Đường Chuyên

Chương 1492: Thứ Khó Bỏ Nhất Trên Đời




Trình Xử Mặc im lặng hồi lâu mớ nói:

- Là vì người mình nên y mới phẫn nộ, nếu là ngoại tộc, giết bao nhiêu cũng do chiến tranh, y có lý do an ủi mình.

Lý Thừa Càn gật đầu:

- Đúng vậy, trẫm nhiều phen mời y vào triều, đều bị y từ chối, thà dạy học, chọi dế, uống rượu chứ không vào triều đường. So với y, Trường Tôn Xung và Độc Cô Mưu đều thua kém.

- Trên đời chỉ có một Vân Diệp, trước kia thái thượng hoàng từng nói, thế gian có một Vân Diệp là phúc, có trăm Vân Diệp là tai họa còn hơn binh tai. Chí hướng của y không ở trên triều, đó là bản tính, y thích sống đơn giản, bệ hạ cho y đi.

Lý Thừa Càn lại lần nữa thở dài, tiếp tục phê duyệt tấu chương, chỉ cần Vân Diệp không giết Chu Hưng, chút ngang ngược hắn không để ý...

Về tới nhà, Vân Diệp ngồi ở ngưỡng cửa không nói không rằng, Vượng Tài thoải mái nắm bên, phe phẩy đuôi đuổi ruồi cho mình và Vân Diệp.

Phó dịch trong nhà không dám ra ngoài, ai nấy đi sát vào tường, có ra ngoài làm việc cũng đi cửa sau chứ không dại đi cửa trước.

Lý Thừa Càn ngày càng máu giết chóc, đúng với câu nói trên lịch sử, ta là thiên tử, phải muốn gì được nấy, can gián, giết, giết năm trăm người xem có yên không?

Bản chất không phải nhờ giáo dục có thể hoàn toàn thay đổi, bốn chục năm làm thái tử làm tâm lý hắn vặn vẹo, giờ nắm đại quyền, cho rằng mình làm gì là đúng, thêm vào huyết thống dã nhân trong máu làm hắn nhiễm tính giết người.

Chuyện này chỉ có thể dựa vào lý trí áp chế, hiện hắn đã thành ngựa hoang không ai quản, muốn làm gì thì làm là không đúng.

Lý Nhị có thể áp chế được, vì ông ta có đủ học thức cùng ý chí, có lòng dạ bao dung hết thảy, so với phụ thân mình, Lý Thừa Càn kém rất xa, không phải ai cũng có thể trở thành thiên cổ đệ nhất đế.

Không có gì bất ngờ, Lý Thừa Càn mau chóng ban thưởng tới, đó là một khuyết điểm nữa trong tính cách của hắn, một mặt làm hại ngươi, một mặt bù đắp, chẳng hiểu cái tính này sinh ra thế nào, trước kia làm thái tử không thấy.

Có nội thị đi tới, Vân Diệp không muốn gặp, đứng dậy vào phủ, bảo Tân Nguyệt ra tiếp thiên sứ, mình lười biếng nằm trên giường nhớ lại chuyện cũ, bất giác thiếp đi.

Khi tỉnh lại đã là hoàng hôn, do không cởi áo nên người đầy mồ hôi, mang quần áo tới nhà Hoàng Thử, kiếm Hoàng Thử kỳ lưng, sau đó làm ít rượu, rồi nghe ngóng xem Tiểu Vũ đang làm gì.

Tiểu Vũ lấy tiền của Vân gia, tới Trình gia, Ngưu gia, Úy Trì gia lừa tiền, thi thoảng còn lừa của Lý Thái một ít, tiền tài đã đành, rất nhiều tiên sinh thư viện bị nàng mời đi giúp, đại nhi tức của Công Thâu gia gần như liền một thể với Tiểu Vũ, bất kể ở đâu cũng thấy cả hai, điều duy nhất không làm là tới nhà thỉnh an, không biết công trình gì mà tốn kém tiền bạc như vậy, Vân Diệp rất tò mò.

Hông đeo bầu rượu, đi trên đường lát đá, nghe tiếng côn trung kêu râm ran, phanh ngực áo, cái nóng trên người bị gió tối thổi bay, không thấy mặt trời đâu nữa, chỉ còn vầng sáng màu quất hồng ở đỉnh núi.

Vân Diệp đá một cái cây, cái cây không nhúc nhích, chân lại bị đau, Vân Diệp chỉ cái cây nói với đám Lưu Tiến Bảo:

- Hồi trẻ đá nó đung đưa được, giờ nhiều tuổi, không làm nổi nữa.

Biết hôm nay gia chủ không vui, Lưu Tiến Bảo tóc đã hoa râm bốc phét chuyện năm xưa công gia đá gẫy đại thụ, nghe rõ ràng không hợp lý, vậy mà đám gia tướng cũng tin, còn chắp tay thỉnh giáo gia chủ kỹ xảo đá cây.

Đây không phải là nịnh bợ mà là sùng bái, Vân Diệp biết, chỉ cần mình không vui, từ Tân Nguyệt tới gia đinh đều nghĩ cách dỗ mình vui, lúc trẻ không rõ, sau khi nhiều tuổi thì xu thế ngày càng rõ ràng, mình còn chưa tới tuổi cần dỗ dành, nhưng Vân Diệp rất hưởng thụ chuyện vỗ mông thô tục này.

