Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 12: Thầy giáo phí: Cp tui gặm phát đường rồi?




EDITOR: LAM

Lưu Hạo Nhiên, Nhiên Nhiên của Thất Trung thật sự quá thảm, hồn vừa mới bị mùi của đám ngò rí đấm bay ra ngoài, ngay sau đó còn bị kết án công khai nữa chứ.

Buổi chiều, trước khi tiết học cuối cùng bắt đầu.

Dương Kha chạy đến cửa sau của ban 19 để tìm Du Trọng Hạ, lúc này cậu chàng đang gục xuống bàn mà ngủ cho nên hắn đành phải nhờ một bạn nam sinh ngồi sát cạnh cửa giúp đỡ kêu một tiếng.

Song, cậu bạn này cũng là một đứa học dốt chuyên bày trò phá phách, cậu ta lớn tiếng gọi tên của Du Trọng Hạ, “Nhiên Nhiên! Có người tìm!”

Du Trọng Hạ bị đánh thức, vẻ mặt gắt gỏng đi tới, lúc bước qua bên người của cậu nam sinh vừa kêu mình dậy kia, cậu không nói không rằng giơ lên nắm đấm, nam sinh cũng chẳng sợ, còn cười hớn hở với cậu.

Trải qua một tuần học chung, cả đám học trò ban 19 đều phát hiện ra Du Trọng Hạ – học sinh cá biệt trong truyền thuyết xác thực có giương nanh múa vuốt, hung ác thì hung ác chứ chưa từng đánh ai bao giờ.

Dương Kha không hiểu nên mới hỏi Du Trọng Hạ, “Thập Ngũ, cậu đổi tên thành Nhiên Nhiên hở?”

Du Trọng Hạ đanh mặt lại, “Tao mới đổi tên thành Ba Ba, mày gọi thử trước đi.”

Dương Kha cũng sừng sộ lên, “Đừng quậy, ông nội mày đã tám mươi tuổi rồi, cả ngày cứ bị mày chọc giận đây.”

Hai người đứng ngay tại chỗ giao nhau của hai lớp, mày đánh tao một cái, tao đấm lại mày một quyền giỡn tới giỡn lui, mấy cậu nam sinh khác của ban 18 nghe thấy tiếng động nên cũng vây hết lại đây, vài người liên thủ túm lấy tay và chân của cậu sau đó nhấc bổng cậu lên.

Du Trọng Hạ oa oa kêu to, “Đám cháu trai tụi mày chết chắc rồi!”

Mấy cậu nam sinh thả tay ra khiến cho Du Trọng Hạ ngã phịch một cái, hai chân ngồi chồm hổm tiếp đất.

“Lát nữa tan học tụi tui gọi cậu cùng đi nhé?” Dương Kha nói, “Đến nhà thăm anh Điểu, gần một tuần rồi… Ảnh… Sắp phải chuyển đi.”

Du Trọng Hạ sợ bọn họ tiếp tục nhào lên đẩy mình thêm lần nữa cho nên mới xếp bằng ngồi trên mặt đất không chịu đứng dậy, cậu ngửa đầu nói, “Đi. Tụi mày lùi ra sau hết cho tao.”

Dương Kha và vài cậu nam sinh khác xoa xoa cổ tay, nở một nụ cười dâm đãng, “Tiểu Thập Ngũ, đừng sợ.”

Đáng lẽ ra Du Trọng Hạ là người có tuổi tác lớn nhất trong nhóm nhưng bởi vì tạm nghỉ học nên mới bỏ lỡ kì thi chuyển cấp vào cuối năm lớp 9, lúc này cậu mới gào lên, “Tao chính là anh hai của tụi mày đấy! Tụi mày kêu ai là Tiểu Thập Ngũ thế!”

Du Trọng Hạ ngay lập tức duỗi chân ra rồi đạp mạnh một cái, trong nháy mắt đẩy ngã được một cậu nam sinh đứng gần mình nhất, vài người khác mắt thấy tình huống không ổn nhất thời tan tác chim muông, chỉ còn lại một người duy nhất bị cậu đè trên mặt đất tẩn cho một trận.

