Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn

Chương 30




Lộ Nhược Bồi đi công tác trở về, thoạt nhìn cực kỳ uể oải, nhưng dù vậy vẫn không về nhà trước, mà trước tiên đến Tòa thị chính họp.

Trong thời gian đó, Ôn Ngưng có gọi một cuộc điện thoại nhưng Lộ Nhược Bồi không bắt máy, lát sau họp xong mới gọi lại, tuy nhiên bên Ôn Ngưng lại không có người nhận. Bí thư Từ theo Lộ Nhược Bồi vào văn phòng, báo cáo công việc mấy ngày nay.

“Nói sơ lược trước đi, chi tiết kỹ càng thì chỉnh sửa một chút rồi đặt lên bàn tôi, sau đó gửi email cho tôi.”

“Được, vậy ngài mau về nhà nghỉ ngơi đi.” Nói xong, bí thư Từ xách vali hành lý trên mặt thảm, chuẩn bị tiễn Lộ Nhược Bồi ra cổng Tòa thị chính: “À phải, chuyện mà ngài dặn tôi xử lý, hai hôm trước tôi làm rồi.”

Lộ Nhược Bồi cất một vài văn kiện cần xem vào trong túi, hỏi: “Thái độ thế nào?”

“Có chút bối rối, coi bộ nhất thời không chấp nhận được.”

“Không phải nói người ta, tôi nói cậu đấy.” Lộ Nhược Bồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Những chuyện thế này phụ huynh nào mà chẳng khó chịu, phải liệu mà nói năng đàng hoàng. Được rồi, tạm thời cứ thế đi, bây giờ tôi cũng lo không nổi.”

Tài xế lái xe rất vững, Lộ Nhược Bồi còn tranh thủ chợp mắt trong hai mươi phút đó. Về đến nhà, ông nhìn xung quanh một lượt, lộn tùng phèo, chẳng khác những gì ông suy đoán. Điều khiến Lộ Nhược Bồi bất ngờ chính là, Lộ Kha Đồng lại ngồi một mình trong phòng sách yên lặng làm bài tập.

“Uầy.” Ngẩng đầu thấy Lộ Nhược Bồi đứng ở cửa, Lộ Kha Đồng bị dọa hú hồn, nhớ lại hôm trước gọi điện thoại còn cãi nhau, cậu ngượng nghịu nói: “Ba tưởng mình là thầy chủ nhiệm hả? Đứng ở cửa nhìn gì vậy.”

Lộ Nhược Bồi vừa định mở miệng thì bị cuộc gọi đến cắt ngang, ông bắt máy rồi xoay người trở về phòng. Ôn Ngưng ở đầu bên kia nói: “Em nhớ hôm nay anh trở về, có phải được nghỉ ngơi vài ngày không?”

“Vừa về đến nhà, chuẩn bị ngủ một giấc trước.” Lộ Nhược Bồi nới cà vạt thở ra một hơi: “Khả năng nghỉ vài ngày không lớn lắm, đúng rồi, tối nay em có về ăn cơm không? Anh thấy trong nhà có nhiều hộp thức ăn mua ở ngoài quá, mấy bữa nay chắc Lộ Lộ cũng ăn không ngon, chúng ta ăn cơm tối với nó đi.”

Im lặng một lát, Ôn Ngưng đáp: “Ừ, tối về nói tiếp.”

Tiện tay đặt di động ở đầu giường, Lộ Nhược Bồi rút cà vạt rồi cởi khuy áo, giương mắt thấy Lộ Kha Đồng nhăn nhó đứng ở cửa, ông nhịn không được cười nói: “Con cũng là thầy chủ nhiệm à? Nhìn cái gì vậy.”

Lộ Kha Đồng cau mày hỏi: “Ba nghĩ thông suốt chưa?”

“Nghĩ thông suốt cái gì?”

“Chuyện của con đó.”

“Bởi mới nói người chưa chín chắn như con không thích hợp yêu đương.” Lộ Nhược Bồi ngồi xuống sô pha bên giường, uể oải nói: “Ba phải thế nào mới được xem là nghĩ thông suốt? Chấp nhận cái mà con gọi là bạn trai? Lộ Lộ, con chỉ lo suy xét một bên, còn suy xét theo hướng rất bị động nữa. Nếu ba mẹ của cậu bạn kia biết đến con, bọn họ sẽ phản ứng ra sao? Vui vẻ chấp nhận ư?”

Lộ Kha Đồng im lặng không lên tiếng, ánh mắt nhìn tới nhìn lui đã bán đứng sự hoang mang của cậu.

“Ba chướng mắt một học sinh loang lổ vết nhơ từng bị đuổi học là chuyện rất bình thường, nhưng con thử nghĩ xem, liệu ba mẹ cậu ta có thích một đứa con nít mới mười lăm tuổi đầu đã cặp kè đồng tính với người khác không?”

