Dưỡng Công Ký

Chương 1




Thường Cảnh cảm thấy mình nhìn thấy thiên thần, cái loại khi lớn lên sẽ thật xinh đẹp mỹ lệ sau lưng có đôi cánh trên đầu còn có đôi lỗ tai thật dài.

Tuy rằng thiên thần chỉ là một đứa trẻ mới chừng mười một mười hai tuổi, thế nhưng vẻ đẹp của thiên thần không ảnh hưởng một chút nào, bởi vì cũng có bé trai thiên thần mà, đó chính là Cupid đấy……

Thường Cảnh nhìn nó ngây dại rồi, đồng thời y còn cảm thấy, chính mình đang có một giấc mơ rất đẹp.

Phải biết rằng mỗi khi ông thầy giáo già căm phẫn sục sôi giảng bài về lịch sử cận đại Trung Hoa thế mà cậu vẫn ngủ gục nằm mơ thấy thiên thần, quả nhiên đó là kỳ tích.

Chính vì lẽ đó, lúc y mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy có người đứng trước mặt giống y như thiên thần xuất hiện trong giấc mộng, kinh ngạc không cách nào nói nên lời.

Nhưng mà…… Chờ chút chờ chút đã, Thường Cảnh rất là nghi hoặc nhìn thiên thần đứng trước mặt này, hửm, thiên thần có lỗ tai nhọn sao?

Không phải chứ, vậy thì đứng trước mặt y đây, là sinh vật gì!!

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, đây là chỗ nào!!!

“Em tỉnh rồi!” Nhìn thấy Thường Cảnh tỉnh lại, ‘Thiên Thần’ nở nụ cười, mặt mày cong lên trong nháy mắt khiến Thường Cảnh như nhìn thấy tiên nữ bay lượn trên mây —— chỉ thuộc về bầu trời.

Liều mạng lắc lắc đầu, kỳ thật Thường Cảnh còn chưa kịp phản ứng.

Tuy rằng không phản ứng, thế nhưng Thường Cảnh đã rõ, chính mình đã xuyên qua rồi.

Dùng thuật ngữ chuyên nghiệp thuyết minh chính là y không cẩn thận ngủ sau đó thời không xuất hiện hỗn loạn cậu cứ như vậy không cẩn thận bị cuốn vào thời không thác loạn dẫn đến chuyện xuyên qua.

…… Trở lại thực tại.

Bị chính mình não bổ, Thường Cảnh cũng cảm thấy trong não mình chấn động quá lớn rồi.

Lập tức, y nhìn về phía sinh vật đứng trước mặt mình ngay lúc này.

“Cậu là ai?” Thường Cảnh cau mày, liếc mắt nhìn đứa nhỏ trước mặt, thân thể còn quá bé, dáng người cũng hết sức nhỏ gầy, y phục trên người chỉnh tề, thế nhưng có thể thấy, đã có chút cũ sờn.

Tình huống như vậy khiến Thường Cảnh phải quay đầu nhìn một vòng hoàn cảnh chung quanh, y phát hiện, chính mình đã không còn trong phòng học nữa, thay vào đó là đến được một gian phòng trang trí hết sức đơn giản, y lại cúi đầu, Thường Cảnh thấy chính mình đang ngồi trên một chiếc giường đệm.

Ngủ một giấc còn có thể xuyên qua, đậu má những tên kia chỉ cần xuyên qua một phát đều không phải trở thành công thành danh toại hay sao!

Tui không muốn mình xuyên qua thành như thế này đâu QAQ

‘Thiên Thần’ nghiêng đầu hai mắt to thật to nhìn chằm chằm Thường Cảnh, sau đó nở nụ cười, tiến lên một bước, ôm lấy cánh tay Thường Cảnh.

“Em phải nhớ kỹ, em là vợ ta do chính ta mua về.”

‘Thiên Thần’ không nói thì thôi một khi nói làm cho người khác kinh ngạc đến chết không thôi, Thường Cảnh cảm thấy mình thiếu chút nữa bị dọa đến té đái rồi.