Từ ngày ấy, cậu và nhóm học trò ban thể chất bắt đầu hòa hảo.

Chạng vạng sau khi đã tan học, rốt cuộc Phí Tân cũng có thể chào đón ngày nghỉ cuối tuần đầu tiên trong quãng thời gian thực tập của mình. Bố mẹ của hắn có nói qua hôm nay bọn họ không thể về ăn cơm đúng giờ, vừa khéo bạn thời cấp ba của hắn cũng rủ hắn ra ngoài dùng bữa.

Cậu bạn học này của Phí Tân sau khi tốt nghiệp THPT thì theo học ở một ngôi trường thuộc thành phố kế bên, ngồi tàu điện ngầm chưa đến một tiếng là có thể về đến Dĩnh Châu, hiện tại cũng học năm thứ tư. Cậu ấy học bên mảng truyền thông, thực tập tại Ban Tuyên giáo của Đảng ủy thành phố, một bên làm đàn em pha trà rót nước, một bên ôn tập chuẩn bị cho kì thi quốc gia vào năm nay.

Đàn em pha trà rót nước tên là Giang Nhân Khuyết, biệt danh Tỉnh Trưởng (*), thời học cấp ba một đám người nhóm Phí Tân đặt cho hắn một cái tên, gọi là Nhân Khuyết Tư Tỉnh (1).

Vừa nhìn thấy mặt, Giang Nhân Khuyết đã nhanh chóng nhào về phía Phí Tân tố khổ, hắn nói kể từ khi đi thực tập từ hồi tháng Bảy vừa rồi cho đến nay, hắn phải chịu đủ loại “Đãi ngộ không dành cho con người”.

“Toilet trong văn phòng đều do một tay tao quét dọn, bông hoa lá họe một tay tao tưới nước, bác gái lao công còn chê tao nghiệp vụ yếu kém nữa chứ.”

“Trưởng ban của tụi tao bị nghiện mua sắm trực tuyến, mỗi tháng có tới hơn một trăm đơn hàng chuyển phát nhanh, sếp nói cứ như thế mãi sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực thế nên mọi đơn hàng đều lấy tên của tao, còn an ủi tao nói là điều này sẽ giúp tao mở rộng danh tiếng của mình ở chỗ làm.”

“Cũng được thôi, dù sao tao cũng có ý định nhân cơ hội thực tập để tìm ý trung nhân, chờ cho đến khi thi đỗ công chức thì có thể cưới vợ rồi, kết quả hiện tại chính là những cô gái trẻ làm việc trong tòa văn phòng không một ai muốn chơi với tao, còn đồn tao là một thằng gia tộc ánh trăng (2) xài tiền bạt mạng.”

“Ngày hôm qua tao vừa mới nghe nói, hóa ra tao có vay tiền trực tuyến (3) những mấy chục vạn (4)?! Tao vay mà tao còn không biết luôn đó mày! Ngay cả quần chúng còn biết không nên tin những tin đồn thất thiệt cũng không được phép bịa đặt lời đồn, mấy người nhân viên công vụ này bị cái quái gì thế?”

“Người duy nhất vẫn nói chuyện với tao chính là cô gái ở bàn bên cạnh, bộ dáng cũng coi như ổn, suốt ngày luôn miệng khen tao đẹp trai, ban đầu tao còn tưởng cổ có ý với tao.”

“Thế nhưng mấy ngày nay tao bỗng dưng tỉnh ngộ, cổ khen tao đẹp trai là để mỗi khi tao gọi trà sữa giao hàng tận nơi thì sẽ gọi luôn cho cổ một phần.”

“Tân Tân, tao cảm thấy cổ cố ý muốn lừa tình (5) tao.”

Cuối cùng, Phí Tân nghe không lọt nữa, hắn nói, “Người ta là nhân viên công vụ làm việc đàng hoàng! Lừa mấy ly trà sữa của mày để làm gì?”

