phải viết thư gửi tới, hơn nữa còn không phải gửi cho Phục Đình mà là gửi cho nàng.

Không lẽ…

Mắt nàng giật giật, nghĩ đến việc biết được chuyện của y khi ở Cao Lan Châu thì bỗng bật cười.

Tân Lộ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi: “Gia chủ cười gì thế?”

Nàng lắc đầu: “Không có gì.”

Chỉ là bỗng cảm thấy đàn ông trên đời này thật đúng là kỳ lạ, không có được thì nhung nhớ, mà đưa đến bên miệng thì lại không muốn.

***

Trong thành trời trong hai ngày liền, có vẻ như tuyết đã ngừng rơi.

Thu Sương vén rèm xe ngựa, đỡ Tê Trì đi lên.

Nàng đội mũ có mạng che trèo lên xe, phu xe lập tức đánh ngựa đi.

Thu Sương ở bên ngoài thấp giọng hỏi: “Gia chủ, vẫn chưa lấy được chứng từ, giờ phải làm sao đây?”

Nàng ta đang nói chuyện chứng từ thương đội cần có.

Tê Trì nói: “Đợi thêm nữa đi.”

Tạm thời nàng cũng chưa nghĩ ra cách, chí ít phải qua ải Phục Đình trước mới được.

Nàng ngồi trong xe, đang nghĩ cách thì chợt cảm thấy xung quanh khá trầm, bèn hỏi: “Bên ngoài không có ai à?”

Thu Sương đáp: “Đúng là hôm nay trên phố rất ít người.”

Trong lúc nói, xe ngựa chạy đến cổng thành rồi dừng lại.

“Gia chủ, cổng thành hạ rồi, không ra ngoài được.”

Tê Trì vén rèm lên nhìn ra ngoài, trông thấy tốp năm tốp ba người đi lại trên đường đều đang quay về.

Đúng là cổng thành đã hạ.

Nàng nhìn trời, không hiểu vì sao lại hạ cổng sớm như thế, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi chăng.

Thu Sương đang định xuống xe hỏi chuyện thì bỗng có mấy binh sĩ cưỡi ngựa xông đến, hô to: “Giới nghiêm! Mọi người tránh ra!”

Thu Sương vội bám vào xe không dám nhúc nhích.

Tê Trì lại nhìn ra xa, chợt ở đằng sau có âm thanh vang lên: “Tẩu tẩu?”

Nàng ngoái lại, trông thấy La Tiểu Nghĩa cưỡi ngựa đến, còn dẫn theo mấy binh sĩ sau lưng.

“Tẩu tẩu muốn ra khỏi thành hả?”

Tê Trì tìm đại lý do: “Đi đây đi đó thôi, hôm nay có chuyện gì à?”

La Tiểu Nghĩa đáp: “Chắc tẩu tẩu không biết, tam ca nhận được tin tức, sợ là trong thành có trà trộn mật thám Đột Quyết nên đã theo dõi một ngày, bắt được hai tên, giờ vẫn đang tiếp tục lùng bắt.”

Tê Trì nhớ lại, Tào Ngọc Lâm mới tới không lâu, xem ra không chỉ đến đưa tin cho nàng mà cũng có gửi tin cho Phục Đình.

Nàng gật đầu rồi buông rèm xuống, gọi Thu Sương tới.

Thu Sương vén rèm đi đến, nàng nhỏ giọng căn dặn: “Em nghĩ cách đưa tin cho các cửa tiệm dưới tay với thương đội, nhờ họ để ý giùm.”

Nàng nhớ Tào Ngọc Lâm từng nói, Phục Đình phòng bị nghiêm ngặt là vì muốn cuộc sống bách tính được khôi phục cải thiện, thế thì nàng cũng nên góp sức.

Thu Sương gật đầu rồi xuống xe.

Tê Trì lại vén rèm nhìn La Tiểu Nghĩa: “Huynh bận gì thì đi làm việc đi.”

Nàng không muốn níu chân hắn, dù gì cũng không thể chậm trễ chuyện bắt mật thám được.

