Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 38: Cầu xin tha thứ




Nghe được Huyền Lăng Thương phân phó, thị vệ lĩnh mệnh lập tức cung kính dạ rồi nhanh chóng thối lui, mang theo một đội nhân mã điều tra toàn bộ hoàng cung.

"Về phần ngươi!"

Thị vệ bị điểm danh nhanh chóng lĩnh mệnh đi tìm Tiểu Điêu, tức giận trong Huyền Lăng Thương vẫn chưa thuyên giảm.

Đôi huyết mâu cũng vì tức giận mà trở nên u ám, tiểu thái giám sợ tới mức muốn tè ra quần.

Lý Tường vẫn đứng một bên, nhìn vẻ mặt lạnh nhưng băng của Huyền Lăng Thương, sau đó lại nhìn tiểu thái giám đang quỳ rạp trên đất, đảo mắt qua lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Lão chậm rãi tiến lên, cung kính nói với Huyền Lăng Thương

"Hoàng thượng, tiểu thái giám này cũng không phải cố ý, thỉnh thánh thượng tha cho hắn lần này đi"

Dẫu nói như thế nào, cũng là lão mang tiểu thái giám này vào Dưỡng Tâm Điện

Ban đầu chính là thấy tiếu thái giám này thông minh, nên mới thu làm đồ đệ.

Chính là, hắn lại gặp phải chuyện xui xẻo này. Bất qua, cũng tại hắn sơ suất quá...

Trong lúc Lý Tường đang hi vọng, Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng quét huyết mâu một vòng sang Lý Tường.

Trầm mặc một khắc, mới thản nhiên nói

"Trước tìm được tiểu điêu. Nếu có thể tìm được, tạm tha cho ngươi!"

Nói xong Huyền Lăng Thương hừ lạnh một tiếng, rồi hung hăng phất tay áo xoay người đi mất, không hề quan tâm tiểu thái giám Tiểu Lô Tử.đang quỳ kia nữa.

Gương mặt tuấn mỹ, giờ phút này mày kiếm nhíu chặt, môi mỏng mím lại tràn đầy lo lắng.

Vừa nghĩ tới Tiểu Điên thông minh đáng yêu lại có linh tính kia, cứ vậy mà rời khỏi hắn, thì Huyền Lăng Thương thấy trong lòng như có cái hố nhỏ, giống như thứ gì đó rất quan trọng lại ly khai sinh mệnh của hắn.

Cảm giác kia làm cho hắn rất không thoải mái!

Tiểu Điêu nhi a Tiểu Điêu nhi, ngươi bây giờ rốt cuộc đang ở đâu?!

Chẳng lẽ, ngươi thật sự ly khai nơi này rồi?!

Khổ sở thong lòng, đột nhiên, Huyền Lăng Thương như nghĩ đến gì đó, huyết mâu nhìn thẳng phía trước.

Chỉ thấy phía xa là mặt hồ xanh ngắt mát rượi. Trong hồ hoa sen nở rộ, lá sen xanh biếc.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, làm hoa sen không ngừng lay động, lá sen nhộn nhạo, nước gợn trong vắt .....

Nhìn thấy một khung cảnh đẹp như thơ này, trong lòng huyền Lăng Thương liền nảy lên một ý niệm, chớ không phải là....

Nghĩ đến đây, Huyền Lăng Thương huyết mâu sáng ngời, làn môi mỏng lập tức hé mở, trầm giọng phân phó

"Người đâu, chuẩn bị thuyền nhỏ!"

... ...

Đồng Nhạc Nhạc chỉ càm thấy vừa ngủ được một giấc thật thoải mái a!

Đã rất lâu rồi nàng không được ngủ thích ý đến vậy! Từ khi bước vào đời, mỗi ngày nàng đều vội vàng viết bản thảo.

Vì món tiền thưởng ba trăm đồng kia mà chuyên cần, mỗi ngày mở mắt ra liền lập tức rời giường gõ bàn phím. Cả ngày trong đầu đều là ý tưởng tình tiết tiểu thuyết, ngay cả đại tiện cũng là ý tưởng. Dù sao kiếm ăn rất không dễ dàng a!

Chính là hiện tại, sau khi biến thành Phượng Hoàng Điêu, vô ý cứu vua một nước. Về sau liền có gốc cây đại thụ Huyền Lăng Thương dựa vào, sau này nàng cũng không phải vì ba đấu gạo mà khom lưng!

Hiện tại được đắc ý nằm trên chiếc lá sen, đối với Đồng Nhạc Nhạc là phi thường to lớn . Nàng hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất nằm giang cả chân tay thành hình chữ đại .

Trên bầu trời cao tít kia là màu xanh thẫm giống như vừa được dội nước rửa sạch. Những đám mây trắng trôi bồng bềnh trong đó rất là đẹp mắt .

Bốn phía mùi hương thơm ngát phát tán...

Mỗi khi có làn gió thổi qua, chúng lại đẩy cho chiếc lá sen bên dưới không ngừng chao đảo. Nàng nằm ở mặt trên, chỉ cảm thấy cuộc đời như thế thật là quá tốt!

Ngay trong lúc Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy trong lòng cực kì nhàn nhã dễ chịu, thì đột nhiên, nàng nghe thấy từ phía sau có tiếng động truyền đến ...