Giang Nhân Khuyết, “Trà sữa chính là sinh mạng của phụ nữ trẻ đương đại đó! Cổ lấy tính mạng ra để lừa tao! Mày sao lại chẳng hiểu mấy thứ thế này cơ chứ, khó trách mày ế tới tận bây giờ.”

Phí Tân phản bác lại, “Quảng cáo khoa trương để thu hút người tiêu dùng thôi, làm gì có cô gái nào coi trà sữa là sinh mạng của mình chứ?”

Giang Nhân Khuyết, “Thế đôi giày thể thao kia của mày có phải tính mạng của mày không?”

Phí Tân dễ như ăn cháo bày ra tư thế tiêu chuẩn kép (6) của mình, “Đương nhiên rồi, giày thể thao của tao đều là phiên bản giới hạn đấy, khó khăn lắm mới mua được chúng, ok.”

Giang Nhân Khuyết, “Quào, sau này mày cứ ở vậy cả đời với mấy đôi giày thể thao của mày đi. Tao muốn cưới vợ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, bẫy tiêu dùng bây giờ toàn nhắm vào thị hiếu của những cô gái trẻ, tao càng hiểu rõ bao nhiêu thì càng gần gũi hơn với mấy cổ bấy nhiêu.”

Phí Tân, “Mày trước hết thi đậu công chức cái đã, những chuyện khác sau này hãy tính.”

Giang Nhân Khuyết, “Hai tay đều phải nắm! Hai tay đều phải cứng! (7)”

(*) Nguyên văn 厅长 – Phiên âm Hán Việt là “Tỉnh trưởng” (Tīng zhǎng), tương đương với chức Cục trưởng ở bên Trung và Vụ trưởng ở Việt Nam.

(1) Nguyên văn 因缺思厅 – Phiên âm Hán Việt là Nhân Khuyết Tư Tỉnh (Yīn quē sī tīng), đây là một thuật ngữ thông dụng trên internet, bởi vì phát âm khá giống Interesting (int(ə)risting) trong Tiếng Anh cho nên được dùng để ám chỉ người hay sự vật nào đó khá thú vị, hấp dẫn.

(2) Nguyên văn 月光 hay còn gọi là 月光族 – Phiên âm Hán Việt: nguyệt quang tộc, tiếng Anh: Moonlight clan, ám chỉ những nhóm người chưa đến cuối tháng mà đã hết tiền, đồng thời cũng dùng để hình dung những nhóm người có thu nhập thấp, tiền lương mỗi tháng chỉ có thể duy trì được chi tiêu cơ bản trong cuộc sống. Khẩu hiệu của gia tộc ánh trăng: Kiếm bao nhiêu xài bấy nhiêu, ăn ngon mặc đẹp, thân thể khỏe mạnh.

(3) Nguyên văn 网贷 – Phiên âm Hán Việt là võng vay, tức là vay tiền online (hay vay tiền trực tuyến) thực chất là một hình thức cho vay tín chấp, người đi vay không cần có tài sản đảm bảo, và người cho vay thì dựa vào uy tín của người đi vay về thu nhập và khả năng trả nợ để cho vay. Các giao dịch chủ yếu thực hiện trực tuyến, có thể thông qua các trang web, các sàn giao dịch trực tuyến hoặc các ứng dụng trên điện thoại di động.

(4) Mấy chục vạn, cứ 100.000 RMB = 328.309.447,20 VNĐ, mấy chục vạn chắc cũng gần một tỉ. 

(5) Nguyên văn PUA – Là tên viết tắt của cụm Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”. 

(6) Nguyên văn 双标 – Tiêu chuẩn kép là cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay một cộng đồng. 

(7) Nguyên văn 两手都要抓! 两手都要硬!” – Là tư tưởng chiến lược cơ bản của Đặng Tiểu Bình về việc xây dựng Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc. Một tay nắm bắt xây dựng văn minh vật chất, một tay nắm bắt xây dựng văn minh tinh thần, một tay nắm bắt kiên trì bốn nguyên tắc cơ bản, một tay nắm bắt cải cách mở cửa, một tay nắm bắt xây dựng, một tay nắm bắt pháp chế… đảm bảo việc thúc đẩy thuận lợi cải cách mở cửa và xây dựng hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa. Các bạn có thể xem thêm tại đây. Ý của bạn Interesting là một tay ôn thi, một tay ôm bồ. 

