Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 47




Mới đầu, chẳng mấy ai coi trọng chuyện Trình Dục Bắc công khai ở bên Tây Thuần, vậy mà giờ đã trở thành cặp đôi gương mẫu được ngưỡng mộ, là chuyện nữ truy nam thành công nổi danh ở trường, khích lệ trái tim bao thiếu nữ đang xốn xan. Điều làm mọi người hiếu kì là Tây Thuần với Trình Dục Bắc ở bên nhau nhưng chẳng thấy cãi nhau hay tranh cãi gì cả, dù quan điểm khác nhau cũng chẳng liên quan.

Người ta nghĩ sao kệ người ta, miễn hai người trong cuộc vui là được.

Trình Dục Bắc không có nhiều thời gian, làm thêm chiếm hơn nửa thời gian ngoài giờ học, thời gian còn lại anh với Tây Thuần đến phòng tự học, nhưng cũng chẳng được bao lâu. Bởi lẽ anh đã quá thấu hậu quả Tây Thuần trốn tiết, dưới nỗ lực bền bỉ của anh, cuối cùng Tây Thuần của chúng ta cũng bỏ được tật trốn học.

Cuộc sống cứ bình thản trôi qua, họ rất trân trọng cũng rất hài lòng.

Mấy tuần trước Trình Dục Bắc học khá nhiều lớp, 10 tuần đầu của khóa học đã hoàn thành. Không phải anh không biết, mỗi lần thấy các bạn nam dẫn bạn gái mình đi chơi, tản bộ… anh đều cảm thấy mình nợ Tây Thuần nhiều lắm. Đổi thành bất kì ai khác chắc chắn sẽ dốc hết tâm trí dành tất cả thời gian cho cô, còn anh ngay cả đều này cũng không làm được.

Anh đứng dưới kí túc xá chờ cô, Tây Thuần chỉnh chu cả buổi mới vội chạy xuống, cảnh này khiến Lý Tâm rất đỗi thương cho chính mình: phụ nữ đang yêu đều muốn dùng cách này để khoe với những kẻ lẻ bóng như cô mình là hoa đã có chủ ư?

Trình Dục Bắc nhìn cô vội chạy về phía mình, khóe môi giơ lên một nụ cười.

Tây Thuần chạy đến, tự nhiên khoác tay mình vào tay anh.

Anh giơ tay chỉnh những sợi tóc lòa xòa cho gọn lại.

“Gấp vậy chi hả?” Không nên đi như thế, anh chay mày nhìn cô.

“Em gấp gáp như vậy cho mấy bạn nữ kia tự biết anh đã có chủ rồi, đừng có mà dòm ngó nữa.” Cô tự đắc, “Thấy em thông minh vô cùng phải không?”

Cái này thì chưa hề thấy, anh cười gượng, “Ừ, em thông minh nhất.”

“Khen em thêm vài câu nữa đi mà?”

Anh lắc đầu, “Một câu đủ rồi, nhiều quá mất giá, ít mới quý.”

Cô bĩu môi.

Đây là lần đầu tiên anh rủ cô đi dạo phố, nể tình điều này, cô sẽ tha thứ chuyện anh không nói chuyện lãng mạn, không so đo nữa.

Anh rất hiếm khi đi kiểu này, yên lặng, để cô kéo mình đi khắp nơi.

Hai người bước vào một quán nhỏ, bên trong có không ít đồ thủ công mỹ nghệ rất đẹp, nhìn cái nào cũng thấy khoan khóai. Cỏ vẻ như anh rất thích, còn định cầm con dê nhỏ lên ngắm.

Anh cười tươi nhìn cô, “Em thích gì trong số này?”

Cô cười mờ ám, kéo anh ra khỏi quán, “Những thứ này thích thì được rồi, đến đây để thư giãn, thoải mái tinh thần, nếu mua thì ngắm cũng chẳng còn thích thú nữa.”

Trình Dục Bắc gật đầu như phỗng, giọng lạnh ngắt, “Thế nào em cũng ôm tư tưởng đó với anh!”

“Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên rồi.” Cô véo anh thật mạnh tay.

Có thể anh ngại chưa đủ đau, thở dài, “Hèn gì ngày nào cũng biết hành hạ anh.”

Cô đè nén kích động muốn đạp cho anh một đạp, quần bẩn giặt mắc công mệt. Là do bản tính hiền lành cộng thêm hình mẫu vợ hiền dâu thảo lan ra, còn tuyên bố với đồng bọn mình sẽ tự giặt đồ cho bạn trai, này cũng chẳng quan trọng, quan trọng là cái tên này chê cô giặt không sạch, ai bảo anh cứ mặc màu trắng suốt, chứ gì nữa, toàn là lỗi của anh.

Hai người vào siêu thị, Trình Dục Bắc gặp lại một người bạn trung học, người bạn này nói rất nhiều nữa là đằng khác, cô chẳng biết làm gì đành đi dạo xung quanh.

Cô đứng xa xa trước tủ kính, nhìn chiếc váy được thiết kế rất đặc biệt, màu thanh nhã, lấy lá phong làm ý tưởng thiết kệ chủ đạo. Cô đặc biệt thích cây phong, nhất là lá, thích sưu tầm đủ loại lá phong, vòng tay lá phong, móc khóa lá phong, dùng lá phong làm chặn sách, chỉ cần là lá phong, cô thích tất.

Chiếc váy này thực sự rất đẹp, nhất là những lá phong đính trên váy, chân thật như mọc ra từ váy, hạt hồng xen với sắc vàng, chẳng khác được ngắm một rừng phong thật.

Cô rất rất thích, rất rất rất thích.

Cảm giác như vừa gặp đã yêu ấy.

Nhưng nhìn cửa hàng cô cũng đủ biết chiếc váy này xa xỉ cỡ nào.

Đúng là chỉ có thể ngắm.

Lúc này Trình Dục Bắc đi đến bên cạnh cô, “Đang nhìn gì thế?”

Cô mỉm cười, chẳng nói gì, kéo anh đi. Anh nhìn cô rồi xoay người nhìn chiếc váy sau lớp kính, xao động.

Tất nhiên Tây Thuần không hề biết anh vì thế mà tất bật làm thêm, chỉ mong mua được chiếc váy đó.

Chỉ là lúc Trình Dục Bắc đến cửa hàng đó, chiếc váy trong sau lớp kính chẳng thấy đâu nữa.

Anh lo lắng tìm nhân viên hỏi, còn nhân viên cửa hàng lại ngạc nhiên nhìn anh, “Chẳng phải anh là người đã mua chiếc váy à?”

Trình Dục Bắc khó tin, “ Sao có thể chứ? Tôi không hề mua qua chiếc váy đó, hay là cô nhớ lầm rồi?”

“Không đâu?” Cô nhân viên lắc đầu, người điển trai đó đi vội vào, còn mang theo số tiền lớn nữa, nên cô nhớ rất rõ, “Lúc ấy tôi còn xem cùng anh, anh nói bạn gái anh vô cùng thích chiếc váy này, nên mua để tặng sinh nhật cho cô ấy.”

Trình Dục Bắc chau mày không tranh luận tiếp nữa, tuy nhiên anh vẫn cảm thấy những lời đấy rất vô lí.

Chiếc váy này, anh đã không mua được cho cô.

Anh đã quyết, anh nhất định phải nỗ lực hết sức, cho cô tương lai tốt nhất, sau này anh sẽ không để cô lỡ mất thứ mình thích nữa.

Giữ vững quyết tâm.