Mặt y không hề cảm xúc liếc mắt nhìn ‘Thiên Thần’ thỏa mãn ôm chặt lấy cánh tay mình, dùng ngữ khí cực kỳ bình thản nói rằng: “…… Cảm ơn, làm phiền cậu nhìn cho thật kỹ vào, tôi là nam.”

“Ơ, nam là cái gì?” ‘Thiên Thần’ nháy đôi mắt, vẻ mặt nghi hoặc, nhìn như thiên chân vô tà.

“……” Thường Cảnh tiếp tục mặt đơ, “Tôi là nam nhân.”

“Không đúng không đúng, em là giống cái, là vợ ta.” ‘Thiên Thần’ ngẩng cao đầu, vẻ mặt đắc ý, “Em được ta mua về, ta phải bỏ ra khoảng mười khối hoàng bảo thạch đấy.”

Thường Cảnh có chút bất đắc dĩ, lại hỏi: “Cậu không nhận lầm người chứ?”

Lắc đầu, ‘Thiên Thần’ thả cánh tay Thường Cảnh ra, đứng lên, sau đó tiến sát vào người Thường Cảnh, đưa tay đặt lên lông mày y, vuốt ve một chút, lập tức liền nở nụ cười, “Không sai, em chính là vợ ta, em là Nhân tộc, đồng thời lông mày của em có dấu ấn hoa đào, đó là tiêu chí của giống cái.”

Thường Cảnh nghe xong, càng thêm nghi hoặc. Y nhớ rõ chính mình làm gì có dấu ấn hoa đào nào, vì lẽ đó y chớp chớp mắt, “Có tấm gương không?”

‘Thiên Thần’ nghe Thường Cảnh nói xong, lập tức xoay người chạy tung tăng đi lấy tấm gương.

Cậu biết giống cái rất đẹp, thế cho nên sau khi mua được Thường Cảnh xong lại đi mua thêm một tấm gương, tuy rằng khi mua những thứ này sẽ tiêu hết bảo thạch tích trữ trên người mình, thế nhưng chả sao cả.

Cậu là chủ nhân trong gia đình, bảo thạch gì chứ, kiếm lại sẽ có, quan trọng nhất chính là, vợ mình hài lòng là tốt rồi!

Vật quý hiếm như thế phải dùng pha lê chế tác tạo thành, bình thường chỉ có nhà quyền quý có tiền mới dám dùng đến cậu liền đưa tấm gương cho Thường Cảnh, một đôi mắt lộ ra tin tức lấy lòng.

Thường Cảnh cũng không biết, tấm gương này quý trọng ra sao, thế nhưng y có thể thấy đáy mắt ‘Thiên Thần’ sáng tỏ như lấy lòng, liền nhếch miệng, lộ ra nụ cười thật tươi.

Thường Cảnh lớn lên nhìn không đẹp mắt cho lắm, nhưng cũng không tính là quá bình thường, làn da trắng nõn ngũ quan thanh tú, trên người còn tản mát ra khí chất, nói tóm lại, chính là người thanh tú đi.

Nhìn ‘Thiên Thần’ bởi vì nụ cười của mình mà trở nên thỏa mãn, Thường Cảnh lúc này mới cúi đầu, nhìn hình chiếu trong gương.

Y phát hiện, tấm gương nơi này lại được chế tác từ pha lê! Vì lẽ đó nhìn ra rất rõ ràng, y nhẹ nhàng nhìn thấy chính mình trong gương, tuy rằng tướng mạo vẫn là mình, thế nhưng cũng có một số chỗ không đúng lắm.

Đầu tiên, làn da mịn màng, sau đó là tóc biến dài ra, trực tiếp từ tóc ngắn đã biến thành tóc dài đến eo.

Thời điểm trước kia, y thích nhất là đuổi theo các cô gái nữ sinh đùa giỡn nói: Đợi khi em tóc dài đến eo, anh sẽ dùng kéo cắt roẹt một phát cho ngắn bớt, giờ thì vui rồi hiện tại lại biến thành y có một đầu tóc dài đến tận eo.

Bĩu môi, Thường Cảnh im lặng suy nghĩ, chính mình gần đây lẽ nào đã làm chuyện gì đó không hay hay sao?

