Dưỡng Công Ký

Chương 4




Tuy rằng Thiên Dịch hay cường điệu với Thường Cảnh chính mình là giống đực, có thể tự bảo vệ mình, thế nhưng Thường Cảnh vẫn luôn giải thích qua một lần cùng Thiên Dịch, nói cả một đống đạo lý.

Xem ra, chỉ còn ba năm nữa Thiên Dịch mới thành niên, thế nhưng vóc dáng rất cao, nhìn cũng rất lợi hại nha.

Hơn nữa, ở thế giới này y chỉ nhận thức một người là Thiên Dịch, nếu Thiên Dịch có xảy ra chuyện gì, thì y phải làm sao bây giờ? Tuy rằng nói như vậy có chút ích kỷ, thế nhưng ở một thế giới xa lạ không nơi nương tựa, Thường Cảnh xác thật phải cố gắng sống sót.

“Tiểu Cảnh, ta biết rồi, lần sau ta sẽ không trở về muộn nữa, em không cần sợ hãi.” Vỗ vai Thường Cảnh, Thiên Dịch ưỡn ngực, trong lòng rất là cao hứng, bởi vì Tiểu Cảnh đang ỷ lại chính mình đó.

Đúng vậy, Thiên Dịch đã tự động đem nỗi lo lắng bất an của Thường Cảnh, xem đó như là thành ý của y.

Đại khái biến thành: Bởi vì buổi tối quá sợ bóng đêm nên thân là giống cái Thường Cảnh không dám ngốc nghếch ở trong nhà nên bắt nó trở về nhà không cần lên núi. Bởi vì giống cái luôn thẹn thùng xấu hổ, nên sẽ càng không dám nói ra ‘sớm chút trở về’, sau đó liền thay đổi thành một loại phương thức nói cho nó biết.

—— trở lại thực tại, đây là những điều Thiên Dịch đang nghĩ đến, thế là nó rất thỏa mãn.

Bởi vì cha nó nói cho nó biết, bảo vệ giống cái cùng để giống cái ỷ lại giống đực, mới là giống đực mạnh mẽ nhất.

Nó đã trở thành giống đực mạnh mẽ nhất nha! Nghĩ tới đây, Thiên Dịch vốn đã đáng yêu khuôn mặt trở nên hơi ửng đỏ lên, nó ngượng ngùng nhìn thoáng qua Thường Cảnh, nói: “Tiểu Cảnh, nếu em sợ ở nhà một mình, có thể trực tiếp nói với ta, về sau, ta mang em cùng đi là được rồi.”

“Ơ?” Chớp chớp mắt, Thường Cảnh không rõ vì sao nhìn Thiên Dịch.

Cánh phía sau Thiên Dịch giật giật, đôi tròng mắt trong suốt, “Nếu Tiểu Cảnh sợ ở nhà một mình thì trực tiếp nói với ta nha.”

Hóa ra cả nửa buổi này, Thiên Dịch hiểu lầm ý mình, có điều nhìn đứa nhỏ trước mặt này bên trong cặp mắt lấp lánh cùng nụ cười thỏa mãn, bỗng nhiên Thường Cảnh không muốn giải thích.

Y suy nghĩ một chút, có thể đi theo Thiên Dịch cũng là một lựa chọn không tồi, thế là y không giải thích gì thêm, nở nụ cười, “Vậy được, sau này anh sẽ đi theo Thiên Dịch.”

Chuyện này cứ thế mà bỏ qua, tuy rằng Thường Cảnh không thuận lợi khiến Thiên Dịch không cần chạy lên núi đi bắt linh thú cấp thấp gì đó đem đổi lấy bảo thạch, thế nhưng chí ít cũng cho mình tranh thủ có cơ hội lên núi.

Chính mình nhìn như thế nào đều so với Thiên Dịch có sức mạnh hơn nhiều, nếu thật có chuyện gì xảy ra, chính mình cũng có thể bảo vệ Thiên Dịch.

Thế giới này không có ti vi không có di động càng không có máy vi tính cũng không có những thú chơi xa hoa đồi trụy như những quán bar sống về đêm, vì lẽ đó mọi người đa số buổi tối đều ngủ rất sớm.

Nhưng nói đến ngủ, là cả một vấn đề.

Nhà Thiên Dịch chỉ có một phòng, trong phòng cũng chỉ có một cái giường, thế cho nên, chờ đến khi Thiên Dịch tẩy rửa qua loa muốn bò lên giường, liền nghĩ tới chính mình mới vừa mua giống cái về kia.

Thường Cảnh tự mình bò lên giường, lúc này đột nhiên nhìn Thiên Dịch đứng ở trước giường bất động, liền hỏi: “Thiên Dịch, làm sao vậy?”

Thiên Dịch bị Thường Cảnh dọa một tiếng, đột nhiên hoàn hồn, sau đó cả khuôn mặt trở nên đỏ chót. Có điều nó quay lưng về phía đèn dầu, vì lẽ đó đứng ở hướng Thường Cảnh không nhìn thấy trên mặt nó đỏ ửng.

