Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn

Chương 37




Anh đại, vết thương của anh còn đau không?

Thật ra hôm anh bị chú đánh em đứng ngay ngoài cửa sân, nhưng em không dám vào. Em nghe nói công việc của chú bị ảnh hưởng, anh cũng có khả năng bị liên lụy, em không biết phải làm sao bây giờ.

Em chỉ nghĩ được mỗi việc nên thỏa hiệp với ba em, vì vậy em mới những lời đó với ba, chỉ là em không ngờ anh lại xuất hiện. Lẽ ra em định giấu mãi bí mật này trong lòng, bởi vì em sợ anh biết chuyện sẽ không còn tin em thật sự thích anh. Vậy mà lúc anh hỏi em trong phòng bệnh, em lại không trả lời anh, em xin lỗi.

Ban đầu em lấy lòng anh đúng là có mục đích, em muốn tìm bạn trai chọc tức ba em, lúc đó biết anh đánh Khưu nhi, lại còn vẽ bậy lên đề của em, tự ý dùng dù của em, còn khiêu khích em trên sân bóng, nên em mới chọn anh. Thế nhưng lúc anh trực nhật giúp em, em bắt đầu dao động, em cảm thấy anh không phải là người xấu.

Sau đó chúng ta đi bơi, em vẫn còn nhớ cảm giác anh kéo em bơi trong nước, ánh nước sáng ngời ngợi, anh cách em thật gần, có lẽ lúc đó em đã thích anh rồi.

Em có rất nhiều tật xấu, anh cũng giúp em bỏ rất nhiều tật xấu. Lúc em gây gổ với người khác anh sẽ giúp em, em vừa nghe lời là anh mềm lòng  ngay, người thích anh nhiều như vậy, anh  lại  chỉ thích một mình em.

Là em đạp đổ vận may của mình.

Anh đại, em thật sự rất ỷ lại vào anh, sau khi biết chuyện ba mẹ ly hôn em đã xem anh như chỗ dựa, nói cho anh biết bí mật của em, hôm đó tới tìm anh cũng vì em nhìn thấy một lá thư, lá thư đó là mẹ ruột của em viết cho ba em. Tim mẹ em không tốt, mẹ đánh đổi mạng mình sinh em ra, ngoại trừ điều đó, trong thư mẹ còn nói, ba ruột của em ra khơi cứu viện đã chết rồi.

Nhiều năm qua em vẫn luôn oán trách ba em, em cứ tưởng ba lừa dối mẹ em, vào lúc em biết được sự thật, ba lại gặp tai nạn nằm trên giường bệnh, em thật sự rất sợ, sợ đến mức không dám làm ba buồn lòng chút nào nữa.

Em đi tìm anh, muốn anh ôm em  một cái, nhưng rồi em nghe thấy những lời mọi người nói, em mới biết chú dì bị ảnh hưởng, anh còn bị đánh cho thương tích đầy mình. Em quá ỷ lại vào anh, lúc đó em mới nhận ra rằng, trong tình cảm bảo vệ phải đến từ hai phía.

Hình như em biện minh cho mình nhiều quá thì phải, trong lòng em rối lắm, nên viết cũng không được mạch lạc. Có lời em muốn chính miệng nói với anh, nhìn anh mà nói. Cho em một cơ hội nữa được không anh, dạy dỗ em đánh em cũng được, làm gì cũng được hết.

Anh đại, để ý em được không.

Anh đại, nên tỉa cành cắt lá rồi.

Anh đại, anh thật sự muốn vứt em cả gốc lẫn rễ sao? Em sẽ không ghép cành của mình với người khác, em chỉ chờ anh thôi.

Anh đại…

Lộ Kha Đồng ngừng lại, dùng bút chọt mạnh vào trán, mình còn tư cách gì làm nũng với Phí Nguyên? Cuối cùng cách hai hàng, cậu viết: Anh đại, ngày cuối cùng của tháng này, em chờ anh ở công viên Lá Thu, anh nhất định phải đến được không?

Người gửi: Lộ Kha Đồng chết tiệt.

Cậu tính toán thử, Phí Nguyên còn phải dưỡng thương, bây giờ chưa thể đi lại nhiều. Cậu bỏ thư vào bìa gấp lại, hôm sau ngồi chầu chực ở đại sảnh lầu một Quốc Tân chờ Thẩm Đa Ý.

