Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 124-3: Người vì sao lại nhìn trẫm như vậy (3)




Bởi vì, tiểu thái giám bên cạnh dường như không biết suy nghĩ cái gì mà hàng mi đẹp đẽ kia không khỏi nhẹ nhàng nhíu lại. Ánh mắt đang nhìn hắn, càng là không che dấu chút nào sự đau lòng và thương tiếc. . .

Đau lòng! ? Thương tiếc! ?

Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương giật nảy lên một cái.

Dù sao, đã sống nhiều năm như vậy, ánh mắt của mọi người nhìn hắn có rất nhiều kiểu.

E ngại, kính sợ, hết sức lo lắng, a dua nịnh nọt, chỉ là lại không có đau lòng và thương tiếc.

Cái này vẫn là lần đầu tiên, hắn từ trong mắt một tiểu thái giám , nhìn thấy sự đau lòng và thương xót từ tâm can đối với mình .

Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng hỏi .

"Tiểu Nhạc Tử, vì sao ngươi nhìn trẫm như vậy! ?"

"A! ?"

Nghe được âm thanh bất thình lình của Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình , gương mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức hé mở làn môi hồng, ngẩn người hỏi ngược lại.

"Nô tài thấyHoàng thượngthế nào a ! ?"

Vừa rồi Đồng Nhạc Nhạc một mực nhìn Huyền Lăng Thương, lại chưa bao giờ từng phát hiện ám mắt của mình nhìn Huyền Lăng Thương là như thế nào.

Hiện nay, nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc đúng là ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương càng là tràn đầy nghi hoặc không giải thích được.

Huyền Lăng Thương nhìn thấy dáng vẻ không giải thích được của Đồng Nhạc Nhạc, huyết mâu đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen. Lập tức, hắn liền để ly trà thơm trong tay xuống, ngả cả người về hướng phía sau tựa vào thành ghế .

Các ngón mảnh dẻ trên hai tay, giờ phút này liền khép lại chung một chỗ, chống ở trên đùi .

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc , càng là mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu và sâu sắc khó lường.

"Mới rồi, ánh mắt ngươi nhìn trẫm có đồng tình, thương tiếc. Trẫm thật sự hiếu kỳ, tại sao ngươi lại nhìn trẫm như vậy! ?"

"A! ?"

Nghe được câu hỏi của Huyền Lăng Thương , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật nảy lên một cái.

Đau lòng, thương tiếc! ?

Làm thế nào suy nghĩ của nàng nghĩ, liền biểu lộ rành rành ở trên mặt nàng như vậy ! ? Hay là , nam nhân trước mắt này có ánh mắt quá mức sắc bén, có thể hiểu rõ tất cả! ?

Trong lòng âm thầm kinh ngạc, giờ phút này, nàng nhìn Huyền Lăng Thương đang ngồi ở trước mặt, vẻ mặt dù bận vẫn ung dung, đang chờ đợi nàng trả lời .

Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy gương mặt cứng đờ, đôi mắt hiện ra vài phần lúng ta lúng túng không biết làm sao . Đầu tiên là nhẹ nhàng liếc nhìn hai bên một cái, lập tức mặt mũi liền cứng lại, mở miệng nói ra chi tiết.

"Thỉnh Hoàng thượng thứ tội, đó là nô tài không có lòng dạ . Chỉ là, nô tài nhìn thấy khi mọi người tới đây, đều vô cùng hưng phấn, hài lòng, ngoài tiếng cười cũng không có gì khác. Nhưng mà Hoàng thượng ngài, dù sau khi tới đây , hay là đi trong hoàng cung thì vẫn thế, không ngừng phê duyệt tấu chương. Hoàng thượng, lần này đây, chúng ta sẽ đến khu vực săn bắn thú của hoàng gia, cũng nên thật buông lỏng một phen . Bằng không, Hoàng thượng ngài sẽ bị mệt mỏi . . ."

Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc nhìn Huyền Lăng Thương , càng là kìm lòng không đậu mà mang vẻ cầu khẩn.

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói những lời này, nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ đủ điều cho mình. Nhìn lo lắng dáng vẻ của nàng, Huyền Lăng Thương nghe vậy, trong lòng không khỏi nhói lên một cái.

Dù sao, đã sống nhiều năm như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên có người nói với hắn những lời như vậy.

Cũng là lần đầu tiên có người quan tâm như thế đến hắn. . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên một cái, phảng phất trong lòng có một hòn đá nhỏ, nhẹ nhàng rơi xuống chính giữa mặt hồ vốn tĩnh lặng không có chuyện gì xảy ra . . .

Trong lòng rung động, Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhẹ nhàng mấp máy bạc môi. Sau đó, cả người liền phút chốc lập tức đứng lên từ trên mặt ghế.

Nhìn thấy Huyền Lăng Thương đột nhiên đứng lên , trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt. Ánh mắt tràn đầy nghi hoặc kia, càng là nhìn chằm chằm vào nam nhân.

Nàng liền thấy khóe miệng nam nhân bỗng nhiên cong lên một cái, một nụ cười thấp thoáng liền xuất hiện ở khóe miệng nam nhân.

"Đi! Chúng ta đi cưỡi ngựa thôi!"

"Ách . . ."