Sứt mẻ nói lắp bắp, Thiên Dịch ngó sang chỗ khác, không nhìn đến trên giường Thường Cảnh cởi hết ra chỉ còn áo sơ mi đơn giản, nhỏ giọng nói: “Tiểu Cảnh, giống cái có sự khác biệt, em ngủ trên giường, ta, ta ngủ trên sàn nhà là được rồi.”

Thiên Dịch trong bộ dạng này thật sự suýt chút nữa khiến Thường Cảnh cười bò ở trên giường, y trực tiếp đưa tay kéo tay Thiên Dịch, cười híp mắt nói: “Sàn nhà lạnh lắm, chúng ta ngủ chung với nhau đi.”

“Không được không được, chúng ta vẫn chưa có thành hôn, không thể cùng giường.” Đưa tay lắc như trống bỏi, Thiên Dịch nhìn chăm chú vào Thường Cảnh.

Thường Cảnh thấy trên đỉnh đầu lỗ tai Thiên Dịch bắt đầu run lên, thật là quá moe đi, còn có cánh sau lưng nó đong đưa đến đong đưa đi, trong lòng nổi lên hiếu kỳ, nhân tiện nói: “Thiên Dịch, lúc cậu ngủ, đôi cánh thì phải làm sao?”

Lỗ tai run lên, Thiên Dịch ngượng ngùng vò vò đầu, “Kỳ thật ta đã quá quen thuộc với đôi cánh này nên thời điểm khi ngủ đều không thu hồi lại.”

“Như vậy à.” Thường Cảnh tỉnh ngộ, sau đó thuận lợi kéo Thiên Dịch đến bên cạnh mình, sờ lên lỗ tai nó đang dựng thẳng, cười ha ha nói: “Thiên Dịch hiện tại vẫn là con nít, sẽ không làm điều gì đó với anh đúng không?”

“Dạ, cha nói, sau khi thành hôn mới tính đến chuyện sinh bảo bảo.”

“Đúng rồi, thế cho nên Thiên Dịch cứ ngủ chung với anh đi.”

Nghiêng đầu, Thiên Dịch vẫn kiên trì, “Không được không được, em là giống cái, mà ta là giống đực, cho dù ta hiện tại vẫn chưa thành niên, nhưng chúng ta không thể ngủ chung cùng nhau.”

Thường Cảnh không còn cách nào khác, cũng không thể để cho Thiên Dịch ngủ dưới đất, không thể làm gì khác hơn là nói: “Nhưng Thiên Dịch mua anh về làm vợ, mà người vợ, là phải cùng Thiên Dịch ngủ chung với nhau.”

Thiên Dịch chớp mắt, cảm thấy cũng có chút đạo lý, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, lại tiếp tục lắc đầu, nói: “Tuy rằng Tiểu Cảnh là ta mua về làm vợ, sau này sẽ làm vợ ta, nhưng hiện tại chúng ta còn chưa kết hôn, vẫn không thể cùng ngủ với nhau.”

“……” Thường Cảnh thất thần ngước mắt lên nhìn trời, y nghĩ thật muốn bổ đầu Thiên Dịch ra xem bên trong có gì!

Sau một hồi im lặng, Thiên Dịch chạy tới ba cái rương lớn bên cạnh, lúc này đang định lấy tấm chăn dự bị bên trong ra.

Con ngươi Thường Cảnh chuyển động, nhanh trí nói: “Nhưng mà, Thiên Dịch à anh không dám ngủ một mình, anh sợ.”

Câu nói này khiến Thiên Dịch ngừng động tác lại, nó quay đầu nhìn Thường Cảnh, Thường Cảnh rất phối hợp làm ra dáng vẻ sợ hãi, vẻ mặt đó rất rõ ràng, nhìn không ra đó chỉ là diễn kịch.

Lỗ tai Thiên Dịch mất tự nhiên run lên, ngừng một lát, đem nắp rương đậy lại, xoay người đi trở về bên giường, quay về Thường Cảnh nói: “Là bởi vì Tiểu Cảnh sợ nên ta mới cùng Tiểu Cảnh ngủ chung.”

Trên mặt Thường Cảnh đi kèm với ý cười gật đầu một cái.

Vì thế Thiên Dịch liền trút bỏ lớp áo quần của mình rồi bò tới trên giường, đem cánh sau lưng rụt trở về, nằm ở trên giường đắp chăn lên, lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Giống cái thật là nhát cáy.”

Thường Cảnh vẻ mặt ngẩn ra, sau đó lại nở nụ cười, chỉ là nụ cười này có chút gượng ép.

Trong lòng lại vô ngữ phun tào: Thằng nhóc thối, còn không phải sợ mày sẽ sinh bệnh à một thằng to cao như tao sao lại có thể sợ chứ!

