Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 31




Converter: Mây Trắng

Editor: Ý Như

Đến tận khuya Trình Nghi Bắc mới bước ra khỏi thư phòng, đèn phòng khách vẫn sáng trưng, cảnh làm anh khó hiểu. Anh đảo mắt nhìn sàn nhà, có thể nói sạch như mới, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Ngộ thật, rõ ràng lúc nãy là cô gái này không nói lý trước nhưng giờ này anh lại không thấy phiền. Anh về phòng, bật công tắc bên cửa, giường rất ngăn nắp, chăn vẫn thẳng như trước lúc ra ngoài ban sáng, không hề bị mở ra.

Tay anh đặt ở vành cửa, vấu chặt, cô ấy không ở đây?

Cô ấy đi đâu?

Anh buộc phải thừa nhận, gần như cô không có bạn bè, hoặc có anh đi nữa cũng chẳng biết liên lạc thế nào. Bây giờ cô bỏ đi, anh vốn không có cách làm mình cảm thấy vui mừng hơn, như thể cô có thể đi bất kì lúc nào, không cần tạm biệt, chỉ cần cô thấy vui là được.

Phòng khác cũng không có động tĩnh gì, anh nhíu mày, bản thân nghĩ rất nhiều, cô cũng đâu phải loại người lòng dạ hẹp hòi.

Anh ra ngoài, đến cửa thì phát hiện giày cô vẫn còn đây, cô mang dép lê ra ngoài sao?

Tìm thêm một vòng trong nhà, chắc chắn cô không ở nhà anh mới vọt chạy đi.

Bên ngoài gió lớn, nhất là giờ này. Anh thở dài, phụ nữ quả là loài động vật phiền toái, rõ ràng cấu tạo đâu khác nhau bao nhiêu, sao tính cách lại khác xa như thế. Tha lỗi cho anh, bây giờ anh bỗng nhớ đến Đỗ Trạch Vân, không phải nhớ cô ấy tốt thế nào, mà nhận ra bao năm nay Đỗ Trạch Vân chưa bao giờ gây phiền toái cho anh, để anh tự do lo việc của anh, không chấp nhặt cũng không phát giận, cũng chẳng quấn lấy anh đòi này đòi nọ, nên chưa bao giờ anh coi Đỗ Trạch Vân là gánh nặng, biết đâu trong lòng anh Đỗ Trạch Vân cũng chẳng hề nặng.

Anh đi vài bước, thấy cô nàng vậy mà ngồi ở thành hồ, đúng là không sợ lạnh.

Cô mặc mỏng tanh, bóng cô trông thật cô đơn lẻ loi.

Anh đến gần cô, tiếng nức nở không lớn lắm, nhưng đủ để người ta biết cô đang khóc, chẳng gào khóc ầm ĩ, nhưng vẫn đủ để người khác cảm thấy cô rất thương tâm.

Trình Nghi Bắc đứng yên cách cô 2 mét, bây giờ anh thấy hồ đồ rồi. Người gây sự là cô, thế nào mà người tủi thân uất ức cũng là cô?

Bên đó là người vợ thân bầu bì đang thuơng tâm, người chồng là anh có phải nên tiến lên an ủi không?

Nhưng làm thế khác nào đang chiều hư cô?

Vậy cũng không được.

Tiếng nức nở vẫn không ngừng, anh nghe như thể nó đang lên án mình, không hiểu sao nó có thể làm anh khó chịu nữa.

Anh thở dài, tiến lên, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, phát hiện cả người cô cứng trong nháy mắt, tay anh chậm rãi đưa lên lau nước mắt cho cô, hơi bất đắc dĩ: “Cô gái này, về nhà nhé.”

Cô không nhúc nhích, anh lắc đầu: “Muốn khóc thì về nhà khóc, ngoài này vừa ẩm vừa lạnh, dễ gặp người xấu nữa, ở nhà an toàn biết mấy.”

Cả buổi sau Tây Thuần mới ngoảnh đầu nhìn anh: “Chân em tê hết rồi.”