Bốn mươi lăm độ nhìn lên phía chân trời, Thường Cảnh yên lặng biểu thị, Thượng Đế lão nhân gia ngài lẽ nào không nhìn thấy con sao!!!

Nhìn thấy vợ mình ngửa đầu nhìn trời, Thiên Dịch tò mò hỏi: “Em đang nhìn cái gì thế?”

Thường Cảnh trả lời: “Thiên Thần.”

Thiên Dịch nghe xong, nhíu nhíu mày, nhón mũi chân đem khuôn mặt Thường Cảnh hướng về phía chính mình, “Ta là Tinh Linh, không phải Thiên Thần, Thiên Thần sống tại Thiên Quốc, còn nơi này là Địa Quốc.”

“Thật sự có Thiên Thần sao.” Có điều đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, bé trai đứng trước mặt này, là Tinh Linh!

Cái loại cùng thiên địa đồng thọ chỉ cần vạn vật còn Tinh Linh sẽ không phải chết sao!!

Nghĩ tới đây, Thường Cảnh kinh ngạc thốt lên: “Cậu là Tinh Linh?”

“Đúng vậy, Thiên Dịch chính là Tinh Linh.” Nhắc tới tên của mình, Thiên Dịch chớp chớp đôi mắt, đột nhiên có chút thẹn thùng, “Về sau em phải kêu ta là Thiên Dịch nha.”

“Ừm, anh tên là Thường Cảnh.” Đứa nhỏ đã tự giới thiệu mình rồi, Thường Cảnh đương nhiên phải trả lễ lại giới thiệu chính mình.

Hơn nữa trong lòng Thường Cảnh kỳ thật vẫn không để bụng chuyện Thiên Dịch gọi mình là vợ.

Cho dù chỉ mới ngủ xuyên qua một phát từ giống đực chuyển mình thành giống cái, thế nhưng Thường Cảnh vẫn tin tưởng, đứa trẻ chỉ mới mười một mười hai tuổi này, căn bản không thể làm gì được mình.

Cùng lắm, chỉ gọi hai chữ ‘Người vợ’ không hơn không kém.

Tuân theo ý nghĩ đã mặc định, dù sao cũng không thể quay trở về nhà, Thường Cảnh nhìn trước mặt Tinh Linh bé, đơn giản cứ ở lại thôi.

Vì thế, y đưa tay ra hướng về phía Thiên Dịch, cười ha ha nói, “Thiên Dịch, anh sẽ ở lại đây.”

Thiên Dịch lộ ra hàm răng trắng nõn, “Ha ha, người vợ đương nhiên phải ở lại đây rồi.”

Thường Cảnh: “……”

Không muốn tiếp tục vấn đề sửa lại vụ “Người vợ” của Thiên Dịch, ngược lại Thường Cảnh bắt đầu hỏi thăm Thiên Dịch những điều liên quan đến thế giới này.

“Thiên Dịch, nơi này là nơi nào? Tại sao…… Lại có Tinh Linh cùng Thiên Thần?” Thường Cảnh hỏi kỳ thật có chút chần chờ, thế nhưng vừa nghĩ tới chính mình có thể lấy lý do mất trí nhớ làm cái cớ, liền quang minh chính đại hỏi liền.

Nghe Thường Cảnh hỏi vấn đề thường thức này, Thiên Dịch chớp chớp mắt, đầu tiên là nghi hoặc nhìn Thường Cảnh một chút, sau đó liền đưa ra đáp án.

—— Nhất định là Thường Cảnh bị bọn buôn người bắt vào thời điểm đó đã làm tổn thương đến đầu óc hắn, cho nên mới quên đi những chuyện này.

Vừa nghĩ như thế, Thiên Dịch liền đảm đương trách nhiệm chủ nhân một gia đình.

Cho nên, nó ngồi xuống bên cạnh Thường Cảnh, một tay cầm lấy tay Thường Cảnh, đặt vào trong tay, sau đó bắt đầu chậm rãi nói vấn đề Thường Cảnh vừa hỏi.