Làm thêm xong đi ra thấy Lộ Kha Đồng, Thẩm Đa Ý bước qua hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Đúng rồi, ba cậu bị sao thế?”

“Ba mình gặp tai nạn xe cộ, hôm đó ba mình mới vừa tỉnh.” Lộ Kha Đồng lủi thủi móc lá thư trong túi ra, nói: “Mình có thể nhờ cậu giao lá thư này cho Phí Nguyên được không, anh ấy không cho mình liên lạc với anh ấy, mình cũng không dám đường đột xuất hiện.”

Thẩm Đa Ý nói: “Nếu mình không giúp thì sao?”

Lộ Kha Đồng tưởng thật, bèn rút tay về: “Vậy mình sẽ nghĩ cách khác, còn nữa, cảm ơn cậu đưa anh ấy đi khám bệnh.”

“Chọc cậu thôi.” Thẩm Đa Ý nhận thư cất kỹ, nói: “Cậu cứ như biến thành người khác vậy, lúc trước còn mặt mày hớn hở nhào tới gọi mình là bạn thân, bây giờ cảm giác như cô nhi thành phố sương mù cũng chưa đáng thương bằng cậu.”

*Cô nhi thành phố sương mù: Ý nói Oliver Twist.

Lộ Kha Đồng hơi mẫn cảm với từ này: “Mình không phải cô nhi.”

Thẩm Đa Ý đi rồi, Lộ Kha Đồng về thẳng bệnh viện, Lộ Nhược Bồi cũng không hỏi cậu đi đâu, chỉ tập trung xử lý công việc. Lộ Kha Đồng ở bên cạnh bưng trà rót nước, nhỏ nhẹ không gây tiếng động nào.

Lát sau Lộ Nhược Bồi nói: “Ngày mẹ con đi đã định rồi, ngày 8 tháng sau, nghe nói Khưu nhi là ngày 5?”

“Đúng ạ.” Lộ Kha Đồng lột một trái quýt xanh, ngửi mùi rất chua, lòng cậu cũng chua xót, nói: “Ba, nguyên nhân hai người ly hôn và trước đó kết hôn con đã biết hết rồi, sao ba không nói cho con biết sớm, ba cuồng ngược hả?”

Lộ Nhược Bồi lấy văn kiện đánh cậu: “Không biết lớn nhỏ, Ôn Ngưng nói cho con? Bí mật của cô ấy chỉ có thể do chính cô ấy nói, hơn nữa chuyện ba cô ấy rất phức tạp, một câu nửa câu không nói rõ được, con lại nhiều chuyện như vậy, mắc công cứ lèo nhèo hỏi ba mãi, phiền lắm.”

“Uầy.” Lộ Kha Đồng đưa trái quýt đã lột cho Lộ Nhược Bồi, đoạn lấy sợi dây chuyền vẫn mang theo bên mình ra: “Ba, ba đeo tiếp đi.”

Lộ Nhược Bồi cứng đờ trong thoáng chốc, sau đó nhìn nét mặt của Lộ Kha Đồng. Lộ Kha Đồng cố ý nói: “Nhẫn thì đừng đeo, vết máu trên đồng hồ con chà hoài mà không sạch, để con đem ra tiệm rửa sạch rồi đưa ba đeo tiếp.”

“Ừ.” Cứ ngỡ Lộ Kha Đồng chưa biết gì, Lộ Nhược Bồi đeo dây chuyền lên lại.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, bài tập vẫn chưa viết được bao nhiêu, Phí Nguyên phải dưỡng thương nên không đi đâu được, thế là ở trong phòng yên ổn làm bài. Thẩm Đa Ý bước vào, đặt một lá thư lên bàn Phí Nguyên, nói: “Lộ Kha Đồng nhờ mình giao cho cậu.”

“Em ấy tìm cậu?”

“Ừ, thê thảm lắm.”

Thẩm Đa Ý nói xong chuẩn bị về, đi tới cửa phòng ngủ thì bị gọi lại. Phí Nguyên nắm lá thư không mở ra, dường như nín thật lâu rồi mới hỏi: “Em ấy sao rồi?”

“Nói rồi mà, thê thảm lắm, y như cún lang thang vậy.”

