Dương Gian Phán Quan

Chương 379: Băng Tuyết Thành




Thời gian đúng thật là sẽ chẳng chờ đợi một ai bao giờ, Cao Cường cúi nhìn bộ hiệp y đẹp đẽ đang cầm trên tay, trong lòng cảm khái không khỏi khẽ thở dài một hơi.

Đã ba năm trôi qua, không biết Hồng Linh với Mirranda hiện giờ ra sao?

Đặc biệt là Hồng Linh, không biết có còn nhớ nhung gì tới bản quan, hay sớm đã quên béng rồi?

Thở hắt một hơi đem chôn vùi chút cảm xúc bâng khuâng vào sâu trong lòng, Cao Cường mau chóng mặc hiệp y lên người, rồi mở cửa nhanh chân ra khỏi phòng.

Phạm Thành Văn với Trư Hào hiện đang đứng ở mui thuyền, thấy hắn đi ra liền kính cẩn cúi chào:

“Thiếu gia”

Nói chung hắn chưa từng to tiếng nặng lời bao giờ, nhưng tiếp xúc một thời gian dài, Phạm Thành Văn với Trư Hào không hiểu sao luôn thấy sợ hãi mỗi khi đối diện.

Giống như từ hắn tỏa ra thứ khí thế vô hình nào đó áp bách linh hồn bọn họ.

Cơ mà cả hai cư xử lễ phép với hắn lại là bởi nguyên nhân khác.

Bắt nguồn từ việc hắn phát triển thần tốc từng ngày, lại còn nắm giữ thực lực siêu việt tu vi, bọn họ liền cho rằng sợ hãi hắn cũng chẳng phải chuyện gì quá mất mặt.

Nhất là nhờ có hắn, hay nói chính xác hơn là nhờ có lôi điện mỗi khi hắn tu luyện, cả hai bọn họ trên phương diện tu hành đều đạt được những lợi ích khá lớn lao.

Đơn cử như Phạm Thành Văn sau hơn một năm ngồi hít ké lôi điện, liền liều mạng nếm thử luyện hóa hỏa chủng, thật sự không ngờ lại có thể dễ dàng thành công.

Mặc dù chỉ là hỏa chủng moi móc từ loài Hỏa Điểu cùi bắp phi thường nhỏ yếu nào đó, nhưng chịu khó cho cắn nuốt thật nhiều hỏa vật là sẽ có ngày cường đại thôi.

Phạm Thành Văn đạt được chỗ tốt không chỉ mỗi thế, tuy nhiên so ra thua xa Trư Hào.

Mặt hàng này vốn dĩ là một đầu Thổ Trư, là chi dế nhũi nhất trong quần thể Trư Tộc, nhờ có huyết mạch biến dị cho nên mới tu hành được tới cảnh giới Luyện Hư Kỳ.

Ngặt một nỗi mấy trăm năm nay dậm chân tại chỗ, có thể nói không gian phát triển đã đứt đoạn.

Ấy vậy mà sau một thời gian “bị động” hấp thu lôi điện, Trư Hào huyết mạch lần nữa phát sinh biến dị, may mắn ở chỗ biến dị theo chiều hướng phi thường tốt đẹp.

Sau đó Trư Hào tu hành liền thuận buồm xuôi gió, còn nhẹ nhõm đột phá tới Luyện Hư trung kỳ.

Đáng tiếc mặt hàng này tính cách quá mức nhát gan, không thể nhờ cậy khi đụng độ địch nhân.

Về phần Cao Cường sau ba năm đã khôi phục được tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, đây là hắn đan điền lớn vượt bậc, lại ra sức áp súc chân khí nên mới chậm như vậy.

Đó là chưa kể tới phần lớn thời gian hắn dùng vào việc rèn luyện nâng cao trình độ chú tạo sư, cùng với ngồi tọa thiền quan sát đống hình đồ đằng cũng như cốt phù.

Bằng không thì khôi phục tu vi Hóa Thần Kỳ sẽ là việc hoàn toàn nằm trong tầm tay.

Có điều chẳng hơi đâu phải vội, tu vi đối với hắn suy cho cùng chỉ là những “con số” mà thôi.