La Tiểu Nghĩa cũng định đi, nhưng càng nghĩ càng thấy để lại nàng trên đường không hay, huống hồ tình hình hiện tại cũng không an toàn.

Hắn nhìn đường về, cảm thấy cũng chẳng gần, thế là dứt khoát nói: “Tẩu tẩu đi theo ta đi, ta định tuần tra xung quanh, đợi đến gần phủ đô hộ thì đưa tẩu quay về, như thế mới ăn nói với tam ca được.”

Tê Trì nghe thế thì hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Nàng sắp tưởng người đàn ông kia muốn tuyệt tình với nàng đến nơi rồi.

La Tiểu Nghĩa lại khó hiểu: “Sao lại nói vậy là sao?”

Hắn nhớ tam ca bảo vệ tẩu tẩu dữ lắm mà, cần gì nói nữa, đương nhiên không thể để xảy ra sự cố.

“Thôi nghe huynh vậy.” Tê Trì buông rèm xuống, không muốn nói nhiều.

La Tiểu Nghĩa cũng không hiểu nàng bị làm sao, cẩn thận ngẫm nghĩ, gần đây tam ca hắn cũng lạ lắm.

Không biết nói thế nào nữa, có khi còn kiệm lời hơn cả lúc cổ bị thương.

Trước mắt còn có việc nên hắn cũng không nghĩ nhiều chuyện riêng, ngoắc tay gọi phu xe đi theo mình.

Phu xe đánh xe, theo hắn tuần tra quanh thành.

Đi một vòng, vẫn chưa tới gần phủ đô hộ thì có một người lính thúc ngựa chạy tới, nói là lại phát hiện ra hai tên, đã bị bắt rồi.

La Tiểu Nghĩa vội hỏi: “Phát hiện ở đâu?”

“Do một thương đội đến báo, nói rằng có hai tên khả nghi, quả nhiên đi theo thì bắt được.”

Tê Trì ở trong xe nghe rõ, đoán không biết có phải là thương đội của nàng không.

Dạo gần đây hình như trong thành không có thương đội lớn của hiệu nào khác cả, chỉ có trong tay nàng thôi, chỉ vì không có giấy tờ của phủ đô hộ nên mới mãi chưa thể ra ngoài, nấn ná ở trong thành.

La Tiểu Nghĩa ở bên ngoài ra lệnh đổi hướng, đi về phía đó.

Hình như đi vòng qua nơi nào đó, lúc dừng lại, Tê Trì nghe thấy tiếng của Thu Sương.

Nàng đội mũ vào, bước xuống xe.

Trước mặt là một cửa tiệm ở phía tây thành, bán lương thực, diện tích khá lớn, mà bên trong toàn là quan binh.

Hai kẻ người Hồ để râu quai nón bị sống đao đè lên, ép quỳ ngoài cửa.

Thu Sương đứng bên ngoài, thấy gia chủ tới thì lập tức đi lên đón, thấp giọng thưa: “Gia chủ, khéo thật đấy, đúng là phát hiện ra thật.”

Tê Trì đã hiểu, là thương đội của nàng phát hiện thật.

Có lẽ mật thám tưởng thương đội có thể ra khỏi thành nên mới lén trốn ở đây.

Nàng hỏi: “Chủ cửa tiệm này có tin được không?”

Sợ hiện tại có người của La Tiểu Nghĩa điều tra, ngộ nhỡ đến lúc hỏi kỹ về cửa tiệm thì sẽ tìm ra được quan hệ với Thu Sương, vậy thì thân phận của nàng sẽ bị lộ.

Thu Sương đỡ cánh tay nàng, nói nhỏ: “Gia chủ yên tâm, theo như người dặn dò, mọi cửa tiệm ở đất Bắc đều đã được đổi người, đáng tin ạ. Chủ tiệm này chính là chủ tiệm hiệu cầm đồ lúc trước liều chết vì thế tử mà ra mặt giáo huấn thế tử Ung vương, sợ nhà Ung vương giở trò xấu nên đã tạm nghỉ ở hiệu cầm đồ mấy tháng, nay vừa vặn điều tới.”

Tê Trì gật đầu: “Thế thì tốt.”