“Có khi người ta thậm chí chẳng thèm nghĩ đến con, chỉ riêng việc con mình là đồng tính đã đủ suy sụp rồi.”

Từ này thật sự rất chói tai, trong mắt Lộ Nhược Bồi chứa đầy chua xót, ông không biết Lộ Kha Đồng có hiểu được hay không: “Lộ Lộ, trong mắt đa số người bình thường, đặc biệt là bậc cha chú thuộc thế hệ này, đây là chuyện không được thông hiểu và cho phép đâu con.”

Lộ Kha Đồng thở một cách yếu ớt, môi mấp máy như đang nói cho bản thân mình nghe: “Ba mẹ anh ấy tốt lắm, họ sẽ không như vậy đâu, họ sẽ không ghét con.”

Lộ Nhược Bồi không đáp lời, nhìn nét mặt của Lộ Kha Đồng, ông cảm giác được dường như Lộ Kha Đồng rất sợ hãi. Có lẽ thật sự không hẳn là giận ông, coi bộ đứa con trai vừa ngốc vừa nhắng của ông thích người ta thật rồi.

Nhưng vậy thì sao chứ, Lộ Kha Đồng hệt như những loài thực vật mà Ôn Ngưng nuôi trong nhà kính, thậm chí có khi còn sống an nhàn hơn chúng nữa. Mà Phí Nguyên lại giống Phí Đắc An, trong xương đều là những con sói khó thuần phục, Phí Đắc An lớn tuổi may ra còn biết thỏa hiệp một hai vì người nhà, nhưng liệu Phí Nguyên biết sao?

Người quá mạnh mẽ sẽ khiến bên còn lại chịu uất ức hoặc nhiều hoặc ít, Lộ Nhược Bồi không muốn Lộ Kha Đồng chịu uất ức.

“Ba đang nghĩ gì vậy?” Lộ Kha Đồng im lặng hồi lâu, phát hiện Lộ Nhược Bồi cũng im lặng như mình. Lộ Nhược Bồi xua tay, ông nghĩ quá nhiều quá xa, nghĩ đến nỗi bản thân ông cũng đau đầu: “Tạm thời không nói nữa, ba muốn đi ngủ.”

Lộ Kha Đồng xoay người đi ra ngoài, sau đó vòng trở về, ném đồ bịt mắt lên giường. Lộ Nhược Bồi cười cười, có chút không biết làm sao.

Trở lại phòng sách tiếp tục làm bài tập, ai ngờ viết được hai dòng lại xoắn xuýt, Lộ Kha Đồng úp mặt lên cánh tay, đến nỗi hai mắt đỏ cả lên. Nhóm chat nam sinh im ắng đã lâu bỗng dưng trở nên náo nhiệt, có người tuồn tin lớp trưởng và lớp phó học tập lớp 1 chia tay rồi.

Lộ Kha Đồng giật thót, hoa quý mùa mưa còn chưa qua nổi, nói chi là thiên trường địa cửu. Lớp trưởng lên tiếng hỏi có đi đá bóng không, tất cả mọi người nói đi đi đi, sốt sắng muốn giúp anh em vượt qua nỗi buồn thất tình.

Chỉ có Phí Nguyên trả lời: Có việc, không đi được.

Lộ Kha Đồng nối gót nhắn lại: Mình cũng vậy, xin lỗi nha lớp trưởng.

Thoát ra xong cậu gọi cho Phí Nguyên, chờ Phí Nguyên bắt máy bèn hỏi: “Anh sao vậy? Có việc gì nha?”

Giọng Phí Nguyên hơi khàn: “Em xét hỏi à? Vậy em có việc gì?”

*Xét hỏi: nguyên văn là “tra cương” ( 查岗), ý nói bạn gái tra hỏi đường đi nước bước của bạn trai để phòng ngừa ngoại tình.

“Em không có, em chỉ có chung với anh thôi.” Thật ra Lộ Kha Đồng vẫn muốn hỏi Phí Nguyên hôm đó đột nhiên hỏi chuyện ba mình là có ý gì, nhưng rồi lại sợ biết nguyên nhân. Cậu khép sách lại, thở dài: “Sao em nhớ anh hoài vậy ta.”

Phí Nguyên cười một tiếng: “Biết công viên Lá Thu không? Tới đây đi.”

Trước khi đi, Lộ Kha Đồng qua ngó Lộ Nhược Bồi một cái rồi mới rón rén chuồn ra ngoài. Công viên Lá Thu nằm ngay trên đường Lá Thu, buổi sáng các ông bà cụ sống ở lân cận đều thích tới đây nghe ca sĩ nghiệp dư hát hí khúc, buổi chiều thì vắng vẻ hơn.

Phí Nguyên ngồi trong đình nghỉ chân giữa mấy hòn non bộ, hẳn là đã chờ một lúc rồi. Lộ Kha Đồng muốn hù đối phương, thế là nhảy thoắt ra hét toáng lên: “Há! Anh đại!”