Du Trọng Hạ và Dương Kha, một nhóm bảy, tám người đi tới nhà Vạn Bằng để thăm hắn, cũng coi như là chào từ biệt.

Bố mẹ của Vạn Bằng là doanh nhân, chẳng mấy khi ở nhà, hắn ở trong phòng thu dọn hành lí, bởi vì biết trước bọn Dương Kha sẽ ghé qua thế nên khi nghe thấy tiếng chuông báo, hắn ngay lập tức đi ra mở cửa.

Thật sự không nghĩ tới Du Trọng Hạ sẽ đến.

Cậu không muốn bị bẽ mặt nên mới rầu rĩ mở miệng, “Tao rảnh đách có gì làm nên tới góp vui, dù sao cũng chưa có dịp ngó nghiêng nhà mới của mày.”

Vạn Bằng mất tự nhiên nói, “Vậy mày cứ thoải mái nhìn đi.”

Dương Kha, “Hai người có thể nào nói chuyện một cách bình thường hông? Anh Điểu trông cứ như người môi giới bất động sản ấy, phòng ở có cái gì đẹp hả?”

Đám nam sinh tầm tuổi này cũng chẳng có cái gì gọi là thâm cừu đại hận, chừa cho cái bậc thang lui xuống là tốt rồi.

Một đám học trò ngồi xếp bằng trong phòng của Vạn Bằng, tán gẫu một vài câu chuyện cười linh ta linh tinh, bọn họ kể cho hắn nghe những việc thú vị trong hai ngày hắn nghỉ học, ngày hôm qua chủ nhiệm Triệu đã đội tóc giả để tham gia cuộc họp lớp; một cậu nam sinh ban 18 tặng chocolate cho một cô nữ sinh ban 19, chắc là muốn tán tỉnh con gái nhà người ta rồi; trưa hôm nay thầy giáo dạy Hóa và Du Trọng Hạ lấy nhầm suất cơm gọi ngoài của nhau…

Du Trọng Hạ nói, “Tụi mày học Thể Dục hay là học luyện đan thế hả? Sao nhiều chuyện dữ vậy?”

Mọi người đồng thời cười vang.

Vạn Bằng cũng cười theo, sau khi hàn huyên trong chốc lát, hắn mới mở lời, “Đám tụi mày, chờ khi nào cô giáo Hứa quay trở lại trường dạy học, tụi mày nhớ phải nghe lời cổ, coi như là thay tao… Thay tao…”

Tất cả mọi người bỗng chốc im lặng.

Du Trọng Hạ lên tiếng, “Tao sẽ thay mày trông chừng tụi nó, đứa nào dám không nghe lời của cô Hứa, tao trước tiên thay mày đánh một trận.”

Vạn Bằng nói, “Mày sau này cũng hạn chế đánh nhau lại đi, bớt gây chuyện.”

Du Trọng Hạ nghĩ thầm trong bụng, gì chứ? Chuyển trường thôi mà, có cần phải y như bàn giao hậu sự thế không, nhưng ngoài miệng vẫn đáp, “Biết rồi, mày đi học ở trường mới cũng đừng có sinh sự đấy, không có tao giúp mày, coi chừng người khác đánh mày tới nỗi má nhận không ra.”

Phí Tân kể cho Giang Nhân Khuyết nghe một số chuyện ở chỗ thực tập.

Giang Nhân Khuyết đang xem mấy bài báo địa phương đăng tin về sự kiện của Vạn Bằng.

“Học sinh cấp ba bây giờ không giống với đám tụi mình hồi xưa.” Giang Nhân Khuyết cảm thán, “Tụi mình khi đó đâu có khó quản như vậy.”