—— Thường Cảnh cảm thấy chính mình có kỹ thuật diễn xuất thật quá vĩ đại có thể so sánh với ảnh đế, vì chính mình cho 1 like, uy vũ khí phách!

Do Thường Cảnh chiều nay ngủ hơi nhiều, nên buổi tối cũng không buồn ngủ cho lắm, chỉ là nằm trên giường, đôi mắt mở thật lớn như đang suy nghĩ chuyện gì.

Đến cùng như thế nào mà thế giới này tồn tại được vậy, kỳ thật điều này khiến cho Thường Cảnh hết sức tò mò.

Nếu có thể đi ra ngoài nhìn xem là tốt rồi, nhưng y nhận ra, Thiên Dịch sẽ không cho phép y tự ý rời đi, đặc biệt là một thân một mình.

Hôm nay trong tin tức từ Thiên Dịch nói, Thường Cảnh cũng đã rõ, chính mình là giống cái, hơn nữa trong thế giới sinh tồn ‘Dương thịnh âm suy’, bên ngoài cũng có thể tùy tiện tìm được giống đực thành niên, hoặc là nói cho dù là giống đực nào cũng có thể đẩy ngã chính mình.

Tuy rằng y thật sự không muốn thừa nhận như thế, thế nhưng không nghi ngờ chút nào, giống cái như y, tồn tại thật nhỏ yếu.

Thường Cảnh cảm thấy chính mình ngày thường rất ngoan ngoãn nha, ngoại trừ chơi game cùng ở lỳ trong ký túc xá xem tiểu thuyết khoa học viễn tưởng cũng không còn làm cái gì khác, chính mình là trạch nam phổ thông bình thường như vậy làm sao lại may mắn được đại thần xuyên qua lựa chọn nhỉ.

Thở dài một hơi, tâm tư Thường Cảnh như thiên hồi bách chuyển.

—— Thượng Đế đối với y thật quá tốt rồi.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của Thiên Dịch, làm Thường Cảnh phải lệch đầu sang nhìn.

Thiên Dịch ngủ rất say, ngủ rồi mà mặt vẫn rất đẹp, thế nhưng lại có thêm càng nhiều đáng yêu hơn, trong lúc hít thở, mũi miệng thở ra hợp lại, bởi vì ngủ nghiêng, nửa bên mặt bị gối ép xuống, khiến gò má nâng lên.

Ban đêm yên tĩnh, nên không có một tiếng động nào, chỉ có tiếng hít thở đều đều của Thiên Dịch, điều này làm cho Thường Cảnh trở nên rất bình tĩnh.

Tính ra, chí ít chính mình không cô đơn, chí ít, bên cạnh y còn có Thiên Dịch.

Khóe miệng gợi lên ý cười mộc mạc, Thường Cảnh nghĩ, ngày mai khí trời sẽ rất tốt, à, chính mình còn phải đi tắm nữa chứ, y cảm thấy cả người mình dơ bẩn hết rồi.

Dần dần, trong suy nghĩ ngổn ngang, Thường Cảnh chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Đêm tối yên tĩnh không hề phát ra tiếng động, một đêm không mộng.

Hôm sau, thời điểm Thường Cảnh tỉnh lại cảm giác bờ vai của chính mình bị đè xuống, vừa định nhúc nhích, lại phát hiện hình như mình được ai đó ôm vào thì phải.

Nghiêng đầu nhìn sang, Thường Cảnh nhìn thấy Thiên Dịch thỏa mãn chép chép miệng, khóe miệng ngúc ngoắc có chút bất đắc dĩ.

Thôi vậy, cứ để Thiên Dịch ngủ thêm một chút đi.

Thường Cảnh chịu đựng đau nhức, nằm không nhúc nhích, bên cạnh là tiếng hít thở đều đều của Thiên Dịch, hiển nhiên còn ngủ rất say.

Bên ngoài truyền đến tiếng chim chóc kêu, hót líu lo không ngừng náo nhiệt.

Thường Cảnh xoay đầu, xuyên thấu qua khe hở trên cửa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Trời còn u ám, cũng chưa hoàn toàn sáng hẳn, thời gian này, hẳn là sáu giờ sáng đi, có điều Thường Cảnh không biết thế giới này sẽ tính toán thời gian ra sao, vì thế dùng phương thức của chính mình tự mình tính toán.

Vẫn duy trì trong tư thế này hơn một tiếng, Thường Cảnh thấy chính mình đã chịu tới điểm cực hạn rồi, thì Thiên Dịch liền tỉnh lại.

Gò má sượt lên bả vai Thường Cảnh, Thiên Dịch ngẩng đầu nhìn người vợ tương lai của chính mình, cười híp mắt nói: “Tiểu Cảnh, chào buổi sáng.”

Thường Cảnh kéo kéo khóe miệng, có chút bất đắc dĩ giật giật cánh tay đã không còn cảm giác.

“Thiên Dịch, cậu có thể buông cánh tay của anh ra…… Dường như, nó muốn liệt luôn rồi.”