Nhớ đến lần đó trong công viên, Lộ Kha Đồng ngồi chồm hổm trước người mình hôn đầu gối của mình, đôi mắt chớp chớp chứa đầy đau xót, đúng là giống hệt chú cún nhỏ tủi thân. Những lúc loi nhoi thì càng giống nữa, chỉ hận không thể phá banh nhà người ta.

Phí Nguyên hồi thần, giận mình lại nghĩ mấy thứ này, bèn ném lá thư vào ngăn kéo.



Lộ Kha Đồng bắt đầu đếm ngày, mỗi ngày rời khỏi bệnh viện đều đến đường Lá Thu đi loanh quanh, các bác sĩ ở phòng khám cộng đồng đều biết mặt cậu, bởi vì gần như ngày nào cậu cũng đến hỏi thăm vết thương của Phí Nguyên đỡ hơn chưa.

Hỏi xong còn dặn dò nhiều lần, tuyệt đối đừng nói cho Phí Nguyên biết.

Rốt cuộc đã tới ngày cuối cùng của tháng, hơn một tuần nay Phí Nguyên không đi đổi thuốc, bác sĩ nói vết thương gần như đã lành rồi. Năm giờ sáng Lộ Kha Đồng đã tỉnh ngủ, thay quần áo vội ra khỏi nhà.

Thời gian quá sớm, trong công viên toàn là mấy ông bà cụ đang tập thể dục buổi sáng. Lộ Kha Đồng mua hai cái bánh chiên ở sạp ngoài cổng, một cái rưới ớt một cái không rưới, muốn đợi Phí Nguyên đến rồi đưa cái cay cho Phí Nguyên ăn.

Vẫn là trong đình nghỉ chân nằm giữa hòn non bộ đó, Lộ Kha Đồng ngồi ngay ngắn bên cây cột ăn bánh chiên, ăn xong lau miệng sạch sẽ, tiếp tục ngồi ngay ngắn chờ Phí Nguyên. Đến hơn tám giờ, rất nhiều ca sĩ nghiệp dư đến hát hí khúc, nhịp trống giòn giã khiến tim cậu cũng đập thình thịch.

Phí Nguyên vừa tỉnh giấc, rửa mặt xong giãn gân cốt một chút, lâu lắm rồi không đụng vào xe máy, thế là rót chậu nước chuẩn bị rửa xe trong sân.

Lộ Kha Đồng đợi suốt từ sáng đến trưa, mặt trời càng lúc càng gắt, cậu khát khô cả cổ nhưng không dám chạy đi mua nước.

Công viên không có ai, mọi người đã về nhà ăn cơm trưa ngủ trưa, Lộ Kha Đồng đứng dậy nhìn ra xa, vẫn không có bóng dáng của Phí Nguyên. “Có phải ăn trưa xong mới đến không,” Cậu lẩm bẩm một câu, sau đó lấy cái bánh chiên còn lại chuẩn bị ăn luôn.

Lớp vỏ giòn cũng đã mềm xèo, cậu nhai một cách máy móc, ánh mắt buồn hiu.

Mỗi phút trôi qua, lòng cậu lại chùng xuống một chút, thật ra có phải Phí Nguyên sẽ không đến không? Cậu thẫn thờ tựa vào cây cột, cả ngày không uống nước, môi và cổ họng đều đau rát.

Chờ đến hoàng hôn, Phí Nguyên vẫn không xuất hiện. Lộ Kha Đồng bắt đầu lo lắng, lo lắng có phải Phí Nguyên không khỏe không. Buổi tối hơn chín giờ công viên phải đóng cửa, bảo an tuần tra đuổi Lộ Kha Đồng ra ngoài, cuối cùng cậu mới rời khỏi ngôi đình kia.

Mò mẫm trong bóng đêm đi vào hẻm, tìm được góc tường quen thuộc, Lộ Kha Đồng đứng yên lẳng lặng nghe tiếng động trong sân, nghe Phí Đắc An đang tán dóc với ông Thẩm.

Thẩm Đa Ý ở trong phòng gọi với ra: “Ông ơi, đến giờ ngủ rồi.”

Phí Đắc An nói: “Cũng muộn lắm rồi, ông nghỉ ngơi đi, tôi cũng về ngủ.” Vừa dứt lời, Phí Nguyên vác mái tóc ướt đẫm bước ra từ trong nhà, nói: “Ba tắm đi, con mới tắm xong chưa tắt đèn.”

