Đương Đại Luật Sư Ngộ Đáo Tiểu Mao Tặc

Chương 6




Edit: Mimi

Beta: DLinh

*****

Hoạt động mang tính chất giáo dục này vẫn luôn duy trì cho đến khi Diệp Đề mắng không nổi nữa mới thôi. Triệu Cách Phi cũng vô cùng mệt mỏi – chính là không chỉ ở phương diện thân thể, mà còn cả lỗ tai đã phải chịu nhiều tàn phá. Anh nếm thử vô số người, song chưa từng gặp ai có thể kêu rên kỳ quái — hơn nữa nội dung còn vô cùng kỳ lạ giống như Diệp Đề đây. Mấy lời lẽ của người kia căn bản không thể liên hệ với “giường chiếu” được. Sau một lần phóng thích cuối cùng, Triệu Cách Phi liền chui vào chăn trong, ôm lấy Diệp Đề đã mắng chửi đến bất tỉnh mà ngủ thật say.

Khi Triệu đại luật sư mở mắt một lần nữa thì trời đã sáng. Vừa vặn hôm nay là cuối tuần, không phải đi làm. Anh thoải mái mà ngáp một hơi dài. Tối qua ăn no uống đủ, lại ngủ thật là ngon – luật sư Triệu không khỏi tin tưởng vào nhân sinh hoàn hảo của mình thêm một lần. Gối đầu lên cánh tay, thoáng cong khóe miệng lộ ra nụ cười khuynh đảo chúng sinh, anh thầm cảm thán: cuộc đời thật tươi đẹp biết bao!

“Nhóc trộm, dậy thôi.” Triệu Cách Phi hưởng thụ cảm giác mỹ mãn đủ rồi, mới quay đầu sang gọi Diệp Đề. Không ngờ cánh tay lại chụp vào không khí, bên cạnh sớm đã không còn một ai.

“Quỷ con! Nhóc trộm! Tiểu lưu manh!” Triệu Cách Phi nằm ở trên giường, vô cùng khí thế mà rống to vài tiếng. Thế nhưng, trong phòng trừ bỏ tiếng vang của bản thân mình ra thì không hề có động tĩnh của người thứ hai. Triệu Cách Phi nghĩ nhóc trộm kia tám phần là cảm thấy ở lại bên cạnh mình quá nguy hiểm, nên đã thừa dịp mình chưa tỉnh, vội vàng bỏ chạy.

“Ầy, chẳng lẽ mình thực sự đáng sợ như vậy sao…” Triệu Cách Phi ‘ai oán’ mà tự cảm thấy xót xa. Nghiêng người ngồi dậy, anh há miệng ngáp dài một cái, có điều mới ngáp được một nửa thì bỗng chốc thân thể anh trở nên cứng đờ.

Lần thứ hai Triệu đại luật sư luống cuống. Đây là chuyện mà từ trước đến nay gần như chưa từng xảy ra — không thì sao anh có thể tự phong cuộc sống của mình là ‘hoàn mỹ’? Song, hiện tại Triệu Cách Phi thực sự luống cuống rồi. Anh ngơ ngác nhìn khắp phòng mình, cái miệng há to hơn nửa ngày mới khép lại được.

Bão vừa đi qua.

Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Triệu Cách Phi. Nhưng mà rất nhanh sau đó anh đã kịp thời phản ứng, cho dù bão quét cũng không có khả năng quét thẳng vào phòng mà anh vẫn không hề biết chuyện. Kể cả bão quét vào phòng đi chăng nữa thì – đồng hồ vốn được cất trong ngăn kéo kia sao có khả năng bị cuốn thẳng xuống mặt đất được? Fuck, còn biết mở ngăn kéo – bão này được điều khiển bởi máy vi tính hiện đại với chỉ số thông minh cao ngất ngưởng nha!

Là một người ưa sạch sẽ, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng ra vì sao phòng mình có thể loạn cào cào lên như vậy. Sàn nhà phủ kín đủ loại quần áo: tây trang, sơmi, cà- vạt và quần lót… Mà những thứ kia, tại sao quen mắt vậy? Cẩn thận nhìn lại một lần, Triệu Cách Phi liền phát hiện thì ra đều là quần áo của mình. Mà cái tủ vốn dùng để treo đồ lúc này đã rỗng tuếch, cơ hồ mỗi một ngăn kéo đều bị mở ra, thậm chí còn có cái bị vứt trên mặt đất, toàn bộ đồ đạc bên trong đều không cánh mà bay.

