Đường Chim Bay

Quyển 2 - Chương 3: Bữa ăn thịnh soạn trong rừng




Nơi này có một vấn đề.

Khi sát thủ gặp phải hộ vệ, khi phần tử khủng bố gặp phải lính đặc biệt, ai có thể thắng?

Tổ chức Pandora nói cho cùng cũng chỉ là một tổ chức võ trang tư nhân, trình độ rất cao, phương thức hành vi của bọn họ càng giống như sát thủ, càng giống như phần tử khủng bố. Bọn họ nhằm vào tất cả sát thủ nhân viên có liên quan đến việc buôn lậu thuốc phiện, đồng thời cũng nhằm vào các khu có phần tử khủng bố như Tam Giác Vàng, Golden Crescent và Đa Duy Cống.

Hôm nay đứng trong đội ngũ huấn luyện của trường học kỵ binh nhẹ, bọn Lý Lộc phải đối mặt là lính đặc biệt các quốc gia khác cử tới, bọn họ đều cường tráng mạnh mẽ, kinh nghiệm trong thực chiến tích lũy phong phú; bọn họ lấy quốc gia làm lá chắn, được hưởng trước trang bị và thiết bị huấn luyện, có người còn công bố "2000 lần giả chiến bất bại". Pandora chỉ là một lực lượng võ trang tư nhân nhỏ bé trong dân gian núp trong góc của lực lượng chính quy.

Đối mặt sự khinh bỉ của tinh tinh trắng, bất luận là binh lính nước Mĩ hay là Italy đều bày ra thái độ việc không liên quan đến mình, ánh mắt sỗ sàng xem tình thế phát triển.

Dương yếu đuối buồn bã nói: "Tôi nên đi kiếm củi."

Lý Lộc gật đầu nói: "Tôi đi bắt mấy con mồi." Nói xong cũng chui vào trong rừng theo hướng của Keith.

Tinh tinh trắng bị gạt qua một bên, không ai để ý hắn. Người khác cảm thấy hình như gân xanh của hắn nổi lên rồi.

Dương đẩy mắt kiếng một cái, lịch sự đi đến một cái cây to bằng hai người ôm, anh móc một cuộn dây hợp kim từ trong túi ra, rồi ném lên một cái cành cách mười mét.

Nhưng lúc này, anh vẫn còn rất tẫn chức giả trang yếu đuối, nói với tinh tinh trắng: "Thật xấu hổ, làm phiền ngài nhường một chút."

Tên đầu to ngây ngốc xê chân, hắn hoàn toàn nhìn đến trợn tròn mắt. Sợi hợp kim mỏng dài, muốn quăng nó lên độ cao hơn ba tầng lầu, cần tốc độ, kỷ xảo và lực lượng hoàn mỹ kết hợp nhau. Nhưng tên mắt kính trước mắt chỉ tùy tùy tiện tiện thì đã đến được độ cao kia. Mấy vị ở đây đều là người trong nghề, nhất thời tức cười.

Dương níu lại sợi hợp kim đang rung động, bám vào cây khô trèo lên, chưa bao lâu đã lên tới tán cây. Cây này thật cao lớn, nếu như anh đoán đúng, thì phải lên tới 30~40m. Người phía dưới trở nên nhỏ nhu Volkswagen Beetle, đều đang ngửa đầu ngắm nhìn, có lẽ đang đổ mồ hôi hột giùm anh.

Rốt cuộc có thể phơi ánh mặt trời, anh nhìn bốn phía, các tán cây bao trùm khắp nơi. Thật ra ánh mặt trời cực kỳ rực rỡ, nhưng bị những thứ cái cây cao lớn này che lại, nên dưới mặt đất chỉ có thể nhìn thấy tia sáng thưa thớt, trừ một vài thực vật không thích ánh sáng, cơ hồ không có một ngọn cỏ.