Cơ thể căng cứng của Lộ Kha Đồng thả lỏng, Phí Nguyên không sao là tốt rồi. Kế đến cậu ra khỏi hẻm, tầm nhìn càng lúc càng nhòe, Phí Nguyên vẫn khỏe, vậy mà Phí Nguyên không đến công viên.

Cậu không còn cơ hội, quay về đường cũ là ảo tưởng của cậu, hai người đã là đường cũ khó về.



Hai ngày sau Lộ Nhược Bồi xuất viện, nhưng không đi làm ngay mà phải ở nhà tĩnh dưỡng thêm vài ngày. Còn một tuần nữa là Ôn Ngưng đi nước ngoài, Khưu Lạc Dân còn ba ngày.

Có một dạo không tới đây nên cũng nhớ nhung, Khưu Lạc Dân nằm trên giường của Lộ Kha Đồng hỏi: “Lộ Lộ, dạo này nước mắt của cưng rơi nhiều quá, có rơi vì anh không?”

Lộ Kha Đồng đang cầm khăn lông lau phao bơi của mình, đáp: “Không.”

“Ầy, thiếu niên nào mà không chia tay, cụ già nào mà không bạc đầu. Thằng đó không thích cưng thì cưng đừng thích nó nữa, cũng như ăn phải thứ làm mình bị lở miệng thôi, cho dù ngon cũng phải cai mà.”

Lộ Kha Đồng nấc một tiếng: “Ảnh cai em rồi.”

“Trời ạ lại khóc nữa.” Khưu Lạc Dân ngồi dậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giật phao bơi ném sang một bên: “Cưng cứ ôm ấp thứ đồ dỏm này làm gì? Anh nghe dì nói muốn cưng đi theo, anh cảm thấy cũng tốt lắm, vậy thì hai anh em mình có thể chơi chung rồi, cưng không muốn trải nghiệm tiệm net bên Mỹ sao.”

Lộ Kha Đồng sửng sốt vài giây, sau đó đứng phắt dậy đi mở máy tính, cậu sốt ruột móc ngón tay, sau khi đăng nhập căng thẳng đến mức không dám nhìn. Lâu lắm rồi không đăng nhập, hệ thống nhắc nhở một đống, toàn là thông báo hoạt động.

Nguyên Thấp Đa Phi Bồng chưa hủy tình duyên với cậu.

Vì để Lộ Kha Đồng bỏ cuộc, Khưu Lạc Dân nói: “Dạo gần đây đối phương không có đăng nhập.”

Lộ Kha Đồng nhìn thời gian, đúng là thế thật, quả thật không còn lý do nào để tìm. Giờ cơm trưa ba Khưu mẹ Khưu cũng tới, hai nhà cùng ăn bữa cơm, xem như tiễn biệt Khưu Lạc Dân và Ôn Ngưng.

Mẹ Khưu nói: “Thật ra chuyện không liên quan đến nhà em, nhưng em suy nghĩ mấy ngày rồi, Khưu nhi mà đi thì chỉ còn lại Lộ Lộ, chi bằng để Lộ Lộ đi chung đi. Vả lại Nhược Bồi anh bận như vậy, con nó ở nhà một mình suốt ngày sao mà được, nhưng vừa nghĩ đến việc hai đứa đều đi, hình như em càng khó chịu hơn.”

Lộ Nhược Bồi hỏi: “Lộ Lộ, con cảm thấy thế nào?”

Lộ Kha Đồng lắc đầu, cậu biết người lớn hy vọng cậu đi chung, mẹ Khưu muốn cậu làm bạn với Khưu nhi, cũng muốn cậu đỡ phải gánh chịu áp lực thi đại học. Ôn Ngưng và Lộ Nhược Bồi thì muốn cậu rời khỏi nơi đau lòng này.

“Con không biết.”

Buổi chiều Dương Việt Ngôn đến một chuyến, hình như tìm Lộ Nhược Bồi bàn công việc, sau đó hai người ra khỏi phòng sách, ngồi trên sô pha phòng khách vừa uống trà vừa trò chuyện. Lộ Kha Đồng xuống lầu chào hỏi, ngồi một bên châm trà cho bọn họ.

“Vụ kiện kia kéo dài quá, trong sở không ai chịu nhận, phiền hết chỗ nói, dạo này bận vụ đó mà ngủ không ngon luôn.”

“Em tự mình kiếm chuyện còn trách ai? Đừng kể khổ với anh.”