Trình Nghi Bắc giật mình, nhận mệnh bước ra trước mặt cô, ngồi cong người xoa chân cho cô.

Thật ra anh chẳng thấy tính mình tốt mấy, cũng chẳng thấy mình có thể làm người giỏi kiên nhẫn, chỉ cần chuyện đó không ảnh hưởng đến anh anh sẽ không ý kiến. Còn Đỗ Trạch Vân nếu xảy ra chuyện như vầy, sẽ tự mình về, đâu có đần mà ngồi đây hứng gió lạnh. Đại khái anh có thể tưởng tượng ra cuộc sống sau này của anh với Đỗ Trạch Vân ra: anh đi làm, về nhà có cơm ngon ăn, nhà sạch như mới, cô giúp anh xử lí vài công việc… Thế đó, không có bất kì bất trắc nào. Biết đâu Đỗ Trạch Vân còn có thể giúp anh nhiều việc hơn nữa, cô ấy là người kiên cường, cũng kiêu ngạo, có lẽ anh nên rung động. Nhưng anh không thể nghĩ ra mình có thể làm được gì Đỗ Trạch Vân, hay muốn làm gì cho cô ấy, không có ham muốn cũng chẳng thấy cảm giác.

Có phải đứa trẻ khóc để được dỗ dành không, dầu sao Trình Nghi Bắc cũng hiếm khi thấy Đỗ Trạch Vân khóc, liền cho rằng cô cũng không khóc. (Cô là Tây Thuần nhé)

Anh đứng dậy, hỏi nhẹ: “Tốt hơn chưa?”

Tây Thuần bắt lấy tay anh, lấy đà đứng lên: “Ừa.”

Anh vẫn hơi lo, nên nâng cô dậy.

Cô hít hít mũi, hơi khổ sở.

Anh thuận tay sờ trán cô: “Cảm sao?”

“Không phải đâu?”

Anh nhìn cô, nhịp bước nhanh, cả cơ thể cô đều lạnh như băng, bàn tay lạnh ngắt.

“Anh giận em à?” Cô nắn tay anh, ngẩng đầu lo lắng.

“Không có.”

“Anh bỏ em lại bước vào thư phòng, mãi không thấy ra.” Cô lên án.

Anh xoa đầu cô: “Anh vội xử lí công việc. Chẳng phải bình thường anh cũng hay vậy à?”

“Nhưng anh không để ý đến em.”

Trình Nghi Bắc than thầm, thôi được rồi, anh thỏa hiệp: “Anh sai rồi, tha thứ nhé?”

Cô vẫn nhìn anh, nhìn rất lâu: “Có phải anh thấy em phiền phức quá, nên anh nhận sai cho xong chuyện, để bản thân được yên tĩnh?”

“Tuyệt đối không có.” Anh đảm bảo.

“Em biết là em sai, em không nên nổi cáu, không nên nói với anh như vậy, lúc ấy em không kiểm soát cảm xúc với anh được.”

Anh kéo cô vào thang máy liền ôm lấy cô, cười khẽ bên tai cô: “Biết sai được rồi, về ngủ thôi, anh mệt chết.”

************

Trần Tư Dao cầm văn kiện đứng trước bàn làm việc của Diệp Húc Đình, đối với chuyện anh gọi cô vào xong lại không dặn gì, cô đã quen rồi. Lần trước anh gọi cô vào chỉ để cô ngắm anh bàn việc với người ta, từ đầu tới cuối cô đều sắm vai bình hoa; Trước đó nữa, anh gọi cô vào pha cafe cho anh, tận hai tiếng đồng hồ; Lần trước trước trước nữa, cô ngủ trong phòng làm việc đến quá trưa.

Người nọ thật coi cô là cảnh gọi đến để ngắm.

Khi kiên nhẫn của cô sắp bị mài mòn, Diệp Húc Đình quăng cho cô một xấp tài liệu: “Đi dịch sang tiếng hoa, không được có sai xót.”

Cô vừa nhận tài liệu là xoay người định đi.