Hoàng Thử thấy Vân Diệp tới, cao hứng đích thân nghênh tiếp, mở cửa gian phòng chuyên môn giành cho Vân Diệp. Thần bí ra ngoài mang tới một cái đĩa, nhìn thấy thứ trên đó, Vân Diệp mừng rỡ thiếu điều reo lên, mấy chục năm chưa hút rồi.

Còn khách khí gì nữa, lá thuốc thuốc nho nhỏ sấy khô vàng làm sao đáng yêu như vậy, thuần thục vò nát, thuần thục lấy giấy vê lại, một điếu thuốc là xuất hiện.

Châm lửa rít một hơi, bị khói thuốc đậm đặc làm ho liên hồi, đúng là cào gan xé phổi, làm Lưu Tiến Bảo hoảng sợ xông vào xem, vào rồi cũng không ra nữa vì hắn thấy công gia đang nuốt mây nhả khói, tựa hồ vô cùng thư thái.

Trước mặt công gia không cần khách khí, Lưu Tiến Bảo thấy Hoàng Thử vừa vê xong điều thuốc là, lập tức cướp lấy học công gia châm lửa hút, hơi đầu tiêu ho thiếu chút nữa chết luôn sau khi dần thích ứng rồi cảm thấy làm thế này vô cùng khí thế, nhất là công gia ngâm người trong nước thò mỗi cái đầu nhả khói, thực sự là ảo diệu vô cùng.

Hút hết một điếu, Vân Diệp lắc cái đầu với ngất ngưởng:

- Rất nhiều năm rồi không thấy nó, đôi khi còn mơ thấy hôm nay đã thỏa nguyện. Hoàng Thử, mấy cái cây giống cho ngươi rốt cuộc biến thành bao nhiêu rồi?

Hoàng Thử mở cửa sổ, Vân Diệp nghển cổ lên nhìn, oa, cả một mẫu đất toàn là thuốc lá, Vân Diệp cười hớn hở, đủ cho mình hút khối năm.

- Công gia, tiểu nhân lúc mới hút cũng sặc kinh lắm, nhưng dần dần ngấm được sự thần kỳ của nó, nhất là ăn cơm xong làm một điếu, đúng là thần tiên.

Vân Diệp cười:

- Đây không phải thứ tốt lành gì đâu, hại tim hại phổi, có điều con người là thế, biết rõ có hại, vẫn không kháng cự được dụ hoặc, vì khoan khoái nhất thời, chẳng quản sau này.

Hoàng Thử phả ra một làn khói xanh:

- Đúng thế, nhưng hút mãi không rời được nó, hiện giờ cách một khoảng thời gian không hút sẽ thấy toàn thân khó chịu.

- Thứ này gây nghiện đấy, một khi hút nó khó bỏ lắm, công gia ta năm xưa vì bỏ nó hạ quyết tâm mười mấy lần, kết quả là còn hút nhiều hơn trước. Biết vì sao công gia ta háu ăn vậy không, quá nửa nguyên nhân vì nó, không có nó, mồm cứ thấy thiếu thiếu, nên đành ăn không ngừng.

Hút thuốc tới say sưa, quên luôn cả chuyện Tiểu Vũ, Vân Diệp không hỏi, Hoàng Thử lại chủ động nhắc tới:

- Công gia, tiểu chủ tử định đào rỗng một quả núi, ngài không biết, dưới sự chỉ dẫn của tiên sinh thư viện, bọn họ tiến triển kinh người, đào một tỏa địa cung rất trang lệ, trong địa cung còn có sông. Quả núi đó rất thích hợp trên dưới đều là đá cứng, ở giữa lại là tầng đá vụn, chỉ cần đào đá vụn đi, trong địa cung dựng hơn trăm cột chống vững trãi.

- Công Thâu Giáp cũng dốc sức giúp tiểu chủ nhân, vì tiểu chủ nhân hứa sau khi địa cung xong, sẽ cho Công Thâu gia một thiên điện. Tiểu nhân không biết tiểu chủ nhân làm gì, nhưng nếu công gia không ngăn, tiểu nhân cũng định dốc toàn lực giúp nàng.

Vân Diệp dập tắt điều thuốc lá thứ hai:

- Tùy nó đi, người Lý gia không sửa được cái dã tính, ta không cần giúp họ nhiều hơn được, bản thân cũng giết người thì đừng trách người khác giết hộ, ta giúp họ có trăm năm bình an là nể tình cảm bao năm qua lắm rồi.

Đã hiểu cả quá trình sự kiện, Vân Diệp không muốn hỏi tới nữa, dù y nỗ lực muốn thay đổi lịch sử ra sao, nó vẫn ngoan cố chạy theo hướng quỹ đạo vốn có, nên y bỏ nỗ lực vô vị, lòng hoàn toàn cởi mở, thuận theo tự nhiên.

Khi Vân Diệp đang nằm dưới ánh trăng hút thuốc nghỉ ngơi thì gáy đột nhiên bị bợp một phát, lửa giẩn bốc lên, đang định báo thù thì thấy Lý Nhị mặc một thân toàn màu đen, đứng sau mình như bóng ma, hiển nhiên vừa rồi là ông ta ra tay.

Lý Nhị đứng vô cùng vất vả, Vân Diệp vội mặc áo, nhường chỗ, Lý Nhị ở đây, Trường Tôn thị nhất định cũng ở gần đây.

Hoàng Thử bê đĩa thuốc lá tới, nịnh bợ cuốn thuốc, chỉ thiếu mỗi phầm liếm nước bọt dính lại, Lý Nhị nhận lấy thuận thục dính vào, ghé tới đánh lửa của Hoàng Thử, hút vô cùng khoan khoái.