Đuôi Váy Cô Ấy

Chương 1




Vừa tan học không lâu.

Một mình Bạch Chí Thiện đi trên con đường ở vườn trường.

Đi qua sân bóng rổ, quả bóng va chạm với mặt đất phát ra âm thanh nặng nề “bụp bụp”, đứt quãng hoặc liên tục.

Bạch Chí Thiện nhìn chằm chằm mũi chân, thong thả đi từng bước một.

“Đùng ——”

Vòng bảo vệ cách ly bên tay phải rung lên từng trận, quả bóng rổ đụng phải nó rơi xuống, tùy ý lăn trên mặt đất.

Đôi mắt của Bạch Chí Thiện chớp chớp, bước chân đều đều vẫn không bị quấy rầy, tiếp tục nện từng bước một không nhanh không chậm, động tác lịch sự văn nhã.

Có một vài nam sinh đang cầm bình nước khoáng, xoay người đi về phía bên này, quét mắt liếc qua quả bống rỗ đã sớm không còn lăn nữa, mí mắt nhấc lên, tiếp tục đi về phía trước.

Chân trước của Bạch Chí Thiện còn chưa chạm đất, cánh môi phấn hồng đã bị cô cắn một nửa.

Cô mất tự nhiên mà quay người lại, ngước mắt lên lại phát hiện ra nam sinh đang nhìn chằm chằm mình, cô hơi ngây người.

Cách một lớp lưới bảo vệ, từ trong sân bóng đi ra là thân hình cường tráng, tiếng nói chuyện nhỏ vẹn thường xuyên truyền đến.

Ánh mắt của nam sinh xa lạ quá có tính xâm chiếm quá mức, hoặc là do khuôn mặt được ánh mặt trời chiếu lên quá đẹp trai. Khiến cho Bạch Chí Thiện có cảm giác vô cùng áp lực.

Hai giây trôi qua, bước chân của Bạch Chí Thiện nhanh hơn.

Khi ra khỏi khu vực sân bóng rổ rồi, Bạch Chí Thiện đột nhiên dừng lại, trong tai dường như vẫn còn quanh quẩn tên của cô. Giọng nói kia như nhấn mạnh từng tiếng một, thanh âm trầm thấp, đánh thẳng vào linh hồn, tựa như đến từ nơi mờ ảo, dễ nghe mà không hề chân thật.

Là ảo giác.

Hai tay Bạch Chí Thiện che tai mình, sự khô nóng trên mặt còn chưa biến mất.

Một con chim bay qua, kêu “chiêm chiếp” mấy tiếng sau đó thì biến mất.

_ _ _

“Chí Thiện, cậu có thể cất giúp tớ cái vợt cầu lông này vào kho thiết bị thể dục được không?”

Bạch Chí Thiện ngồi ở trên bậc cầu thang làm bằng đá, gật đầu.

“Cảm ơn nhé! Tớ vội đi WC. Đợi lát nữa tan học thì sợ nhiều người. Hôm nào tớ sẽ mời cậu đi ăn gì đó nhé!”

Hai tay Bạch Chí Thiện cầm vợt cầu lông, cô đứng lên, đi về khu dạy học.

Đi vào kho thiết bị thể dục.

“Lao động là vinh quang, nhớ chuẩn bị cho tốt đó!”

Một nam sinh đi qua, khiến cho thần sắc của Bạch Chí Thiện như ngừng lại.

Bạch Chí Thiện trước sau vẫn luôn cúi đầu rũ mắt. Cô đi vào kho thiết bị, ánh mắt nhìn thấy một bóng hình. Cô mặt không đổi sắc đặt chiếc vợt cầu lông vào vị trí của nó ở trên giá sắt.

Trong nhà kho chỉ có các loại vật dụng làm bằng kim loại, vi vậy khi chúng chạm vào nhau thì phát ra âm thanh.

Bày biện xong xuôi, Bạch Chí Thiện vỗ nhẹ tay, ánh mặt trời màu vàng nhạt nóng rực bên ngoài chiếu vào từ cửa sổ nằm ở bên trái, khiến cho cô có thể nhìn thấy được từng hạt bụi đang bay trong không khí.

Bạch Chí Thiện để tay ra xa một chút, lại vỗ nhẹ.

Làm xong việc này, Bạch Chí Thiện xoay người, tay còn chưa kịp buông xuống, một đôi giày trượt ván đã xuất hiện trước mặt cô.

Tầm mắt cô chậm rãi đi lên phía trên.

