Dưỡng Công Ký

Chương 40




“À, tuy rằng mùi máu tươi rất nhạt, thế nhưng vẫn có sức hấp dẫn rất lớn, chẳng trách những con Ung Cùng này đều vây xung quanh ngươi.” Cười ha ha, nam nhân chế giễu nhìn Thường Cảnh, vẻ mặt tuy lười biếng nhưng hàm xúc lại mang ý cười.

Thường Cảnh: “……” Giận quá giận quá đi! Đã spam vô số lần năm ngoái mình mua được cái đồng hồ nay đã xuất hiện……

Có điều.

Nhìn Thiên Dịch không động đậy nằm trong lòng ngực nam nhân, Thường Cảnh rất là lo lắng.

“Này, đến cùng anh là ai vậy, sao lại ôm Thiên Dịch, Thiên Dịch làm sao bị thương?!” Thường Cảnh liên tiếp hỏi ra nhiều vấn đề, dáng vẻ lo lắng kia nếu như không phải bởi vì bị lửa bao bọc vào bên trong, y phỏng chừng hiện tại đã xông ra ngoài.

“Ngươi hỏi ba vấn đề, muốn ta trả lời câu hỏi nào đây?” Nam nhân cười ha ha mở miệng, không quan tâm chút nào đám Ung Cùng đang vây xung quanh bọn họ.

“Trước tiên trả lời câu hỏi làm sao Thiên Dịch lại bị thương?” Bặm môi, Thường Cảnh ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên người nam nhân.

“Ờ…… Đại khái là do, không tự lượng sức?” Nghiêng đầu, nam nhân cứ như thế mà trả lời Thường Cảnh.

Không tự lượng sức? Cái này mà được xem như là đáp án sao, Thường Cảnh mặt tối sầm lại, căm tức nheo mắt lại nhìn nam nhân, chuyện này căn bản là nói qua loa đi.

“Sau đó là vấn đề thứ hai, vì sao ta lại ôm hắn, đó là bởi vì ta xuất thủ cứu hắn nha.” Đem Thiên Dịch thay đổi tư thế vác lên vai, giống như tư thế khiêng bao tải, nam nhân chừa ra một cái tay trực tiếp trong nháy mắt hạ gục đám Ung Cùng tính toán tới gần hắn, lúc sau, mới chậm rãi nói: “Còn lại vấn đề cuối cùng, ta là ai.”

Nam nhân nhảy lên, độ cao kia quả thật không phải người thường có khả năng làm được —— gần như nhảy cao đến tận năm, sáu mét sau đó như đường cong parabol nhảy vào bên trong vòng lửa chuẩn xác không sai sót dừng lại trước mặt Thường Cảnh.

“Lúc trước ngươi cùng con Tinh Linh này đã cứu ta, ngươi quên rồi?” Thường Cảnh nghe được nam nhân đứng trước mặt mình dùng ngữ khí bình thản nói xong câu đó.

Sau đó, phản ứng của y là: “………………!!!”

Ôi trời, chuyện này không khoa học đâu!!!

Con Bạch Hổ kia hóa ra lại tà mị đẹp trai nóng bỏng soái ca đây sao!

Nhíu mày, Bạch Hổ tiến sát vào mặt Thường Cảnh, nở nụ cười, “Sao thế, không tin à, nếu không ta biến trở lại cho ngươi xem?”

Ôi trời, đây lại muốn đứng trước mặt mình biểu diễn biến hóa nữa sao…… Rất muốn gật đầu nha, nhưng mà……

Thường Cảnh thoáng nhìn ra bên ngoài chăm chú nhìn vào đám Ung Cùng, cùng Thiên Dịch bị Bạch Hổ vác trên vai như khiêng bao tải, yên lặng nuốt vào chữ ‘muốn’ này.

“Thôi được rồi, trước tiên thả Thiên Dịch xuống đi.”