“Chúng ta hiện tại đang ở Địa Quốc, Địa Quốc cư trú phân biệt bao gồm Tinh Linh tộc Nhân tộc Ma tộc cùng với Thú tộc. Trong đó, chỉ có giống cái Nhân tộc mới có thể thai nghén đời sau.”

“Hả?” Thường Cảnh chỉ cho rằng Thiên Dịch thích kề cận y, cho nên cũng không có rút tay mình về, chỉ là nghe Thiên Dịch nói rằng ‘Chỉ có Nhân tộc’ mới có thể sinh sôi nảy nở, y hoàn toàn nghi hoặc.

“Tại sao chỉ có Nhân tộc mới có thể thai nghén đời sau?”

Thiên Dịch quay đầu liếc mắt nhìn Thường Cảnh, chỉ cảm thấy vợ mình thật sự quá đáng thương, cái gì cũng đều quên hết trơn, có điều may là gặp phải mình, nó nhất định sẽ cố gắng bảo vệ vợ mình.

“Bởi vì thế giới này chỉ có Nhân tộc mới có giống cái nha, còn các tộc khác, đều chỉ có giống đực. Nhưng nếu như đồng loại Nhân tộc ở bên nhau thì việc sinh sản sẽ dần dần đi xuống, bởi vì giống cái Nhân tộc khi sinh ra em bé, nếu là giống đực, sẽ giống như những giống đực trong các tộc khác, còn nếu là giống cái, thì chính là Nhân tộc.”

Thường Cảnh không biết mình nên nói cái gì, cho nên hiện tại y không chỉ là giống cái còn * có thể thai nghén giống cái đời kế tiếp!!!

Đậu má, Thượng Đế lão gia ngài quá hố cha rồi đó!

Xuyên qua thì cứ xuyên qua đi, xuyên qua thành giống cái còn chưa tính, * bị một đứa trẻ Tinh Linh chỉ mới mười hai mười ba tuổi mua về làm vợ cũng thôi đi, thế nhưng giời ạ cái gì là có thể mang thai!!!!

Cái này không khoa học chút nào!

Khóe miệng giật giật, Thường Cảnh không biết phải làm sao liền hỏi ra một vấn đề có sức hủy diệt tam quan rất lớn.

Y hỏi Thiên Dịch, “À, em bé ấy, làm sao có thể sinh ra?”

Thiên Dịch bị vấn đề Thường Cảnh hỏi làm cả khuôn mặt đỏ chót, một đôi mắt càng thêm xinh đẹp…… Tình cảnh này bị Thường Cảnh nhìn thấy, trong lòng lại là từng trận cười ha ha ha.

—— Rõ ràng bộ dáng diện mạo Thiên Dịch càng giống như giống cái rất dễ đẩy ngã, dựa vào cái gì nó lại là giống đực!!!

“Tại sao em lại hỏi vấn đề như vậy, thật không biết xấu hổ.” Cả khuôn mặt đều đỏ ngầu, Thiên Dịch trưng ra bộ mặt nghiêm túc đối với Thường Cảnh nói rằng: “Em là giống cái, là vợ ta, phải rụt rè một chút, mấy cái vấn đề này, sao có thể tùy tùy tiện tiện hỏi ra cho được.”

Thường Cảnh nhất thời phát hiện mình tựa hồ đã làm hư người bạn nhỏ này rồi. Tinh Linh bé đang ngồi bên cạnh mình, xem ra chỉ như một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, thế cho nên, vẫn chưa tính là thành niên đi!

Được rồi, y phải sâu sắc chấn chỉnh lại.

Nhìn Thường Cảnh bởi vì chính mình mà yên lặng, Thiên Dịch cho rằng Thường Cảnh đã thấu hiểu và lắng nghe, liền bắt đầu tiếp tục dặn: “Phải nhớ sau này khi ra ngoài phải cách ly giống đực xa một chút.”

“Vì sao?” Hiển nhiên, Thường Cảnh vẫn không đem mình đặt tại vị trí giống cái.

“Bởi vì em là vợ ta, là giống cái!” Đôi mắt trừng to, quai hàm phồng lên, Thiên Dịch nói rất trịnh trọng.