Khuôn mặt của nam sinh xa lạ xuất hiện ở sân bóng rổ lại một lần nữa đứng ở trước mặt cô.

Bạch Chí Thiện đã quên phải trốn tránh, đôi mắt trong suốt cứ thế nhìn thẳng vào mặt cậu.

Bạch Chí Thiện không biết tại sao mình lại có thể đối mặt với cậu lâu như vậy. Ý thức được điều này, cô lập tức trốn tránh. Bạch Chí Thiện nhìn tới bàn tay đang nâng lên của cậu, khớp xương rõ ràng chạy vào khung cửa bên cạnh, “rầm” một tiếng, cửa đóng lại.

Hai cánh môi hồng nộn của Bạch Chí Thiện khẽ mở, nhìn thấy cậu từng bước tới gần.

Cô không tự giác được mà lùi ra phía sau một bước.

Giống như khi bước vào cõi thần tiên, khuôn mặt đẹp trai của nam sinh gần ngay trước mắt, đầu tiên tầm mắt dừng ở kệ đặt đồ sau lưng cô, sau đó, ánh mắt liếc nhẹ, thu lấy thân hình của cô vào mắt mình.

Hô hấp của Bạch Chí Thiện như ngừng lại.

Từ đôi mắt đến khuôn mặt của cậu đều vô cùng hoàn hảo.

Con ngươi đen nhánh mang theo ý tứ không rõ ràng, ánh mắt nhìn cô vô cùng lộ liễu, đuôi lông mày gọn gàng.

“Bạch Chí Thiện.”

Trái tim cô đập thật nhanh.

Ảo giác và hiện thực bỗng chốc chồng lên nhau.

Cậu kéo dài âm cuối, môi mỏng còn chưa khép lại, cậu cúi xuống, dán lên môi cô.

– –

Trên đường quay trở về, người vừa thấy hết thảy – Lương Bắc, lắc đầu thở dài.

“Chưa gì mà đã hôn rồi…?”

“…”

Thẩm Ngôn nhìn bảy, tám cái vợt cầu lông rơi trên mặt đất, chỉ cảm thấy vừa kiêu ngạo lại vừa chướng mắt.

Lương Bắc vẫn còn nhớ vô cùng rõ ràng cảnh Bạch Chí Thiện cuống quít chạy ra ngoài. Nhìn tới cánh cửa dường như vẫn còn lưu lại sự hoảng hốt của cô. Cậu ta tấm tắc lắc đầu, tiếp theo ngồi xuống, nhặt mấy cái vợt cầu lông lên, ném vào thùng giấy bên cạnh.

“Người cũng bị cậu dọa chạy, cậu không thấy được…”

“Gương mặt của Bạch Chí Thiện bị dọa đến nỗi trắng bệch. Vốn dĩ đã trắng như bị bệnh rồi lại còn bị cậu dọa, nhìn giống như bị bệnh bạch tạng vậy. Quá dọa người rồi!”

“Tốt nhất cậu vẫn nên chọn một ngày đẹp trời mà xin lỗi người ta đi. Có lẽ như vậy vẫn còn có thể cữu vãn được gì đó đó.” Lương Bắc lười nhác nói.

Thẩm Ngôn đột nhiên cười khẽ, nhìn về một chỗ, có chút thất thần.

“Mùi vị vô cùng tốt.”

Lương Bắc ngẩng đầu, liếc nhìn cậu một cái.

Không nghe thấy cậu ta nói gì à?

Biểu cảm hối hận vừa rồi là gì vậy? Nhưng mà cái thái độ này lại càng giống như ——

Giống với tra nam* á!

[* Loại đàn ông cặn bã, tệ bạc, đểu cáng-.-]

Bạch Chí Thiện mở cửa tủ, lấy áo đồng phục ở bên trong ra. Mấy người xung quanh đã đóng tủ lại, phát ra tiếng “rầm rầm”.

“Hôm nay ăn cái gì được nhỉ? Mỗi lần học xong tiết thể dục tớ luôn bị đói ấy.”

“Đi quầy ăn vặt trước đi! Tớ muốn uống nước đá, hôm nay nóng muốn chết đi được.”

Cuối cùng hai vị bạn học cũng lần lượt đi ra ngoài. Phòng thay quần áo lập tức yên tĩnh lại, chỉ là thi thoảng vẫn truyền tới câu được câu chăng của ai đó.