“Được rồi.” Ưỡn thẳng lưng, Bạch Hổ ngữ khí hơi tiếc nuối, có điều hắn vẫn đem Thiên Dịch vác trên vai đẩy vào lòng ngực Thường Cảnh, mặc kệ sức mạnh đó có thể khiến cho đối phương trực tiếp ngã sấp mặt xuống đất.

Cũng may Bony đúng lúc dùng đầu của mình chặn lại phần lưng Thường Cảnh, mới tránh cho Thường Cảnh cùng Thiên Dịch ngã xuống.

Thường Cảnh hướng về sau lùi một bước dài, mới ổn định bước chân của mình. Cẩn thận từng li từng tí một ôm lấy Thiên Dịch, Thường Cảnh nhắm mắt lại, lập tức đưa linh lực chữa trị bắt đầu giúp Thiên Dịch chữa trị.

Bạch Hổ nhìn Thường Cảnh sử dụng linh lực ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó nhìn thấy ở trong tay Thường Cảnh ngưng tụ ánh sáng màu trắng dìu dịu, càng thêm giật mình.

“Đây là…… Linh lực chữa trị?”

“Rất kinh ngạc sao?” Bony nhìn chằm chằm Bạch Hổ, vênh váo tự đắc hỏi: “Thú nhân tộc, Hỏa Phượng Hoàng bên nhữ vẫn khỏe chứ?”

“Đương nhiên là kinh ngạc rồi.” Bạch Hổ đem tầm mắt chuyển tới trên người Bony, đáy mắt hơi nghi hoặc một chút, “Ngươi là, Kỵ Hành thú?”

“Hừ.” Bony kiêu căng hừ một tiếng, “Ngô đang hỏi nhữ, Hỏa Phượng Hoàng có khỏe không?”

“Rất khỏe.” Đây là Bạch Hổ trả lời.

Thế là, Bony khó chịu, những năm gần đây bị sao vậy, như thế nào mà một hai giống đực nhìn thấy nó đều không sợ hãi tí nào.

—— nhất định là bọn họ vẫn chưa trải qua bản lĩnh “hô mưa gọi gió” của mình, hừ hừ…… Nếu là như vậy, thôi được rồi, nó đại nhân đại lượnng không tính toán đến vụ này.

Nếu như vào lúc này Thường Cảnh biết ý nghĩ của Bony, nhất định sẽ cười nghiêng ngả, trực tiếp nằm sấp xuống đất cười lăn lộn.

Thường Cảnh chữa trị đã gần kết thúc, Thiên Dịch lông mi run rẩy, từ từ mở mắt ra.

“Tiểu Cảnh……”

Thường Cảnh nghe vậy, lúc này mới đem lo lắng dằn xuống, lập tức thu hồi linh lực chữa trị.

Đại khái là bởi vì sử dụng quá nhiều lần linh lực chữa trị, sắc mặt Thường Cảnh tái nhợt dị thường, trán y đổ mồ hôi rất nhiều, sau khi thu hồi linh lực, thân thể có chút đứng không vững.

Sau một hồi lảo đảo, Thường Cảnh cảm thấy mắt tối sầm lại, thân thể mềm nhũn, sau đó không còn cảm giác. Cả người Thường Cảnh nghiêng sang bên, vừa vặn ngã xuống vào lòng ngực Bạch Hổ.

Bạch Hổ chỉ cảm giác lòng ngực mình ghìm xuống, chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn thấy Thường Cảnh ngất xỉu trong lòng ngực mình, thế là, hắn động đậy cánh tay, đem người trực tiếp đẩy trở về trong lòng ngực Thiên Dịch.

“Tự ngươi ôm lấy.” Bạch Hổ đây không thèm ôm ấp giống cái đã có bầu bạn.

Thiên Dịch tiếp được Thường Cảnh, sau khi xác định chỉ là ngủ, lúc này mới liếc mắt nhìn Bạch Hổ, nắm chặt nắm đấm chính mình.

—— cậu cũng không có ý định đem vợ mình đưa cho Bạch Hổ ôm ấp.