Anh vẫn không quên nhiệm vụ của mình, trong vòng năm phút phải lấy được bó củi đầy. Mặt đất âm u ẩm ướt, muốn tìm được củi khô thích hợp, chỉ có thể đến chỗ cao. Không ngoài dự đoán, trên độ cao ba mươi thước, thực vật ký sinh và thực vật dây leo quấn dầy những tán cây, phía trên chồng chất đầy cành cây gãy và lá khô, bị ánh mặt trời phơi rất khô ráo.

Dương cởi áo ngoài, gom đầy cành lá vào trong, mới theo sợi hợp kim đi xuống.

Tinh tinh trắng ngây ngốc ở đó, những học viên khác cũng im lặng. Đã từng thấy người có thể leo cao, đã từng thấy người có thể leo cao nhanh chóng, nhưng chưa từng thấy người yếu đuối còn có thể bò cao. Huấn luyện viên ngồi ở dưới ghi chép chi tiết quá trình huấn luyện, ở chỗ của Dương liền ghi một câu "Trong ngoài khác nhau".

Dĩ nhiên, người mạnh mẽ không chỉ một.

Iris không biết quanh đi quẩn lại ở đâu, đã hái được mấy quả lớn trở về.

Keith và Dương gần như hoàn thành bằng nhau, rất nhanh đều trở về đến chỗ tập hợp. Trong tay anh cầm một chuỗi chim, đại khái có 5-6 con. Đó là một loại chim có đầu và phần lưng màu xanh dương, nhưng phần giữa cánh và lông đuôi hiện lên màu đỏ, dài cỡ hai bàn tay. Đang ở mùa sinh sôi nảy nở, nên khi chim trống múa cầu ái nhất định sẽ khiến lông đuôi phấn chấn giống như ngọn lửa. Nhưng hiện tại bọn họ đều bị Keith trói chân lại.

Iris huýt gió kêu lên: "Nhìn qua rất đẹp." So sánh, thì quả sáu góc trong tay anh có vẻ hết sức bình thường không xuất chúng, nhất là vỏ ngoài tông màu nâu càng làm cho người ta rất không thích.

"Hơn nữa mùi vị không tồi." Keith bổ sung.

Huấn luyện viên ngồi ngoài quan sát bọn họ đột nhiên nói: "Đây là chim đuôi đỏ châu Mỹ, là động vật quốc gia bảo vệ."

Keith quay đầu đi, tròng mắt anh lá trừng to, chớp chớp hết sức không hiểu, sau đó hỏi: "Huấn luyện viên, đây là huấn luyện thực chiến phải không?"

"Đúng vậy."

"Ở trong thực chiến, chẳng lẽ còn phải kiểm chứng xem có phải động vật bảo vệ hay không rồi mới ăn à?"

". . . . . ." Đây là một cái cớ rất tốt, ít nhất là một lý do vô cùng đầy đủ trong tình cảnh hôm nay. Huấn luyện viên bị nghẹn, chuyển mắt qua hướng khác, làm như không nhìn thấy.

Dương nhóm lửa, Keith một tay một đôi chim nhỏ, tiến hành công cuộc giết chết không đau đớn, trét bùn lên lớp lông rồi ném vào trong lửa. Anh nhìn đồng hồ một cái rồi nói: "Nướng mười phút là đủ, chúng ta còn hơn 20 phút để ăn." Thời gian đầy đủ, nhưng hình như thiếu người, Keith quét mắt một vòng, chú ý tới một lùm cây dương xỉ lùn đang đun đưa, ngay sau đó Lý Lộc chui ra.

Cô xách theo hai con thỏ hoang xuất hiện tại trước mắt mọi người. Tình cảnh này làm tinh tinh trắng giật mình. Đầu thỏ đã không còn, giống như bị cái gì sắc bén cắt đứt, da lông dính máu dầm dề.

Cô đi tới bên cạnh đống lửa, nhíu nhíu mày, chỉ cái khối bùn hỏi: "Đây là cái gì?"

Keith nói: "Chim nhỏ."

