Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 184-1: Băng bó vết thương (1)




Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là lộ rõ vẻ vô cùng oán giận, uất ức.

Phải biết rằng, nước mắt này, cũng không phải nàng muốn rơi. Chỉ vì nàng là quá mức kích động, nước mắt là muốn dừng lại mà đều không ngừng nổi.

Huyền Lăng Thương này ngược lại, tỏ vẻ châm chọc nàng lo lắng căng thẳng cho hắn như thế, hắn lại còn chê bai nàng khóc. . . xấu! ?

Thật sự. . . Đáng ghét!

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trề ra, cũng quên khóc, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là mang theo vài phần ai oán.

Cũng không biết, chính mình hiện tại có dáng vẻ vừa buồn vừa giận, rơi vào trong mắt người nào đó, là khơi gợi người ta phải thương xót đến cỡ nào . . .

Nhìn thấy tiểu thái giám trước mặt, hai mắt đẫm lệ, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, được nước mắt phụ trợ, càng tỏ ra xinh đẹp.

Phảng phất hoa sen mới nở, quả là vô cùng tươi tắn quyến rũ động lòng người!

Tuy nhiên, thu hút cái nhìn của người ta nhất, là đôi mắt nhung hàm chứa nước mắt kia của hắn!

Giống như trách móc tức giận, phảng phất một con tiểu điêu nhi bị chọc tức giận lại uất ức , làm cho người ta nhìn thấy mà không nhịn được muốn ôm vào trong ngực, yêu thương thật tốt . . .

Mới đầu, Huyền Lăng Thương chỉ là không đành lòng nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt rơi lệ, thuận miệng vừa nói thôi.

Lại rước lấy ánh mắt uất ức tràn đầy ảo não của tiểu thái giám , thấy vậy, khóe miệng Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái, một nụ cười hớn hở, không khỏi nở rộ trên gương mặt lạnh lùng kia.

Nam nhân cười, giống như núi băng hòa tan, lộ vẻ vô cùng dịu dàng. Cũng khiến mọi người bốn phía sợ ngây người.

Dù sao, vừa rồi nơi này mới trải qua một hồi tàn sát giết chóc vô tình. Nhưng nam nhân thần sắc lạnh lùng, lại bởi vì tiểu thái giám trước mắt mà lộ ra nét tươi cười, điều này thật sự không thể không khiến cho người ta kinh ngạc.

Kết quả là, mọi người ở đây đều bắt đầu lén lút sôi nổi bàn luận ồn ào, suy đoán không thôi.

Lý ngự y đang băng bó vết thương cho Huyền Lăng Thương nhìn thấy , trong lòng càng là âm thầm phỏng đoán.

Đã sớm nghe nói đương kim hoàng thượng có thái độ khác thường với đối với tiểu thái giám hầu cận ngài, mới đầu chỉ tưởng là lời đồn đại không thể tin. Hiện nay xem ra, cũng không phải tin đồn vô căn cứ a. . .

Lý ngự y trong lòng thất kinh, trên mặt cũng không dám biểu lộ.

Dù sao, hắn chỉ là một viên ngự y, chuyện trong cung đình, là hắn không thể phạm thượng .. . .

Vì vậy, Lý ngự y chỉ là làm hết phận sự băng bó vết thương cho Huyền Lăng Thương.

Đồng Nhạc Nhạc ở một bên, khi nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, ảo não rất lâu, sau đó nàng liền chu môi đỏ mọng mà quay khuôn mặt nhỏ nhắn đi chỗ khác, không hề nhìn nữa.

Dù sao nam nhân này, thật sự xấu rành rành .

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não nhớ lại, khóe mắt quét nhanh một lượt, rơi trên mặt một đạo bóng dáng cao to nào đó cách đấy không xa, trên mặt đầu tiên là sửng sốt.

Chỉ thấy Bạch Thập Nhị chính lúc đứng ở một bên rất xa, đồng mâu thâm thúy màu hổ phách kia đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, ánh mắt quét một vòng, đến khi nàng nhìn vào trên vai Bạch Thập Nhị , đồng mâu không khỏi trợn lên một cái.

Chỉ thấy trang phục trên vai Bạch Thập Nhị bị rách toạc ra rồi, một vết máu, làm cho trang phục trên vai hắn đều bị nhuộm đỏ , vậy mà hắn cũng không tự biết!

Nhìn thấy Bạch Thập Nhị bị thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.

Lập tức, Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề suy nghĩ nhiều mặt khác, chỉ là đến một cái hòm thuốc của ngự y khác rồi cầm lấy một bình dược trị thương, liền nhấc chân vội vã đi tới chô Bạch Thập Nhị.

"Bạch Thập Nhị, ngươi bị thương! Đến đây, ta bôi thuốc cho ngươi đi!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa nói, chân mày kia cau lại , càng là không che dấu chút nào lo lắng.

Bạch Thập Nhị nghe vậy, đồng mâu màu hổ phách kia đầu tiên là có hơi lóe ra một phen, lập tức, bạc môi có hơi cong lên một cái, mở miệng nói.

"Ừ, hảo."

Bạch Thập Nhị vừa nói, vừa tùy ý tìm một chỗ thoải mái liền ngồi xuống.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức liền bắt đầu kiểm tra vết thương trên vai Bạch Thập Nhị.

Chỗ này không nhìn còn khá, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được đôi mắt mở to, lạnh toát xương sống mà hít một hơi thật sâu.

Chỉ thấy, vết thương trên vai Bạch Thập Nhị khá sâu, cơ hồ đều có thể thấy đầu khớp xương .

Chỗ máu huyết đỏ tươi kia, giờ phút này còn không ngừng ồ ồ chảy ra từ trên cánh tay bị thương của hắn.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị vừa là kinh ngạc,vừa là ảo não.

"Trời ạ, vết thương của ngươi thật sâu, làm thế nào ngươi không cho ngự y băng bó đây! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị tràn đầy chỉ trích.

Nam nhân này, cũng không biết là cái gì làm, chẳng lẽ là, vết thương sâu như vậy, hắn cũng không biết đau sao! ?

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tức giận, Bạch Thập Nhị nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy nàng nhìn chính mình với ánh mắt ảo não lại lo lắng , thì bạc môi hé ra, mở miệng sâu kín nói.

"Ta đang đợi ngươi chừng nào thì phát hiện có vết thương trên người của ta."

"Ách. . . ! ?"

Nghe được lời Bạch Thập Nhị đã nói, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức im lặng.

"Ngươi nói gì vậy! ? Nếu như ta cả đời đều không hề phát hiện, chẳng lẽ là ngươi cũng không để ý chính mình bị thương, máu chảy đến chết! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu bắt đầu có hơi nặng nề.

Bởi vì, nàng thực đang tức giận.

Nam nhân này, có thể nào lại yêu quý thân thể của mình như thế chăng! ?

Thân thể của mình, chính mình cũng không yêu quý, vẫn còn hy vọng người khác yêu quý sao! ?

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tức giận, không ngờ, Bạch Thập Nhị nghe được lời này của nàng, cũng là hé miệng cười một tiếng.

"Đúng vậy."

"Ách. . ."

Nghe được Bạch Thập Nhị lại còn có thể cười thừa nhận, Đồng Nhạc Nhạc lập tức im lặng.

Cũng bắt đầu có hơi hoài nghi, một hồi tàn sát giết chóc mới rồi kia , Bạch Thập Nhị phải chăng là không cẩn thận để đụng vào đầu.