Thiên Dịch đã hoàn toàn hồi phục, cậu nhìn vòng lửa nhốt toàn bộ đám Ung Cùng ở bên ngoài, lại nhìn thôn làng trống trơn, lại nghĩ tới tối qua xuất hiện Bọ Phỉ, môi mím thật chặt.

“Bony, ngươi mau nói cho ta biết, tối qua, đã phát sinh chuyện gì?”

Bony thoáng nhìn người khế ước của mình, lại nhìn Thường Cảnh ngất xỉu trong lòng ngực cậu, lúc này mới phi thường bất mãn mở miệng, đem chuyện xảy ra tối đêm qua từng chút một kể lại rõ ràng.

Sau khi Bony nói đến câu cuối cùng, Bạch Hổ xì cười ra tiếng.

“Chậc chậc, bầu bạn của ngươi, không phải quá ngớ ngẩn sao? Chính mình không quản được mình mà còn đi lo lắng Nhân tộc không có chút quan hệ đến mình.”

“Không cần ngươi quan tâm.” Thiên Dịch ôm chặt người trong lòng ngực, mặt vô cảm bất mãn cùng lo lắng.

“Tiểu Cảnh……” Không hề có một tiếng động thở dài, Thiên Dịch đương nhiên biết rõ, vợ mình thiện lương cỡ nào, nếu không như vậy lúc trước ở trên núi, sẽ không đi cứu Bạch Hổ.

“Rồi rồi rồi, ta mặc kệ.” Bạch Hổ buông tay, “Có điều, làm sao ngươi có thể thức tỉnh linh lực? Phải biết rằng, chuyện như vậy, trăm năm hiếm thấy mới phát sinh một lần.”

“Chuyện này không liên quan đến ngươi.” Thiên Dịch một lần nữa dùng sáu chữ trả lời Bạch Hổ.

Bạch Hổ: “……”

Thôi được, hắn tha thứ con Tinh Linh trước mặt này, ai bảo bầu bạn cậu hiện tại đang ngất xỉu, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn…… Hơn nữa, đối phương lúc trước còn cứu hắn…… Ừ, phải nhẫn nhịn.

Thường Cảnh lại một lần nữa ngủ thiếp đi, khiến nội tâm Thiên Dịch như thiêu đốt, vì thế gặp xui xẻo đầu tiên, đó chính là đám Ung Cùng tụ tập bao quanh bên ngoài kia.

Bọn họ đại khai sát giới.

Thiên Dịch, Bạch Hổ, Bony, một con Tinh Linh một tên Thú tộc cộng thêm một con Linh Thú, trực tiếp đem đám Ung Cùng bên ngoài tiêu diệt toàn bộ.

Trận chiến trôi qua, không khí trôi nổi đầy mùi máu tanh.

Điều này khiến cho Thường Cảnh đang chìm vào giấc ngủ, cảm thấy không thoải mái —— cho dù ở trong mộng, lông mày y vẫn nhíu thật chặt.

Y được Thiên Dịch cho ở bên cạnh bên người thiếu niên câm kia, thế cho nên, thiếu niên rất chăm chú nhìn Thường Cảnh, không chớp mắt tí nào.

Mà nam nhân bên người thiếu niên, thì lại dùng ánh mắt cảm kích nhìn Thường Cảnh đang ngủ mê man, đối với thiếu niên bên cạnh ý vị sâu xa nói rằng: “Con trai, sau này con phải cố gắng báo đáp vị ân nhân này.”

Thiếu niên con ngươi rất sáng, cậu gật đầu.

Nam nhân cười từ ái, sờ lên đầu thiếu niên, “Con trai, lần này thôn làng gặp tai nạn lớn như vậy, cha không có cách nào bảo vệ con, nên là, con đi theo bọn họ đi, con là giống cái, cho dù bất luận có làm sao, sẽ được ưu tiên bảo vệ.”

Thiếu niên nghe xong lời nói này, quay đầu nhìn nam nhân, nhanh chóng lắc đầu, nước mắt nhanh chóng rơi xuống đất.