Quay trở về với thực tại.

Cao Cường hướng hai người gật đầu, xong liền đưa mắt quan sát khung cảnh trước mặt.

Hiện giờ thuyền đã tiến nhập vào khu vực Băng Tuyết Hải Vực, nhiệt độ hạ xuống thấp vô cùng.

Khá may mắn khi nơi đây không có sương mù cản trở tầm mắt, thu nhỏ thuyền là có thể dễ dàng né tránh những tảng băng khổng lồ trôi dạt loạn xạ trên khắp mặt biển.

“Còn bao xa thì tới nơi?” – Cao Cường thu hồi ánh mắt, quay sang hỏi Phạm Thành Văn.

“Khoảng một trăm hải lý” – Không chút chậm chễ, Phạm Thành Văn ngay tức khắc trả lời.

Trăm hải lý chạy thong thả cùng lắm mười phút là đến nơi, đã như vậy thì khỏi cần tăng tốc làm quái gì. Nghĩ được tới đây Cao Cường liền đưa mắt tiếp tục quan sát.

- -- 

Chẳng mấy chốc thuyền liền xuyên qua khu vực băng trôi, nhiệt độ càng giảm xuống thấp hơn nữa.

Ngay đến Cao Cường mà còn cảm thấy se se lạnh là đủ hiểu trời rét như thế nào rồi đấy.

Bất quá hắn đang bận quan sát “hòn đảo” trước mắt, không rảnh quan tâm thời tiết.

Mà nói quan sát cho oai vậy thôi, chứ thực ra chỉ nhìn được rìa của hòn đảo.

Nhìn chung cấm địa Băng Tuyết Hải Vực còn được gọi là Băng Nguyên Đảo, với diện tích phi thường rộng lớn, áng chừng phải vào khoảng 500 triệu kilomet vuông.

Quanh năm tuyết rơi trắng xóa, từ bên ngoài tuyệt đối không quan sát được gì.

Băng Nguyên Đảo có khí hậu khắc nghiệt kinh người là khỏi cần bàn cãi gì nữa, nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến ngay cả tầng thứ đại năng cũng xoắn quẩy.

Chủ yếu là bởi bên trong các khu cấm địa thường bất ngờ xuất hiện những vết nứt không gian, nghe đồn trước đây từng có Tán Tiên đen đủi bị nghiền nát thành tro bụi.

Liệu bên trong có tồn tại thứ gì khác đáng sợ hơn nữa không thì chịu.

Chỉ biết không phải cứ nắm giữ không gian pháp tắc là có thể tùy tiện nhảy nhót đâu a.

Có điều những thứ này để sau rồi tính, Cao Cường quay sang nói với Phạm Thành Văn:

“Phạm lão, thu cất thuyền, chúng ta lên đảo thôi”

“Được” – Phạm Thành Văn đơn giản đáp lại một tiếng, rồi phất tay thu hồi chiến thuyền, sau đó mang hắn cùng với Trư Hào bay nhanh về hướng Băng Nguyên Đảo.

Bởi vì Băng Tuyết Thành nằm cách bờ biển chưa tới hai dặm, cho nên Phạm Thành Văn đáp xuống tại ven bờ, ba người liền cùng nhau chậm rãi đi bộ tới cổng thành.

Sau khi giao nộp vài khối linh thạch phí tổn xuất nhập thành, Phạm Thành Văn dúi vài viên Bổ Khí Đan vào tay một gã binh lính canh cổng thành, rồi hạ giọng khẽ nói:

“Chúng ta đang muốn mua một căn biệt viện, tiểu tử ngươi có thể giúp bận bịu được không?”

Gã binh lính canh cổng nghe xong không khỏi cười khổ đáp lời:

“Tiền bối, nếu ngài tìm mua cửa hàng hoặc là một gian tiểu viện nho nhỏ còn dễ nói. Chứ còn biệt viện rộng lớn thì xin thứ tội, ta muốn giúp cũng không có biện pháp”

Thấy lão nhìn sang dò hỏi ý kiến, Cao Cường liền phất tay nói:

“Miễn sao có đầy đủ phòng ốc để ở thì căn tiểu viện nho nhỏ cũng được”

Không cần Phạm Thành Văn lên tiếng, gã binh lính lập tức nói:

“Nếu nhu cầu chỉ có vậy thì dễ làm, các vị xin đợi một lát, ta nhờ bằng hữu thay ca”

- -- 

Nửa giờ sau.