Diệp Húc Đình xoay bút trong tay: “Đi đâu đó?”

Trần Tư Dao lắc lắc xấp tài liệu trong tay. Diệp Húc Đình nhíu mày: “Cứ dịch ở đây luôn, anh phải kiểm soát mới được.”

Trần Tư Dao nhìn bộ dáng ra lệnh tất nhiên phải theo của anh, trong lòng thầm ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà anh mới ngồi vào chỗ, nơi có đặt máy tính.

Diệp Húc Đình cười cười, ngẩng đầu nhìn người đẹp, cúi đầu xem tài liệu, thế này hiệu suất mới nâng cao được.

Trần Tư Dao trợn to mắt đè kích động muốn đánh người xuống, tự thôi miên mình: mình làm việc mình làm việc… nhịn tên nhãi này đi.

Văn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím cùng với tiếng bút ma sát với giấy vang lên.

Trần Tư Dao đánh chữ mãi thấy nhàm chán, đứng lên đi lấy nước nóng. Rót nước nóng vào ly giấy, quay người liếc nhìn Diệp Húc Đình, lại nhìn hơi nước bốc lên từ ly nước của mình, lấy thêm một ly giấy nữa. Không phải cô quan tâm Diệp Húc Đình, chẳng qua anh ta là boss của cô, cô bưng một ly nước cho anh ta có gì đâu chớ.

Cô đặt ly lên bàn Diệp Húc Đình, ánh mắt đảo qua phần văn kiện của anh: “Anh hợp tác với Bắc Ích à?”

Diệp Húc Đình hoảng, nguyên nhân hoảng lại không phải vậy, anh hoảng là do cô không dùng hai chữ ‘Diệp tổng’ gọi anh, anh không thể thoải mái nổi với hai chữ đó.

“Sao nào?” Diệp Húc Đình híp mắt, hình như cô có hứng thú với vấn đề này, anh phải nắm thời cơ chứ.

Cô nhíu mày: “Anh sẽ hợp tác với Trình Nghi Bắc à?”

Cô nghe nói tình hình Bắc Ích hiện nay không ổn, cụ thể thế nào cô không biết, nhưng chắc cũng chẳng khác lắm so với tin đồn, sự thật đã chứng minh phần lớn tin đồn là đúng.

“Đang suy nghĩ.” Anh từ chối cho ý kiến, dù sao đáp án đã có từ sớm, nhưng không biết cô nghĩ sao nên đành thận trọng dò hỏi… (ý là muốn biết suy nghĩ của cô, tranh thủ nói chuyện nhá♥)

“Cũng đúng, tình hình Bắc Ích hiện nay không ổn.” Cô có thể hiểu: “Có phải bây giờ rất ít người chịu hợp tác với Bắc Ích không? Tài chính của Bắc Ích bây giờ khó khăn lắm à? Nếu Trình Nghi Bắc không vượt qua ải này sẽ ra sao?”

“Dường như em rất quan tâm Trình Nghi Bắc.” Anh quan sát cô: “Hai người có quan hệ gì?”

“Không có quan hệ.”

“Không quan hệ mà người ích kỉ chỉ quan tâm người nhà như em lại hỏi nhiều vấn đề về cậu ta thế à? Quan hệ cũng chia ra nhiều loại, tỉ như quen biết hay bạn bè chẳng hạn, hoặc họ hàng xa.”

“Anh không thấy phiền à.” Cô nổi điên, lại phát hiện thái độ của mình thật là kì, hạ giọng: “Có phải Bắc Ích đang gặp khó khăn không.”

“Phải, rất nghiêm trọng.” Anh không nói gì thêm để thêm hoảng, chỉ là không nghiêm trọng vậy thôi, hay nói là không nghiêm trọng như trong suy nghĩ của bao người, “Em muốn giúp cậu ấy?”

“Tôi giúp được sao?” Cô im lặng.

“Em có thể cầu anh.” Anh cười sáng lạn.

Trần Tư Dao ghê tởm kiểu này của anh: “Sao anh không chết xa một chút.”