Cậu dùng tay khoa tay, kể ra lời nói trong lòng mình, hi vọng chính mình có thể không cần phải rời xa người cha này.

“Con trai, ngay cả cha cũng không biết mình phải đi nơi nào, làm sao có thể dẫn con đi, hơn nữa, nếu con đi theo cha, con sẽ gặp nguy hiểm.” Nhìn chăm chú vào đứa con của mình, nam nhân than thở, “Cha quá yếu, nếu như con đi theo cha mà gặp nguy hiểm, sẽ không toàn mạng.”

Thiếu niên không nói lời nào, đôi mắt buồn bã nhìn nam nhân.

“Nhưng bọn họ sẽ không cần con.” Thiếu niên khoa tay biểu lộ.

“Không đâu, con là giống cái, là giống cái quý giá.” Vuốt lên gò má đứa con trai bé bỏng của mình, nam nhân nhìn thấy bên ngoài Bạch Hổ thủ đoạn tàn nhẫn giết chết một con Ung Cùng, “Sao bọn họ không cần con chứ.”

“Cha…… Con không muốn rời xa người.” Thiếu niên tiếp tục khoa tay.

Nam nhân viền mắt hồng hồng, hắn khổ sở nói: “Cha cũng không muốn rời xa con, nhưng mà con à, nếu như cha có thể bảo vệ con, cha sẽ không để cho con rời đi như vậy.”

Bởi vì, hắn là Nhân tộc, quá yếu ớt, hơn nữa con trai của hắn lại là một đứa trẻ câm nữa.

Thiếu niên bị thuyết phục, cậu cúi đầu, âm thầm khóc thút thít.

Những đối thoại này, đều được Thiên Dịch Bạch Hổ cùng Bony nghe vào trong tai, Thiên Dịch không cảm xúc, Bony biểu thị nó chỉ là một con Linh Thú, mà Bạch Hổ…… Lại cảm thấy hứng thú vuốt cằm mình, nhếch miệng, có điều, bên trong ánh mắt kia, không có nửa điểm ý cười mà chỉ bình thản, trên thực tế, đối với Thú tộc mà nói, giống cái tồn tại chỉ dùng để phát tiết dục vọng mà thôi.

Giải quyết xong đám Ung Cùng, Thiên Dịch trực tiếp nhảy vào bên trong vòng lửa đem Thiên Dịch ôm vào trong lòng ngực, cũng không thèm nhìn tới thiếu niên cùng nam nhân.

Bạch Hổ thì ngược lại, hắn từ phía xa chậm rãi đi tới bên người Thiên Dịch, ánh mắt tựa cười mà như không cười nhìn thiếu niên cúi đầu ngồi dưới đất đang cùng nam nhân bên cạnh cậu.

“Nè, giống cái, cưng có muốn theo chúng ta rời đi không?”

Thiếu niên nghe xong, ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Bạch Hổ.

“Muốn muốn, cảm tạ ngài, xin ngài chăm sóc thật tốt con trai của tôi.” Nam nhân nghe xong, đôi mắt sáng lên, hắn quay về hướng Bạch Hổ lễ phép quỳ trên mặt đất lạy một cái, cực kỳ uy nghiêm.

Bạch Hổ không nhìn nam nhân, mà chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu niên, hỏi lại một lần nữa: “Cưng có muốn theo chúng ta rời đi không?”

Thiếu niên khựng một chút, nghiêng đầu nhìn người cha từ ái, hơi gật gật đầu, không nói một câu nào.

Bạch Hổ nghe xong, hài lòng nở nụ cười…… Hắn nghĩ, ừm, dù sao có được giống cái miễn phí…… Cảm giác này thật sự quá tốt rồi?

Tác giả có lời muốn nói:

Cậu bé thiếu niên bị câm kia…… Là giống cái của Bạch Hổ-kun.

Dù sao Bạch Hổ-kun cũng phải có giống cái của mình chứ.