Phí Tân nói, “Cũng không hẳn, là do mày không nhớ thôi, lúc còn làm học trò tụi mình chỉ cảm thấy giáo viên toàn lo chuyện bao đồng chứ nào có nhớ tới việc làm nghề giáo khó biết bao nhiêu.”

Giang Nhân Khuyết an ủi hắn, “Thực tập một cái học kỳ là xong, sẽ nhanh thôi.”

Phí Tân phiền muộn nói, “Tao cảm thấy tồi tệ, một ngày mà cứ như một năm, hiện tại mới chỉ một tuần mà tao cứ ngỡ là đã ở nhiều năm lắm rồi.”

Giang Nhân Khuyết, “Quen rồi thì sẽ ổn thôi, suy cho cùng điều mày muốn là trở thành một nhà Hóa Học chứ có phải người làm vườn ngày ngày đi tưới bông đâu… Ầy, thế còn chuyện ở trường mày, họ giải quyết ra sao?”

Phí Tân nhíu mày trả lời, “Vẫn vậy, không có sau đó. Sự tình thế kia thì còn có thể làm gì được nữa, sống chết mặc bay thôi.”

Giang Nhân Khuyết ngẫm nghĩ sau đó nói, “Cũng đúng, loại chuyện nam nữ như vậy, xác thực không thể tách bạch rõ ràng. Bên trong trụ sở chỗ tao làm có một bà lãnh đạo, mọi người đều đồn bả làm bồ nhí của cấp trên mới có thể thăng chức… Tao hổng có ý nói mày là kẻ thứ ba nha, tao biết mày bị oan mà.”

Phí Tần cười, “Tỉnh Trưởng, ý chí sinh tồn (8)của mày không cần phóng đại vậy đâu, tao cũng chẳng nhạy cảm đến thế…”

Giang Nhân Khuyết nói, “Không nhạy cảm thì tốt, tao kể mày nghe tiếp về bà sếp của tao, tao xem qua hồ sơ của bả thì cảm thấy bả hổng có giống như trong lời đồn. Một tiến sĩ tốt nghiệp đại học Khoa học Chính trị và Luật trong chín năm tầm tuổi này rồi mới lên chức Phó phòng, tao còn cho rằng bà ấy chính là nhân tài không có đất dụng võ đấy. Chẳng có cách nào hết, bản chất của con người chính là đố kỵ, những người này không thể chấp nhận việc có người giỏi hơn mình, lại không có bản lĩnh để vượt qua người ta, chỉ có thể dựa vào chửi bới và đặt điều sau lưng.

Nói thì nói như thế, đạo lí cũng đều hiểu, ngàn năm qua nhân loại trong cái xã hội này cho đến tận bây giờ vẫn luôn như vậy. Nhưng mà, vẫn luôn như vậy liệu có đúng không?

Phí Tân nói, “Thế thì chỉ có thể chấp nhận là do bản thân mình xui xẻo ư? Vị Phó phòng này của mày có biết người khác ở sau lưng nói xấu mình không?”

Giang Nhân Khuyết, “Chắc là biết, một người phụ nữ có thể chống lại thời đại mà vươn lên vốn chính là nhân trung long phượng (9). Dù cho có biết thì cũng làm được gì đâu? Chẳng lẽ lại đi theo cãi nhau với bọn họ à?”

Phí Tân, “Thỉnh thoảng tao có chút hối hận, ngày ấy tao không nên giận dỗi chạy đến trường học xin hủy bỏ tên khỏi danh sách ứng cử, ai tung tin bịa đặt về tao, tao liền đi tìm người đó để đối chất, tao làm người trong sạch, không làm chuyện gì thẹn với lương tâm, tại sao đến cuối cùng người phải nén giận lại chính là tao? Tao phải đấu tranh đến cùng nhưng tao đã không làm vậy.”

Giang Nhân Khuyết, “…”

“Nhậu không?” Giang Nhân Khuyết nói, “Tao nhậu với mày.”

Nhưng Phí Tân lại bảo, “Không được, phải lái xe.”