Triệu Cách Phi đầu váng mắt hoa mà rên rỉ một tiếng, vươn tay lần mò lên tủ đầu giường để lấy ly nước theo thói quen, lại phát hiện ngay cả cái ly Mark in hình chum nho mà mình yêu thích nhất cũng không còn nữa. Đại luật sư Triệu rốt cuộc không thể nhịn nổi mà bùng nổ, hét lớn một tiếng sau nắm tóc vò đầu. Một lát sau, khi đã tỉnh táo lại, anh cười khổ nhìn ra ô cửa sổ đã bị mở tung, bên trên còn lủng lẳng một sợi dây được bện từ tấm rèm, không khỏi nghĩ thầm: thể lực của thằng nhóc kia thật đúng là, con mẹ nó, tốt.

Gọi nhân viên tạp vụ đến thu dọn chiến trường, Triệu Cách Phi âm thầm suy tính một chút: cũng chỉ mất mấy món đồ vặt vãnh linh tinh thôi — đương nhiên những cái gọi là vớ vẩn ấy bao gồm cả đồng hồ Rolex được làm bằng bạch kim. Đối với người thường mà nói, mấy thứ anh bị mất cơ bản không thể gọi là vặt vãnh linh tinh, mà phải dùng đến cụm từ ‘nằm mơ không thấy’.  Suy nghĩ của Triệu đại luật sư nói một cách phổ thông một chút, chính là thừa tiền phải đốt.

Thứ đáng giá duy nhất bị lấy đi chính là cái thẻ tín dụng cùng mấy vạn đồng tiền mặt, cộng lại khoảng chừng trên dưới hai mươi vạn. Đồ vật có giá trị thực sự bởi vì được khóa trong két sắt âm tường mà may mắn thoát nạn – Kỳ thực, cho dù không cất trong két bảo hiểm bí mật, những tên trộm thông thường cũng không thể đập vỡ cái két thông minh mà anh đã bỏ ra một số tiền lớn để đặt làm tận bên Mỹ. Ngoại trừ những điểm nói trên, triệu đại luật sư rốt cuộc phải đối diện với một hiện thực: căn nhà sạch sẽ đến bóng lộn của anh, đã bị một tên trộm vặt mà anh nhất thời hứng trí mang về cướp sạch trong vòng một đêm.

“Tiên sinh, không cần báo cảnh sát sao?” Sau khi dọn dẹp xuôi, nhân viên tạp vụ nhỏ giọng nhắc nhở. Ai cũng có thể nhìn ra ngôi nhà này bị trộm sạch bách như cái giếng trời, chính là tại sao vị tiên sinh diện mạo hoàn mỹ nhưng lại âm u như sắp đổ mưa to trước mặt này, thế mà vẫn xua tay nói “Không cần” chứ hả? Kẻ có tiền quả nhiên vô cùng cổ quái. Lẽ nào anh ta cuồng bị cướp, bỏ tiền ra thuê người đến trộm nhà mình.

Trong nhà thu dọn tương đối ổn thỏa, Triệu Cách Phi nhìn phòng khách đã rộng ra không ít, thân tâm đều mệt mỏi, đặt mông ngồi xuống ghế sa lông, thầm nghĩ thằng nhóc kia không mang luôn cái sô pha của nhà anh đi thật sự là vạn hạnh.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, di động bất chợt rung lên, Triệu Cách Phi vừa nghe máy vừa cảm thán thêm một lần nữa: thằng nhóc đó không tiện tay cuỗm luôn điện thoại của mình, đúng là vạn hạnh trong vạn hạnh.

“Này, Cách Phi, điện thoại bàn nhà anh sao cứ bận suốt thế?” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm oán giận. Triệu Cách Phi cười khổ một tiếng, nghịch nghịch sợi cáp điện thoại nhẵn bóng đang cầm trong tay: “Điện thoại bàn nhà tôi đem quyên góp cho người nghèo rồi — có việc gì thế?”

“Đương nhiên là có việc. Bạch Tuyết bị bệnh, anh mau tới bệnh viện đi.”

“Cái gì!” Triệu Cách Phi trước là giật mình kinh hãi, sau lại thở dài một hơi: Mẹ nó, tại sao cuối tuần này ai cũng gây khó khăn cho anh vậy!!