"Tôi không ăn thịt chim." Lý Lộc nói, "Nhưng anh có thể ăn thỏ của tôi."

Keith xụ mặt xuống, thật ra thì anh rất có lòng tin với kỹ thuật nấu nướng của mình, đó là lòng tin của anh dành cho sư phụ.

Dương ở bên cạnh cười gượng há há, bị Lý Lộc trừng mắt liếc. Dương run run, anh nhỏ giọng oán trách: "Thật là một người không đáng yêu."

Iris chỉ hai con vật chết dính đầy máu hỏi: "Đó là cái gì?"

"Thỏ." Lý Lộc vô tội trả lời.

"Tôi biết rõ bọn họ là thỏ, nhưng tại sao như vậy? Đầu đâu?"

Lý Lộc rất đau đầu trả lời: "Bọn chúng chạy trốn phải quá nhanh, vì để tránh phiền toái, liền lấy đầu bọn chúng xuống trước."

"Lấy?"

"Ừ." Lý Lộc vung tay lên, một cái bóng mà tầm mắt gần như không kịp bắt lấy xẹt qua, tạo ra vài tiếng vang nhỏ, ngay sau đó một nhánh cây to bằng cánh tay rớt xuống, nện ở giữa Lý Lộc và Iris. Cô chịu trách nhiệm ôm lấy nhánh cây, cuốn sợi hợp kim hai mặt đều có răng cưa lại, đưa qua cho Dương: "Cái này cũng có thể đốt."

Người hao tổn tâm trí biến thành Dương, anh gật đầu loạn xạ, để nhánh cây qua một bên không đề cập tới.

Iris nạo mấy cành cây, đưa hai cái cho Lý Lộc, còn lại đều dùng để xuyên qua mấy quả anh vừa mang về. Còn nói: "Thịt chim, thịt thỏ, còn có quả bánh mì khỉ lông dày, thật là bữa ăn dã ngoại dinh dưỡng phong phú." Anh rất có kỹ thuật đặt quả bánh mì khỉ lông dày lên ngọn lửa thiêu nướng, chỉ chốc lát sau, vỏ ngoài đã bị thiêu thành than đen, bên trong truyền ra tiếng nứt nổ chằng chịt, thịt quả màu trắng lộ ra, trong không khí tỏa ra mùi thơm như bánh mì nương. Loại người thường thường thi hành nhiệm vụ ở chỗ sâu trong rừng rậm giống Iris, loại thực vật nào có thể ăn vào, loại thực vật nào có thể giết địch, anh rõ ràng hơn cả.

Lý Lộc nhìn hai cây gỗ xiên trong tay, gãi gãi đầu, rất dứt khoát ném chúng vào trong lửa. Nhất thời, bốc lên một làn khói đen, Dương bị sặc đến chảy nước mắt, anh vội hô: "Người không có kiến thức này, đây là nhánh cây mới, không thể lấy làm củi đốt."

Iris cũng bị sấm đánh: "Đó là để cậu xiên thỏ nướng."

"Thỏ còn cần xiên à?" Lý Lộc hỏi, ngay sau đó cô liền làm ra một cử động khiến các nhân sĩ tham dự huấn luyện từ các quốc gia cúi đầu rạp xuống đất, cô vứt hai con thỏ vào trong lửa luôn.

Tiếng xèo xèo vang lớn, sau làn khói đen, trong rừng rậm toát ra mùi hôi da lông bị đốt trọi.

Keith Williams lớn như vậy, cũng là lần đầu thấy được phương thức xử lý thô bạo như thế. Anh vốn cảm thấy chàng trai khô gầy này thật đáng thương, bây giờ bị thủ pháp chà đạp thức ăn kia làm giận sôi lên.

Lý Lộc lại chỉ giơ cánh tay lên, thấy lớp da bị màu làm đỏ tươi, giống như rất không vui vẻ, sau đó liền vô cùng tự nhiên liếm từng miếng từng miếng.