Hét xong thì ngẩn ngơ, Phí Nguyên vẫn mặc áo thun và quần thể thao đơn giản, thế nhưng sắc mặt rất tệ: “Có phải anh bị bệnh không? Hình như anh gầy đi thì phải.”

“Mấy ngày nay không thích ăn cơm nhà.”

“Vậy anh muốn ăn gì? Tụi mình cùng đi ăn.” Lộ Kha Đồng ngồi xuống bên cạnh, sơ ý đụng trúng chân Phí Nguyên.

“A, cẩn thận chút nào.” Phí Nguyên đau đến nhíu mày.

“Chân anh bị thương hả?” Lộ Kha Đồng xắn quần Phí Nguyên lên, làm bộ mếu máo: “Trời ơi anh đừng hù em nha, có phải anh bị kẻ thù chém không anh đại.”

Đầu gối của Phí Nguyên lộ ra, bên trên là một mảng bầm tím ứ máu, ngoài ra còn có vết thương rách da chưa đóng vảy. Lộ Kha Đồng sửng sốt, ánh mắt thật sự đỏ lên, cậu ngồi xổm xuống há miệng thổi thổi, nếu là cún chắc còn muốn liếm một cái.

“Không có gì, lái xe máy bị té, đi đứng cứ đụng đến nên lâu lành, nhìn ghê thế thôi chứ thật ra không đau.”

Lộ Kha Đồng tru tréo: “Em đau nè! Lòng em tan nát!” Tru xong chắp tay trước ngực, nhanh nhẹn ma sát lòng bàn tay mấy chục cái, chờ nóng lên rồi nhẹ nhàng phủ trên đầu gối của Phí Nguyên, hỏi: “Vậy đỡ hơn chút nào không anh?”

Phí Nguyên nói: “Phương thuốc cổ truyền gì thế kia? Phải hôn một cái mới đỡ được.”

Lộ Kha Đồng nghe vậy bèn rút tay về, đoạn cúi đầu hôn miệng vết thương nơi đầu gối của Phí Nguyên, thật nhẹ thật nhẹ. Nhìn đỉnh đầu của Lộ Kha Đồng, Phí Nguyên cảm thấy cả người ngứa ngáy, sao suốt ngày nhóc này cứ dùng đủ cách bại não rù quến mình thế nhỉ.

Bị xốc lên ngồi trên đùi đối phương, Lộ Kha Đồng sợ đụng trúng vết thương nên không dám động đậy. Phí Nguyên vỗ lưng cậu, hỏi: “Vậy là xong rồi à?”

“Với anh thì chưa.” Cậu nâng mặt Phí Nguyên lên, hôn môi Phí Nguyên, hôn mấy cái vẫn thấy khó chịu gì đâu, bèn nói: “Giọng anh khàn như vầy, chân còn bị thương, hèn chi không đi đá bóng, nhưng mà anh còn ra gặp em, có phải em không biết điều lắm không.”

Chẳng đợi Phí Nguyên trả lời, cậu hỏi tiếp: “Em hơi bị thiếu chín chắn đúng không?”

Phí Nguyên nói: “Đúng.”

“……” Lộ Kha Đồng bĩu môi: “Em không có kêu anh trả lời nha!”

Trong miệng có vết thương, hễ uống nước là đau rát, thiếu nước nên giọng khàn, Phí Nguyên nói bằng chất giọng vừa khàn vừa trầm đục: “Tiểu bảo bối nhi muốn chín chắn như thế làm gì.”

Má ơi…

Lộ Kha Đồng run rẩy lấy di động ra, mặt đỏ như gấc năn nỉ: “Anh gọi lần nữa đi, em muốn ghi âm lại chép ra đĩa.”

Ở nhà, Lộ Nhược Bồi tuy mệt phờ nhưng lại ngủ không ngon, loáng thoáng mơ thấy lúc mình lên đại học, khi ấy ông vừa quen với mẹ của Lộ Kha Đồng, hai người là bạn học khác ngành.

Bị cuộc gọi đến đánh thức, Lộ Nhược Bồi tháo đồ bịt mắt xuống, Ôn Ngưng ở đầu bên kia nói: “Xin lỗi Nhược Bồi, tối nay em không về ăn tối được rồi.”

“Tình hình không ổn à?”

Ôn Ngưng nghẹn ngào trả lời: “Quá đau đớn, em muốn dành thêm thời gian ở bên ông ấy.”

Sau khi trấn an Ôn Ngưng vài câu, Lộ Nhược Bồi gọi cho Dương Việt Ngôn, Dương Việt Ngôn nói cho Lộ Nhược Bồi biết: “Bệnh nhân ung thư gan thời kỳ cuối sẽ bị giày vò chẳng khác chết là bao, chỉ còn chờ sức sống cạn kiệt nữa thôi, ông Ôn không còn bao nhiêu thời gian đâu.”

Lộ Nhược Bồi thở dài một tiếng, cúp điện thoại.