Giang Nhân Khuyết gật đầu rồi nói, “Đợi mày thi đậu nghiên cứu sinh ở Bắc Đại, ai còn để ý tới một Dĩnh Đại cỏn con này làm gì, qua vài năm nữa mày phất lên như diều gặp gió chín vạn dặm, biết đâu chừng còn trở thành Dmitri Ivanovich Mendeleev (10) của Trung Quốc, đến khi đó đám người kia như ếch ngồi đáy giếng, ba ba bơi trong ao, ganh tị với mày cả đời cũng vô dụng. Nghĩ thoáng chút đi, Tân Tân.

Phí Tân, “Cũng đành vậy thôi. Mày cũng thế, lỡ sau này mày thật sự làm Tỉnh trưởng…”

Giang Nhân Khuyết vui vẻ ra mặt, hắn muốn nghe thử coi thằng bạn chí cốt của mình thổi rắm cầu vồng (11) hoạch định tương lai tươi đẹp cho hắn ra sao.

“Nhất định phải tuân thủ pháp luật, làm một người đầy tớ trung thành của nhân dân.” Phí Tân nghiêm mặt nói, “Mặc dù đơn hàng trực tuyến đa số là do Trưởng ban của mày mua nhưng nói mày là gia tộc ánh trăng cũng có oan đâu, tao còn không hiểu mày sao? Bẫy tiêu dùng không chỉ nhắm vào phụ nữ trẻ, đàn ông cũng rất dễ dàng trúng chiêu, tao quan sát thấy mày đang đeo một cái dây nịt mới của hãng Hermes, một thằng thực tập sinh trong ban Chính phủ như mày bị điên rồi hay gì?”

Giang Nhân Khuyết, “… Để dành trong nhiều tháng mới mua được đấy.”

Phí Tân, “Thế cũng được, lần sau đừng có viện lí do này nữa. Với cả, mày hạn chế uống trà sữa lại đi, quá nhiều acid béo dạng trans (12) không tốt cho tim mạch và hệ tuần hoàn não, nếu mày ăn quá độ những loại thực phẩm có chứa sữa và đường sẽ rất dễ nổi mụn trứng cá. Mặt có mụn làm sao mà quen bạn gái được? Lừa tình cũng phải quẹo lựa nhan sắc.”

Giang Nhân Khuyết thở dài nói, “Tao mà là bạn gái của mày, tao nhất định chia tay mày ngay tại chỗ.”

Phí Tân, “Bởi vì mày không phải thế nên tao mới nghiêm khắc với mày như vậy. Bạn gái dĩ nhiên là để cưng chiều. Còn mày, mày xứng hả?”

Giang Nhân Khuyết, “Mày đừng có nói mà không làm, bao giờ mày mới chịu yêu đương để tao dòm một chút? Tao mà dậy thì được như mày thì bất kể như nào tao cũng đã chẳng độc thân từ lúc cha sinh mẹ đẻ cho tới tận lúc này. Tao thật sự nghĩ mãi không ra dáng vẻ khi yêu của mày trông sẽ như thế nào, cũng chẳng thấy mày chơi với con gái nhà ai. Phí Tân! Mày khai thật đi, mày thích con trai phải không? Mày ngàn vạn lần đừng thích tao nha.”

Giang Nhân Khuyết làm ra vẻ túm chặt cổ áo của mình.

Phí Tân, “Cút, mơ cũng đẹp ghê ha.” Hắn còn nói, “Hiện tại số người tiếp thu đồng tính luyến ái khá là cao đó, hồi tụi mình học cấp ba còn chưa biết đến mấy thứ thế này, bây giờ mấy đứa nhóc con trung học trưởng thành sớm, trong đám học trò mà tao dạy có một đôi nè.”

Giang Nhân Khuyết, “Bởi vì văn hóa đam mỹ 2D phát triển cực kì nhanh nha, đứa cháu gái mười hai tuổi của tao cũng đang gặm CP đấy thôi.”

Phí Tân, “??? Mười hai tuổi? Gặm cái gì CP?”