Nét mặt Lý Lộc nghiêm túc, động tác cũng cẩn thận tỉ mỉ, ngoài ý muốn lại làm cho người đứng xem cảm thấy người liếm rất hào hứng bừng bừng và còn thích thú. . . . . .

Tên khô gầy đó tuyệt đối không phải loài người bình thường —— cảm nhận như thế nên các học viên liền rối rít cách xa khu vực cuồng loạn.

Lý Lộc vừa ngẩng đầu, liền thấy tinh tinh trắng đăm đăm nhìn mình lom lom, hành vi bất chính cười một tiếng: "Mùi vị không tệ, anh cũng muốn ăn?" Nói xong quơ quơ cánh tay dính đầy máu và mỡ của mình.

Tinh tinh trắng xem thường không dứt.

Lý Lộc lại hỏi: "Không phải anh thèm nhỏ dãi mấy con thỏ của tôi chứ." Nói xong liền cầm cây gậy đâm đâm đống than trong đống lửa.

Tinh tinh trắng co rúm lại vào một góc. . . . . .

Trong lúc đó Dương lại lục lọi đống củi lần nữa, mới có thể xử lý tất cả thức ăn thỏa đáng.

Ngay tại lúc Keith vạch nắm bùn ra, Iris nhanh tay nhanh chân chia quả bánh mì đã nướng chín, Lý Lộc vớt ra thỏ nướng than của cô xong thì huấn luyện viên đột nhiên đứng lên, thổi còi tập hợp.

Dương đẩy mắt kiếng một cái, giơ tay kêu: "Báo cáo!"

"Nói."

"Báo cáo huấn luyện viên, ngài nói thời gian nghỉ ngơi là 40', hiện tại chưa đến nửa giờ."

Huấn luyện viên bước đi thong thả đến trước mặt anh, cười lạnh hai tiếng he he: "Chẳng lẽ ở trong thực chiến, kẻ địch nhất định sẽ tiến công theo như thời gian dự định sao?"

". . . . . ."

"Trả lời!"

"Báo cáo huấn luyện viên, sẽ không!"

"Kẹp chặt cái mông của cậu đi, nội dung huấn luyện tiếp theo là bơi ngược dòng 4km. Dọc đường nước có khả năng sẽ xuất hiện loài động vật có răng và sống được cả dưới nước lẫn trên đất, mỗi người đem theo một cây dao găm, sức nặng khoảng 10kg."

Tổ nhỏ không quốc tịch gồm bốn người về sau chưa được ăn nên cầm theo bữa sáng, đi theo sau đoàn người dùng tốc độ hành quân gấp gáp đi qua cánh rừng đến một con sông. Cây đước ở bên dòng sông rắc rối khó gỡ, nước giữa dòng sông thì sâu hơn bốn thước.

Dọc theo đường đi Keith đã lột ra khối cầu bùn, mùi thịt tỏa ra bốn phía. Lý Lộc do dự liên tục, vì mùi thơm hấp dẫn, rốt cuộc bỏ đi niềm tin không ăn thịt chim.

Trước khi xuống nước, bữa tiệc lớn gồm quả bánh mì khỉ lông dày và thịt chim nướng bị mọi người ăn xuống bụng như hổ đói. Lý Lộc hài lòng chép miệng, một khắc trước khi xuống nước, còn nghĩ đến hai quả cầu than kia (con thỏ), rất tích cực hỏi thăm: "Ai muốn ăn?"

Không chỉ Dương, Iris, ba vị người trong cuộc, ngay cả mấy người từ quốc gia khác đến xem việc không liên quan đến mình cũng đều dùng ánh mắt như nhìn người hành tinh khác để nhìn chằm chằm cô, đến cuối cùng, người không có kiến thức như Lý Lộc cũng rốt cuộc từ bỏ, treo hai quả cầu ngang hông nói: "Cũng tốt, ăn nhiều một lúc không tốt cho cơ thể, xem như trà chiều đi."

Đây không phải là vấn đề no bụng hay không. . . . Mọi người phát điên.