Từ sau khi nàng quyết tâm làm kinh doanh ở đất Bắc thì đã cố tình đổi hết người ở đây, để sau này đi lại nhiều dưới mắt Phục Đình thì cũng không bị phát hiện manh mối.

Đang nhìn hai người Hồ kia thì nhác thấy bên trong có bóng người lay động.

Nàng ngẩn ra rồi thốt lên: “Không xong rồi.”

Một bóng người lao đến, chụp lấy yết hầu người kia.

Tê Trì giật mình nhìn chàng, chàng mặc trang phục người Hồ đứng thẳng, một tay kẹp lấy cổ gã người Hồ, tay kia bắt lấy miệng gã.

Nàng nhìn hướng chàng đi ra, không biết chàng đã ở đó bao lâu mà ban nãy không thấy chàng.

Phục Đình quay đầu nói: “Đem đồ tới!”

Người xung quanh bừng tỉnh, đề phòng gã mật thám này cắn lưỡi tự sát nên định tìm đồ chèn miệng gã.

Tê Trì bước nhanh đi tới, lấy gì đó ở trong tay áo ra nhét vào miệng gã mật thám.

Phục Đình nhìn nàng rồi lại nhìn thứ trong miệng gã mật thám – là túi tiền của nàng.

Chàng mím môi, tạm thời không để ý nói chuyện khác, quay đầu lại gọi: “Tiểu Nghĩa!”

La Tiểu Nghĩa chạy tới, đổi mảnh giẻ thay cho túi tiền của tẩu tẩu, bịt kín miệng của gã mật thám lại, mắng: “Mẹ! Tưởng muốn chết dễ lắm hả!”

Trong lúc ồn ào, một gã mật thám nhân cơ hội cởi dây trói, lao thẳng đến Tê Trì.

Tê Trì kéo Thu Sương lùi về sau, chợt một con dao vụt qua trước mắt, cắm thẳng vào chính giữa lưng gã ta.

Đầu gối mật thám khuỵu xuống, cơn đau nhói khiến gã ngã xuống đất, bị binh sĩ kịp thời đè lại.

Tê Trì ngẩng đầu lên nhìn, Phục Đình sải bước đi tới, rút con dao trên lưng mật thám ra, có mấy vệt máu bắn lên.

La Tiểu Nghĩa chế ngự hai tên kia rồi mới nói: “Tam ca đã đến đây thì có phải đã bắt được số còn lại rồi không?”

Chàng đáp một tiếng, nhìn về phía Tê Trì.

La Tiểu Nghĩa vội nói: “Là đệ suy nghĩ thiếu chu toàn, không nên đưa tẩu tẩu đến đây.”

Tê Trì hắng giọng, mở miệng nói: “Không trách y được, do trùng hợp thôi.”

Nàng đoán mật thám kia tự tử là để đồng bọn đào tẩu. Gã chạy trốn chắc chắn thấy nàng ăn mặc sang trọng nên nghĩ có thân phận, tính đến ép nàng làm khiên chắn.

Không ngờ không thể qua mắt được sự cảnh giác của người đàn ông này.

Phục Đình nhìn nàng, bỗng nói: “Dạo này nàng rất hay xuất phủ.”

Suy nghĩ xao động, Tê Trì nhỏ giọng đáp lại: “Thì ra chàng biết, thiếp còn tưởng chàng không quan tâm nữa.”

Chàng mím môi không trả lời.

Chàng nghĩ, là do sơ suất của mình, hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, đáng nhẽ nên dặn nàng đừng rời phủ.

Nghĩ xong thì nhìn cửa tiệm, nói: “Vào trong đi.”

Vì cảm thấy bên trong an toàn.

Tê Trì gật đầu, định đợi một lúc nữa rồi tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với chàng.

Phục Đình thấy nàng đã đi vào tiệm, lúc này mới dùng đao xoay mặt của mấy gã mật thám, nhìn qua rồi nói: “Không phải đám lần trước.”