Giang Nhân Khuyết nói, “Ờ, CP nào đang nổi thì nó gặm thôi, mấy đứa trẻ thường chạy theo phong trào mà, cái nào hấp dẫn thì nó theo cái đó, mày chưa từng gặm CP nên chắc mày không hiểu đâu nhỉ? Bản chất của việc theo đuổi thần tượng và gặm CP hơn phân nửa chính là cùng người có sở thích giống mình lập nên tổ đội, tiến hành giao lưu.”

Hắn vốn là sinh viên ngành truyền thông, lại ở ban Tuyên giáo làm thực tập sinh, lẽ dĩ nhiên sẽ có vốn kiến thức văn hóa mạng tốt hơn Phí Tân.

Giang Nhân Khuyết tiếp tục bổ sung, “Nhưng mà trẻ con ai rồi cũng phải lớn lên, dựa vào cấp độ này để suy xét thì trong tương lai mức độ chấp nhận của xã hội đối với một vài quần thể đặc thù sẽ cao hơn, còn nếu dựa vào cấp độ xã hội ngày càng văn minh hơn để ngẫm thì cũng coi như là một chuyện tốt. Hơn nữa học trò của mày cũng đã là học sinh cấp ba rồi, tính hướng thức tỉnh, hẹn hò bình thường cũng chẳng có gì to tát.”

Phí Tân cảm thấy bạn mình nói có vài phần đúng, hắn nhớ lại đủ mọi biểu hiện của Du Trọng Hạ.

“Tao cũng không phản đối việc học sinh THPT nói chuyện yêu đương, tính hướng là quyền riêng tư của mỗi người.” Phí Tân nói, “Chẳng qua tao luôn cảm thấy hai đứa học trò này… Nói thế nào đây nhỉ, có lúc hệt như đang yêu nhưng có khi lại không giống, đôi lúc lại cứ như bạn bè bình thường, tao cũng không xác định được tình huống ra sao, biết đâu chừng là do tao suy nghĩ quá nhiều.”

Giang Nhân Khuyết cười ha hả, “Người ta có hẹn hò hay không tao không biết, nhưng mà tâm tình này của mày hổng phải là đang gặm CP à?”

Phí Tân, “…”

(8) Nguyên văn 求生欲 – Đây là một thuật ngữ lưu hành trên internet, ý chỉ những người khi gặp phải những câu hỏi vô cùng hóc búa lại có thể trả lời một cách cơ trí, thành công hóa dữ thành lành. Câu này thường hay dùng cho mấy bạn trai có bồ ấy, một ngày đẹp trời bồ bạn hỏi “Em đẹp hơn hay bạn A đẹp hơn?”, “Anh thấy dạo này em có béo lắm không?” vân vân và mây mây.

(9) Nguyên văn 人中龙凤 – Nhân trung long phượng, thời cổ đại, chỉ có hoàng đế mới được ví như rồng, chỉ có hoàng hậu mới được ví như phượng hoàng cho nên nhân trung long phượng ý chỉ những người nổi bật, có tài năng vượt trội hơn người, tương tự câu hạc trong bầy gà. (Theo baidu)

(10) Nguyên văn 门捷列夫 – Phiên âm Hán Việt là Môn Tiệp Liệt Phu, là một nhà Hoá Học và nhà phát minh người Nga. Ông được coi là người đã tạo ra phiên bản đầu tiên của bảng tuần hoàn các nguyên tố Hoá Học, một bước ngoặt lớn trong lịch sử nghiên cứu. (Theo wiki)

(11) Nguyên văn 彩虹屁 – Thổi rắm cầu vồng là một thuật ngữ mạng bắt đầu thịnh hành từ năm 2017, ám chỉ fan thổi phồng idol nhà mình một cách thái quá, idol nhà mình là nhất, là bảo vật trong quốc khố, là người sở hữu mọi ưu điểm trên thế gian, dù cho idol có xì hơi thúi cỡ nào thì fan vẫn có thể mặt không thay đổi xuất khẩu thành thơ miêu tả thành cầu vồng.