Mọi người ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều là chuyên gia nấu nướng dã ngoại. Bỏ qua kỹ thuật nấu nướng không nói, nếu như cần thiết, dù là thỏ, côn trùng, rắn, phàm là thứ có thể cung cấp prô-tê-in, mỡ, đường, thậm chí chỉ là thức ăn dưỡng khí, dù lạ hay quen, bọn họ đều có thể cho vào miệng. Nhưng điều kiện trước nhất là, những thứ đó là thức ăn có thể ăn, mà không phải là than đen như bùn.

*** ***

Bởi vì biết quy tắc, dù là bẩm sinh cường hãn mạnh mẽ như Keith và Iris, hay là do rèn luyện quá độ như Dương, tất cả đều hăng hái tiền vào dòng chảy xiết, vọt vào trước mười người lên bờ. Chỉ tiếc huấn luyện viên đến sớm hơn lại ý vị sâu xa báo cho bọn họ: "Mặt trời còn chưa xuống, đến đích cũng không nhất định sẽ có thức ăn, cho nên mời các vị đói một đêm chờ đợi bữa ăn sáng ngày mai."

Dương cảm thấy hỏng mất, việc này thật vượt quá bình thường. Trong trí nhớ huấn luyện ma quỷ xác thực rất ma quỷ, nhưng quyết không đến nỗi tới trình độ đùa người.

Bị giáo quan khi dễ, bọn họ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đợi đến đội ngũ tập họp, đợi đến khi bị bắt chạy về doanh, đợi đến cửa doanh đóng lại.

Hai quả cầu than treo ngang hông Lý Lộc rốt cuộc thực hiện ý nguyện của Lý Lộc dành cho chúng, trở thành trà chiều ngày đó của bốn người. Lột ra vỏ ngoài cháy sạch nám đen, bên trong còn có một chút máu chưa chưng khô, bốn người liền hô may mắn, bầm thây xé xác ăn đến cặn cũng không còn.

Sự thật chứng minh đồng chí Keith xác thực có nhiều thành phần thánh mẫu. Giờ khắc này anh phải thừa nhận từ trong lòng Lý thật có tiềm chất nấu nướng, cho dù thiêu thỏ thành than đen, cũng có thể thiêu đến xương ngon như vậy —— anh căn bản không có chú ý tới người rỗi rãnh chung quanh thấy mà khổ sở không nói nổi.

Huấn luyện ngày đầu tiên chỉ là tìm hiểu rõ, cường độ ước chừng là tiêu chuẩn cơ bản của tất cả bộ đội đặc chủng hàng năm. Nhưng tổ nhỏ bốn người gồm người yếu ớt của Lý Lộc lại có thể còn sống không bị thương chút nào, khiến tổ không quốc tịch mừng rỡ.

Bị ánh mắt nóng bỏng vô cùng của tinh tinh trắng càn quét, Lý Lộc khai ân bẻ một ít than đen cho hắn, còn vô cùng tốt bụng nhét vào miệng đối phương. Keith ngồi ở bên cạnh nhìn mà trong lòng cảm khái chảy đầy lệ, trước kia không nhìn ra tâm địa tiểu tử này thiện lương chí công vô tư thế, cảm thấy như đã sụp mất một đời, thì ra do mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhìn bề ngoài không nhìn bản chất, nên phạt nên phạt xấu hổ xấu hổ —— bản chất thánh mẫu của Keith lại tăng cấp.

Tinh tinh trắng bị dính than đen đầy cằm, trong lòng bị thương nghiêm trọng, dùng ngôn ngữ không người nào có thể hiểu lẩm bẩm: "Đông Á Bệnh Phu dã man. . . ."

Chuyện này khiến tất cả người không quốc tịch vừa sợ vừa 囧, nó đã trình diễn một chân lý đầy đủ: trân ái sinh mạng, cách xa sinh vật ngoài hành tinh.