Thông qua gã binh lính canh cổng thành dẫn đường giới thiệu, nhóm Cao Cường gặp mặt một vị lão bản kinh doanh tửu điếm, rồi mua được căn tiểu viện nhìn cũng ổn.

Nói chung tiểu viện này diện tích không hề nhỏ, phòng ốc dư thừa, còn có vườn hoa ao cá nữa đây.

Cao Cường ưng nhất là sân hậu viện rộng rãi, cải tạo thoáng qua là thoải mái rèn luyện chú tạo.

Mà tiểu viện cũng có trận pháp phòng hộ mới kinh, mỗi tội là đồ lởm ngăn không nổi thần thức dò xét. Đương nhiên Cao Cường liền thay thế bằng trận pháp Địa Cấp.

Dù sao mỗi lần hắn ngồi xuống tu luyện là linh khí tề tụ điên cuồng, không bố trí trận pháp do Hồng Phi lưu lại thì kiểu gì cũng tạo ra động tĩnh khiến người khác chú ý.

Không muốn bị hàng xóm láng giềng dòm ngó, hiển nhiên Cao Cường không thể tiết kiệm.

Loay hoay bố trí trận pháp, cũng như dọn dẹp phòng riêng mất tới cả tiếng đồng hồ. Mọi thứ xong xuôi đâu đó, Cao Cường liền rủ Phạm Thành Văn ra ngoài dạo phố.

Về phần Trư Hào đang lúi húi cải tạo vườn hoa thành vườn rau, thôi thì cho ở nhà đi vậy.

- -- 

Băng Tuyết Thành rộng lớn là không cần phải bàn cãi nữa rồi.

Trên đường người qua kẻ lại đông nườm nượp, cảnh tượng nhìn trông vô cùng sôi nổi.

Mới đi dạo một lúc Phạm Thành Văn liền đã nhận định Băng Tuyết Thành có thừa đủ tư cách đứng vào hàng ngũ những tòa thành phồn hoa náo nhiệt bậc nhất hải vực.

Nghĩ thấy cũng phải thôi.

Dù sao thì đây là tòa thành cứ điểm bên ngoài cấm địa, hơn nữa còn là nơi giao dịch buôn bán, thu mua vật phẩm cần thiết, luôn có vô số tu sĩ sẽ dừng chân tại nơi đây.

Loanh quanh một hồi, hai người đi tới khu vực bày la liệt những sạp hàng rong.

Cao Cường rất muốn trải nghiệm một lần nhặt nhạnh mua sắm, đáng tiếc “chợ tạm” kiểu này toàn bán linh hoa thảo dược là chính, không thấy có mẩu kim loại nào cả.

Thứ duy nhất có thể mua là thú đan thì cấp bậc lại quá thấp, hắn không thừa tiền để đốt bậy đâu đấy.

Trong khi Cao Cường buồn bực đừng hỏi, Phạm Thành Văn lại đang vui vẻ hết nấc.

Đơn giản vì lão là luyện đan sư, lục phẩm luyện đan sư hẳn hoi.

Khi trước bởi vì có mỗi một cánh tay, lão làm biếng ôm lô luyện đan. Nhưng từ hồi Cao Cường luyện chế cho cánh tay bằng Huyền Thiết, lão liền chăm chỉ khiếp vía luôn.

Mà với cái kiểu đã luyện hóa hỏa chủng, dám khẳng định lão đang ngầm phấn đấu đạt tới thất phẩm.

Thực ra Phạm Thành Văn ôm lô luyện đan cũng tốt. Cao Cường suốt ngày gõ búa rèn sắt, Trư Hào thì cắm mặt trong nhà bếp, lão không có việc để làm rất dễ bị tự kỷ.

Cơ mà mua cỏ thì cứ mua thôi, thế quái nào lại cùng với người ta chửi nhau rồi?