“Cụ ông người ta đích thân đến nhà xin nhờ nhiều lần, em đâu có lợi hại như Gia Cát Khổng Minh, làm sao từ chối được.”

Lộ Nhược Bồi cười khẽ một tiếng, không phản bác nữa. Lộ Kha Đồng ngồi bên cạnh hơi thất thần, nhìn Lộ Nhược Bồi khi trò chuyện với Dương Việt Ngôn, cậu có thể cảm nhận được sự thả lỏng và thoải mái của đối phương. Lúc Ôn Ngưng đến làm mẹ cậu, hai người đã là bạn bè, song mấy năm qua cậu chưa từng chính thức gặp mặt Dương Việt Ngôn, hai lần chạm mặt đó cũng rất hiếm hoi.

Ngoại trừ thân phận nhạy cảm phải cẩn thận với bên ngoài, có lẽ Lộ Nhược Bồi thật sự rất để tâm đến cảm nhận của cậu.

Mẹ cậu nói, tìm được người mình yêu trong hàng nghìn hàng vạn người là điều vô cùng khó khăn, với Lộ Nhược Bồi càng khó hơn. Cậu thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Ba, con nghĩ kỹ rồi, con quyết định cùng đi nước ngoài với mẹ con.”

Lộ Nhược Bồi nhìn cậu thật lâu: “Được, cho dù là giải sầu cũng được, khi nào không muốn ở nữa thì lập tức trở về.”

Chờ Lộ Kha Đồng lên lầu, Dương Việt Ngôn nói: “Nhớ hồi anh còn chưa tỉnh, em tìm đề tài hỏi Lộ Lộ anh thích ăn gì, nó không hề nghĩ ngợi đáp ngay anh thích ăn cá, lúc đó em đã nghĩ nó đâu có thiếu tin cậy như anh nói.”

“Anh là ba nó, biết anh thích ăn gì không phải là điều hiển nhiên sao?”

“Anh rất đặc biệt, không thích ăn có thể ráng ăn, thích ăn có thể ráng không ăn nhiều, không quan sát anh ba năm năm năm đời nào nhìn ra được.” Dương Việt Ngôn mỉm cười, nhìn thời gian rồi chuẩn bị đi: “À phải, chỉ còn vài ngày thôi, tranh thủ lạm dụng chức quyền gọi điện thoại đi, mau giải quyết thủ tục cho con nó.”

Lộ Kha Đồng trở về phòng, mở khung đối thoại với Nguyên Thấp Đa Phi Bồng, cậu im lặng chốc lát, sau đó biên soạn một đoạn tin nhắn, nhiều lần xóa rồi gõ lại, cuối cùng bấm nút gửi rồi thoát ra.

Ba ngày sau ra sân bay tiễn Khưu Lạc Dân, mẹ Khưu ôm Khưu Lạc Dân lau nước mắt, không nỡ xa con trai, chờ ba Khưu kéo mẹ Khưu đi ổn định cảm xúc, Khưu Lạc Dân tựa vào người Lộ Kha Đồng rầu rĩ nói: “Bộ anh đi chết hay sao vậy…”

Lộ Kha Đồng nhìn thời gian, nói: “Bạn học lớp anh không đến tiễn anh hả, sao nhân duyên kém vậy.”

“Cái gì chứ, bọn anh mở tiệc chia tay nhiều lần rồi.” Khưu Lạc Dân vuốt tóc: “Nhiều người tới quá làm chi, anh phải ra đi với nụ cười. Nói chứ ngày 8 cưng đi lớp cưng có ai ra tiễn cưng không? Đến lúc đó quay clip lại cho anh đi, để anh xem nhân duyên của cưng.”

Lộ Kha Đồng cúi đầu: “Em không có nói cho bạn em biết.”

Cậu không biết nên nói như thế nào, quan hệ giữa cậu với mỗi bạn học trong lớp đều rất tốt, thấy cậu nhỏ tuổi nên ai cũng nhường nhịn cậu. Lớp trưởng, lớp phó thể dục, đám anh em, còn Uông Hạo Diên và Giản Tân nữa, may mà lúc đó đã chụp một tấm chung cả bọn, cũng coi như có một niệm tưởng.

Lại đợi thêm gần một tiếng, Khưu Lạc Dân lên đường.