Bạch Chí Thiện như trút được gánh nặng, cô dựa vào tủ quần áo, há miệng thở dốc. Quần áo đồng phục trên người cô bị nắm chặt đến mức nhăn nhúm thành nếp gấp.

Cô nghĩ tới…

Cậu ấy, tên là Thẩm Ngôn.

***

Giữa hè, không biết có con chim nào cứ bay qua bay lại, âm thanh vang khắp bốn phương, giống như là đang truy đuổi sinh mệnh.

Trên sân vườn trường, ánh mắt trời gay gắt chiếu xuống như một cái lò thiêu bị vỡ ra. Lá cây ven đường cũng sắp hóa thành những ngọn lửa nhỏ.

Lốp xe đạp nghiền qua lá cây phát ra âm thanh giòn tan.

Ngày ấy, Bạch Chí Thiện ngồi ở trong phòng học, gió mát nhè nhẹ thổi từ cửa sổ vào, mang đến từng cơn lành lạnh,. Mà lúc ấy, một trận âm thanh cười cười nói nói truyền vào tai cô.

“Không cần phải nhìn chị mê luyến như vậy, chị sẽ làm cậu chảy máu mũi đấy!”

“Ha ha ha ha ha ha.”

Đột nhiên có một loạt âm thanh truyền tới, có cả âm thanh yêu kiều của nữ sinh.

Bạch Chí Thiện ngẩng đầu khỏi khuỷu tay, trên má bị lằn đỏ một khối, giống như một bông hoa mềm mại khiến người ta muốn sờ sờ bóp bóp một chút.

Sắc mặt cô tái nhợt, môi trắng bệch bị cắn một nửa, trên trán nhanh chóng chảy ra một ít mồ hôi. Vài sợi tóc đen nhánh như lụa dính vào bên má cô, cùng với màu da trắng tuyết càng tôn vẻ xinh đẹp, trong sáng.

Không khí phảng phất có mùi hôi tanh truyền tới, Bạch Chí Thiện cau mày.

Bạch Chí Thiện cong eo, tay nắm thành quyền, không một âm thanh nào, từ từ đứng dậy.

“Thẩm Ngôn!”

“Quá chậm! Cậu đời trước là vua à? Tám sao!”

“ĐM! Ha ha ha ha.”

“Két ——”

Một tiếng phanh xe chói tay vang lên.

Bạch Chí Thiện theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Ngôn chống chân chống xuống, tháo mũ lưỡi trai, đổi chiều đầu xe. Mái tóc đen nhánh mềm mại có chút thưa, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên.

Sạch sẽ, tỏa sáng như ánh mặt trời, vô cùng chói mắt.

Đôi mắt thiếu niên là một màu đen lạnh, không chứa cảm xúc, khóe môi hơi cong.

“Đời trước tôi là ba của cậu.”

Âm thanh lạnh lùng của thiếu niên truyền tới.

Đôi mắt của Bạch Chí Thiện mở lớn một chút, ngẩn người nửa giây. Dạ dày truyền đến một trận co rút, cô hít sâu một hơi, sau đó kêu ra một tiếng “ọe”.

Tiếng nôn khan vang lên ở trong vườn trường có chút hiếm lạ. Trên đường ở vườn trường, mấy người đạp xe đạp theo bản năng nhìn lên tầng hai.

Khóe môi Thẩm Ngôn cong lên có ý cười nhẹ, nghe tiếng động lạ thì hơi ngẩng đầu. Ấy vậy mà lại nhìn thấy một nữ sinh đối diện với hắn đang nôn khan, khiến cho khóe môi chậm rãi hạ xuống.

Bạch Chí Thiện đau tới mức khó thở, phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người dưới lầu đều đặt lên người mình. Một tay Bạch Chí Thiện nắm lấy góc bàn, cô cúi đầu, ngồi xuống, đồng thời bàn ghế va chạm với mặt đất phát ra một tiếng “kéo kẹt” vô cùng chói tai.

Một loạt động tác hoảng hốt cùng thất thố này khiến cho cơn đau ở bụng dưới truyền đến tận tim. Bạch Chí Thiện nức nở một tiếng, một lần nữa bò trở lại bàn.

“Gặp quỷ hả trời! Lần đầu tiên trong đời tôi thấy có nữ sinh gặp Thẩm Ngôn lại cảm thấy ghê tởm đấy!”

Lương Bắc cùng đoàn người dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Ngôn ở phía sau.

“Còn muốn phun ra trước mặt cậu ta nữa!” Một người khác nói.