Cao Cường đang đứng nhìn ngó xung quanh, chợt nghe thấy tiếng cãi vã rần rần, ngoái lại liền thấy Phạm Thành Văn với một cô ả trẻ tuổi lớn tiếng tranh chấp gì đó.

Cái này Tà Tu quá không xứng chức, đập một chưởng là xong, cãi chi cho mệt?

Mang theo buồn bực, Cao Cường nhanh chân tiến lại gần, cau mày hỏi:

“Phạm lão, có chuyện gì thế?”

“Thiếu gia” – Phạm Thành Văn liền chỉ tay vào mặt cô ả kia, tức giận nói:

“Ta ưng ý mười cọng Trích Tinh Thảo, đã cùng với chủ sạp hàng giao kèo giá cả xong xuôi, bỗng dưng nha đầu hư hỏng này ở đâu nhảy ra tâng giá hòng cướp tay trên. Xin thiếu gia hãy đứng đó đợi một chút, để ta mắng cho cái tiểu nha đầu không biết liêm sỉ này một trận”

“Ê ê ê ê ê” – Cô nàng trẻ tuổi lập tức gạt phăng tay lão, vênh mặt lên nói:

“Ai là kẻ không biết liêm sỉ ở đây? Lão có hiểu thế nào là thuận mua vừa bán không hả? Nên nhớ rằng lão vẫn chưa giao linh thạch, bổn cô nương hoàn toàn có quyền trả giá cao hơn. Lão có bản lĩnh thì cứ việc tâng giá lên đi, đừng có đứng đó cậy già lên mặt lèm bèm”

Ngăn cản Phạm Thành Văn đang định đáp trả, Cao Cường cười nhạt hỏi:

“Thế ban nãy chủ sạp hàng đã đồng ý bán chưa?”

Phạm Thành Văn không hiểu sao hắn hỏi vậy, có điều vẫn thành thật nói:

“Đã đồng ý bán cho ta, nhưng đổi ý sau khi nha đầu này tâng giá”

“Như vậy lỗi đâu phải của nàng ta” – Cao Cường nhún vai, cười nhạt nói:

“Có mấy cọng cỏ mà thôi, lão liền nhường cho nàng ta mua lấy đi. Về phần ngọn nguồn vụ việc là cái gã ham của sẵn sàng lật lọng thì một chưởng đập chết là được rồi”

“Rõ” – Phạm Thành Văn dõng dạc trả lời, rồi quay sang nói với cô ả trẻ tuổi:

“Lão phu nhường cho nha đầu ngươi mua đó, mau giao linh thạch rồi cầm đồ rời khỏi đi thôi”

Nhạy bén phát giác có điểm khác thường, cô nàng trẻ tuổi vội liếc nhìn chủ sạp hàng thì thấy gã ngồi cứng đờ tại chỗ, mặt mũi tái mét, trên trán lấm tấm mồ hôi hột.

Hít sâu một hơi đè nén cơn giận, cô nàng trẻ tuổi gằn giọng chất vấn:

“Hắn muốn bán cho ai là quyền tự do của hắn, chẳng lẽ các người định giết hắn thật sao?”

Nghe xong câu hỏi cực ngu ngốc này, Cao Cường liền cười nhạt nói:

“Có gan lật lọng, phải có giác ngộ bị đánh chết, đơn giản vậy thôi. Còn ngươi nếu muốn ý kiến ý cò, trước tiên hãy xem lại bản thân có đủ năng lực hay không cái đã”

Dứt lời Cao Cường quay sang ra hiệu với Phạm Thành Văn, rồi cùng nhau lững thững rời khỏi.

Cô nàng trẻ tuổi với đám đông xung quanh còn đang không hiểu ra làm sao, bỗng thấy gã chủ sạp hàng thân thể chợt héo rút, chỉ giây lát liền thành tro bụi rơi rụng lả tả.

Thực sự giết người, không chút tiếng gió, cách thức đầy quỷ dị.

Đám đông cúi nhìn đống tro cốt xám xịt, mặt mũi liền tái xanh, sau lưng áo ướt sũng mồ hôi lạnh.