Sáng ngày 8, Phí Nguyên dậy sớm đi chơi bóng, lâu quá không sờ bóng sắp nghẹn đến phát điên, cậu chơi cả buổi sáng với mấy học sinh trường Thể thao, trưa nóng quá nên đi bộ trở về.

Vào nhà cởi áo chuẩn bị tắm thì thấy Thẩm Đa Ý đang ở trong phòng mình vọc máy tính: “Làm gì thế?”

Thẩm Đa Ý giải thích: “Đơn xin học bổng của học kỳ sau, thầy mới vừa gửi cho mình, mình tải về đem đi in.”

“In xong tiện đường mua cho tôi phần cơm và đồ uống đi.” Phí Nguyên vào phòng tắm đóng cửa lại. Thẩm Đa Ý ở bên ngoài la to: “Mình chưa tắt máy nhé, phải tranh thủ thời gian!”

Tắm xong đi ra, cơm của Thẩm Đa Ý vẫn chưa về, Phí Nguyên ngồi xuống nhìn máy tính cũng chẳng có gì để làm, đã lâu không đụng đến nó. Nhìn chằm chằm mặt bàn một lát, Phí Nguyên lại đứng dậy uống ly nước.

“Cơm của cậu nè!” Thẩm Đa Ý cầm vài tờ đơn trở về, đặt một phần cơm chiên lên bàn ăn rồi đi. Phí Nguyên ở trong phòng gọi: “Đem vào đây đi.”

Thẩm Đa Ý lại xách cơm vào: “Bộ mình nợ cậu à?”

“Dùng xong không tắt máy, nợ chứ gì nữa.”

“Xì, mình tưởng cậu còn chơi game chứ!”

Lần này nhắc mới nhớ, lâu lắm rồi không log in, Phí Nguyên rê chuột đăng nhập vào trò chơi, sau đó mở nắp hộp chuẩn bị ăn cơm. Lần nữa ngước mắt lên thấy thật nhiều tin nhắn, Phí Nguyên đọc từng tin một, gần đây nhất là tin nhắn mấy hôm trước Lộ Kha Đồng gửi.

“Phí Nguyên, hôm đó anh không tới, em đã hiểu ý của anh rồi, nhưng em vẫn chưa  hết hy vọng, vẫn ôm một chút ảo tưởng, đó là lý do em gửi tin nhắn này cho anh.”

“Chiều ngày 8 em sẽ theo mẹ em đi Mỹ, người em không nỡ xa nhất là anh, anh có luyến tiếc em chút nào không?”

“Tìm được người mình yêu trong hàng nghìn hàng vạn người là điều vô cùng khó khăn, em tìm được nhưng lại đánh mất. Chuyện tương lai khó mà nói trước, nhưng em có thể khẳng định sẽ không bao giờ có anh nào khác làm em thích như vậy nữa.”

“Nhưng em hy vọng anh có thể tìm được một em khác, một em thiện lương và tốt đẹp.”

*Ở đây ‘anh nào khác’ nghĩa là Phí Nguyên nào khác đó chứ không phải nói anh trai nào khác, nguyên văn là  另一个你  (lánh nhất cá nhĩ  = một you khác, ở đây theo ngữ cảnh dịch là anh), tương tự ‘ một  em khác’ có nghĩa là  ‘ một tôi khác ’  chứ không phải em trai  em gái  nào khác nha.

Nhìn mấy hàng chữ trên màn hình, Phí Nguyên ngẩn người một lúc lâu, Lộ Kha Đồng sắp đi, chiều hôm nay sẽ đi, Ôn Ngưng có phải mẹ ruột của Lộ Kha Đồng đâu, nhóc ngốc đó theo người ta làm gì?!

Nghĩ vậy lại cười nhạo một tiếng, hai người chia tay rồi, mình còn nghĩ mấy thứ này để làm gì nữa chứ.

Tắt máy tính, bỏ cơm vào tủ lạnh, Phí Nguyên ngã xuống giường chuẩn bị ngủ một giấc. Lăn qua lộn lại, cậu mở mắt nhìn trần nhà, bức bối nhưng chẳng biết phát tiết làm sao, cuối cùng túm lấy gối che đầu, ép mình đừng nghĩ nữa.

Tấm hình dưới gối lộ ra, Lộ Kha Đồng đang cười hớn hở.

“Thật con mẹ nó,” Phí Nguyên mắng phân nửa lại ngừng, nhớ đến lời trong tin nhắn: “Hôm đó mình không tới?”