(12) Nguyên văn 反式脂肪酸 – Chất béo trans, chất béo dạng trans hay acid béo dạng trans, còn gọi là chất béo cấu hình khác bên hoặc acid béo xấu là một loại chất béo được hình thành bằng phương pháp hydro hóa dầu ăn, nhằm giúp thực phẩm được bảo quản lâu hơn, bắt mắt và hấp dẫn người tiêu dùng hơn. (Theo Wiki)

Sau khi cùng Giang Nhân Khuyết dùng bữa xong, mỗi người tách ra ai về nhà người nấy. Rất nhanh đã đến cổng của khu chung cư, từ đằng xa Phí Tân nhìn thấy ngay lối vào khu chung cư có mấy cậu học sinh trung học đang đứng, trên người rõ ràng đang mặc đồng phục của Thất Trung.

Bố mẹ của Vạn Bằng trở về, nhóm Du Trọng Hạ đành phải nói lời từ biệt rồi rời đi, Vạn Bằng bèn tiễn họ tới trước cổng chính của khu chung cư.

Đưa người ngàn dặm, cuối cùng rồi cũng cách biệt…

Nhóm học sinh cấp ba vẫn còn quá non nớt trong chuyện chia tay, chúng không thể hiểu hợp rồi lại tan mới là chân lý trong cuộc đời, buồn thương vì sắp phải chia ly trong cái lứa tuổi sắp trưởng thành này luôn bị khuếch đại vô hạn bởi số tuổi và kinh nghiệm sống.

Vạn Bằng và mấy đứa nhóm Dương Kha đều rầu rĩ mà đanh mặt lại, hiện tại nếu một đứa khóc những đứa còn lại cũng sẽ ngay lập tức vỡ òa.

Vạn Bằng nói, “Chia tay lúc này chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại.”

Đám người Dương Kha thở dài ngao ngán.

“Tụi mày diễn trò cay đắng gì đấy?” Du Trọng Hạ hông hổ là kẻ có năng khiếu trong việc phá hoại bầu không khí, cậu nói, “Nghỉ hè vẫn sẽ thấy mà.”

Mọi người, “…”

Du Trọng Hạ tiếp tục bồi thêm một câu, “Mày trở về đi, tranh thủ ở cạnh bố mẹ mày trong chốc lát.”

Vài người trong nhóm Dương Kha cũng lên tiếng, “Anh Điểu trở về đi, đừng tiễn nữa.”

Vạn Bằng lần lượt nhìn mỗi người một cái, đến phiên Du Trọng Hạ, ánh mắt của hắn chứa đựng vô vàn nỗi niềm phức tạp.

Du Trọng Hạ, “…” Sao tui cứ cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm?

Vạn Bằng bước từng bước một, ôm chầm lấy Du Trọng Hạ.

Du Trọng Hạ, “Vạn Bằng Điểu, mày đừng có ép tao phải động thủ, mau buông ra!”

Vạn Bằng kìm nén đã mấy ngày nay, hiện tại không nhịn được nữa, oa oa khóc lên.

Thật sự là người rơi lệ khiến kẻ khác thương tâm, vài người trong nhóm Dương Kha đồng thanh nói, “Thập Ngũ à, ông để cho anh Điểu ôm một lát thôi, ảnh tủi thân lắm đó.”

Du Trọng Hạ, “…” Tụi mày thì biết cái gì? Vạn Bằng là đang coi tao như một con búp bê tình dục phiên bản Du Quý Dương. Đứa nào tủi thân? Đứa nào tủi thân hả? Tao hỏi lại là đứa nào tủi thân?!

Thời điểm Phí Tân lái xe đi lướt qua bên cạnh bọn họ, thông qua cửa sổ hắn có thể nhìn thấy: Khá lắm, CP yêu xa Vạn Bằng và Du Trọng Hạ đứng ở chỗ này lưu luyến không rời, ôm nhau gào khóc.

Thầy giáo Phí: … CP tui gặm phát đường rồi?