*** ***

Sau khi náo nhiệt thì ban đêm khôi phục yên tĩnh, mọi người ngủ say trong mộng đẹp, tích lũy thể lực vì nhiệm vụ huấn luyện nghiêm nghị hơn vào ngày hôm sau.

Keith và Iris ngủ cạnh nhau, không gian có hạn, tay chân hai người không khỏi chạm vào nhau. Bên kia của anh là Lý và Dương. Cũng không biết lý do vì sao, Keith thật không dám đến gần Lý, tình nguyện rúc vào một chỗ với Iris cao lớn.

Tiếng hít thở nho nhỏ vang lên liên tiếp, Keith rất nhanh tiến vào giấc ngủ.

Trạng thái an ổn này không có kéo dài thời gian lâu. Ước chừng hai giờ sáng, mọi người đang ngủ sâu, Keith Williams cảnh giác mở mắt ra.

Đối diện là một đôi mắt sáng rỡ, đen kịt thật to, tròng trắng mắt lóe lên ở trong ánh sáng nhạt. Keith bị sợ giật mình, tiện tay từ dưới gối rút ra một cây dao găm, tất cả đều chỉ tốn 0.3 giây, nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng, không đến nỗi làm người khác thức tỉnh.

Lý Lộc cũng bị sợ giật mình, vội vàng đưa tay kéo anh —— hoa văn trắng đen trên vật liệu thép Damascus trở nên hết sức mông lung trong đem, cô biết đồ chơi kia sắc bén cỡ nào, có thể sánh ngang dao tù binh cô mang tới.

"Tình huống thế nào?" Keith rỉ tai hỏi thăm. Thật ra thì anh đã cảm thấy động tĩnh không hề tầm thường bên ngoài lều.

Lý Lộc ra mấy dấu tay ở trong ánh sáng mờ nhạt.

Keith buông lỏng bắp thịt, tạo ra tiếng hít thở nhỏ dài, khiến người ngoài cho rằng vẫn còn ngủ sâu.

Ở trong thời gian có hạn, Lý Lộc nhất định phải đánh thức Dương, Keith nhất định phải đánh thức Iris, hơn nữa còn không thể để cho hai người bọn họ thức tỉnh, đánh thức quá mạnh sẽ khiến người khác chú ý, tiến tới công kích trước. Lý Lộc nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Dương, điều này có thể làm cho người ta chậm rãi bình tĩnh tỉnh táo, đây là kiến thức mà bác sĩ hoặc y tá đã học qua khóa trình hộ lý đều biết. Ngoài dự đoán là, Keith cũng sử dụng phương pháp này, chẳng lẽ anh ta trừ cấp cứu ra, còn phải học khóa trình chăm sóc? Lý Lộc cảm thấy rất kỳ quái, binh sĩ tác chiến bình thường chỉ cần biết làm sao nhanh chóng cầm máu, làm sa khâu vá vết thương, chưa từng thấy ai còn phải học tập làm sao đánh thức người khác.

Ẩn núp, sau đó tấn công, đây là hành động hình thức tuần hoàn của người săn thú.

Từ khe hở của da và lông, đều có thể cảm thấy sự nặng nề và áp lực trong không khí. Nhưng Iris và Dương vẫn chưa có tỉnh lại. Thời gian đã gấp gáp, Keith vỗ vỗ cánh tay Lý, bò dậy. Trong thời gian này không có phát ra một chút tiếng vang. Hình thể của anh thon dài cao lớn, hành động giữa đêm khuya không hề có tiếng động giống như mèo hoang.

Cái cửa lều đổi diện bốn người đột nhiên hé mở, một đoàn vật cứng bị némvào.

Chính là mìn mô hình nhỏ!

Keith xoay người lại tiện tay kéo Lý lên, dao cứng trong tay đâm về trước, kéo một đường từ trên xuống, mở ra một lỗ to cao ngang người, rồi nhào người ra ngoài, ngay sau đó, bên trong vang lên tiếng nổ mạnh.