Nói xong, đoàn người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bắt đầu cười nhạo, âm thanh hip – hop vang lên không ngừng.

Bạch Chí Thiện nhắm hai mắt, chịu đựng cơn đau đớn, tay nhỏ che dưới bụng dần dần thít chặt.

Hơi thở mỏng manh, thanh âm như muỗi kêu, nói ra mấy chữ.

“Thật xin lỗi.”

Lương Bắc còn chưa có đuổi kịp, lùi trở lại.

“Tôi nói này…” Lương Bắc liếc nhìn lên tầng hai một cái.

“Cũng chẳng thấy người nữa, hay là gặp quỷ vậy?.”

Thẩm Ngôn bước lên một bước, gió nhẹ thổi qua khiến lá rụng phát ra âm thanh “xào xạc xào xạc”, quay cuồng dưới mặt đất nóng bỏng vài vòng.

Trầm ngâm một giây.

Một chân Thẩm Ngôn giẫm xuống đất, đi lướt qua Lương Bắc với vẻ mặt mù mịt, để lại một câu:

“Có con quỷ nào xinh đẹp như thế à?”

Sau khi Lương Bắc hoàn hồn thì đoàn người đứng chờ đợi ở phía trước đã hét to, tiếng cười cười đùa đùa còn vang lại trong không gian đâu đây.

Trong lớp, giáo viên đang giảng bài.

Bạch Chí Thiện rời khỏi chỗ ngồi, đi đến phòng y tế.

Mấy bạn học nữ nhìn thấy Bạch Chí Thiện hơi cong người, lẻ loi một mình cô đơn đi ra ngoài với ánh mắt quan tâm.

“Có phải Bạch Chí Thiện có chỗ nào không thoải mái không? Tớ thấy mấy tiết ngày hôm nay cậu ấy chưa viết bài lần nào.”

“Không biết nữa, cậu không nói thì tớ cũng không chú ý tới cậu ấy ý.”

“Nhưng mà trong lớp học cậu ấy cũng không nói gì nhỉ? Cậu không nói tới cậu ấy thì tớ cũng không biết trong lớp mình có người này đấy.”

“Hay là bọn mình đi hỏi thăm một chút đi?”

“Không cần đâu, tớ đối diện với ánh mắt của Bạch Chí Thiện một giây thôi đã thấy xấu hổ rồi.”

“Tớ cũng thấy thế á.”

“Bạn học, bệnh của cháu là tử cung nhiễm lạnh, trở về phải điều dưỡng nhiều hơn, hoặc là để người nhà đưa tới bệnh viện khám, nếu không thì cũng phải uống thuốc nam. Nếu mà còn kéo dài thì sau này sẽ để lại di chứng.”

Giáo y vừa nói vừa đưa cho Bạch Chí Thiện túi thuốc nước.

Bạch Chí Thiện nhận lấy, nói cảm ơn một tiếng.

“Nếu như cơn đau không giảm bớt thì uống thuốc giảm đau này. Cơ mà uống rồi nhưng vẫn đau thì phải xin nghỉ học.”

Bạch Chí Thiện nhận lấy lần nữa, ngón tay chạm vào một viên Ibuprofen, sau đó hơi khom lưng với giáo y.

Tóc mái trên trán cô vì bị toát mồ hôi lạnh mà đã ướt.

Ra khỏi phòng y tế, Bạch Chí Thiện miễn cưỡng đứng thẳng, cơn đau liên tục truyền tới khiến cô muốn ngất đi.

Bước đi của Bạch Chí Thiện vẫn vô cùng thong thả.

Bỗng nhiên từ đầu hành lang phía trước truyền tới một trận âm thanh đùa giỡn.

Trước khi Bạch Chí Thiện cúi đầu, bước từng bước một.

Đi lên thêm mấy bước thì thành kề vai với đám nam sinh đi ngược chiều với cô.

Thẩm Ngôn rũ mắt nhìn di động, cùng đám Lương Bắc sóng vai đi tới.

Đối diện khu dạy học có treo một tấm biểu ngữ, khẩu hiểu viết ở bên trên…

Dùng di động phụ thuộc vào mình, quân thủ quy tắc cũng dựa vào mình.

Bỗng nhiên, bả vai bị đập phải gì đó, cổ áo cũng bị kéo qua một bên.

Thẩm Ngôn dừng lại, một tay cầm di động, ánh mắt dừng lại trên người vừa đâm vào người mình.