Đứng dậy đi tới bên bàn học, Phí Nguyên giật ngăn kéo lấy lá thư kia. Rút giấy viết thư ra, ngay hàng đầu tiên đã thấy dòng chữ bị thấm ướt đến méo mó: “Anh đại, vết thương của anh còn đau không?”

Lộ Kha Đồng vừa viết vừa khóc đấy ư.

Đọc thư xong, trong ngực Phí Nguyên như có tảng đá cấn, ba mẹ ruột của Lộ Kha Đồng đã qua đời từ lâu, ba của Lộ Kha Đồng gặp tai nạn xe cộ, Lộ Kha Đồng nghe thấy những gì Phí Đắc An nói khi đánh mình.

Hèn chi.

Còn ngày cuối cùng của tháng trước nữa, có phải Lộ Kha Đồng một mực ở công viên chờ mình không?

Giấy viết thư bị siết đến biến dạng, Phí Nguyên đứng phắt dậy muốn đi, sơ ý đụng rớt sách bên bàn, quyển sách trải ngang bên chân, giữa trang sách là đóa hoa nguyệt quý mà Lộ Kha Đồng cho mình.

“Tặng người ta hoa hồng, tay vương vấn mùi thơm. Quét xong em hái ở bên hành lang đó, anh thích không?”

“Đây là hoa nguyệt quý.”

“Thây kệ nó, nói chung anh nhận hoa của em thì quên cậu ta đi.”

Phí Nguyên cầm chìa khóa xe máy chạy ra khỏi phòng, khẽ mắng một tiếng, mình cần gì Lộ Kha Đồng thiện lương tốt đẹp, người mình để ý, người mình thích chính là nhóc hư hỏng vừa ngốc vừa nhoi này.

Trong sảnh chờ máy bay, Ôn Ngưng đang nghe Lộ Nhược Bồi dặn dò, mất kiên nhẫn nói: “Em còn biết chăm sóc hơn anh, anh dong dài quá.” Lộ Nhược Bồi bị mắng oan, nói: “Anh muốn bảo em đừng chăm sóc nó quá, nó nên học được cách độc lập.”

Lộ Kha Đồng nhìn xung quanh, ánh mắt chứa đầy âu lo, Lộ Nhược Bồi hỏi: “Đang nhìn gì vậy? Sắp phải vào rồi.”

Giọng cậu khẽ run rẩy: “Ba, nếu ba luyến tiếc con, con sẽ không đi nữa.”

“Ôi.” Lộ Nhược Bồi thở dài: “Có phải con một đi không trở về đâu, ba không tiếc. Ngược lại là con đó, con có tiếc gì không?”

Lộ Kha Đồng liên tục nhìn ra đằng xa, nhưng mà không ai đến cả. Ôn Ngưng kéo cậu, nói phải vào rồi, cậu mấp máy môi nói tạm biệt, lúc xoay người lại rơi nước mắt.

Khưu nhi nói rất đúng, dạo này nước mắt của cậu rơi quá nhiều.

Phí Nguyên tăng tốc suốt một đường, xe máy phát ra tiếng vang đinh tai, chuyến bay chiều ngày 8, nhưng chưa nói mấy giờ chiều. Cậu giống như không muốn sống nữa, càng lái càng nhanh.

Tới sân bay, lúc phanh xe phát ra tiếng ma sát chói tai, Phí Nguyên tức tốc chạy vào sảnh sân bay, nhìn chằm chằm thông tin chuyến bay. Giữa dòng người đến người đi không thấy bóng dáng Lộ Kha Đồng, Phí Nguyên đến bàn cố vấn hỏi, chuyến bay đi Mỹ là mấy giờ.

“Chiều hôm nay chỉ có một chuyến, hơn hai mươi phút trước đã cất cánh rồi.”

Phí Nguyên lùi ra sau một bước, xoay người lẩm bẩm, cây non đi rồi.

Nửa đường xe máy hết dầu, Phí Nguyên dừng ở một cửa tiệm rồi đón taxi về nhà, nhưng sau lại đổi ý: “Thôi, bác tài, đến bờ biển đi.”

Tìm một chỗ ngồi xuống, Phí Nguyên nhìn mặt biển phập phồng đằng xa, lần đó hai người đến đây cắm trại, Lộ Kha Đồng giận mình không dẫn em ấy đi bơi nên hờn dỗi, đến khi xuống nước lại sợ, nói hôn một cái rồi lên bờ đi anh.