La Tiểu Nghĩa tới gần, xì một tiếng: “Không phải à, mấy tên tôm cá nhãi nhép này thì bắt dễ rồi, bực nhất là cái đám đã bỏ chạy kia, nhất là ả Đột Quyết đã làm bị thương tam ca, nếu gặp lại thì phải róc xương lóc thịt mới hả dạ.”

Tê Trì nghe vậy thì dừng bước: “Ả Đột Quyết gì?”

“Là ả dùng móc sắt làm thương yết hầu của tam ca đó tẩu.” La Tiểu Nghĩa múa tay tả lại hình dạng của móc sắt với nàng, dài chừng này rộng chừng này.

Rồi lại sợ nói tiếp sẽ dọa nàng, nên hắn không nói nữa.

Tê Trì nhớ ra, lại nhìn Phục Đình rồi đi vào trong tiệm.

Binh sĩ đi vào lục soát, chủ tiệm đi theo phía sau, thấy nàng vào cửa thì vội ra đỡ.

Tê Trì gật đầu, chủ tiệm lui ra.



Đợi tới khi chắc chắn bên trong không có vấn đề gì, toàn bộ quân lính rút lui.

Tê Trì đứng trong cửa tiệm, vừa nghe Thu Sương thuật lại quá trình lùng sục ra hai gã mật thám kia, lại vừa đưa mắt nhìn ra ngoài liên tục.

Phục Đình tháo vũ khí, cúi đầu đi vào cửa tiệm.

Ông chủ vội đi tới bái kiến.

Chàng quét mắt nhìn cửa tiệm một vòng, ánh mắt rơi lên tường.

Tê Trì nhìn theo, trông thấy ở đó treo bảng hiệu hình cá.

Đây chính là ký hiệu của các cửa tiệm dưới danh nghĩa nàng.

Phục Đình hỏi: “Là các ngươi báo tin?”

Chủ tiệm cung kính đáp: “Bẩm Đại đô hộ, đúng thế.”

Tê Trì giật mình, hỏi: “Chàng muốn thưởng cho họ hả?”

Phục Đình nhìn nàng: “Ừ.”

Tê Trì hiểu ra, nói: “Vừa nãy nghe chủ tiệm đang rầu vì không có giấy tờ xuất cảnh để kinh doanh, chi bằng chàng phê duyệt giấy tờ cho họ đi, coi như là phần thưởng.”

Chủ tiệm lập tức phụ họa: “Đúng thế ạ, xin Đại đô hộ ân chuẩn.”

Phục Đình lại nhìn bảng hiệu: “Chủ nhân của các ngươi là ai?”

Tê Trì im lặng, cách mành mũ không nhìn được sắc mặt.

Chủ tiệm đáp: “Chủ nhân là người vùng khác, không ở đất Bắc này, nên mới ủy thác tiểu nhân làm đại diện.”

Phục Đình suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Chọn ngày gửi rõ tình hình đến phủ, ta sẽ xem xét.”

Chủ tiệm cảm tạ lên xuống.

Lúc này Phục Đình đi tới, đưa túi tiền cho nàng.

Túi tiền thêu kim tuyến, bên trong lót da, chàng sợ nàng chê bẩn nên nói: “Đã cho người lau sạch rồi.”

Tê Trì lấy ngân phiếu ở trong ra, vẫn không muốn đụng vào túi tiền, giao cho Thu Sương.

Thu Sương cầm lấy đem đi ra ngoài.

Phục Đình nhìn nàng thì lại nhớ tới chuyện lúc nãy, cũng chẳng biết nàng nghĩ gì mà lại nhét luôn cả túi tiền vào miệng gã mật thám đó.

Tê Trì ngẩng đầu lên thì chạm vào ánh mắt chàng, vén mành mũ lên nói: “Sao, lạ lắm hả? Thiếp đã nói rồi còn gì, đây là sở trường duy nhất của thiếp, nghĩ đến thì sẽ dùng.”

Nàng tự nhủ, còn không phải là vì giúp chàng ư.

Phục Đình không đáp, xoay người lại nói: “Đi thôi.”

Tê Trì đứng bất động: “Thiếp chưa muốn đi.”

Chàng dừng lại.

