Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 37: Giấc ngủ trưa 3




"Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì! ? Ngay cả một con tiểu điêu cũng không trông chừng được! ? Trẫm còn giữ lại ngươi làm cái gì! ?"

Bầu trời xanh, đang chiếu những ánh nắng ấm áp xuống muôn vật.

Nhưng hiện tại ở bên hồ, giờ khắc này bầu không khí lại lạnh như một núi băng ngàn năm,làm cho người ta hít thở không thông.

Một thân trường bào màu vàng chói mắt, làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo tựa như một tác phẩm điêu khắc, nhưng giờ phút này làm cho người nhìn có cảm giác lạnh đến thấu xương!

Bên hồ rộng lớn xanh biếc như thế, một người vóc dáng nhỏ gầy đang quỳ trên mặt đất.

Khuôn mặt của tiểu thái giám tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào.

Thân thể thái giám đang quỳ trên mặt đất không ngừng run rẩy,giống như lá vàng trong gió có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào, nhìn cực kỳ đáng thương !

Chỉ là, sự đáng thương của tiểu thái giám, không thể khiến nam nhân tôn quý trước mặt hắn mềm lòng.

Giờ phút này, ánh mắt của nam nhân nhìn về phía tiểu thái giám lạnh băng như ngàn thanh đao đâm vào da thịt hắn!

Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ tiểu thái giám, đã sớm chết ngàn vạn lần lần.

Giờ phút này, khuôn mặt lạnh lùng phun ra âm thanh như thể vọng ra từ hầm băng , làm cho tiểu thái giám kia cố gắng mấp máy đôi môi, lắp bắp cầu xin tha thứ .

"Hoàng. . . Thượng tha mạng a! ! Hoàng thượng, tha nô tài một lần nàyđi! ?"

Đối mặt với sự cầu khẩn của tiểu thái giám đang quỳ trên mặt đất, nam nhân vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng.

Sắc mặt âm lạnh như băng khiến cho đôi huyết mâu của nam nhân nhìn giống như TuLa đến từ tầng thứ mười tám của địa ngục làm cho người ta sợ hãi!

Mà nam nhân này, không phải ai khác chính là hoàng đế vừa mới hạ triều Huyền Lăng Thương!

Vừa mới xử lý xong chuyện triều chính, Huyền Lăng Thương không thể kiềm chế được cảm giác nhớ nhung tiểu điêu nhi.

Một mạch đi về phía Dưỡng Tâm Điện, trong lòng Huyền Lăng Thương không ngừng nghĩ về tiểu điêu nhi cực kì thông minh kia.

Không biết tại sao giờ tâm tình hắn phiền muộn trống rỗng, chỉ muốn nhanh chóng thấy tiểu điêu dễ thương kia, hắn liền cảm giác được trong lòng ấm áp, trọng tráchtrên vai hắn nhẹ đi không ít.

(huhu từ đoạn này trở đi ta phải edit 2 lần edit gần xong rồi mà cái ứng dụng đóng cái rụp vậy là die luôn 1 phần tâm huyết của ta. ô....ô)

Tuy nhiên, khi Huyền Lăng Thương vội vội vàng vàng trở lại Dưỡng Tâm Điện, lại chỉ nhìn thấy tiểu thái giám được hắn chỉ định trông nom tiểu điêu nhi, đang vội vã tìm kiếm bóng dáng của tiểu điêu nhi ở nơi này!

Vừa biết được không thấy tiểu điêu nhi ở đâu, Huyền Lăng Thương cảm thấy tâm của hắn giống như bị ai đó hung hăng bóp đến nghẹt thở. Đối với hắn mà nói, tiểu điêu nhi phi thường quan trọng kia giờ lại không thấy!

Cảm giác lo lắng, mất mát , nôn nóng bùng lên một cách nhanh chóng.

Cảm giác đó vốn là xa lạ với hắn, lại khiến cho hắn hoảng hốt.

Trước khi hắn thượng triều hắn giao tiểu điêu nhi cho tiểu thái giám chăm sóc mà giờ lại không thấy nó, Huyền Lăng Thương cảm thấy trong lòng có một cỗ phẫn nộ không ngừng sôi sục.

Thêm vào đó , ánh mắt nhìn tiểu thái giám kia sắc bén tựa như đao, phảng phất muốn băm tiểu thái giám này thành trăm mảnh.

Đối với sắc bén của nam nhân làm cho người ta sợ hãi, Tiểu Lô Tử chỉ cảm thấy sinh mệnh của hắn cận kề cái chết!

Hắn ngàn ngàn vạn vạn không nghĩ đến, chính mình trong lúc không cẩn thận ngủ thiếp đi đến khi tỉnh lại, tiểu điêu đang ngủ say bên cạnh hắn lại không thấy.

Lúc đó hắn mới ý thức được không thấy con tiểu điêu này, Tiểu Lô Tử chỉ cảm thấy tai vạ sắp đến.

Dù sao con tiểu điêu này cũng là sủng vật của hoàng thượng! Nó có ý nghĩa phi phàm!

Hiện nay, hắn lại không trông thấy con tiểu điêu kia, hắn cho dù có mười cái đầu, cũng không đủ chém a!

Hiện tại Tiểu Lô Tử kinh hồn bạt phách, sợ hãi bất an.

Chỉ thấy nam nhân đứng ở trước mặt hắn, đang hung hăng liếc mắt về phía hắn, bạc môi hé mở, trầm giọng nói.

"Người đâu! Phái người toàn lực tìm kiếm tiểu điêu, nhớ kỹ, nhìn thấy nó, tuyệt đối không thể làm thương tổn nó cho dù chỉ là một phân!"