Mình nói hôn gì mà hôn, mặn.

Kết quả Lộ Kha Đồng lên bờ đi mua nước uống, uống xong nói em hết mặn rồi.

“Thú vị thật.” Phí Nguyên cảm khái một tiếng, mũi cay xè. Gió biển thổi rất dễ chịu, ánh mặt trời hôm nay cũng không quá oi bức, Phí Nguyên vẫn ngồi như thế, mãi đến xế chiều mới rời khỏi.

Trước khi đi, Phí Nguyên nhìn ánh trời chiều sắp chìm về hướng Tây, phát hiện hoàng hôn một người ngắm chẳng hề đẹp chút nào.

Xuống xe ở đường Lá Thu, đút tay vào túi quần đi về nhà, vừa đi vừa đá mấy hòn đá vụn dưới mặt đất. Bầu trời cuối hẻm ráng màu mây, Phí Nguyên nhìn cái bóng bị kéo dài dưới đất, cuối cùng ngẩng đầu lên.

Dưới chân tường đối diện cửa nhà mình, Lộ Kha Đồng ngồi trên vali nằm ngang, cánh tay phải còn vác phao bơi Đôrêmon mình tặng.

“Anh đại…”

Hai mắt Lộ Kha Đồng nhanh chóng đỏ lên, cậu đứng dậy chạy tới trước mặt Phí Nguyên, đến khi mở miệng giọng cũng lạc: “Cho em một cơ hội nữa được không, anh không đến công viên, cũng không giữ em lại, nhưng em vẫn không hết hy vọng… Em không nỡ xa anh, anh không muốn gặp em em cũng tới…”

Lộ Kha Đồng mắt mũi tèm nhem, chỉ vào góc tường nói: “Em lén lút tới đây rất nhiều lần, đứng ở góc tường đó nhìn trộm anh, em không muốn đứng ở đó nữa, em muốn đứng trước mặt anh, anh dạy dỗ em hay mắng em cũng được, đừng không để ý đến em.” Cậu vừa khóc vừa nắm áo của Phí Nguyên, cầu xin: “Anh đại, anh ôm em đi mà…”

Phí Nguyên đưa tay ôm lấy Lộ Kha Đồng, Lộ Kha Đồng như được cho phép, ôm chặt lấy Phí Nguyên, vùi mặt vào vai Phí Nguyên. Phí Nguyên hỏi: “Chuyện ba mẹ em là thật sao?”

Lộ Kha Đồng gật đầu, dụi loạn xạ: “Cho em một cơ hội nữa đi, cho em một cơ hội nữa…”

Phí Nguyên nắm gáy cậu kéo ra, rõ ràng trong lòng cũng nhớ người ta sắp chết, ngoài mặt còn làm bộ lạnh lùng, hỏi: “Cho thế nào? Cho em thêm một cơ hội gạt anh à?”

Lộ Kha Đồng lắc đầu nguầy nguậy, chìa tay còn muốn ôm Phí Nguyên, cậu gấp đến độ nấc cụt, một câu cũng không nói thành lời. Đợi đến khi cả bầu trời đều chuyển sang màu đỏ, cuối cùng cậu mới ngừng khóc, nhưng vẫn còn thút thít.

“Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không? Em làm đàn em của anh cũng được, theo đuổi anh cũng được, anh nói gì em cũng nghe hết…”

Phí Nguyên hờ hững đáp: “Được thôi, bắt đầu lại lần nữa đi.”

Lộ Kha Đồng ngơ ngác, cảm giác Phí Nguyên đang đợi mình nói gì đó. Nhớ lại câu đầu tiên mình nói khi hai người gặp nhau lần đầu, cậu nhẹ giọng lặp lại: “Em họ Lộ, Lộ Kha Đồng, bởi vì ngũ hành của em thiếu Mộc.”

Có lẽ Phí Nguyên sẽ không thích cậu như trước, cũng sẽ không thương cậu như trước, nhưng cậu không dám tham lam quá, chỉ cần Phí Nguyên chịu cho cậu cơ hội là được, bảo cậu làm người hầu cũng không sao.

Nào ngờ giây tiếp theo, Phí Nguyên ôm cậu nói: “Bất luận em thiếu cái gì, em sẽ không bao giờ thiếu anh nữa.”