Nàng nhìn chàng, nói: “Mới nói được mấy câu với chàng, thiếp vẫn chưa muốn đi.”

Vừa dứt lời, nhớ tới chuyện trong thư phòng thì hai tai lại đỏ lên, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, nói: “Hoặc là, rõ ràng chàng đã bắt đầu né tránh thiếp.”

Phục Đình nghe thế thì lấy làm buồn cười, cũng nhớ lại chuyện trước đó.

Chàng né tránh gì chứ, chẳng qua là không muốn nàng được như ý mãi mà thôi.

Nàng đã đắc chí quá nhiều lần rồi.

Hai chân chàng dịch chuyển, dừng lại trước mặt nàng: “Được, vậy đợi bao giờ nàng muốn đi thì đi.”

Cận vệ ở ngoài hỏi: “Đại đô hộ có quay về luôn không?”

Chàng nói: “Biến.”

La Tiểu Nghĩa ở ngoài cũng mắng theo: “Mù hả, không thấy Đại đô hộ đang đi với phu nhân à? Phắn phắn!”

Đội ngũ ồn ào rời đi.

Tê Trì nghe cả, nhưng do bị người chàng cản lại nên không thấy rốt cuộc bọn họ có cười hay không.

Nàng không ngẩng đầu nhìn chàng mà chỉ nhìn thẳng vào ngực chàng, phát hiện ở cổ áo chàng có vết thương be bé, không biết có phải bị thương trong lúc bất mật thám không.

Nhìn một lúc lâu, thậm chí còn muốn giơ tay vuốt cho chàng, nhưng vừa cử động thì nhận ra ngân phiếu vẫn đang cầm trong tay.

Nàng nhìn người đàn ông không động đậy trước mặt, đầu cúi xuống, rút lấy một tờ ngân phiếu, ngón tay gập lại, rồi bất chợt nhét vào bên hông chàng.

Phục Đình cúi đầu, thấy ở thắt lưng có thêm một tờ ngân phiếu thì nhíu mày: “Làm gì đấy?”

Chàng không biết cô gái này lại giở trò gì nữa.

“Mua sự thật ở chàng.” Tê Trì vừa nói vừa rút thêm một tờ nữa: “Không đủ thì thiếp có thể đưa thêm.”

Phục Đình nhếch môi, suýt tức quá hóa cười, lấy tờ ngân phiếu ra.

Nàng gấp tờ ngân phiếu trong tay lại, nhét vào hông chàng.

Tay vừa đưa tới bên thắt lưng chàng thì chạm phải cảm giác căng cứng, nàng rụt tay về, vê lấy tờ ngân phiếu còn lại rồi định nhét nữa.

Như thể chỉ cần chàng không mở miệng thì nàng sẽ tiếp tục.

Phục Đình cầm ngân phiếu, nhìn xuống tờ mới được nhét vào ở bên hông, tai giật giật, cuối cùng cũng lên tiếng: “Nói.”

Làn mi Tê Trì rung lên, hỏi: “Chàng vẫn sẽ là phu quân của thiếp chứ?”

Phục Đình nhìn mi mắt nàng, dường như có vẻ nhạt hơn bình thường.

Chàng thoáng im lặng, sau đó gật đầu: “Ừ.”

Lúc này Tê Trì mới ngẩng đầu lên nhìn chàng.

Nghĩ đến người đàn ông không bỏ lại nàng khi ở trang trại ngựa, đúng là chàng đã nói sẽ giữ lời.

Nàng nói: “Vậy thì thiếp cũng sẽ đối tốt với chàng.”

Phục Đình chớp mắt, nhìn nàng chăm chú.

Tê Trì biết chàng hiểu mình đang nói gì, nàng đòi hỏi ở chàng thì cũng sẽ đối tốt với chàng.

Nàng làm như thế và cũng dạy Lý Nghiên như vậy.

Nàng nói khẽ: “Thiếp đã lấy chàng thì sẽ chỉ tốt với mỗi chàng mà thôi.”

Nàng chỉ muốn để chàng biết rằng, chàng là phu quân của nàng, nàng tuyệt đối sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với chàng, không thay lòng đổi dạ.