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền trở nên rạng rỡ, khóe miệng cong lên một cái, vội vàng không ngừng gật đầu cười nói.

"Hảo! Hoàng thượng!"

. . .

Cùng Huyền Lăng Thương giục ngựa lao nhanh một lúc lâu, là cũng đến lúc bữa tối .

Sau khi Đồng Nhạc Nhạc hầu hạ Huyền Lăng Thương dùng bữa xong, nàng liền cũng đi ăn cơm chiều.

Bởi vì là đang ở ngoài cung , cái gì cũng không bằng hoàng cung. Cho nên bữa cơm chiều này, thức ăn không tính thịnh soạn. Nhưng mà có lẽ là do quá đói , Đồng Nhạc Nhạc lại ăn đặc biệt ngon miệng. Sau khi ăn liền hai bát cơm lớn, nàng khiến cả Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đều phải giật mình la lên không thôi.

Sau khi ăn cơm no , Đồng Nhạc Nhạc liền trở về doanh trướng của mình, tắm rửa thay quần áo .

May là hiện tại ở trong hoàng cung nàng có chức vị không thấp, cho nên mới không cần chen chúc với các thái giám trong cùng một doanh trướng. Nàng còn có thể có bồn tắm, có khả năng tắm rửa thoải mái.

Nhưng mà nơi này không giống ở trong cung , ở bên trong doanh trướng này chínhlà không có cửa. Vì an toàn thuận tiện, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng tắm rồi lau khô, liền mặc trang phục đầy đủ, sau đó liền lên giường đi ngủ .

Bởi vì là quá mệt mỏi, Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ là vừa mới nằm ở trên giường, không được một khắc, liền bắt đầu ngáy khò khò.

Hôm sau, Đồng Nhạc Nhạc thức dậy thật sớm , sau đó nhanh chóng rửa mặt một lượt, liền tới doanh trướng của Huyền Lăng Thương , bắt đầu giúp Huyền Lăng Thương rửa mặt thay quần áo .

Đợi mặc xong cho Huyền Lăng Thương , sau khi lại chải qua búi tóc, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cẩn thận đánh giá nam nhân tuấn tú đang đứng trước người .

Chỉ thấy hôm nay nam nhân mặc trên người không phải bộ long bào màu vàng sáng kia, mà là một bộ trang phục kị sĩ màu vàng sáng bó sát người!

Trên mặt bộ trang phục kị sĩ có dùng chỉ bạc kim tuyến để thêu nhiều đóa Tường Vân, còn trên long bào lại có thêu những con Ngũ Trảo Kim Long, cực kì tinh tế.

Trang phục bó chặt vào người, đã phác họa vô cùng tinh tế dáng người mảnh dẻ của nam nhân to lớn kia .

Lưng dài vai rộng , hai chân thẳng tắp, thân cao hơn một thước chín, vóc người mảnh dẻ to lớn hoàn mỹ. Đó thật sự là tiêu chuẩn của dáng người làm mẫu, cho dù có mặc cái gì thì đều dễ nhìn như vậy !

Mái tóc dài đen nhánh kia, giờ phút này dùng một đai vấn tóc màu vàng sáng có đính hồng bảo thạch đã thắt chặt lại thành một cái đuôi ngựa. Nó thắt búi cao cao lên đỉnh đầu , khiến cho gương mặt nam nhân kia , nhìn qua, càng thêm vẻ cương nghị hoàn mỹ.

Mày kiếm huyết mâu mũi thẳng bạc môi, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ không chê vào đâu được, đẹp mắt làm cho người ta không rời mắt nổi!

Nam nhân giờ phút này, liền đứng ở trước gương, quả nhiên cũng là một dáng vẻ sang trọng bức người, gọn gàng linh hoạt!

Nhìn thấy Huyền Lăng Thương mặc một bộ trang phục kị sĩ đầy vẻ soái khí như thế , trong mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc.

Cũng không biết, sau này phải là một nữ nhân xuất sắc ưu tú như thế nào , mới có thể kết hôn được với nam nhân trước mắt này. . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhuốm vài phần buồn bã.

Nghĩ đến thân phận của mình hiện nay , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi xuất hiện vài phần khó chịu.

Cũng không biết, giống như bây giờ, thời gian làm bạn với nam nhân bên cạnh, còn có thể có bao nhiêu thời gian.

Nàng thật sự sợ hãi, có một ngày thân phận của mình bị bại lộ. . .

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cúi đầu xuống, trên mặt hiện lên vài phần lo buồn.

Huyền Lăng Thương vốn đang chỉnh lý ống tay áo, huyết mâu cúi xuống, vừa lúc nhìn thấy được vẻ buồn rầu thấp thoáng trên mặt tiểu thái giám bên cạnh.

Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe ra một cái. Nhưng mà, còn không đợi hắn nói thêm điều gì, một giọng nói tràn đầy hưng phấn kích động hoan hỉ , liền phút chốc vọng vào từ bên ngoài doanh trướng .

"Hoàng huynh, huynh đã khỏe chưa a!"

Cùng với một âm thanh quen thuộc truyền đến, một thiếu niên mặc trang phục kĩ sĩ màu xanh da trời bó sát người liền chạy vào nhanh như chớp giật .